Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 75: Cuộc ghé thăm nơi phồn hoa

Buổi sáng ngày hôm sau, hoa tuyết lác đác trên nền đất. Gió lạnh phiêu phiêu thổi về. Làm những người hầu trong Ngọc Hòa cung mỗi người khi làm việc phải kèm theo trên mình một kiện áo dày. Mặc dù họ làm việc nặng nhọc nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Như mọi hôm, a Thu sẽ đi đến phòng của công chúa để đánh thức nàng dậy. A Thu cầm trên tay một cái chậu nước làm bằng vàng, nước bên trong vẫn còn bốc lên nghi ngút hơi."Công chúa, người đã dậy chưa?", a Thu rụt rè từ bên ngoài nói vào bên trong. Trước kia a Thu sẽ không đánh thức Võ Ngọc Nhi dậy khi còn sớm. Nhưng ngày hôm qua nàng lại bảo a Thu sáng sớm phải gọi mình dậy."Ta dậy rồi, em vào trong đi", từ bên trong một tiếng nói vọng ra.A Thu như trút được một gánh nặng, nàng đẩy cửa đi vào bên trong. Khi vào bên trong đã thấy Ngọc Tiêu Nhi đã đứng trước giường. Hai tay vươn lên bắt chéo nhau làm những động tác kỳ lạ.A Thu rất tò mò nhưng cũng không dám nhiều lời. Nàng hầu hạ công chúa sinh hoạt buổi sáng, đem đồ ăn sáng lên. Sử dụng xong đồ ăn sáng. Ngọc Tiêu Nhi lau miệng sau đó quay sang nói với a Thu."Hôm nay ta muốn ở một mình trong phòng để đọc sách, em ra ngoài bảo những người khác đừng làm phiền ta. Có việc gì ta sẽ gọi"A Thu nghe vậy, đột nhiên trở nên hấp tấp."Công chúa, người lại đọc sách sao. Người đã nhốt mình tròng phòng cả ngày hôm qua để đọc sách rồi. Nếu bây giờ người lại đọc sách, chẳng may mắt bị cái gì...?"Ngày hôm qua sau khi Liên Cẩm Tú rời đi, Ngọc Tiêu Nhi đã tự nhốt mình trong phòng, nói với bên ngoài là nàng muốn đọc sách. Những người hầu bên trong cảm thấy kỳ lạ, công chúa trước giờ vô cùng lười biết. từ khi nào lại biết đọc sách rồi. Tin tức này lan tỏa khắp hoàng cung, nhanh như một cơn gió. Thâm chí đến tai của Hoàng hậu. Hoàng hậu vốn là yêu quý đứa con gái này, biết được con gái mình tự nhốt bản thân trong phòng để đọc sách, cảm thấy xót xa vô cùng. Sau khi nghe được tin tức này nàng đã đi đến Ngọc Hòa cung để xem.Nhưng khi đến nơi đã bị cung nữ a Thu chặn lại."Công chúa đâu?", Hoàng hậu không lạnh không nóng nói ra. Mặc dù hỏi a Thu nhưng ánh mắt luôn hướng về phía căn phòng mà Ngọc Tiêu Nhi đang ở.A Thu đối diện trực tiếp với Hoàng hậu, từng đợt rét run truyền lên. Nàng nghe nói Hoàng hậu trước kia rất là nhân từ, nhưng từ khi sinh hạ công chúa. Tính tình trở nên mạnh mẽ và thất thường. Tuy không vô cớ đánh đập hạ nhân như người khác nhưng khi đối diện luôn có một cỗ khí áp bức người khác."Công chúa đang đọc sách, người nói không muốn bị làm phiền", a Thu quỳ xuống đất, trán luôn áp trên nền đất không dám ngẩng lên.Hoàng hậu khi nghe xong không có biểu cảm gì cả. Con gái nàng đọc sách để thêm kiến thức, đây là chuyện tốt. Nhưng đọc đến mức phải nhốt mình như vậy, người làm mẹ như nàng cũng cảm thấy xót xa."Kêu phòng bếp làm một chén cháo yến cho công chúa. Các ngươi hầu hạ công chúa cho tốt. Đừng để nàng mệt nhọc quá độ"Nói xong nàng quay người rời đi, nữ nhi cần tập trung, nàng sẽ không làm phiền. Đợi lần khác nàng sẽ quay lại hỏi chuyện.Sau khi hoàng hậu rời đi, a Thu cùng những người khác mới cảm thấy nhẹ nhõm. Hoàng hậu đây càng ngày càng đáng sợ. Hi vọng các nàng hầu hạ công cháu tốt, khiến hoàng hậu yên tâm hơn. Chỉ như vậy mới thấy nhẹ nhõm khi gặp hoàng hậu.Bây giờ nhớ lại một trận ngày hôm qua, a Thu vẫn cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn. Mặc dù đã khuyên bảo Ngọc Tiêu Nhi, nhưng nàng vẫn không lay chuyển. Nhất quyết đuổi những người này ra. Còn nàng một ở trong phòng.Sau khi a Thu đi ra ngoài căn dặn những người khác, Ngọc Tiêu Nhi ngồi xuống ghế nhìn xa xăm vào một chỗ, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.Được một lúc, từ chỗ Ngọc Tiêu Nhi nhìn bỗng dưng phát sáng, một vòng xoáy xuất hiện, hiện ra một không gian kết giới. Kết giới này mang một cỗ nguyên khí nồng đậm, người tạo ra nó chắc chắn là một kết giới sư trên cả Thiên cấp.Từ trong kết giờ đi ra là một nữ tử mặc xinh đẹp động lòng người. Mái tóc màu cam của nàng được búi gọn, chỉ để lại một đuôi tóc dài đằng sau lưng. Thân mình khoác một kiện y phục màu cam, nhìn vào là cảm thấy bỏng mắt. Đôi mắt màu cam tỏa ra hỏa khí, làm cho những con người thấp bé không dám nhìn thẳng vào.Nữ nhân phi thường trầm ổn nhìn Ngọc Tiêu Nhi."Đi thôi", nàng để lại một câu nói sau đó quay lại kết giới.Ngọc Tiêu Nhi vẫn còn ngây người vì sự xuất hiện của Liên Cẩm Tú, lần đầu gặp ở Mê Vụ Sâm Lâm, sư phụ nàng cũng xuất hiện trong hình dạng này, nhìn đặc biết là chói mắt.Nghe được câu nói của Liên Cẩm Tú, Ngọc Tiêu Nhi ba hồn bảy vía được gọi về. Vừa rồi quả thật quá thất thố rồi.Đi theo Liên Cẩm Tú vào kết giới, Nàng vừa bước vào liền cảm thấy một cảm giác vô cùng nóng rát. Cảm thấy hô hấp trì trệ, vội váng nhắm chặt hai mắt. Khi nhắm mắt, Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy như đang chao đảo trên không trung, xung quanh còn có tiếng xe gió. Cỗ khi nóng bức kia đang dần biến mất. Một loại mùi hương hỗn tạp xộc vào mũi của Ngọc Tiêu Nhi, cảm thấy dễ chịu hơn, nàng mới bắt đầu mở mắt ra.Khi mở mắt ra, trước mắt nàng xuất hiện là một mảnh đất trời, trùng trùng, điệp điệp núi non. Còn nàng thì đang đứng trên lưng của một con Hỏa Điểu với sư phụ. Từ độ cao này nhìn xuống thật cảm thấy chóng mặt."Đây, đây là đâu?", Ngọc Tiêu Nhi hốt hoảng kêu lên. Nàng đang đứng ở độ cao mà cả mây cũng có thể với tới nha.Trước kia nàng từng thấy Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi Băng Linh Huyền Điểu bay lượn trên không trung. Nhìn phi thường oai vệ, nhưng còn bản thấy thì chưa được thử bao giờ."Ngươi ngồi yên ở đó đi, nếu nhúc nhích mà bị rơi xuống, ta sẽ không cứu đâu" Liên Cẩm Tú lạnh lùng thốt lên. Giọng điệu không hề mang một chút ấm áp.Ngọc Tiêu Nhi nghe vậy cảm thấy có chút mất mát, sao nàng lại có phải một sư phụ vô tình như vậy chứ. Dĩ nhiên lời mà Liên Cẩm Tú nói không phải là sư thật, nàng nói như vậy chỉ để dọa Ngọc Tiêu Nhi mà thôi.Tuy là dọa nhưng Ngọc Tiêu Nhi cũng an phận ngồi, nàng nhìn một chút con vật mà mình đang cưỡi. Màu đỏ rực như lửa, kích cỡ người to lớn vô cùng, có thể ngang ngửa Băng Linh Huyễn Điểu hoặc có thể hơn. Hình dạng không có chút dọa người mà vô cùng xinh đẹp. Nhìn thì chói mắt nhưng lại mang một cỗ khí ấm áp. Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy nàng đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng không thể nhớ là mình đã nhìn thấy nó ở đâu.Đi hết một dải trùng điệp núi non là nơi phồn hoa đô thị. Hỏa Điểu bắt đầu hạ thấp độ cao, hướng về phía một tòa nhà. Càng xuống thấp, Ngọc Tiêu Nhi mới cảm thấy sự phồn hoa nơi này. Dù một tòa nhà rách nát ở đây cũng bằng một tòa nhà hạng trung ở Nam Dực Quốc. Sự giàu có ở nơi này đến nỗi cánh cổng mỗi tòa phủ được trang trí họa tiết bằng vàng. Ngói nhà không phải đất nung mà là ngọc quý.Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy hoa mắt với sự phồn vinh ở đây. Hoàng cung của Nam Dực quốc có so với nơi này thật sự chẳng là gì cả.Hỏa Điểu càng lúc càng hạ thấp, hạ cánh vào một sân rất rộng của một tòa phủ. Ngọc Tiêu Nhi nhảy xuống quan sát xung quanh. Đây rốt cuộc là nơi nào, nhìn thật là đẹp mà còn giàu có nữa. Cái sân này nằm trên một hồ nước rộng, trong hồ chỉ trồng hoa sen. Mà hoa sen ở đây không giống như hoa sen mà Ngọc Tiêu Nhi từng thấy. Hoa sen cánh lớn, nỏ rộ vào mùa đông, trên từng bông hoa phát ra đừng luồng nguyên khí nhàn nhạt. Hương hoa sen lan rộng khắp nơi, trong mùi hương không lẫn bất cứ mùi của tạp chất, hoàn toàn là hương hoa sen tinh khiết.Ngọc Tiêu Nhi quay sang nhìn Liên Cẩm Tú, chỉ thấy nàng lạnh nhạt rời đi. Bảo sao trước kia sư phụ nàng mỗi lần xuất ra đều hòa phóng vô cùng, thì ra là người lại giàu có đến như vậy. Những thứ trân bảo gì ở Tạp Nhĩ Tháp căn bản không lọt vào mắt nàng ta.Ngọc Tiêu Nhi đi theo Liên Cẩm Tú. Nơi này rộng lớn, suốt dọc đường nàng chỉ đi sau người vì sợ lạc đường.Động tĩnh mà Hỏa Điểu để lại rất lớn, rất nhanh sau đó có một đoàn người mặc cùng một màu áo hồng đi đến. Những người này đối với Liên Cẩm Tú rất cung kính. Ngọc Tiêu Nhi đoán đây là người hầu ở đây."Gia chủ trở về", một nữ tử xinh đẹp dẫn đầu đoàn người đi lên đằng trước. Cung kính hành lễ với Liên Cẩm Tú."Mẹ ta đâu?", Liên Cẩm Tú trực tiếp đi qua, chỉ để lại một câu hỏi."Lão phu nhân còn đang đợi người ở Thượng viện", nữ tử xinh đẹp cung kính trả lời.Ngọc Tiêu Nhi đánh giá nàng một chút. Không chỉ mình nàng mà những người khác cũng rất xinh đẹp. Thật sự đất lành chim đậu. Nơi này đến cả nha hoàn nhan sắc cũng xinh đẹp xuất chúng như vậy. So với những vị thiên kim ở kinh thành còn được. Cũng may Liên Cẩm Tú cũng vô cùng xuất chúng nên những nhà hoàn này chỉ để làm nền cho nàng.Nha hoàn kia thấy có người nhìn nàng, nàng liền ngẩng đầu. Hai ánh mắt nhìn nhau. Ngọc Tiêu Nhi cảm thấy bộp chộp trong lòng vội vã quay đi chạy theo sư phụ.Nữ tử đó cùng những người khác cũng đánh giá Ngọc Tiêu Nhi. Ngọc Tiêu Nhi mặc dù không xinh đẹp, nhưng từ nàng cảm nhận được những nét đơn thuần của thiếu nữ. Nữ tử ở Hồng Thiên Đại lục cái gì cũng có, nhưng chỉ duy nhất cái gọi là "đơn thuần" của nữ tử là không có. Có lẽ vì sống quá lâu, trải qua nhiều truyện rồi thì tâm cũng lạnh. Suy nghĩ phức tạp dẫn đến từng người trong lòng chỉ có trù tính mà thôi.