Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 23

Tào Ngọc Lâm đi vào rồi nhanh chóng đi ra, thấy sắc mặt hai người bên ngoài có vẻ kỳ kỳ.

Phục Đình nhìn Tê Trì còn Tê Trì lại không chịu nhìn chàng, chỉ loay hoay thắt dây trên cổ áo choàng.

Nàng ta chẳng hỏi nhiều, chỉ đi tới nói: “Tẩu tẩu vào phòng ta nghỉ ngơi một lúc đi, bên trong ấm hơn ngoài này.”

Lúc này Tê Trì mới đứng lên, nhìn Phục Đình.

Chân chàng động đậy, nhường đường cho nàng đi qua: “Đi đi.”

Tào Ngọc Lâm giơ tay đỡ nàng.

Tê Trì được dìu đi vào cánh cửa nhỏ sau quầy.

Bên trong có hai gian, một gian là bếp còn một gian là chỗ ngủ.

Hai gian thông nhau, có thể thấy được đơn sơ chừng nào.

Bản thân Tào Ngọc Lâm cũng biết điều đó, nên vừa nãy nàng dọn dẹp lại rồi mới mời Tê Trì vào.

Tê Trì ngồi xuống chiếc giường nhỏ của nàng ta, nhìn một vòng quanh gian phòng khép kín trước mặt, buột miệng hỏi: “Cô cũng kết bái với mấy người Tiểu Nghĩa à?”

Tào Ngọc Lâm không ngồi, chỉ đứng trước mặt nàng trả lời: “Không có, nhưng ta cũng theo La Tiểu Nghĩa gọi Đại đô hộ một tiếng tam ca.”

Trong khi nói, trên mặt nàng ta không thay đổi nhiều, Tê Trì cảm thấy chắc hẳn nàng ta là người không hay nói đùa.

Nàng vỡ lẽ, thì ra là gọi theo La Tiểu Nghĩa, nghĩ bụng chắc là gần gũi với La Tiểu Nghĩa hơn.

Sau đó lại hỏi: “Vậy vì sao cô lại sống một mình ở đây?”

Tào Ngọc Lâm nói: “Ngày trước ta bị thương, không thể ở lại trong quân nữa nên tới đây.”

Nói đoạn, nàng ta quan sát sắc mặt Tê Trì, nàng biết đây là huyện chủ xuất thân từ tông thất, lo rằng lần đầu đến cái nơi như hang chuột đồng này thì sẽ ghét bỏ

Nhưng nàng ta chỉ thấy Tê Trì nhìn mình, nghe mình nói chuyện chứ không có vẻ mặt gì khác, lúc này mới yên tâm bảo: “Tẩu tẩu còn muốn biết gì thì cứ hỏi.”

Tê Trì nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là vừa quen cô nên muốn nghe thêm về chuyện của cô thôi.”

Tào Ngọc Lâm thoáng im lặng, sau đó nói: “Chuyện của ta, chỉ mấy câu là có thể tóm tắt xong.”

Tuy bây giờ đã rời quân đội, nhưng nàng vẫn tiếp tục dốc sức cho Phục Đình.

Quán rượu này là nơi mua bán, bất cứ ai cũng thuận tiện ra vào.

Nàng ở đây bán rượu kiếm sống song thực chất là thu thập tin tức khắp nơi.

Lần trước lúc Phục Đình đến đây là để nói chuyện mật thám Đột Quyết bỏ chạy, cần đề phòng phương Bắc có động tĩnh lạ.

Tào Ngọc Lâm thu thập thông tin, đợi trên đường mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng đợi được Phục Đình đi qua nên báo cáo lại cho chàng.

Phía Đột Quyết không có động thái gì, sở dĩ Phục Đình phòng bị nghiêm ngặt như vậy là vì bây giờ đất Bắc có vẻ quá bình lặng.

Thời gian trước, ngoài bố trí cho số lượng lớn lưu dân vào doanh quân thì có rất nhiều hộ mới.

Đến khi đầu xuân khai hoang thì đây là cơ hội tốt để khôi phục dân sinh, không thể để chiến sự bùng nổ được.

Tê Trì nghe mới hiểu được đầu đuôi sự việc.

Tất thảy chỉ vì muốn đất Bắc được yên bình an toàn.

Trầm tư một lúc, nàng giương mắt lên thì thấy Tào Ngọc Lâm đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng không khỏi sờ mặt, hai má vẫn còn nóng: “Sao thế?”

Lúc này Tào Ngọc Lâm mới đảo mắt, nói: “Ta chưa bao giờ gặp người nào đẹp như tẩu tẩu cả.”

Tê Trì bật cười, không ngờ nàng ta lại nói như vậy, còn khiến nàng ngỡ bệnh của mình nặng thêm.

Ấy nhưng nàng ta rất có khí khái hào sảng, đứng trước mặt nói câu này làm Tê Trì có cảm giác như được nam giới khen vậy.

Tào Ngọc Lâm tưởng nàng không tin thì gật đầu bảo: “Thật đấy, trước kia ta không nghĩ nổi kiểu người như thế nào mới xứng với tam ca, nay nhìn tẩu tẩu thì biết rồi.”

Tê Trì càng cười đậm hơn: “Lần đầu ta nghe thấy câu này đấy.”

Từ khi nàng gả cho Phục Đình đến nay, hầu như chỉ toàn nghe chê Phục Đình xuất thân bần hàn, không xứng với nàng, đúng là lần đầu nghe thấy câu này.

Tào Ngọc Lâm thấy nói đã đủ nhiều, sợ nàng mệt nên xoay người toan đi: “Tẩu tẩu nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đã.”

“Khoan.” Tê Trì gọi nàng lại, nhìn căn phòng một lần rồi hỏi: “Cô buôn bán không được tốt đúng không?”

Cảm thấy thời gian này nàng ta có vẻ quá kham khổ.

Tào Ngọc Lâm cũng chẳng chối: “Đúng thế, nhưng ta chỉ bán rượu chứ không bán thứ khác, miễn cưỡng vẫn sống ổn.”

Tê Trì nghĩ bụng, người xuất thân từ trong quân đúng là xuề xòa không biết chu toàn.

Cũng may là để nàng gặp được.

Nàng nói: “Nếu cô tin ta thì để ta chỉ điểm cho, có lẽ cô có thể buôn bán khá hơn đấy.”

Tào Ngọc Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.

Tê Trì lấy ra một túi tiền ở trong tay áo, đưa sang.

“Ta không thể nhận tiền của tẩu tẩu được.” Tào Ngọc Lâm đẩy ra: “Lần nào tới đây tam ca cũng đã cho rồi.”

Tê Trì nói: “Đây chỉ là chút tiền lẻ cho cô làm vốn, nhưng cũng không phải mượn không, ta cũng muốn được cô giúp.”

Tào Ngọc Lâm do dự, cuối cùng đưa tay nhận lấy.

Cầm trong tay cảm thấy nhẹ như tơ, nhủ thầm xem ra đúng là tiền lẻ thật, nhưng mở ra nhìn thì lại hết hồn.

Mấy tờ ngân phiếu.

Thứ này ở trong mắt nàng là tiền lẻ ư?

Phục Đình đi ra ngoài nhìn mặt trời, vừa vào lại thì thấy Tào Ngọc Lâm ở bên trong bước ra.

“Tam ca yên tâm, tẩu tẩu đã ngủ rồi.”

Chàng gật đầu, nhìn cánh cửa kia rồi hỏi: “Vào trong lâu thế, muội nói gì với nàng vậy?”

Tào Ngọc Lâm do dự, đáp: “Tẩu tẩu hỏi ta vài chuyện cũ thôi.”

Nàng không nói chuyện mình đã lấy tiền.

Tê Trì dặn rồi, dù gì cũng không phải chuyện xấu, nàng cũng đã hứa là không tiết lộ.

Phục Đình ngồi xuống băng ghế mà lúc nãy Tê Trì ngồi, tháo đao sau lưng ra cầm trong tay.

Ngón cái đặt lên vỏ đao, đẩy lên rồi lại đẩy xuống.

Tào Ngọc Lâm nhìn chàng giết thời gian chỉ để chờ vị tẩu tẩu kia nghỉ ngơi.

Thời gian nàng theo Phục Đình cũng không ngắn hơn La Tiểu Nghĩa, nhưng đây là lần đầu thấy huynh ấy có kiên nhẫn như vậy ngoài chuyện chiến sự.

Cho đến lúc Tân Lộ tới báo: đã sắc thuốc xong rồi. Lúc này Phục Đình mới đứng dậy, đeo bội bao lại lên hông, đi vào cánh cửa nhỏ sau quầy.

***

Tê Trì chợp mắt ngủ một giấc.

Căn phòng này chỉ có cửa có thể để lọt ánh sáng, nàng ngủ không sâu, chẳng mấy chốc đã tỉnh.

Bỗng cảm giác có người đi vào, ngước mắt lên thì thấy bóng dáng người đàn ông đó, trong tay còn bưng một bát thuốc.

Phục Đình đi đến đứng cạnh nàng, đưa bát thuốc tới: “Uống đi.”

Tê Trì lập tức ngửi thấy mùi thuốc đượm nồng, nhíu mày lại.

Chàng thấy thế thì nhớ ra là nàng sợ đắng.

Tay chàng lại đưa về phía trước, gần như dán vào môi nàng: “Đắng cũng phải uống.”

Tê Trì lùi ra sau, quét mắt nhìn chàng như như lưỡi kiếm lia tới, nhớ lại chuyện chàng đút thuốc cho mình lần trước.

Một tay nàng cầm bát, bảo: “Tự thiếp uống được rồi, chàng không cần phải dọa nạt.”

Phục Đình buồn cười, trông nàng yếu quá thì lại sợ nàng không cầm vững nên không buông tay, nói: “Cứ thế mà uống.”

Tê Trì nhìn chàng hai lần, đưa tay ra sờ lên bàn tay đang cầm bát của chàng.

Tay chàng giữ bát, không hề chạm đến.

Nàng lại oán thầm một câu đúng là cục đá, rồi nâng cả bát lẫn tay chàng lên, cúi đầu xuống kề lên mép bát, nhấp từng hớp từng hớp một.

Phục Đình nhìn nàng uống cạn, trên tay nơi được nàng chạm đến nong nóng – là do lòng bàn tay nàng ấm lên.

Chàng nhìn sắc mặt nàng, bảo: “Nghỉ thêm một lúc nữa đi.”

Rồi chàng xoay người định đi ra, nhưng bóng người bên cạnh lại nhúc nhích, Tê Trì đã đứng lên.

“Thiếp nghỉ ngơi đủ rồi.” Nàng vừa dứt câu thì cơ thể loạng choạng, nhất thời dựa vào chàng.

Lần này không phải cố ý, nàng cũng không ngờ ngồi lâu đứng dậy thì lại choáng như thế.

Nhưng chỉ trong chớp mắt đã mặc kệ.

Vai nàng tựa vào ngực chàng, đầu áp sát, uể oải nói: Thiếp bị bệnh.”

Nên dựa vào chàng cũng là phải thôi.

Mặt Phục Đình ở phía trên nên nàng không thấy được, chỉ cảm thấy cằm chàng gác lên trán mình, chắc chắn là đang cúi đầu nhìn nàng.

Bên hông chợt siết lại, tay của người đàn ông đang ôm giữ nàng.

Tê Trì ngẩn ra, sau đó lại càng bị siết chặt hơn.

Tay Phục Đình ôm nàng, bàn tay giữ sau eo nàng lần xuống, thậm chí sắp chạm vào mông nàng.

Nàng thật sự không ngờ đến hành động này, trái lại còn kinh hãi.

Chàng ôm chặt nàng, đầu cúi thấp hơn, giọng bình tĩnh: “Nàng muốn bệnh nặng hơn hả?”

Âm thanh kề bên tai khiến con tim trong ngực Tê Trì đập nhanh.

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn mặt chàng trong căn phòng u ám nhưng lại chẳng thấy rõ, chỉ muốn hỏi ngược lại một câu: như thế nào là bệnh nặng hơn?

Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, chẳng mấy chốc đã tới cửa, Lý Nghiên thấp giọng lên tiếng: “Cô đã khỏe hơn chưa ạ, cháu có thể vào không?”

Tê Trì nghe tiếng thì tiết chế, đưa tay đẩy Phục Đình ra.

Nhưng chàng không buông tay mà vẫn túm chặt.

Nàng lại đẩy ra.

“Cô ơi?”Lý Nghiên tưởng cô mình ngủ nên thấp giọng hơn.

“Có chuyện gì?” Cuối cùng Phục Đình cũng buông tay, không muốn bệnh nàng trở nặng.

Lý Nghiên thấy chàng ở trong phòng thì cao giọng: “Dượng, chú Tiểu Nghĩa bảo cháu tới hỏi cô sao rồi, bao giờ thì có thể khởi hành.”

Phục Đình nhìn nàng: “Tóm lại là nàng không nghỉ nữa đúng không?”

Tê Trì che vạt áo, gật nhẹ đầu rồi nhìn chàng, cánh môi vểnh lên, chậm rãi đi ra cửa.

Chàng nhìn theo, bụng nghĩ, cứ làm như chàng ức hiếp nàng vậy.

Ra tới bên ngoài, Lý Nghiên đã đứng chờ.

Tào Ngọc Lâm ngồi sau quầy, cậu không quen biết nên cũng không nói gì, chỉ biết đứng ngoài cửa.

Tê Trì khép áo khoác, ngồi xuống băng ghế.

Tào Ngọc Lâm đứng sau quầy nhìn Tê Trì, cảm thấy mặt nàng đã bớt đỏ nhưng có vẻ lại bị nặng hơn, bèn nói: “Nếu tẩu tẩu cảm thấy chưa khỏe thì cứ nghỉ ngơi thêm đi, dù gì tam ca cũng chờ tới lúc này rồi mà.”

Tê Trì quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Phục Đình bước qua cánh cửa nhỏ, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua người chàng.

Phục Đình nhìn nàng, nói với Tào Ngọc Lâm: “Không cần nghỉ nữa.”

Nói rồi đi thẳng ra cửa.

Người bên ngoài nhận lệnh cũng rối rít chuẩn bị.

Tê Trì nhìn Lý Nghiên ở cửa, cảm thấy bất ngờ, sao hôm nay La Tiểu Nghĩa lại sai bảo cháu mình thế.

Bình thường có chuyện gì hắn cũng tự đi mà.

Bên ngoài đã chuẩn bị xong, Lý Nghiên đi tới định đỡ nàng.

Nhưng Tê Trì đã khoát tay, tự đứng dậy.

Lúc đứng lên có hơi choáng, chợt nhớ lại chuyện Phục Đình vừa làm ở trong phòng.

Nàng không rõ liệu có phải chàng cố ý hay không, đứng một lúc rồi mới cất bước.

Tào Ngọc Lâm đi ra tiễn nàng, đến cửa thì dừng lại không đi nữa, ở sau lưng nàng thấp giọng nói: “Chuyện của tẩu tẩu ta đã nhớ rồi, hôm khác có cơ hội sẽ lại tìm tẩu.”

Tê Trì gật đầu bước đi.

Phục Đình đứng dưới ngựa, nhìn nàng đi tới.

Tê Trì chạm vào tầm mắt chàng, chàng vẫn cứ thế nhìn, phóng người lên ngựa.

Nàng nhìn lướt qua, bỗng cảm thấy ở sau lưng chàng, La Tiểu Nghĩa ngồi trên ngựa cách nơi này rất xa, chỉ đứng chờ ở đầu kia.

Nàng quay sang thấp giọng hỏi Lý Nghiên: “Y làm sao thế?”

Lý Nghiên nhìn theo tầm mắt nàng: “Cô hỏi chú Tiểu Nghĩa hả?”

Cậu nhìn trái phải, do dự một lúc rồi nhón chân lên, tiến đến bên tai Tê Trì xì xào.

Vừa nãy lúc nàng ngủ, Lý Nghiên nghe thấy cận vệ của dượng tám chuyện với nhau.

Nói ngày trước La Tiểu Nghĩa theo đuổi cô gái mặc đồ đen trong đó nửa bước không rời, nhưng sau đó bị từ chối nên không lại gần nữa.

Lý Nghiên không phải là đứa trẻ thích nói chuyện thị phi, nên cậu cũng chỉ biết lơ mơ về chuyện này, cậu không hiểu vì sao bị từ chối thì lại không gặp nữa, nên chỉ thuật lại nguyên văn cho cô.

Tê Trì nghe mà ngạc nhiên, nhớ lại lời Tào Ngọc Lâm nói lúc nãy, nàng ta gọi Phục Đình là tam ca là vì La Tiểu Nghĩa.

Nhưng không ngờ đến La Tiểu Nghĩa biết ăn nói mà cũng có lúc như vậy, nàng không khỏi ngoái đầu nhìn quán rượu, chậm rãi lên xe.

Phục Đình đánh ngựa tới đi sát xe.

Vừa nãy chàng đã nghe thấy nàng và Lý Nghiên xì xào với nhau, nhìn khung cửa sổ rồi lại nhìn La Tiểu Nghĩa ở đằng xa.

Xe lăn bánh lên đường.

La Tiểu Nghĩa đánh ngựa tới, lại đùa cợt như bình thường: “Tam ca, tẩu tẩu nghỉ ngơi dưỡng sức đã khỏe hơn nhiều rồi chứ nhể?”

Phục Đình lườm hắn, mắng:”Đồ nhát cáy.”

La Tiểu Nghĩa khép miệng lại, quay đầu ngựa sang bên cạnh.