Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 34

Phục Đình đeo đao, đứng giữa sân luyện tập, nhìn các tân binh đang thao luyện.

Hồi đầu khi lưu dân vừa nhập doanh thì có rất nhiều chuyện rắc rối, bây giờ huấn luyện tập tành đã rất ra dáng.

La Tiểu Nghĩa mới từ ngoài về, đi thẳng đến chỗ chàng: “Đã đưa thuốc rồi nhé tam ca.”

Chàng gật đầu.

Lần này La Tiểu Nghĩa quay về hơi lâu, do trước đó bắt gặp Tào Ngọc Lâm nên trong lòng khá rối rắm, thế là ra ngoài đi dạo một vòng rồi mới về doanh trại.

Hắn không nhịn được lẩm bẩm: “Tam ca tốt với thế tử thật, còn chưa bị thương mà cũng không phải việc gấp, cùng lắm tối nay mình đi đưa là được mà, việc gì phải chạy nhiều chuyến.”

Phục Đình lườm hắn: “Bảo đệ đưa thì cứ đưa đi.”

La Tiểu Nghĩa nặn ra nụ cười: “Vâng vâng, chỉ là đệ nghĩ với thân thể quý giá kia của thế tử thì muốn thuốc gì chẳng có, đâu thiếu thứ này.”

Phục Đình mím môi.

Nói không sai, Lý Tê Trì giàu có, muốn thuốc gì cũng không thiếu.

Bỗng một cận vệ vội đi đến, dâng tấu sớ lên.

Phục Đình nhận lấy mở ra, bên trong có kẹp một tờ giấy nhỏ viết ám hiệu, chàng đọc nhanh rồi gấp lại, hỏi: “Tào Ngọc Lâm có tới à?”

La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên: “Sao tam ca biết?”

“Tin tức của muội ấy và của trinh sát thăm dò được đưa tới cùng nhau.” Chàng ném tấu sớ đi, quay người lại nói: “Điểm đủ người rồi đi theo ta.”

La Tiểu Nghĩa giơ hai tay đỡ tấu sớ, vội mở ra nhìn lướt qua rồi lập tức biến sắc, bước nhanh đuổi theo chàng.

Phục Đình đi nhanh ở đằng trước, đang rảo bước vội thì đột nhiên dừng lại, gọi một cận vệ đến dặn dò: “Truyền tin về phủ ngay.”

Tê Trì không ở trong phủ mà đã đến cửa tiệm.

Thương đội đã xuất phát, nàng tới đây cốt bàn giao vài câu, dặn dò công việc sau đó.

Chủ tiệm nghe dặn dò rồi lui ra, nàng đưa tay vỗ lưng.

Công nhận thứ thuốc kia công hiệu thật, vốn dĩ đã đỡ được chút chút, mà giờ bôi thuốc vào lại không cảm thấy đau nữa.

Thu Sương dọn dẹp sổ sách, nhét vào trong áo rồi đi tới mời nàng: “Gia chủ, có thể về được rồi.”

Tê Trì quay người đi ra ngoài, đúng lúc trông thấy có mấy người đi vào, một trong số đó đâm đầu va phải vào nàng rồi lướt qua.

Thu Sương vội đỡ tay nàng, trách: “Đi đứng kiểu gì thế hả?”

Tê Trì đỡ mũ, nhìn theo người nọ.

Đó là một người Hồ đầu đội mũ nhung, gã nhìn Thu Sương với ánh mắt hung dữ, không nói không rằng đi vào cửa tiệm.

Thu Sương vốn thẳng tính, suýt nữa đã đi tới nói lý với gã, cũng may Tân Lộ chạy đến nên mới thôi.

“Gia chủ,” Tân Lộ đứng ở cửa thấp giọng thưa, “Đại đô hộ sai người về phủ truyền lời, bảo người hai ngày nay tốt nhất đừng ra ngoài.”

Tê Trì nhớ từ sáng chàng đến doanh trại tới giờ cũng chưa thấy về, đoán là có chuyện bận nên gật đầu bảo: “Thế thì về ngay thôi.”

Lúc lên xe, chủ tiệm vội vàng đi ra, không nói gì với nàng mà chỉ nhỏ giọng nói vài câu với Thu Sương.

Thu Sương đi đến, rỉ tai nàng báo: “Chủ tiệm nói mới có mấy kẻ đến bàn chuyện mua bán, nghe nói trong tay gia chủ có thương đội, muốn bàn một khoản làm ăn lớn, y không tự quyết định được nên muốn hỏi gia chủ có định tự ra mặt không.”

Tê Trì nhìn trời, cũng không muốn chậm trễ thêm, nói: “Bảo tự hắn bàn đi, ta ở bên nghe qua rồi đi.”

Thu Sương vâng dạ rồi quay gót đi vào cửa tiệm.

Trong phòng đã dựng bình phong.

Tê Trì ngồi xuống đằng sau, nghe thấy chủ tiệm dẫn người vào, bàn bạc từng câu từng chữ.

Nghe khẩu âm thì có vẻ đối phương không phải thương nhân người Hán, cách bình phong nhìn thì có vẻ như chính là đoàn người Hồ vừa đi vào ban nãy.

Chỉ qua vài câu, nàng đã có cảm giác đối phương không phải thật sự muốn làm ăn, ba hoa chích chòe mà toàn nói suông nói điêu, liệt kê một đống danh mục nhưng lại không nói kỹ.

Chưa đàm phán xong mà đã hứa hẹn đủ điều lợi ích không thực tế, lại còn nói chủ tiệm cho xe đưa bọn họ ra khỏi thành.

Nàng cảm thấy không đúng, bèn đứng dậy nói: “Đi về.”

Tân Lộ và Thu Sương một trái một phát mở cửa sau ra, theo nàng ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, nàng leo lên xe, vừa nắm rèm cửa vừa thấp giọng dặn Thu Sương: “Bảo chủ tiệm không cần bàn nữa, mấy người kia không giống thương gia đứng đắn.”

Thu Sương nghe thế thì gật đầu, quay vào chuyển lời.

Tê Trì gọi Tân Lộ lên xe, không quan tâm đối phương là ai, cứ tránh đi mới phải đạo.

Nhưng Tân Lộ còn chưa lên xe thì đã hét lên, rồi bị ai đó lôi xuống.

Bỗng có tiếng người ồn ào vang lên, xe ngựa bất thình lình bị lái đi.

Tê Trì ngồi trong khoang xe chòng chành lắc lư, miễn cưỡng ngồi thẳng thì thấy rèm cửa bị vén lên.

Tên người Hồ ban nãy va vào nàng giờ đang ngồi xổm bên cạnh cửa xe, giơ tay gỡ mũ nhung xuống, quệt lên mặt vài cái khiến mấy sợi râu đen quanh miệng biến mất, để lộ gương mặt phái nữ, nhìn nàng cười lạnh.

Tay kia của ả ngoắc lấy rèm cửa.

Bảo ngoắc là bởi vì, trong tay ả cầm một thanh móc sắt.

***

Mặt trời dời nghiêng một tấc.

Giữa cỏ khô đá loạn, một nhóm người đang lẳng lặng ẩn nấp.

“Tam ca, nếu đã nhận được tin báo thì vì sao không bố trí phòng vệ ở trong thành?” La Tiểu Nghĩa nằm rạp dưới đất, nhìn sang bên cạnh.

Lúc thấy tấu sớ là hắn đã muốn hỏi rồi.

Phục Đình nửa ngồi nấp sau tảng đá, quấn chặt dây thắt trên tay áo, nói nhỏ: “Không phải đệ chưa từng gặp những chuyện này, đáng lý nên nắm rõ mới phải.”

La Tiểu Nghĩa khép miệng lại.

Bọn chúng không phải là mật thám bình thường, ắt hẳn là quân tinh nhuệ được Đột Quyết bồi dưỡng.

Thấy đầu xuân đến, dân sinh ở đất Bắc có hy vọng khôi phục, thế nên Đột Quyết không kiềm chế được nữa.

Phục Đình cố ý không để lộ tin ở trong thành mà lại đến đây phục kích, chính là đề phòng bọn chúng có cơ hội bỏ trốn.

Từ đằng xa có xe ngựa tiến tới.

Nhóm người lập tức nâng cao cảnh giác, cố im hơi lặng tiếng, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió lay rì rào.

Bỗng cỗ xe dừng lại.

Có một người đội mũ kéo thấp ngồi ở chỗ lái xe, nhảy xuống xe, tướng tá cao lớn, xem chừng chính là người Hồ.

Rèm cửa được vén lên, hai ba gã người Hồ liên tục nhảy xuống.

Đi cuối cùng là một người nữ.

La Tiểu Nghĩa siết chặt thanh đao trong tay, nhận ra đó chính là ả Đột Quyết hiếu sát kia.

Hắn cười lạnh, lẩm nhẩm: ông đây đã chờ được nhà mi rồi.

Một khắc sau, ả Đột Quyết kia lại kéo giật một người xuống xe.

La Tiểu Nghĩa thất kinh, ngoái đầu lại: “Tam…”

Một bàn tay ấn mạnh hắn xuống.

Phục Đình đè hắn, mắt nhìn thẳng hướng kia, hàm răng bất giác cắn chặt.

Tê Trì bị ả Đột Quyết kia giữ tay, mũ mành trên đầu bị ả ta dùng móc câu nâng lên, đứng trong gió lớn.

Vì sao nàng lại ở đây?

Tê Trì bình tĩnh đứng yên, nhìn cô ả đang kéo mình.

Trán rộng, mũi như vuốt ó, xương gò má cao.

Lúc nhìn thấy móc sắt thì nàng cũng đã biết ả ta là ai.

La Tiểu Nghĩa từng múa tay múa chân mô tả cho nàng biết về nữ Đột Quyết có một móc sắt làm Phục Đình bị thương.

Lại nhớ đến Phục Đình từng nói trong lúc nghị sự, đề phòng mật thám trước đó chẳng qua chỉ là khởi đầu, không ngờ lại bị chàng nói trúng.

Ả Đột Quyết kia túm chặt nàng, vì đề phòng nàng bỏ chạy mà móc sắt chĩa vào eo nàng, rồi ả cảnh giác nhìn xung quanh, nói tiếng Đột Quyết với lũ người còn lại.

Chỉ lát sau đã lại có hai người cưỡi ngựa từ trong thành lao tới, xuống ngựa tụ tập.

Chẳng mấy chốc lại có thêm một kẻ nữa.

Tê Trì lập tức hiểu ra, bọn chúng đang đợi tập hợp đông đủ.

Cho tới khi nàng cóng ngưới vì hứng gió quá lâu, trước mắt đã tụ tập sáu bảy người.

Ả Đột Quyết kéo mạnh Tê Trì tới nói gì đó.

Tất cả đồng loạt nhìn về phía nàng.

Tê Trì phát hiện, có vẻ như cô ả này là kẻ đứng đầu, những người khác toàn là đàn ông song đều nghe theo lời một mình ả ta.

Nữ Đột Quyết nói là: bắt được con ả này từ trong cửa tiệm chúng ta trốn lần trước.

Ả thấy Tê Trì đi vào phòng bên, cũng không tin nữ tử Trung Nguyên có thể buôn bán nên coi nàng là gia quyến của thương hộ nào đó.

Bắt được người của chúng là quá tốt rồi, hôm nay đến cửa tiệm đó cốt cũng là để trả thù.

Tê Trì không hiểu tiếng Đột Quyết, chỉ cảm thấy nàng ta đang nói về mình.

Vừa nói xong, ả Đột Quyết dùng móc sắt móc lấy túi tiền bên hông nàng, ném cho một người khác rồi lại giơ tay sờ soạng xem bên hông nàng còn gì không, nhưng không thấy gì, cuối cùng kê móc sắt lên cổ tay nàng, sờ vào trong tay áo nàng.

Trong tay áo Tê Trì cất khối ngọc xanh hình cá bất ly thân, là tín vật của chủ nhân hiệu buôn, từ trước đến giờ rất hiếm khi để lộ với bất cứ ai.

Nàng âm thầm kinh doanh nhưng không dùng thân phận ra mặt, chỉ dựa vào thứ này xem như bằng chứng, là vật cực kỳ quan trọng.

Ả Đột Quyết lục soát ra, tưởng là ngọc thạch quý báu nên cười rất đắc ý, nhét vào trong ngực mình.

Tê Trì cau mày, trông thấy bọn chúng bắt đầu phân chia tài sản của nàng, xem chừng là sắp rời đi.

Nếu bọn chúng trốn thóa, nàng sợ mình khó an toàn trở lui được.

Quả nhiên, ả Đột Quyết lại nhìn sang, trong mắt hằn đậm vẻ hung ác.

Thậm chí đám đàn ông xung quanh còn cười đểu.

Nàng cảnh giác, cao giọng nói: “Có ai có thể chuyển lời, hỏi nàng ta, cần bao nhiêu tiền thì có thể thả ta ra.”

Nàng biết ả Đột Quyết này tưởng nàng là thương gia nên bắt đến đây, chỉ cần bọn chúng có chút động lòng là có thể câu giờ được.

Nhưng không ai trả lời, bọn chúng vẫn cứ cười.

Bỗng có giọng nói vang lên, nói bằng tiếng Đột Quyết.

Tê Trì chấn động, quay đầu lại nhìn.

Là giọng của Phục Đình.

Nàng đã hiểu, nhưng không thấy bóng dáng chàng đâu, cũng không biết âm thanh phát ra từ chỗ nào, hình như cách đây cả một quãng.

Đám người xung quanh giật mình, lập tức nhấn vào bên hông, vây quanh bốn phía đề phòng.

Ả Đột Quyết tóm lấy Tê Trì, móc sắt đặt bên cổ nàng, quét mắt nhìn lui tới, quát lớn một câu.

Phục Đình lập tức lên tiếng đáp trả, giọng lạnh lẽo như thanh đao sắc bén.

Nguồn âm thanh có vẻ như đã đổi hướng, không nhận ra vị trí.

Càng là thế càng khiến đám đông đề phòng, dường như chàng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào mà không ai biết.

Tê Trì không biết bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy ả Đột Quyết giữ lấy mình chặt hơn, bước chân di động như muốn chạy trốn, móc sắt để gần hơn.

Nàng bị ép phải ngẩng đầu lên.

Phục Đình lại lên tiếng, giọng trầm dứt khoát đầy nội lực.

Tê Trì nghe thấy hơi thở của ả Đột Quyết trở nên dồn dập.

Rồi bỗng ả ta buông móc sắt ra, dùng sức kéo nàng lên xe.

Khi xe chạy đi thì nàng mới hiểu được, ả Đột Quyết này muốn dẫn nàng trốn tiếp.

***

Màn đêm buông, Tê Trì bị kéo xuống xe.

Trăng treo trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng bàng bạc.

Nàng bị đè ngồi dưới gốc cây, ả Đột Quyết vẫn luôn lom dom để mắt đến nàng, nhưng có lẽ tưởng nàng yếu đuối nên không trói tay bó chân nàng.

Có mấy bóng người như là đàn ông tụ tập đến, nghe ả ta thấp giọng nói gì đó rồi lại tản đi.

Chỉ còn lại hai người là nàng và ả Đột Quyết, đối mặt với nhau dưới ánh trăng.

Nàng suy nghĩ, đến giờ không còn nghe thấy giọng của Phục Đình nữa, nàng đang nghi không biết có phải trước đó xuất hiện ảo giác hay không.

Mà dù là thế thì Tân Lộ và Thu Sương hẳn cũng đã kịp thời đi tìm người rồi, chỉ cần nàng có thể câu giờ thì sẽ có nhiều hơn một phần thắng.

Bóng trăng dịch chuyển, dần dần ánh sáng tối đi.

Dù rất lạnh nhưng ả Đột Quyết vẫn không nổi lửa, sợ làm thế sẽ dẫn truy binh tới.

Nàng ta ngồi đối diện Tê Trì, móc sắt chĩa thẳng ngay đúng mắt cá chân nàng.

Tê Trì gắng gượng chịu đựng, cố chờ tới lúc ả ta thiếp đi.

Nhưng thấy ả đề phòng như thế, nàng sợ nếu cử động sẽ khiến ả ra tay nên đành kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, hai chân nàng trở nên cứng ngắc, lặng lẽ trông lên đỉnh đầu, bóng trắng đã khuất dạng.

Có lẽ trong vòng hai canh giờ nữa thì trời sẽ sáng.

Nàng nghĩ: chắc trong phủ giờ loạn lắm, A Nghiên hẳn rất sốt ruột.

Bỗng bóng người đằng trước động đậy.

Ả Đột Quyết nhổm dậy.

Nàng giật mình nhìn bóng dáng kia.

Ả Đột Quyết kéo nàng đứng lên, đi lại mấy bước, miệng lẩm bẩm câu gì đó như mắng chửi.

Tê Trì sực nhớ ra, đám đàn ông tản đi trước đó đến giờ vẫn chưa ai quay về.

Mắng chửi xong, ả ta lại gầm lên một tiếng không khác gì nổi điên.

Bỗng Tê Trì thấy cổ tay lành lạnh – lại bị móc sắt đè lên tay, chỉ nghe thấy ả ta liến thoắng mấy câu, rồi móc sắt di chuyển lên cổ.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Tê Trì nghi ngờ một khắc sau ả ta sẽ xuống tay, nhưng không hiểu vì sao mà vẫn dằn được.

“Ngươi là gì của hắn?” Bỗng ả Đột Quyết uy hiếp nàng hỏi.

Giờ Tê Trì mới biết ả ta biết nói tiếng Hán.

Nàng bình tĩnh đáp lại: “Hắn nào?”

“Tên họ Phục!”

“Ta không quen ai họ Phục cả.” Nàng thấp giọng đáp, “Ta chỉ là một thương gia bình thường.”

Ả Đột Quyết cắn răng nghiến lợi: “Tốt nhất là ngươi nên nói thật, nếu không phải thấy ngươi còn hữu dụng…” Ả ta cười lạnh rồi không nói nữa.

Tê Trì nói: “Đương nhiên là ta hữu dụng rồi, đất Bắc đang phát triển cuộc sống dân chúng, nâng đỡ thương gia, nhà ta quan hệ rộng nên khá được coi trọng. Nếu ngươi giết ta thì chỉ càng khiến những phú hộ như ta lại gần phủ đô hộ An Bắc hơn, sau này tất sẽ bỏ vốn ủng hộ tiếp ứng phủ đô hộ, như thế thì có ích gì với các ngươi.”

Trong bóng tối, ả Đột Quyết bị nàng chặn họng, mắng một câu tiếng mẹ đẻ.

Tê Trì không nói nữa, nói nhiều lại sợ kích thích ả ta.

Cô ả Đột Quyết thở dốc hai hơi rồi lại nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật là không đợi được đồng bọn quay về, thế nên cũng chẳng nán lại lâu, túm lấy nàng đi về phía trước.

Tê Trì không kháng cự nổi sức lực của ả ta, loạng choạng bị kéo đi, cũng không biết mình đang ở đâu.

Đến khi trông thấy mảng xanh trắng ló ra thì mới phát hiện, trời đã tảng sáng.

Ả Đột Quyết dắt nàng đi vào rừng cây rậm rạp.

Cỏ dại mọc um tùm, sỏi đá nằm khắp nơi, những ngọn cây trơ trụi không có lá, trong sắc trời lúc này tựa như đám yêu quái dị hợm.

Ả Đột Quyết dừng lại, thốt lên câu gì đó như mắng chửi.

Tê Trì đoán nàng ta lạc đường rồi.

Và nàng cũng đã bị lạc.

Không hiểu sao lại nhớ đến lần gặp nạn lúc trước.

Nàng đã hỏi Phục Đình, nếu đi lạc thì phải làm sao?

Chàng nói là đi theo chàng.

Nàng tự nhủ, chàng đang ở đâu mới được chứ, đi theo thế nào đây.

Bỗng có tiếng động vang lên.

Ả Đột Quyết lập tức giữ chặt lấy nàng.

Là giọng của Phục Đình.

Tê Trì chớp mắt, vẫn không biết chàng đang ở đâu.

Nhưng con tim dần siết lại.

Phục Đình dựa sau thân cây, hai bên đã đánh bọc tới.

Mắt chàng chăm chú theo dõi bóng người như ẩn như hiện trong rừng, nhẹ nhàng đẩy đao vào vỏ.

Bên trên vẫn dính máu, là máu của bọn mật thám nọ.

Đến tận hôm nay mới chờ được mấy con cá này lọt lưới, song bố trí ban đầu đã bị xáo trộn.

Bởi lẽ Tê Trì bị bắt giữ, chàng đành phải kiên nhẫn từ từ.

La Tiểu Nghĩa ở sau thân cây đằng kia, lặng lẽ nhìn chàng, chỉ trông thấy được mặt bên của chàng.

Hắn nghĩ, tam ca quả đúng là trầm tĩnh, chỉ bày trận đơn giản cũng hốt được đám chó Đột Quyết này.

Trời dần sáng, Tê Trì cũng cảm giác được bàn tay cầm lưỡi câu của ả Đột Quyết lỏng dần.

Đang còn đoán ả đã mệt thì ả ta đột nhiên kìm chặt.

Ả nói câu gì đó bằng tiếng Đột Quyết, rồi còn cười lạnh một tiếng.

Ý thức được không thể kéo dài thêm nữa, ả ta liều mạng kéo Tê Trì đi về một hướng.

Đã một đêm Tê Trì chưa được ăn uống, miệng lưỡi khô khốc, không còn sức lực để trụ.

Mà ả Đột Quyết cũng chẳng khá hơn là bao, đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển.

Ả ta không hiểu nổi, vì sao lần nào vào phủ Hãn Hải cũng bị đuổi bắt, rốt cuộc tên họ Phục kia có bản lĩnh gì, bao lần vẫn có thể phòng bị chặt chẽ đến thế.

Sớm muộn gì, rồi sớm muộn ả cũng sẽ đưa hắn vào chỗ chết.

Tiếng bước chân lúc có lúc không rượt theo.

Hơi thở của ả Đột Quyết trở nên rối loạn, kéo theo Tê Trì nấp đây nấp đó, càng đi càng sâu.

Bỗng xung quanh bặt tiếng, bọn họ đã đi tới một mảnh đất trống.

Ý thức được lúc này đã quá muộn, ả ta thét lên đầy thất thanh.

Chợt một mũi tên bay ra.

Tê Trì cảm thấy như có cơn gió vụt qua bên tai, thậm chí còn sượt qua tóc mai nàng.

Ngay sau đó lại một mũi tên khác ghim trúng bàn tay cầm móc câu bên cổ nàng.

Trên người nhẹ đi, ả Đột Quyết ngã xuống, không còn thốt lên một âm thanh nào.

Ở gần đó có người sải bước đi tới, chụp lấy nàng.

Tê Trì trông thấy mặt chàng, theo bản năng bắt lấy tay áo chàng.

Một tay Phục Đình cầm cung, một tay kéo nàng, nhìn cô ả Đột Quyết nằm trên đất, nói: “Đi thôi.”

Nàng theo chàng ra đến ngoài bìa rừng rồi mới dừng lại.

“Không phải đã bảo nàng không được xuất phủ sao?” Chàng trầm giọng hỏi.

Tê Trì không nói gì, cũng không thể trả lời là ra ngoài kinh doanh được, chỉ biết mím môi đáp khẽ: “Thiếp sai rồi.”

Phục Đình thấy tóc nàng bù xù, quần áo dơ dáy, vẻ mặt trắng bệch, cũng không nỡ trách cứ gì thêm, bàn tay nắm chặt nàng lúc này mới buông ra.

Tê Trì vuốt tóc mai, nhìn chàng bảo: “Vừa nãy múi tên của chàng mà lệch nửa tấc thôi là thiếp chết rồi.”

“Có ta đây, nàng không chết được.” Chàng kéo nàng đi về phía trước một đoạn, nhìn thấy ngựa của chàng.

Chàng ném cung xuống, mò lấy túi nước ở dưới bụng ngựa đưa cho chàng.

Tê Trì nhận lấy, mở nắp uống hai hớp, lúc này mới sảng khoái phần nào.

Phục Đình cầm túi nước rồi lại kéo nàng đi tới trước ngựa, mắt nhìn thẳng vào nàng: “Nàng có biết bọn chúng là ai không?”

Nàng nuốt ngụm nước trong miệng, gật đầu: “Biết, chính là cô gái Đột Quyết đã đả thương chàng.”

Chàng hỏi: “Nàng không sợ à?”

“Thiếp nói rồi mà, thiếp sẽ tập quen dần.”

Phục Đình nhớ ra, nàng có nói thế lúc ở bên hồ băng.

Tê Trì ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người chàng, lại thấy chàng trang bị đầy đủ binh khí như đã chuẩn bị từ sớm: “Chàng đã chờ sẵn từ trước hả?”

Chàng không lên tiếng, tức là ngầm chấp nhận.

Nàng còn tưởng là tới cứu riêng nàng chứ, thì ra chỉ là tình cờ mà thôi.

“Nếu thiếp lại xảy ra chuyện thì chàng có tới cứu thiếp không?”

Phục Đình không khỏi nhíu mày: “Nàng muốn gặp chuyện lắm à?”

Tê Trì tự nhủ, đương nhiên không muốn.

Nàng nhìn mặt chàng, lại hỏi: “Chàng biết tiếng Đột Quyết hả?”

“Để phòng địch.” Chàng đứng thẳng lên nhìn nàng, chợt nhận ra nàng nói chuyện là để kéo dài thời gian trở về.

“Vậy rốt cuộc hôm qua chàng đã nói gì với cô gái kia?” Tê Trì hỏi lại.

Nàng nhớ sau những lời đó, ả Đột Quyết đột nhiên đổi ý, kéo theo nàng bỏ trốn.

Đôi mắt đen láy của Phục Đình chuyển động: “Chỉ là câu uy hiếp thôi.”

Chàng quay đầu đi, nhìn xem trong rừng có ai ra nữa không.

Nhớ lại lúc ấy, đúng là chàng chỉ nói một câu uy hiếp.

Chàng nói là: ngươi dám động đến nàng ấy thử xem.