Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 65

La Tiểu Nghĩa bận bù đầu suốt mấy hôm liền, mãi tới khi nhận được lệnh của Phục Đình thì mới có cơ hội đến phủ đô hộ.

Ngựa chiến dừng trước cửa, hắn nhảy xuống, kẹp dưới khuỷu tay một ống trục, gấp gáp cắm đầu đi tới cửa thì chợt dừng chân.

Có một người đứng trước cửa, hắn vừa thấy đã bật thốt gọi: “A Thuyền! Nàng không sao chứ?”

Tào Ngọc Lâm đứng bên cây cột, vì bộ đồ đen quen thuộc mà xém không chú ý, bụi bám khắp người, nhìn hắn một cái: “Không phải ta chưa gặp ôn dịch bao giờ, có thể có chuyện gì được?”

La Tiểu Nghĩa im bặt như bị nghẹn, cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình đúng là dư thừa.

Đúng vậy, ngày trước theo Phục Đình tác chiến cũng đã trải qua ôn dịch đó rồi, nàng sao có thể gặp chuyện gì được? Hỏi thế cứ như hắn muốn lấy lòng vậy.

Tào Ngọc Lâm không nói thêm, chỉ nhìn cửa phủ đóng chặt: “Nghe nói phủ đô hộ đã đóng mấy ngày rồi.”

La Tiểu Nghĩa cũng nhìn qua, lúc này mới tìm lại được chiếc lưỡi trơn tru của mình: “Nàng vừa báo tin về thì tam ca x tức tốc về phủ thăm tẩu tẩu, nhưng hôm nay ta mới nhận được lệnh của tam ca, đoán chắc là không sao nữa rồi.”

Tào Ngọc Lâm cau mày: “Thế thì vì sao vẫn chưa mở phủ?”

La Tiểu Nghĩa cũng không biết, đành đoán: “Đúng rồi, tẩu tẩu đã mang thai, chắc là tam ca muốn an toàn hơn nên mới đóng thêm mấy hôm.”

“Tẩu tẩu mang thai?” Chẳng mấy khi Tào Ngọc Lâm bất ngờ, thậm chí còn cười: “Vui thay tam ca quá.”

“Đâu phải là…” La Tiểu Nghĩa nhìn mặt nàng, cười ngại ngùng.

Tào Ngọc Lâm nhíu mày: “Huynh nhìn cái gì, ta mừng cho tam ca thật.”

La Tiểu Nghĩa lại bị chặn họng, có lần hắn từng ngờ không biết có phải Tào Ngọc Lâm thích tam ca hắn không, vì cảm thấy Tào Ngọc Lâm thân thiện với Phục Đình hơn so với hắn, mà nụ cười ban nãy cũng đúng là có ý đó, nhưng không phải có lòng, huống hồ hiện tại nàng nghĩ thế nào thì có liên quan gì tới hắn?

Hắn cười khan hai tiếng: “Đương nhiên rồi, mọi người ai cũng vui cả.”

Tào Ngọc Lâm lập tức nhíu mày: “Tẩu tẩu đã có thai thì càng không thể gặp chuyện được.”

“Đúng…” La Tiểu Nghĩa bối rối, không biết phải nói gì.

Cách cánh cửa lớn ở phủ đô hộ, hai người một trái một phải cứ đứng như vậy.

May mà một khắc sau, cánh cửa lớn đã được mở ra.

Người hầu đi tới mời bọn họ vào.

Lúc này La Tiểu Nghĩa mới tìm được đề tài, cười nói: “Nhìn xem, không sao rồi kìa.”

Tào Ngọc Lâm đã nhanh chóng đi vào trước một bước.

Hắn bất đắc dĩ sờ mặt, rồi cầm lấy ống trục kẹp dưới tay đi vào.

Người hầu đi trước dẫn đường tới thư phòng.

Tào Ngọc Lâm đi rất nhanh, có lẽ vì biết được nguyên nhân tin tức..

La Tiểu Nghĩa có ý để nàng đi trước, còn mình tụt lại phía sau một đoạn, đúng lúc gặp Lý Nghiên ở trên hành lang.

“Chú Tiểu Nghĩa,” Lý Nghiên gọi hắn lại: “Đợt này không thấy chú đến dạy cháu tập võ, có phải có chuyện rắc rối không?”

La Tiểu Nghĩa cười nói: “Tiểu tử như cậu thì biết được chuyện gì?”

Lý Nghiên thích mặc đồ trắng, gấm bào trắng mặc trên người càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn của cậu chàng, thế nhưng cậu cứ thích ra vẻ làm người lớn, thấp giọng nói: “Cháu có nghe ngóng rồi, ngay tới đại phu phủ Quang vương nhà cháu cũng từng nghe nói, đây chính là ôn dịch đã hoành hành ở đất Bắc ngày trước, sao có thể không biết? Huống hồ trong phủ đã đóng cửa mấy hôm.”

La Tiểu Nghĩa chậc một tiếng, đúng là không thể xem thường tiểu tử này được, lại còn biết nghe ngóng nữa cơ đấy, vốn hắn tính dọa cậu một phen, nhưng giờ thì dẹp luôn: “Không sao đâu, có dượng cậu ở đây thì không cần lo nhiều.”

Lý Nghiên gật đầu, đóng phủ mấy ngày liền, nói không lo lắng là giả, nhưng cô của cậu đang mang thai nên cậu cũng không dám thể hiện nhiều, chỉ có thể hỏi một hai câu trong chuyện này. Rồi cậu nhìn ra sau hành lang: “Cháu mới từ thư phòng về, cô dượng đang đợi chú Tiểu Nghĩa đấy ạ, cháu không nói nhiều nữa.”

La Tiểu Nghĩa vượt qua cậu đi tới trước, bụng dạ lẩm bẩm, đám con cháu quý tộc đúng là ông cụ non, trông thì ngoan ngoãn mà không ngờ lại tinh tướng thế.

Do nán lại đó nên lúc đến thư phòng, hắn nghe thấy Tào Ngọc Lâm đang nói chuyện: “Nghe bảo tẩu tẩu có thai, lại gặp nguy hiểm liên tục, đúng là khó khăn trắc trở…”

Tân Lộ và Thu Sương đứng thẳng ngoài cửa, trên giường trong thư phòng đã trải mấy chiếc nệm êm, Tê Trì dựa vào giường, mặc váy áo dài, vạt váy như mặt nước rũ từ trên giường xuống.

Phục Đình đứng ở đối diện nàng, quân phục thẳng thớm như mép bàn, cầm một bản tấu sớ trong tay, dễ dàng nhận ra là chàng cố ý nhường chỗ để Tào Ngọc Lâm nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng lại nhìn lên đối diện.

La Tiểu Nghĩa bước vào cửa đã lập tức hòa vào bầu không khí, tiếp lời: “Cũng may là tẩu tẩu gặp dữ hóa lành.”

Tê Trì cười nhìn hắn, rồi quay qua nghe Tào Ngọc Lâm nói tiếp.

Phục Đình đặt tấu sớ trong tay xuống, nhìn sang: “Có đem đồ tới không?”

“Tam ca đã dặn thì đương nhiên sẽ đem rồi.” La Tiểu Nghĩa vỗ vào ống trục dưới tay.

Chàng chỉ sang bên cạnh: “Treo lên.”

Ở đó là giá gỗ treo bản đồ.

La Tiểu Nghĩa bắt tay bận bịu, Tê Trì ở bên kia bật cười: “Ta lại cảm thấy đứa bé này đúng là có phúc, thiệt gặp dữ hóa lành, mấy lần như vậy mà vẫn có thể bình an vô sự, thực có bản lĩnh.”

Nàng vừa cười vừa dịu dàng nói, xung quanh người như được bao trùm bởi bầu không khí nhẹ nhàng.

Nói rồi nàng đảo mắt, thấy Phục Đình đã đi tới.

Một tay chàng vịn thành giường, mắt nhìn thẳng vào nàng.

Tào Ngọc Lâm thấy chàng đến thì thức thời đi ra.

Tê Trì nhích lại gần chàng, hỏi nhỏ: “Thiếp nói đúng không?”

Chàng cúi người nương theo sự lười biếng của nàng, đưa đầu lại gần, giọng cũng nhỏ đi: “Cái gì?”

“Thiếp nói con mình lợi hại, chàng không cảm thấy thế à?” Nàng nhướn mày, oán trách: “ Nếu không nghe thấy thì thôi.”

Phục Đình mím môi cười: “Nghe thấy rồi, nàng nói đúng lắm.”

Trông nàng vừa dịu dàng lại thấu hiểu lạc quan, nếu chuyện xảy ra với người khác thì sợ rằng chỉ cảm thấy mù mờ, còn nàng lại chỉ nhìn vào mặt tích cực, đúng là không dễ gì.

Tê Trì lại nhíu mày, bởi mấy hôm rồi vì chàng cứ đóng cửa phủ, lại theo sát nàng không rời nửa tấc, nên dường như mọi câu nói cũng bộc trực hơn nhiều.

Hai người bên này ghé vào nhau thì thầm đôi lời, La Tiểu Nghĩa ở bên kia đã nhìn thấy, lại thấy Tào Ngọc Lâm đứng bên cạnh thì ho một tiếng, cười nói: “Tam ca, xong rồi.”

Phục Đình đứng thẳng dậy, nhìn sang.

Ống trục La Tiểu Nghĩa đem tới là bản đồ toàn cảnh đất Bắc, hiện tại đã được mắc lên giá gỗ, cao khoảng nửa người dài chừng một người.

Chàng nhìn Tê Trì, ra hiệu nàng nhìn xem, tiện thể dặn: “Dịch lại gần chút.”

La Tiểu Nghĩa đẩy giá gỗ đến gần, xoay ngang nó ở trước giường, lại khó hiểu hỏi: “Tam ca bảo đệ đem bản đồ tới làm gì?”

Phục Đình không trả lời mà chỉ hỏi: “Ta dặn đề chú ý tin tức ra sao rồi?”

La Tiểu Nghĩa không dám chậm trễ, lập tức thưa: “Đã hỏi thăm rồi, cửa ải các châu đều canh phòng nghiêm ngặt, may mà không có tin nào khác tới, hiện tại chỉ có mấy châu đưa tấu đến trong đêm hôm đó là gặp chuyện.”

Phục Đình lại nhìn Tào Ngọc Lâm: “Phía muội thì sao?”

Tào Ngọc Lâm trả lời: “Tạm thời cũng không có nơi nào khác bị bệnh.”

Chàng gật đầu, nhìn về phía Tê Trì.

Tê Trì ngồi thẳng dậy, nhìn tấm bản đồ: “Đó là những nơi nào?”

Chàng đi tới trước bản đồ, ngón tay trượt một đường ở biên cương, khoanh tròn lại phạm vi chung chung: “Sáu châu, tất cả đều ở biên giới.”

Tê Trì nhìn một lần, nói: “Nếu là ôn dịch thì ắt hẳn phải có người trợ giúp.”

Phục Đình nói: “Chọn ra tất cả những người từng trải qua ôn dịch trước đó rồi phái đi. Nhớ chú ý đến những hộ mới.”

Tê Trì minh bạch, chàng đã nói từng trải qua ôn dịch một lần thì không cần phải lo, mà hôm nay đất Bắc có hộ mới tới, từ dân gian cho đến trong quân đều có rất nhiều.

Chẳng trách Đột Quyết lại giở trò cũ.

Kể ra thì, nàng cũng được tính là hộ mới đấy chứ.

Nàng đứng dậy đi tới cạnh chàng, mắt nhìn bản đồ: “Lần lượt từng chỗ một, chàng nói thiếp nghe về tình hình ở những nơi này trước đi.”

Phục Đình giơ tay chỉ vào một chỗ: “Châu Âm Sơn, địa thế dài hẹp, cư dân rải rác, phủ đô đốc Âm Sơn được xem là nơi tập trung.”

“Vậy thì trực tiếp phái đến phủ đô đốc đi.” Tê Trì chỉ tay vào cạnh tay chàng, nhìn chàng: “Mười đại phu có đủ không?”

Ngón tay Phục Đình gõ một cái, nhìn vào tròng đen trong đôi mắt nàng.

“Không đủ à?” Nàng chớp mắt: “Vậy thì thêm mười người nữa.”

“Không phải không đủ,” Chàng buồn cười, “Mà là nhiều.”

Tê Trì chẳng buồn để ý: “Nhiều thì cứ nhiều đi, nhiều người cũng dễ hành sự hơn.”

“Còn các châu khác, mỗi châu cũng chừng hai mươi đại phu?”

“Ừ, còn phải có dược liệu thượng hạng nữa.”

Khóe mắt Phục Đình cong lên, song cũng đã quen rồi, từ trước đến nay nàng luôn có khí phách như vậy mà.

Tê Trì nhìn chàng, khẽ nói một câu: “Chàng đã đồng ý cho thiếp tiêu tiền rồi.”

Chàng gật đầu: “Ta cũng đâu nói là không cho.”

“Vậy tới châu tiếp theo.” Nàng giục.

Phục Đình đành nói tiếp.

La Tiểu Nghĩa đứng cạnh nhìn một lúc, cuối cùng cũng đã hiểu, tam ca và tẩu tẩu đứng trước bản đồ chàng một lời thiếp một câu là đang xử lý tình hình dịch bệnh ở các châu.

Tào Ngọc Lâm cũng đang nhìn họ, để che giấu sự lúng túng mà hắn cười khà khà, nói nhỏ: “Tẩu tẩu đúng là hiền thê của tam ca.”

Tào Ngọc Lâm quay qua liếc hắn: “Ta đã bảo tẩu tẩu và tam ca xứng đôi vừa lứa từ lâu rồi còn gì.”

La Tiểu Nghĩa phụ họa, rồi cũng chẳng biết nói gì thêm, nhìn sang bên kia thì thấy Phục Đình và Tê Trì đứng cạnh nhau, chốc thì mở miệng chốc lại suy tư, bỗng cảm thấy bây giờ miệng lưỡi của tam ca còn trơn tru hơn mình, nghĩ đến đây hắn thực sự muốn thở dài.

Tính tới U Lăng, tổng cộng có sáu châu ở biên giới bị trúng bệnh, tất cả đều cần được canh phòng nghiêm ngặt.

Tê Trì chỉ tay vào U Lăng cuối cùng.

Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, lần này ngoài việc cử đại phu đến các châu thì còn cần xây thêm mấy gian y xá, theo như lời nàng nói là để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp, và nhân tiện, mở rộng cửa hàng của nàng.

Phục Đình không hỏi thêm, hỏi nữa lại thành chiều nàng mất.

Tê Trì đã bình tĩnh lại, bỗng nhớ ra gì đó, nàng nhìn Phục Đình nói: “Việc này còn phải xem tin tức thế nào mới được.”

Phục Đình ừ một tiếng.

Lúc xảy ra chuyện đã phong tỏa tin tức để không bị khủng hoảng, tránh để Đột Quyết có thể nhân cơ hội.

“Nếu đã vậy thì ta cũng không thể rầm rộ được rồi.” Nàng nhìn chàng bảo: “Phải tìm lý do.”

Phục Đình hỏi: “Lý do của nàng là gì?”

Tê Trì mỉm cười: “Phu nhân Đại đô hộ đang mang thai, thân thể không khỏe, nên muốn mời đại phu đến đất Bắc thăm khám xem sao, nói thế nghe cũng xuôi.”

Chàng cố tình hỏi: “Không sợ bị nói là được sủng ái sinh hư à?”

“Thế thì càng hợp lý chứ sao.” Nàng hỏi: “Chàng thấy không được hả?”

Phục Đình gật đầu: “Cứ nói thế đi.” Thực ra điều nàng cũng nghĩ giống chàng, hỏi thế cũng chỉ muốn trêu nàng mà thôi.

Sắp xếp mọi việc xong, Tê Trì gọi Thu Sương ở bên ngoài vào.

Thu Sương tiến vào, thấy nàng đã ngồi lại trên giường, ở đó có một chiếc bàn vuông nhỏ, bên trên đã trải giấy bút.

Nàng cầm bút, nhẩm tính trong đầu một lượt rồi viết ra một con số xuống giấy, đưa tới: “Đi làm theo như ta đã dặn đi.”

Thu Sương giơ tay cầm lấy, nhìn con số trên giấy – lại là một con số khổng lồ, trong lòng giật thót song cũng không dám nói nhiều, nhanh chóng đi ra ngoài.

Tào Ngọc Lâm đứng cách cửa không xa, khi nhác thấy con số trên giấy thì cũng kinh hãi, lại nhìn về phía Tê Trì, ánh mắt đã không còn như ban nãy.

La Tiểu Nghĩa đã chú ý đến vẻ mặt ấy của nàng, đoán là nàng vẫn chưa biết thân phận thật của Tê Trì, nếu không thì cũng chẳng ngạc nhiên như hắn.

Đang nghĩ thế thì Phục Đình đi tới, nhìn hắn nói: “Ra ngoài.”

La Tiểu Nghĩa vội theo chàng ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Phục Đình đi thẳng đến bụi cây cảnh mới dừng lại, mở miệng nói: “Vừa rồi sắp xếp những gì hẳn đệ đã nghe thấy, chọn những lão binh đã từng gặp ôn dịch ở trong quân ra, điều đến các châu ở biên cảnh ngay.”

La Tiểu Nghĩa biết rõ, làm vậy là muốn có người phụ trợ những đại phu đến chữa trị.

“Tam ca yên tâm, đệ đi chuẩn bị ngay đây.” Nói rồi đi luôn.

Phục Đình kéo cổ áo hắn lôi lại: “Vẫn chưa nói xong.”

La Tiểu Nghĩa dừng chân.

“Trong vòng một tháng phải dập tắt ôn dịch cho bằng được.” Vẻ mặt chàng dần trở nên nặng nề: “Hạ lệnh triệu đô đốc các châu ở biên giới đến phủ Hãn Hải gặp ta.”

La Tiểu Nghĩa khó hiểu: “Tam ca gọi họ đến làm gì?”

Ánh mắt Phục Đình lạnh tanh, giọng nặng như chuông: “Chuẩn bị chiến.”

La Tiểu Nghĩa sững ra, lập tức minh bạch: “Tam ca cho rằng Đột Quyết muốn ra tay?”

“Chỉ là chuyện sớm muộn.” Phục Đình đi lại hai bước trước mặt hắn, khác hẳn với dáng vẻ lúc nãy ở trong thư phòng – quân phục uy nghiêm càng nổi bật vẻ oai hùng mạnh mẽ, bỗng chàng cười lạnh: “Cứ để chúng tới, ông lau đao chờ chúng!”

Chàng không muốn phải động binh là vì đất Bắc, nhưng lúc này chúng đã phạm phải điều cấm.

Đầu tiên là Tê Trì, sau đến đứa con.

Chàng không lên tiếng nữa, muốn đánh thì đánh, sợ cóc gì.

***

Sau khi La Tiểu Nghĩa nhận lệnh rời đi, Phục Đình quay về thư phòng, xua đi khí thế giả như không có chuyện gì.

Trong thư phòng chỉ còn lại Tê Trì và Tào Ngọc Lâm, hai người đứng trước bản đồ nói chuyện, thấy chàng vào, Tào Ngọc Lâm ôm quyền cáo từ.

Tê Trì gọi Tân Lộ đến hầu hạ, đi đường xá xa xôi lại bỗng phải quay về, khéo nàng ấy còn chưa dùng bữa.

Tân Lộ ở cửa đi tới, mời Tào Ngọc Lâm rời đi.

Phục Đình đi đến, nhìn tấm bản đồ cạnh nàng, lần này hoàn toàn chiều theo ý nàng, nàng muốn sắp xếp ra sao thì cứ làm vậy, chàng chỉ cần phái người phối hợp là được, không khỏi hỏi một câu: “Thoải mái chưa?”

Tê Trì khiêm tốn đáp: “Cũng tạm.”

Chàng nghĩ, nàng đã chi một khoản tiền lớn thế rồi mà chỉ mới ‘cũng tạm’, khóe miệng nhếch lên: “Nàng đã tiêu nhiều rồi.”

Nàng nghĩ ngợi rồi cố ý nói: “Vốn thiếp đâu có muốn, nhưng tự dưng thấy trong bụng đạp quá, hình như là đang nhắc nhở thiếp gặp thiệt thòi, nên thiếp mới muốn xả giận.”

Nói đến đây, nàng giơ tay xoa bụng.

Phục Đình đi tới gần, tay trái ôm nàng, tay phải sờ lên bụng nàng: “Đạp thật hả?”

Đương nhiên là không rồi, vẫn chưa đến thời điểm thai máy. Tê Trì chỉ bịa chuyện thôi, nhưng nghe chàng hỏi vậy thì cũng ngại nói thật.

Phục Đình áp tay lên bụng nàng, cách xiêm y cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay chàng, mà bên cổ còn ấm áp hơn thế – là hơi thở của chàng.

Phục Đình không hỏi nữa, cúi đầu, cổ áo quân phục cạ vào cổ nàng: “Vừa nãy hai người đang nhìn gì thế?”

Tai Tê Trì tê rần, giơ tay chỉ bản đồ: “A Thuyền nói cả khu vực rộng lớn này đều là chàng đánh chiếm.”

“Ừ.” Tầm mắt chàng hạ xuống cần cổ trắng nõn của nàng, đi xuống nữa là bộ ngực thấp thoáng sau áo, thuận miệng đáp một tiếng.

Cổ nàng nhồn nhột, muốn tìm vấn đề để chuyển sự chú ý, bèn chỉ vào đường biên giới: “Sao không đánh tiếp tới đây?”

Cuối cùng chàng cũng nhìn lướt qua: “Ở đó không có người.”

Thực ra chàng không có hiếu chiến như vậy.

Tê Trì không khỏi bật cười.

__

*Qin: Để đỡ mất thời gian beta, mong được các bạn check hộ trong lúc đọc có chỗ nào chưa suôn hay lấn cấn giúp. ^^ Arigatou. ^^