Trước khi Tùy Ý vào đoàn phim, Trương Phạm nhận cho các thành viên AOW một show mới.
Lần này bọn họ tham gia một show tọa đàm. Mỗi tuần, chương trình này sẽ mời khách tới để tám chuyện về một chủ đề nào đó. Bảy người AOW ngồi ở hai bàn, MC một nam một nữ là hai người hoạt ngôn có tiếng, hiện trường ghi hình rôm rả như pháo rang, không khí cũng khá hòa hợp.
Lúc biểu diễn tài năng, Phương Vũ và Cố Thần Khải song ca khiến khán giả bên dưới vỗ tay không ngớt. Vương Băng Dương cũng trình diễn kỹ năng ảo thuật cá nhân, tuy căng thẳng nói nhầm thành “tôi sẽ cho mọi người xem một cái nấm(1)“, nhưng lại khiến cả trường quay cười vang.
(1) 蘑菇 (mógū = cái nấm), 魔术 (móshù = ảo thuật)Phần sau là những câu hỏi ngẫu hứng, nữ MC nổi tiếng phóng khoáng, không ngại thể hiện sự yêu thích dành cho Tùy Ý, tận dụng mọi cơ hội để hỏi hắn thích mẫu con gái thế nào. Tùy Ý trả lời theo sự dặn dò của công ty. Nữ MC thấy hắn qua loa có lệ liền nói đáp án này cô gái nào có mặt ở đây cũng khớp được, đòi hắn nói thật. Không còn cách nào, Tùy Ý đành bổ sung một câu “mắt đẹp”.
Nữ MC làm màu, cố tình lấy gương ra soi mặt mình. Ninh Lan ngồi phía sau đưa tay lên, khi đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi nhỏ ở dưới khóe mắt, cậu vội vã hạ tay xuống, giấu ra sau lưng mình.
Thời gian ghi hình nửa phần sau có một khoảng trống để AOW biểu diễn. Lúc thay quần áo và trang điểm ở hậu trường, Ninh Lan bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Triệu Cẩn San – người mẹ không gọi khi không có chuyện của mình.
“Ranh con ngu xuẩn, đầu óc mày hỏng hẳn rồi à? Cho con nhãi Ninh Huyên chết tiệt kia đi du học? Có tiền sao mày không chuyển cho tao? Tao khổ cực cả đời, ngay cả thủ đô cũng chưa được đến, cái thằng nuôi ong tay áo kia, rốt cuộc mày có phải con đẻ của tao không?”
Những lời trách mắng như đạn pháo liên tục bắn ra, Ninh Lan che mic, đi tới góc phòng để tránh mọi người, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ nghe ở đâu thế?”
“Còn muốn giấu tao à? Tao gặp con nhãi kia dưới nhà thằng chú mày, hỏi nó chuẩn bị đi đâu, nó nói đi học TOEFL gì gì đó. Mày nghĩ mẹ mày không đọc sách thì không biết học cái kia để làm gì hả? Nhà nó làm gì có tiền để đi du học, chẳng phải là mày cho sao, hả?”
Tiếng nói quá lớn làm màng tai Ninh Lan đau nhức. Cậu để điện thoại ra xa, thầm nghĩ đời này mẹ cậu chỉ biết vắt hết óc để đòi tiền cậu mà thôi.
Ninh Lan bất đắc dĩ nói: “Con chỉ cho con bé tiền học TOEFL, còn có thể thi đỗ hay không cũng chưa biết được.”
Triệu Cẩn San không chịu bỏ qua: “Tiền học TOEFL cũng không nên cho! Nó không cha hay không mẹ hả, sao lại đến lượt mày cho nó tiền học phí?”
“Con đây không cha hay là không mẹ, tại sao chú thím lại phải nuôi con đến lúc trưởng thành?” Ninh Lan nói.
Bên kia im lặng trong giây lát, không lâu sau, tiếng nức nở bỗng vang lên: “Nghe đi, nghe đi, đây là tiếng người sao? Chú thím nuôi mày có công, tao là mẹ mày nhưng lại chẳng làm gì đúng không? Ai mười tháng mang nặng đẻ đau ra mày? Ai là người che chở cho mày lúc thằng cha say khướt kia đánh đập mày? Đồ vô lương tâm, sao số tao lại khổ như vậy hả…”
Ninh Lan day trán. Cậu biết nói ra sẽ có hậu quả như vậy mà, nhưng vừa rồi bực bội quá lỡ không nhịn được.
Đã sai một lần, cậu cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp hỏi: “Cần bao nhiêu.”
Triệu Cẩn San lập tức ngừng khóc, nói ra một con số.
Ninh Lan không buồn hỏi gì thêm, lập tức dập máy, dùng di động chuyển khoản.
Cậu biết mình cứ dung túng như thế sẽ khiến mẹ càng không kiêng nể, nhưng cậu hiểu mẹ mình, nếu không để bà vừa ý, một lần hai lần còn đỡ, nhiều lần như thế, bà ấy sẽ làm ra rất nhiều chuyện không não.
Năm năm trước, khi cậu vừa tới thủ đô làm phục vụ trong một khách sạn, lương ba tháng thử việc rất thấp, cậu phải bóp mồm bóp miệng, gửi hết tiền tiết kiệm được cho Triệu Cẩn San, nhưng bà chê ít, cho rằng Ninh Lan giấu tiền. Ninh Lan không giải thích được, quyết định phớt lờ bà. Ai ngờ bà đi tra số điện thoại, tìm đến văn phòng của ông chủ khách sạn, nói ở chỗ bọn họ có một nhân viên bất nhân bất nghĩa tên là Ninh Lan, không chịu phụng dưỡng mẹ già đau ốm liệt giường. Chuyện lan ra khắp khách sạn, ánh mắt cấp trên nhìn cậu cũng đầy vẻ dò xét cùng hoài nghi. Cuối cùng cậu không hoàn thành bài khảo sát sau thử việc, ủ rũ xách túi rời đi.
Giờ cậu đang làm một công việc cần chú trọng hình tượng hơn, không chịu nổi sự giày vò tương tự, chỉ đành cho tiền thôi.
Ninh Lan nhìn số dư tài khoản trên màn hình điện thoại, rõ ràng vẫn là một con số rất to nhưng cậu lại không hề vui vẻ. Nhận mà không cần trả giá, với người khác có thể thơm ngon như bánh nhân thịt trên trời rơi xuống, nhưng trong mắt cậu lại là một gánh nặng khổng lồ. Cậu muốn sống một cách đàng hoàng, mà điều kiện hàng đầu chính là không thiếu nợ ai cả.
Nên dù Tùy Ý không nói, cậu cũng sẽ trả, dù là trả bằng cách thức nào.
Chương trình quay xong, mặt trời đã ngả về tây, bên ngoài trường quay có fan ngồi đợi, có mấy người còn thuê xe để chuẩn bị bám theo xe bảo mẫu. Bảy người AOW lần lượt lên ba chiếc taxi, lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.
Bọn họ muốn về mở livestream. Hôm nay là sinh nhật Lục Khiếu Xuyên, không mở tiệc lớn thì cũng nên cho các fan vui vẻ một chút.
Địa điểm live là phòng họp của công ty, phòng đác được trang trí lại, trên tường dán bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” rực rỡ sắc màu, bánh ngọt cũng được chuẩn bị sẵn ở phòng bên cạnh rồi.
Trước buổi live khoảng một tiếng, thọ tinh Lục Khiếu Xuyên ngồi xuống ghế, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì. Hắn nhìn mọi người có mặt trong phòng, hỏi: “Họ Phương đâu?”
An Lâm đáp: “Về nhà, nói tối nay sẽ đến. Không sao, chúng ta có thể bắt đầu trước.”
Chẳng trách tên kia một mình trèo lên chiếc taxi cuối cùng, thì ra là muốn chạy. Lục Khiếu Xuyên càng khó chịu, bực bội giơ tay đập xuống tay vịn sô pha.
Buổi live bắt đầu lúc 8 giờ. Mọi người tặng những món quà mình đã chuẩn bị từ trước. Dù chẳng hứng thú gì nhưng Lục Khiếu Xuyên vẫn giữ tác phong nghề nghiệp, cười mỉm, bóc quà. Tùy Ý rất hào phóng, tặng hắn một cái đồng hồ, những thành viên khác có người tặng giày thể thao, có người tặng ví, đều coi như là có tâm.
Quà của Ninh Lan được bóc cuối cùng, là một hộp bánh cookie.
“Hôm qua tới tiệm làm bánh làm đấy, để tủ lạnh nguyên đêm, trời nóng, ăn nhanh không hỏng.” Ninh Lan nói.
Lục Khiếu Xuyên kinh ngạc: “Cậu tự làm à?”
“Ừ.” Ninh Lan mỉm cười, nói: “Tay nghề thường thôi, không ăn được thì bỏ đi.”
Lục Khiếu Xuyên lập tức cầm một cái bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ngon mà, sao lại không ăn được!”
Dứt lời, hắn chia cho mọi người cùng nhấm nháp. Tùy Ý bảo mình không đói nên không lấy. Bình luận sôi nổi hỏi thăm tâm trạng của nhóm trưởng, nhân viên cũng để ý bình luận của các fan, lần lượt đọc lên: “Hoa Nhi vắng mặt nên nhóm trưởng không vui à?”
CP Cao Hoa tiếng tăm vang dội, ở đây chẳng ai không biết.
Tùy Ý thản nhiên nói: “Không phải, Phương Vũ sắp đến rồi.” Sau đó hắn không trả lời những bình luận liên quan đến CP nữa.
Bên kia người hâm mộ tặng quà và chúc tụng, bên này các thành viên trong nhóm dùng kỹ năng cây nhà lá vườn để chúc mừng thọ tinh. Vương Băng Dương biểu diễn “cái nấm” một lần, Lục Khiếu Xuyên vờ như lần đầu nhìn thấy, nhiệt liệt vỗ tay. Công ty còn tốt bụng mời cậu em Lục Khiếu Chu đang ở nước ngoài của hắn đến. Từ lúc sinh ra, Lục Khiếu Xuyên đã luôn ở trong nước nên không thân với em trai cho lắm. Lúc Lục Khiếu Chu đi ra, hắn vẫn giả vờ kinh ngạc, nhưng sau khi ôm đối phương một cái thì cũng chẳng nói năng gì.
Ninh Lan nhìn hai người bọn họ, nói: “Hai anh em cậu giống nhau thật.”
Lúc thắp nến ước nguyện, Lục Khiếu Chu chen đến bên cạnh Ninh Lan, ghé vào tai cậu nói một câu tiếng Trung sứt sẹo: “Người đẹp, add WeChat cái đi.”
Nhìn cặp mắt màu lam xám và nụ cười gian xảo trên môi đối phương, Ninh Lan thầm nghĩ đúng là anh em ruột.
Tùy Ý không thích ăn đồ ngọt, dựa tường nhìn mọi người vui vẻ nói cười. Ninh Lan cắt một miếng bánh đi đến đứng ăn bên cạnh hắn. Lục Khiếu Chu hăm hở bám theo. Khi thấy người nọ chuẩn bị giơ tay lau kem dính trên mặt cậu, Tùy Ý nhanh chóng kéo Ninh Lan ra ngoài, bảo: “Chỗ này có thể bị lên hình, xoay qua chỗ khác ăn.”
Lúc nghiêm mặt, Tùy Ý sẽ tự động sinh ra một khí thế như cảnh báo người khác chớ đến gần. Lục Khiếu Chu quan sát hai người bọn họ một lát, đút tay vào túi, bĩu môi đi ra chỗ khác.
Ninh Lan nghe lời quay lưng ăn bánh, ăn xong lại nhận khăn giấy Tùy Ý đưa cho, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, nhóm trưởng.”
Tùy Ý thấy kem bơ trên mặt cậu đã sạch, gật đầu, trở lại chỗ đám người.
Khi hát mừng sinh nhật và thổi nến xong, bánh ngọt cũng bị ăn hơn một nữa, Phương Vũ mới vội vàng chạy tới.
“Ngại quá, nhà có chút việc nên đến muộn.” Cậu bỏ túi xuống nói lời chào với ống kính rồi mới quay sang chúc mừng sinh nhật Lục Khiếu Xuyên, cuối cùng ôm bụng kêu đói, đòi ăn bánh gato.
Lục Khiếu Xuyên thấy đối phương qua loa có lệ, nụ cười dần biến mất, ngẫm lại vẫn thấy không cam lòng, cố ý lượn lờ trước mặt người ta.
Buổi live kết thúc, mọi người tạm biệt các fan. Camera vừa tắt, Phương Vũ liền tiếp tục ăn bánh ngọt, không hề quan tâm đến chủ nhân bữa tiệc đang đứng trước mặt mình.
“Này, cậu vừa đi đâu đấy?” Lục Khiếu Xuyên hỏi.
Phương Vũ chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Về nhà.”
Lục Khiếu Xuyên càng khó chịu: “Về nhà làm gì?”
“Chơi.” Nói xong, Phương Vũ lấy một cái bánh cookie ở hộp bên cạnh bỏ vào miệng.
Lục Khiếu Xuyên trợn mắt: “Đấy là bánh Lan Lan tặng tôi, ai cho cậu ăn?”
Phương Vũ nuốt bánh trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương chẳng chút e dè: “Bánh gato tôi còn ăn được nữa là, có phải cậu làm đâu.”
Lục Khiếu Xuyên rất bực. Hôm nay, từ sáng hắn đã bắt đầu chờ đợi, cuối cùng đợi được một câu “chúc mừng sinh nhật” lấy lệ của người này. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình ngu xuẩn.
“Rốt cuộc cậu về nhà làm gì?” Hắn lại hỏi một lần nữa.
Phương Vũ cười: “Liên quan gì đến cậu?”
Lục Khiếu Xuyên bị nụ cười của đối phương chọc giận, tức quá bật cười: “À, về hầu hạ đại gia bao nuôi hả?”