Đường Lên Núi

Chương 15: Không cam lòng đó, không được sao?

Khi Thời Quang biết phải tham dự bữa tiệc thế này, trong lòng cậu rất muốn từ chối.

Các lãnh đạo viện cờ muốn Thời Quang và Du Lượng tham dự, một trong những người quen cũng có mặt là Phương Tự. Những người còn lại không biết ai cả, theo như được biết, họ là nhà sản xuất chương trình cờ vây của kênh truyền hình thể thao, còn có người dẫn chương trình tiết mục cờ vây.

Trên chiếc bàn tròn lớn dành cho mười người, trước mỗi chỗ ngồi có đặt một cái bình và một chén rượu nhỏ. Du Lượng và Thời Quang không có thói quen uống rượu nên họ chuyển sang uống trà.

Phương Tự đang trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh, các lãnh đạo thì ăn uống linh đình. Thời Quang thở dài.

Du Lượng bình tĩnh giải quyết những ly chúc rượu của người khác, nhận ra được sự khó chịu của Thời Quang, liền cúi người lại gần thì thầm an ủi “Cậu thắng càng nhiều, thì sẽ trải qua chuyện này càng nhiều, quen dần là được.”

Thời Quang gật đầu. Những người khác đang nói về giải đấu khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân vào tuần sau, Thời Quang ngũ đẳng khiêu chiến ba hiệp với Danh Nhân Phương Tự, đài truyền hình đã quyết định phát sóng toàn bộ quá trình, mà bình luận viên họ nhắm trúng là Du Lượng. Vì vậy, họ cần thỏa thuận thời gian về các phương diện với viện cờ và kỳ thủ.

Khi nghe lời đề nghị này, Phương Tự và Thời Quang đồng thời nhìn Du Lượng.

Trong lòng Du Lượng dĩ nhiên từ chối, lễ phép nói “Em vẫn còn nhỏ, sợ là không đủ năng lực để bình luận.” bình luận trận đấu Thời Quang khiêu chiến sư huynh? Cậu còn muốn sống thêm hai năm nữa.

Nhà sản xuất mặt đỏ vì rượu cười nói “Khi Du Lượng cửu đẳng đồng ý tham dự giải đấu cúp cờ nhanh của đài truyền hình, rõ ràng cậu cũng hứa sẽ tham gia bình luận trận đấu mà.”

Ai mà biết là trận này đâu chứ!!!

Lãnh đạo viện cờ gật đầu nói “Cờ vây bây giờ vẫn còn là một dự án yếu kém, Tiểu Lượng giành được cúp Thu Lan là một tin tức hiếm hoi thu hút sự chú ý của nhiều người bình thường. Họ là phương tiện truyền thông Quốc gia, sẵn sàng tổ chức một giải đấu và sử dụng các lợi thế về truyền thông để quảng bá cờ vây, một cơ hội hiếm có đó. Cậu không phải cũng đồng ý với quan điểm này nên mới tham gia sao, bình luận cũng là một cách truyền bá mà.”

Người dẫn chương trình cắt ngang “Đúng vậy, hiện nay rất nhiều người trẻ tuổi thích Du Lượng cửu đẳng. Giải đấu lần này vừa hay được tổ chức ở quê nhà của ba người, Du Lượng cửu đẳng lại quen thân với hai kỳ thủ. Đây là cơ hội tốt để quảng bá cờ vây, về tình về lý cậu không nên từ chối.”

“Nhưng …” Du Lượng nhất thời không biết nói gì.

Lãnh đạo viện cờ phất tay một cái “Tiểu Lượng, cứ đồng ý đi, bình luận thôi mà, có gì khó đâu chứ.”

Phương Tự nhấp một ngụm trà với cảm giác thích thú “Đến lúc đó, Tiểu Lượng nhớ nói cho anh vài lời bình luận hay ho để cổ vũ anh nhé.”

Thời Quang nhìn Du Lượng với vẻ mặt phức tạp “Cũng nhớ cổ vũ cho tôi đó.”

Du Lượng thở dài không nói gì.

Nhà sản xuất nhân cơ hội bước lên khích lệ “Du Lượng cửu đẳng không cần lo lắng một mình bình luận không được, chúng tôi cũng sẽ mời một kỳ thủ tiền bối có kinh nghiệm hợp tác với cậu.” nhà sản xuất nhìn người dẫn chương trình cười ra hiệu “Vị tiền bối này thường rất khó mời được, nhưng lại rất có hứng thú với trận đấu lần này, nên đã đồng ý rồi.”

Người dẫn chương trình mỉm cười gật đầu “Cả ba người đều quen, tuyệt đối sẽ không khiến các vị ngượng ngùng đâu.”

Phương Tự đột nhiên có hứng thú “Là vị tiền bối nào vậy?”

“Du Hiểu Dương cửu đẳng.”

“Có phải ba vị hiện giờ rất vui không?”

Tay cầm chén trà của Phương Tự run lên, nước tràn ra ngoài “Vui … vui lắm.”

Thức ăn trên chiếc đũa Thời Quang vừa gắp rơi hết xuống “Rất … rất vui.”

Du Lượng nghẹn trà, sau vài tiếng ho cậu mới bình tĩnh lại “Khụ khụ, vui lắm.”

“Haha, tôi nói mà, họ sẽ rất vui khi biết tin này!” nhà sản xuất cười nói với những người khác.

Ba vòng đấu được tổ chức tại viện cờ tỉnh ở thành phố Phương Viên. Nơi đấu cờ là phòng cờ U Huyền. Mỗi hiệp hai tiếng rưỡi, ba hiệp hai trận thắng, mỗi ngày một hiệp. Phòng họp bên cạnh đã được đổi thành phòng phát sóng trực tiếp.

Phía sau chiếc bàn dài, Du Hiểu Dương và Du Lượng ngồi cạnh nhau, đối diện là người dẫn chương trình. Một bàn cờ khổng lồ đặt ở giữa, sẽ tái hiện ván cờ cho khán giả xem trước tivi.

Tại sao lại mềm lòng đồng ý cái lời mời như vừa đấm vừa xoa của viện cờ và đài truyền hình cơ chứ? Du Lượng lại than thở trong lòng. Nếu cậu từ chối thì cậu đã không phải ngồi đây qua một ngày mà dài như cả năm thế này.

Trận đấu còn mười phút nữa bắt đầu, người dẫn chương trình đặt câu hỏi khởi động “Đối với hai vị mà nói, có mối liên hệ sâu sắc với hai kỳ thủ tham gia thi đấu lần này. Tôi không biết hai vị sẽ mong ai chiến thắng hơn đây?”

Du Hiểu Dương suy nghĩ một chút “Phương Tự có kinh nghiệm thi đấu nhiều hơn, cơ hội chiến thắng lớn hơn, nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối.”

“Thời Quang, cậu ấy … thành tích gần đây cũng rất tốt.” ngồi bên cạnh bố mình, Du Lượng cố hết sức cân nhắc lời nói “Tóm lại, hi vọng họ có thể chơi một ván cờ thật tốt.”

“Người hâm mộ cờ vây rất tò mò. Du Hiểu Dương cửu đẳng đã giữ danh hiệu Danh Nhân này hơn mười mấy năm qua, hẳn là đối với danh hiệu này có tình cảm đặc biệt. Chắc thầy đã rất vui khi thấy học trò của mình kế thừa danh hiệu. Bây giờ Danh Nhân Phương Tự chấp nhận lời khiêu chiến. Thầy có hi vọng vinh dự này sẽ tiếp tục được học trò của mình giữ lấy không?”

“Đầu tiên, tôi rất vui vì Phương Tự đạt được kết quả này. Nhưng kết quả nào rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian. Đối với Phương Tự, tôi hi vọng quá trình này sẽ chậm hơn. Thời Quang là một đứa trẻ có tài năng, tôi cũng mong cậu ấy sẽ đạt được thành tích tốt.”

“Vậy thì Du Lượng cửu đẳng có hi vọng danh hiệu này sẽ tiếp tục thuộc về sư môn của mình không?”

Du Lượng dừng một lát “Hai người họ, ai thắng được … đều như nhau.”

“Haha, xem ra Du Lượng cửu đẳng rất công bằng. Phải rồi, hôm nay tôi nhìn thấy rất nhiều người hâm mộ cờ vây bên ngoài cổng viện cờ, muốn tặng quà cho Du Lượng cửu đẳng, đặc biệt có rất nhiều người hâm mộ là nữ. Vừa hay, hai vị đều có mặt ở đây, tôi xin thay mặt cho những người hâm mộ nữ đặt ra một câu hỏi” người dẫn chương trình cười noi “Du Hiểu Dương cửu đẳng có yêu cầu gì đối với con dâu không? Du Lượng cửu đẳng có tiêu chuẩn chọn bạn đời nào không?”

“Chuyện này phải xem ý của thằng bé.” Du Hiểu Dương nhìn Du Lượng.

Du Lượng suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ “Mặc dù tùy hứng, ngốc nghếch, nhưng rất chân thành tốt bụng, thích cười và dũng cảm. Còn có thiên phú chơi cờ.”

“Wow, rất chi tiết luôn, giống như đang miêu tả cụ thể người nào đó vậy. Các bạn hâm mộ cờ vây nhanh chóng xem mình có phù hợp không nhé.”

Du Hiểu Dương cảm thấy mấy từ này rất quen tai, ông trầm ngâm nhìn Du Lượng.

Cuối cùng, người dẫn chương trình nhận được lời nhắc và nhìn đồng hồ “Được rồi, trận đấu xin được bắt đầu, thời gian đặt câu hỏi tạm thời dừng lại. Chúng ta hãy nhìn vào màn hình phòng đấu cờ.”

Du Lượng thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên Thời Quang đấu với Phương Tự. Cậu biết Phương Tự là kỳ thủ hàng đầu trong nước những năm gần đây, thỉnh thoảng gặp nhau trong giải đấu nhưng vì kết quả bốc thăm mà bỏ lỡ. Ngoại trừ lần đó giúp Chử Doanh đấu với Phương Tự, cậu chỉ xem qua kỳ phổ của Phương Tự.

Cùng thi đấu với kỳ thủ hàng đầu hoàn toàn khác với khi xem kỳ phổ.

Phương Tự rất mạnh, anh ấy cầm quân đen và đi trước.

Hơn nữa, Thời Quang có thể cảm nhận được Phương Tự nghiêm túc lấy mười ngàn điểm, thề giữ lấy danh hiệu kế thừa từ sư phụ. Sát khí của một kỳ thủ chuyên nghiệp ập vào mặt ngay khi anh ấy đặt quân cờ xuống.

Vừa lắp lại kẽ hở vùng này, Thời Quang kinh ngạc nhận ra ở vùng khác đang tiềm ẩn nguy cơ. Khi cậu đặt cờ bồi đắp, không ngờ rằng nguy cơ tiềm ẩn khác bất ngờ kích hoạt.

Quân trắng trong trạng thái ổn định, quân đen dò thám khắp nơi, như hư như thực.

Quân trắng rơi vào thế yếu, quân đen từng bước dồn ép, xâm chiếm đến cùng.

Hình cờ đen trắng đan xen, quân đen luôn có thể bóp nghẹt, ổn định bản thân.

Nếu dùng bốn từ để mô tả tình hình của quân trắng, đó là – mệt bở hơi tai.

Nếu dùng bốn từ để mô tả cảm giác của Thời Quang, đó là – thở không ra hơi.

Đối mặt với sức ép của đỉnh núi, cậu không thở được.

Thời Quang siết chặt quạt, thậm chí còn thở gấp. Cậu không muốn thua, nhưng cũng không ngờ rằng khi vừa lên thì đã gặp thất bại thảm hại như vậy?

Trong phòng phát sóng, Du Lượng nhìn chằm chằm vào hình cờ trên bàn cờ, thậm chí còn quên giải thích.

Cho đến khi người dẫn chương trình hỏi “Du Lượng cửu đẳng?”

“Hả, sao vậy?”

“Vừa rồi Du Hiểu Dương cửu đẳng nói, cách quân trắng đặt cờ rất khó khăn, sợ là sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa, cậu nghĩ thế nào?”

“Cậu ấy …” Du Lượng cảm thấy nhói đau “Cậu ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

“Du Lượng cửu đẳng rất hiểu Thời Quang ngũ đẳng nhỉ, chắc như vậy sao?”

Du Lượng nhìn chằm chằm bàn cờ, nhân tiện nói “Giống như hiểu chính mình.”

Du Hiểu Dương lại liếc nhìn con trai “Quân trắng có ý tranh giành, nhưng quân đen kiểm soát cục diện, khắp nơi bị kiềm chế. Tốt hơn hết là dùng hậu thủ* để ứng phó.”

*Hậu thủ (thuật ngữ cờ vây): nước đi (hoặc chuỗi nước đi) ở một khu vực trên bàn cờ mà đối phương có thể giành quyền đi nơi khác sau khi kết thúc.

“Quân trắng có ý tranh giành …” Du Lượng dừng lại “Cách nghĩ không sai. Còn về hậu thủ, có thể thích hợp với kỳ thủ có sở trường sử dụng hậu thủ, nhưng không thích hợp với Thời Quang. Nếu cậu ấy không giành trước, cậu ấy sẽ bị quân đen khống chế tàn nhẫn hơn, lúc đó sẽ càng khó khăn hơn. Cậu ấy chỉ cần … khôn khéo hơn.” Du Lượng đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Thời Quang trên màn hình cầm quạt bằng cả hai tay, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Lẽ nào phải kết thúc như thế này sao?

Nếu tiếp tục như vậy, không còn cách nào khác ngoài việc kết thúc ván đấu với tỷ số 2: 0.

Cậu vất vả cực khổ mới đến được đây, lẽ nào phải dừng lại thật sao?

Không được!

Thời Quang mở mắt, cầm quân trắng lên, ‘cạch’ một tiếng đặt xuống bàn cờ.

Phương Tự thâm trầm liếc nhìn Thời Quang, đặt cờ đáp trả.

“Có cảm giác như quân trắng đã tránh được cuộc đối đầu trực diện với quân đen, bắt đầu mở lại chiến trường!” người dẫn chương trình hào hứng nói.

Du Hiểu Dương liếc mắt nhìn kỹ.

Du Lượng mím môi không nói gì.

Quân trắng không còn quan tâm đến thế cờ trăm nghìn lỗ hỏng, xé mở áp chế của quân đen trong một khoảng trống.

Quân trắng với khí thế tăng vọt, tấn công liên tục, cố gắng buộc quân đen phải đầu hàng.

Cuộc giao tranh ác liệt diễn ra.

Tôi giành anh đoạt, không ai nhường ai.

Cho đến lúc kết thúc thu quan.

Trọng tài đếm, tim Thời Quang loạn nhịp không ngừng, trong lòng cậu đã tính được kết quả.

“Đen thắng 1 và 3/4 quân, Danh Nhân Phương Tự thắng.”

Đôi mắt Thời Quang đỏ hoe.

“Đã nhường.” Phương Tự gật đầu chào, chân thành nói “Em chơi rất tốt.”

Thời Quang chậm rãi gật đầu, nghe tiếng bước chân Phương Tự xa dần.

Ra khỏi phòng cờ U Huyền, vì Du Lượng vẫn còn trong phòng phát sóng nên Thời Quang không gặp được cậu ấy. Cậu cũng không có ý định chào hỏi người khác, chào hỏi vài người quen trong viện cờ rồi đi thẳng về nhà.

Mẹ nói khó lắm mới về Phương Viên một chuyến, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.

Dọc đường đi, cậu bật điện thoại, các tin nhắn lần lượt hiện lên.

Hồng Hà —– Thời Quang! Anh đây đã xem chương trình phát sóng của cậu! Chơi rất tốt! Lúc trước cậu không muốn Du Lượng coi thường cậu, nhưng lần này tôi nghĩ cậu ta đánh giá cậu cao lắm đấy! Mấy chục nước cờ cuối cùng của cậu rất đặc sắc, thua cũng rất có thể diện!

Thẩm Nhất Lãng —– Thời Quang, cố lên, ván cờ ngày mai phải phấn chấn lên. Khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân, anh tự hào về em.

Thầy Bạch Xuyên —– Thời Quang, chơi rất tốt, đừng nản lòng.

Lúc ăn cơm, thấy Thời Quang im lặng đờ đẫn, mẹ Thời ngập ngừng nói “Thời Quang, mẹ cũng xem phát sóng rồi. Tuy mẹ không hiểu cờ vây nhưng nghe bình luận nói, con đã cố gắng hết sức. Lần đầu tiên khiêu chiến, không có gì hết, tương lai vẫn còn cơ hội.”

“Vâng.” Thời Quang mơ hồ nuốt một miếng cơm, cười nói “Con không sao, mẹ đừng lo.”

Thời Quang cũng chợt nhớ ra, Du Lượng hôm nay cũng phải về nhà.

“Tiểu Lượng, uống hết chén canh này đi. Thật là, ngày nào cũng ăn ở căn tin, chẳng mập ra miếng nào hết.” Mẹ Du đã múc đầy chén canh thứ hai.

“Con thật sự no rồi.” Du Lượng cười khổ.

Mẹ Du lại cười vui vẻ “Tiểu Lượng, con ở Bắc Kinh …  có phải đã có người mình thích không? Mẹ còn không hiểu con sao, mẹ nghe con nói những lời đó thì đã có linh cảm rồi.”

Tay cầm chén canh của Du Lượng dừng lại do dự một lúc.

Du Hiểu Dương lại nhìn con trai.

“Có hay là không hả? Đứa nhỏ này, có gì để giấu diếm đâu chứ? Chẳng lẽ mẹ lại cấm con yêu đương à.”

“Có.” Du Lượng đặt chén xuống, trịnh trọng nói.

“Ây da! Vậy là thật rồi! Nói cho mẹ biết là ai? Mẹ nghĩ chắc là nữ kỳ thủ chuyên nghiệp!”

“Không phải.”

“Hả? Không phải con nói là có thiên phú chơi cờ sao? Lẽ nào là kỳ thủ nghiệp dư?”

“Cũng không phải.”

“Hả? Là người mới học chơi cờ …”

“Mẹ, con còn chưa muốn nói, sợ là cậu ấy còn chưa chuẩn bị xong. Mẹ ráng chờ thêm một thời gian, đến lúc thích hợp sẽ nói cho mẹ biết.”

“Ôi, đứa trẻ này, còn biết đau lòng cho người ta nữa.”

“Ăn tối xong, đến phòng cờ.” Du Hiểu Dương nhẹ giọng nói.

Bốn chữ ‘tĩnh thủy lưu thâm’* vẫn được treo trên tường.

*Dưới mặt nước phẳng lặng ôn hòa, có những dòng nước chảy xiết, ẩn sâu vạn điều toan tính.

Hai bố con ngồi đối diện nhau.

“Trận đấu hôm nay, bố có thể nhìn ra, Thời Quang dùng rất nhiều cách ‘trị cô’* mà bố đã dạy cho hai con, là con dạy đúng không.” Du Hiểu Dương thẳng thắn, khẳng định chắc chắn.

*Trị cô (thuật ngữ cờ vây): lúc chơi cờ, đôi khi vì muốn phá vỡ tình trạng bên địch, từ đó phá vỡ sự cân bằng tổng thể giữa hai bên, chuyển đổi cục diện theo hướng có lợi cho bên ta, buộc phải chiến đấu trong phạm vi ảnh hưởng của bên địch, chấp nhận bị bên địch tấn công. Trong trường hợp này, quân cờ chịu sự công kích của bên địch gọi là ‘quân cờ đơn’, ‘trị cô’ là sử dụng khéo léo các khuyết điểm và điểm yếu của bên địch để xử lý đúng và hiệu quả các ‘quân cờ đơn’ bên ta.

“Phải.”

“Từ nhỏ đến lớn, con có phải đã dành quá nhiều tâm tư cho Thời Quang rồi không?” câu này là một câu gạn hỏi ôn hòa.

“Bố muốn nói gì?” Du Lượng cười.

“Nước chảy không tranh lên trước*, đã tranh thì kéo dài vô tận.” Du Hiểu Dương từ tốn nói “Bố nghĩ con có thể tự lập cho mình một kế hoạch lâu dài.”

*Nước chảy không tranh lên trước (Lưu thủy bất tranh tiên): ý nói rằng nước chảy không tranh lên trước. Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, ý nói nước là thiện nhất, là tốt nhất, nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lại không tranh không giành lợi ích. Đặc tính của nước là chân thành giúp đỡ vạn vật mà không tranh giành danh lợi, không tranh giành cao thấp, cũng không tự cho mình là hiểu biết, lại không khoe khoang bản thân. Chính là bởi vì không tranh giành với vạn vật, cho nên không có oán hận lo âu.

“Con đã nghĩ xong chuyện về sau rồi. Con không muốn cứ trôi một mình trong dòng chảy đó.” Du Lượng nhẹ nhàng đáp lại.

Du Hiểu Dương thở dài “Bố thường tự hỏi, con của bố là quá thông minh hay là quá ngây thơ. Nói con ngây thơ thì con lại vô cùng hiểu chuyện, biết cách đối xử với người khác. Nói con thông minh thì con chỉ vì một cái gai luôn nằm trong tim mà cố chấp như vậy. “

Du Lượng im lặng một lúc, nghiêm túc nói “Lúc trước bố nói bàn cờ rộng lớn như vũ trụ, ngàn vạn biến hóa. Cả đời bố đã từng thấy vô số vũ trụ, có lẽ sẽ có thể bao dung được tính cố chấp này của con.”

Du Hiểu Dương thở dài một hơi.

Bố rời khỏi phòng đánh cờ. Du Lượng ngồi hồi lâu không động tĩnh gì.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, mẹ Du mở cửa bước vào “Ây da, con đang làm gì vậy, mẹ còn nghĩ ông ấy để lại ván cờ cho con suy nghĩ, mẹ đợi hai tiếng rồi mới vào. Trời tối cũng lâu rồi, sao lại không bật đèn?”

Đèn bật sáng.

“Đúng là có câu hỏi cần phải suy nghĩ, chỉ là vừa nghĩ xong trong đầu rồi.”

“Đúng là bố con ruột, đều là những tên ngốc si mê cờ vây! Mau đi nghỉ đi.”

“Vâng.” Du Lượng ôm mẹ.

Du Lượng ngồi trên giường nhìn căn phòng mình lớn lên. Chiếc tủ trưng đầy những bức ghép hình, đó là tuổi thơ quá đỗi cô đơn của cậu.

Nhớ cậu ấy quá.

Điện thoại khẽ rung lên, Du Lượng bật lên xem.

– Muốn gặp cậu quá.

Cửa đóng sầm lại, mẹ Du sửng sốt “Sao lại ra ngoài vậy? Đêm khuya lắm rồi.”

Cách cửa nhà Thời Quang không xa, xuống một cầu thang đá, băng sang vỉa hè, cạnh con sông chảy ngang qua toàn thành phố. Ban đêm đèn đường mờ ảo, cậu dựa vào lan can bên bờ sông, nhìn Du Lượng từng bước đi xuống bậc thang.

Không thể nhịn được nữa, Thời Quang bước nhanh tới, ôm lấy Du Lượng.

Du Lượng vỗ vỗ lưng Thời Quang “Ngày mai thắng lại là được.”

Trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ, nỗi buồn tích tụ bấy lâu nay lập tức tuôn trào.

“Họ càng an ủi tôi, tôi càng khó chịu. Tại sao chứ …” giọng nói nhẹ nhàng của Thời Quang ngày càng kích động cho đến khi bùng nổ hoàn toàn “Tại sao tôi thua rồi mà vẫn được xem là chơi tốt? Tại sao tôi phải chờ cơ hội sau này? Tại sao tôi đã cố gắng nỗ lực đến được đây chỉ để có thêm hiểu biết? Tại sao chứ! Tôi chỉ muốn tham gia cúp Nongshim với cậu thì đã sao chứ? Ai biết kết quả năm sau sẽ như thế nào? Cơ hội sau này sẽ tốt hơn sao? Đến cũng đến rồi! Tôi chỉ là không cam lòng! Tôi muốn thắng! Không được sao?!” cậu muốn kìm lại, nhưng lại kìm không được.

“Được chứ.”

“Hết rồi à? An ủi tôi vài câu đi chứ.” Thời Quang khịt khịt mũi.

“Cậu muốn ở cùng tôi như vậy, cực khổ như thế, hối hận không?”

Thời Quang tự hỏi, nheo lại đôi mắt đỏ hoe “Đây là hối hận à? Cái này rõ ràng là khó chịu.”

“Tôi biết.” Du Lượng nâng mặt Thời Quang, cắn một cái vào môi cậu “Cậu không tới, tôi không đi.”

“Vậy ngày mai …”

“Cậu có cơ hội để thắng.”

“Đúng! Tôi cũng nghĩ vậy! Hôm nay, tôi thua 1 và 3/4 quân! Cậu nghe giọng điệu của những người đó, cứ như muốn tôi thua vậy. Tôi vừa nghĩ cả một buổi tối, cảm thấy mình quá trung thực, anh Tự quả nhiên nhiều kinh nghiệm, tôi bị anh ấy kéo đi rồi.”

“Ừ, khi anh ấy bắt đầu tạo lồng giam, cậu cứ mặc kệ anh ấy, một khi cậu vây lấy quân đen, anh ấy sẽ chú ý đến cậu.”

“Vậy nếu anh ấy không mắc bẫy thì sao?”

“Cậu ngốc à! Còn tùy thuộc vào tầm quan trọng của mảnh đất mà cậu tạo ra nữa …”

Ánh sáng mờ ảo kéo bóng dài. Hai người cạnh nhau dựa trên lan can nói chuyện, tiếng sóng từ trong màn đêm truyền đến. Làn gió vấn vương lướt qua mặt sông, cuốn đi bao tâm tư của thiếu niên.

Ngày thứ hai, phòng cờ U Huyền. Giải đấu khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân cờ vây Trung Quốc, trận thứ hai.

Hai bên kính lễ, Thời Quang cầm quân đen.

Muốn thắng Phương Tự, quả nhiên rất khó.

Người dẫn chương trình cảm thán “Nước cờ hôm nay của Thời Quang ngũ đẳng hoàn toàn khác với hôm qua! Tuy nhiên, Danh Nhân Phương Tự không dễ dàng từ bỏ thế chủ động, họ liên tục chèn ép nhau, đến trung bàn vẫn chưa thể nhìn ra thắng thua. Hai vị nghĩ gì về hình cờ ngày hôm nay?”

“Cờ hay hiếm có.” Du Hiểu Dương nhìn bàn cờ khổng lồ hồi lâu.

Du Lượng gật đầu “Quân đen đã thông minh hơn hôm qua, siết chặt không buông điểm yếu của quân trắng, khống chế quân trắng, để quân trắng không còn sức quấy nhiễu xung quanh. Quân đen rất táo bạo cũng rất thận trọng, không mắc một sai lầm nào.”

“Ha ha.” người dẫn chương trình tiếp tục bình luận “Tôi từng nghe một câu nói ‘đời người như ván cờ’, kỳ thủ sau khi đặt cờ, quân cờ không còn là quân cờ bình thường nữa. Nó thể hiện lối suy nghĩ của kỳ thủ, trở thành hiện thân sự va chạm của hai luồng tư tưởng trên bàn cờ. Từ góc độ này, tinh thần chiến đấu của Danh Nhân Phương Tự và Thời Quang ngũ đẳng đều rất mạnh mẽ, không ai nhường ai, thật sự khiến tôi mong đợi kết quả!”

“Đúng vậy, kỳ thủ đều muốn tự kiểm soát thắng thua của mình, dù là ván cờ hay cuộc sống.” Du Lượng bình tĩnh nhìn bàn cờ.

Du Hiểu Dương dừng một chút “Thiếu niên khí thế, mỏi mắt mong chờ.”

Đen trắng đan xen đặt cờ, hai người ngồi ngay ngắn, chỉ cử động cánh tay.

Chỉ những người trong cuộc mới biết cục diện bàn cờ kinh hoàng như thế nào.

Ngay từ đầu, Thời Quang đã vứt ý định thắng cờ ra sau đầu, trong đầu cậu nhanh chóng tính toán cách đan một tấm lưới lớn và dày đặc, từng bước dụ quân trắng.

Nhưng quân trắng đầy kinh nghiệm. Quân trắng cũng canh chừng, dò thám, quấy nhiễu.

Thời Quang cố gắng bình tĩnh và nỗ lực bền bỉ.

Khi chiến trường ngập khói lửa, luôn có những góc mà quân trắng không chú ý được, để quân đen vây bắt.

Với những trận giao tranh khốc liệt, Thời Quang căng thẳng, trong đầu chỉ còn lại thế giới cờ vây.

Mỗi nước cờ không được bỏ sót.

Mỗi mảnh đất phải tính toán trăm lần.

Cho đến lúc thu quan.

Phòng thi đấu im lặng kéo dài, trọng tài bắt đầu đếm.

“Đen thắng 3 và 1/4 quân, Thời Quang ngũ đẳng thắng.”

Mình thắng rồi!

Thời Quang ngẩng đầu, không thể kìm chế kích động trong lòng “Đã … đã nhường.”

Phương Tự lắc đầu cười “Rất tốt.”

Lúc này, giải đấu khiêu chiến danh hiệu Danh Nhân, Danh Nhân Phương Tự vs Thời Quang ngũ đẳng, 1: 1.

Ra khỏi phòng đấu cờ, mọi người đi ngang qua, nói gì đó chúc mừng, Thời Quang nghe không rõ.

Mở nguồn điện thoại, tiếng tin nhắn liên tục reo lên, Thời Quang không muốn xem.

Khẽ đẩy cửa phòng phát sóng, người dẫn chương trình và bình luận viên khách mời đang chuẩn bị kết thúc công việc. Thời Quang lặng lẽ đứng sau mấy cái máy quay.

Du Lượng phía sau bàn bình luận vừa nhìn đã thấy cậu, tươi cười rạng rỡ.