Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 10: Nhà Trọ Xuất Phát!

Kuroko đột nhiên trở về lúc còn học năm nhất Teikou được một khoảng thời gian, cũng đã gần hết một học kỳ, ngoài ý muốn duy nhất đối với Kuroko, chính là việc Kise tham gia Câu lạc bộ Bóng rổ rất sớm, hơn nữa cũng được Akashi thừa nhận càng nhanh đến chóng mặt, sắp tới chuẩn bị khai giảng năm học mới cũng là lúc cậu tham gia kỳ kiểm tra định kỳ của Câu lạc bộ, cùng với Haizaki bị đem đi đánh giá lại.

Mà hiện tại, học kỳ này kết thúc, bắt đầu kỳ nghỉ mùa xuân.

Một đêm đẹp trời, Thế hệ kỳ tích bọn họ và cậu đột nhiên nhận được một tin nhắn thoại từ Akashi, nội dung đại khái là:

9 giờ sáng ngày ngày mai tập hợp trước cổng trường, nhớ đem theo nhiều quần áo hằng ngày ít nhất là khoảng bốn ngày, chúng ta sẽ bắt đầu hợp túc huấn luyện —— A, đúng rồi, nhân tiện đến đó xem hoa anh đào cũng không tồi, các cậu có ý kiến gì chứ? Ừm, còn có, tuyệt đối không được đến trễ!

Bọn họ nghe mấy câu đầu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng đến khi nghe tới câu cuối, ai cũng đều bất giác run người một cái, cảm giác được âm khí dày đặc.

Sáng ngày hôm sau, mỗi người bọn họ ai cũng đều tự giác rời giường sớm hơn mọi khi, đều sợ đến muộn.

Mệnh lệnh của đội trưởng là tuyệt đối, không ai dám làm trái trừ khi người đó cảm thấy thở đủ thì có thể tự nhiên.

“Oáp……” Kise há miệng ngáp dài, nhìn sân trường trống trơn mà đến cửa trước cũng chẳng thấy ai, thở dài một hơi, từ quần trong túi lấy ra điện thoại di động, nhìn nhìn thời gian, lại ngáp thêm một cái —— A, mới 8 giờ thôi, hắn tới sớm như vậy làm gì, đến một người cũng đều không có.

“Kise sớm tốt.”

Đột nhiên một âm thanh không cao không thấp truyền đến bên tai, nghe giọng nói này liền suy tưởng đến người nói giọng điệu này chỉ có thể là một người vô cảm ngốc manh thôi!

Kise bị doạ một chút, hắn nhớ rõ khi nãy từ xa quả thực không nhìn thấy người nào cả, chẳng lẽ là có ma quỷ?! Hắn sau đó bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ, trong lòng nói không thể nào, hiện tại rõ ràng là ban ngày lanh lảnh càn khôn, làm gì có tiểu quỷ nào ban ngày ban mặt xuất hiện doạ người?

(Ta thấy Kise đáng yêu xỉu((=, so với tên than đen nào đó còn đáng yêu hơn nhiều.)

Hắn nâng tay dụi dụi mắt, tập trung nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện Kuroko ngồi ở cái ghế trước cổng trường bên cạnh là một cái bồn hoa, vẻ mặt mờ mịt vẫn còn ngái ngủ.

“A —— là Kurokocchi,” Kise vỗ vỗ vào ngực, thở phào một hơi, “Làm tớ sợ muốn chết.”

—— Hắn đã nói mà, trên đời này làm gì tồn tại cái gọi mà ma quỷ, ha ha, thì ra là Kurokocchi, cũng vì do cậu ấy quá mờ nhạt, hắn nhất thời không nhận ra.

“Kurokocchi cậu tới sớm vậy?” Kise hỏi.

“Ưm……” Kuroko mắt nhắm mắt mở nâng tay xoa xoa mắt, nói, “Bởi vì nếu đến trễ, Akashi-kun sẽ tức giận……”

“Tức giận?” Kise có chút khó hiểu, đúng là, Akashi đội trưởng đại nhân đối xử với bọn họ vô cùng nghiêm khắc, trong giờ tập luyện không được phép cẩu thả, nhưng mà, bộ dạng tức giận hắn vẫn chưa thấy qua bao giờ.

—— Nghĩ lại, Akashi tức giận so với bộ dạng im lặng không nói gì chỉ mỉm cười nhìn người khác thì vẫn tốt hơn, khi nào mà hắn cười lên thì lúc đó mới chính là đáng sợ nhất, ánh mắt kia như vậy, rõ ràng chính là đang tính kế, không sai thì chính là đang tính toán xem dùng cách nào để chỉnh ngươi hệt như đứa nhóc tinh ranh.

Nghĩ đến đây, Kise liền cảm thấy quanh người xuất hiện một luồng gió lạnh, hắn túm chặt áo khoác chạy nhanh về phía Kuroko.

“Kise ngươi lạnh lắm sao?” Kuroko nghiêng đầu nhìn Kise.

“Ừm…… không sao, vẫn ổn.” Kise nói đã nhanh ngồi xuống bên cạnh Kuroko, tiện tay đem ba lô đặt xuống đất, “Phải rồi, Kurokocchi, cậu vì sao lại gia nhập Câu lạc bộ Bóng rổ?”

“Thì…… bởi vì thích bóng rổ.” —— hơn nữa cũng muốn ở bên cạnh cùng cới Aomine chơi bóng rổ.

Kuroko nhớ tới Akashi cũng từng hỏi cậu câu hỏi này, nhưng mà mục đích của Akashi lại khác, Kise hỏi chuyện này phần lớn là do tò mò, mà Akashi —— mãi cậu vẫn không đoán được vì mục đích gì.

“Ra vậy……” Kise gật đầu.

“Vậy còn cậu thì sao, Kise?”

“Tớ sao, hừm, nói như thế nào đây,” Kise từ trong ba lô lấy ra một bình giữ nhiệt, uống một ngụm, nói, “Tớ muốn chiến thắng đối thủ! Đối thủ càng mạnh thì càng làm tớ phấn khích!”

Kuroko nhận thấy khi Kise nói “chiến thắng”, mà không phải đơn thuần “thắng”.

Có lẽ, ở trong lòng Kise, việc thi đầu rất quan trọng, bất quá, cũng chỉ là những gì Kuroko suy nghĩ mà thôi.

“Là vậy sao, vậy Kise cậu muốn đánh bại ai?”

“Aominecchi!” Kise nói.

“Là cậu ấy,” Kuroko nói, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, giống như nước đang nhẹ nhàng trôi qua, “quả thực Aomine-kun rất mạnh.”

“Đúng vậy!” Kise nói.

Hắn phát hiện dù chỉ là biến hoá nho nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nhìn thấy rõ —— Kuroko khi nhắc đến Aomine, biểu tình có chút biến hoá di diệu, mày nhỏ giống như đang cười, cong cong lên, ánh mắt lộ ra vài phần ôn hoà, đặc biệt là Kuroko chính mình giảng Aomine thời điểm, ánh mắt sẽ sáng hơn một chút, khóe miệng cũng vô thức cong lên một độ nhỏ xinh đẹp.

Ừm, phải nói thế nào đây, tựa như đang nhắc đến người mình thích vậy, chỉ đối với ngừoi mình thích mới có thể có loại biểu cảm như vậy, một chút đắc ý, lại càng nhiều chút ấm áp bao bọc.

—— Khoan đã? Thích mình thích? Thích sao?

Kise lần nữa suýt bị suy nghĩ của bản thân doạ đến ngã chữa, lắc mạnh đầu, muốn đem cái này ý nghĩ kia vứt khỏi đầu óc.

“Kise-kun làm sao vậy?” Kuroko nhìn bộ dạng bất ổn của Kise, hỏi.

“Á…… Không có gì.” Kise thu hồi tiểu tâm tư, lại lắc đầu.

Kise bản thật vậy mà lại không để ý tới, kỳ thật, khi nhìn đến vẻ mặt kia của Kurroko, có một nơi ở sâu trong lòng ý nghĩ không phải là như vậy, mà là —— Kurokocchi bộ dạng này thật đáng yêu quá!

(*Thông báo*: chính thức thêm một người dính thính ‘chiến binh vàng tươi’ Kise!)

Kise nhìn trước mắt là một thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu, đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực trái tim nhỏ đập mạnh hơn so với thường ngày thật khác biệt, Kise cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ, xấu hổ mà quay đi.

“Chào, hai cậu tới thật sớm.”

Người phát ra tiếng động chính là Midoruma, bộ dạng ông lão, đôi tay mười ngón vẫn như cũ quấn lấy băng vải, trên tay phải cầm là một ống đụng tiền màu hồng phấn.

“A, Midoramacchi tới rồi,” Kise quay sang Midorima vẫy vẫy tay, “Cậu mang theo cái gì trên tay vậy?”

“Đương nhiên là may mắn vật hôm nay rồi.” Midorima đẩy gẩy gọng kính nói.

“Ách…… Midorimacchi cậu nói gì cũng thật kỳ lạ.” Kise nhún nhún vai, bộ dạng bất đắc dĩ.

“Midorima-kun, chào buổi cháo.” Kuroko nói, trên mặt vẫn không biểu cảm gì, một bộ dạng phong khinh vân đạm.

Midorima không nói buông xuống đồ trên tay, tìm một nơi tương đối sạch sẽ sau đó trải ra miếng vải lót đặt ống đựng tiền rồi mới ngồi xuống, từ trong túi lấy ra di động và một dây tai nghe, bắt đầu nghe chương trình dự đoán buổi sáng của Oha Asa.

Kise lắc đầu, Midorima vẫn trước sau như một vẫn quái lạ như thường.

Thời gian tiếp theo Kuroko và Kise câu được câu không nhàn nhạn nói chuyện, thẳng tới 8 giờ 47, lúc này, Murasakibara mới trên tay ôm theo một đống đồ ăn vặt xuất hiện.

“A, chào buổi sáng, Kisechin, Midochin, Kurochin.” Murasakibara lời nói có chút lười nhác, hắn trước sau luca nào cũng ngậm trong miệng đều là umaibou.

“Murasakibaracchi.” Kise chào hỏi.

“Chào, Murasakibara sáng tốt lành.” Kuroko nói, giọng nói vẫn là không có gì biến hóa, không có chút nào cảm xúc dao động ở bên trong.

“A…… thật là, Minechin và Akachin vẫn còn chưa tới nữa.” Murasakibara bĩu môi, ngồi ở bên cạnh Kuroko.

Hắn khi ngồi bên cạnh Kuroko đột nhiên sinh ra một cảm giác mãnh liệt tương phản, rất kỳ quái, nhưng hắn chắc chắn không có phát bệnh nên cũng mặc kệ.

Murasakibara tiếp tục ăn đồ ăn vặt, nhìn bộ dạng có chút bất mãn.

“Murasakibara-kun,” Kuroko nhớ tới gì đó đột nhiên nói, cúi đầu từ trong ba lô lấy ra một cây umaibou đưa cho Murasakibara, “Cho cậu, hôm nay dậy sớm tớ có đi ngang qua siệu thị nhìn thấy, hình như là vị mới.”

“Oa! Cảm ơn cậu Kurochin,” Murasakibara vội vàng nhận lấy, cũng nhớ tới hôm nay buổi sáng cố ý đi sớm để mua đồ ăn vặt vẫn không mua được umaibou số lượng có hạn đã bán hết, “Quả nhiên vẫn là Kurochin đối tớ tốt nhất!”

(Chứ không phải anh đòi nghiền nát người ta à=))?)

Murasakibara vừa nói lại ôm Kuroko cọ cọ hai cái, sau đó lại xoa xoa đầu Kuroko.

“Murasakibara-kun không cần xoa đâu, tớ sẽ tức giận.”

Murasakibara cười cũng không tiếp tục xoa nữa, nhanh chóng mở ra bao bì hưởng thụ mĩ vị trong tay.

“Haizz, Aominecchi và Akashicchi tại sao vẫn chưa tới nữa.” Kise nhìn trời, oán than nói.

“Có lẽ là sắp tới rồi……” Midorima lời còn chưa nói xong đã bị một giọng nói lãnh đạm đánh gãy, “Mọi người đều tới rồi.”

Akashi mang trên lưng là một ba lô thể thao chuyện dụng, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“Nếu đã đến hết rồi, vậy chúng ta mau xuất phát thôi.” Akashi nói.

“Nhưng mà, Aomine-kun còn không có tới.” Kuroko nói, mắt đảo khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Aomine.

“Hiện tại không hơn không kém, vừa vặn đúng 9 giờ.” Akashi nheo lại đôi mắt, “Aomine cậu ta cư nhiên dám đến trễ!”

Kise nhìn biểu tình của Akshi, hiển nhiên đã liên tưởng ra kết cục của Aomine, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ở trong lòng thầm niệm cầu trời phù hộ cậu Aominecchi, đến cả mệnh lệnh của đội trưởng vậy mà cũng dám làm trái.

“Aaa!” Đột nhiên một bóng đen vọt tới trước mắt bọn họ, nhìn qua liền phát hiện người nọ là tên đã đến muôn Aomine, “Phù, thật mệt mà, xin lỗi vì đến muộn tớ phải chạy bộ mà đến đây nên.”

“Ha, Aomine,” Akashi đột nhiên quay đầu nhìn qua Aomine, bởi vì Akashi chiều cao không bằng mọi người mà khi nói chuyện cũng rất ghét ngẩn đầu nhìn khác, vì thế đứng cách Aomine vài bước để tiện nhìn đến, “Cậu đến muộn hai phút.”

“Gì chứ? Làm sao như vậy được?!” Aomine đại kinh thất sắc mà nhìn Akashi, luống cuống tay chân mà từ trong túi móc ra cái di động màu xanh biển, nói, “Giờ trog di động của tớ cũng mới 8 giờ 59 thôi mà!”

“Hôm nay sau khi mọi người kết thúc tập luyện, riêng cậu chạy thêm 1000m.”

“Sao?!” Aomine có chút bất mãn nói lớn.

Kuroko ở một bên kéo kéo tay aks Aomine, ý bảo hắn hiện tại không nên nhiều lời.

Liền sau đó đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo như quỷ đòi mạng của Akashi, “Người dám cãi lại mệnh lệnh của tớ, dù cho là đồng đội cũng phải gánh chịu.”

Aomine nuốt ngụm nước bọt, không dám phát ra một tiếng nào.

Kuroko phối hợp lắc đầu.

Akashi khí chất quả nhiên thật mạnh mẽ, một khi hắn mở miệng, bất luận là nói lời gì đều đủ uy lực chấn áp một trăm ngừoi, làm người khác nhịn không được mà run người một cái.

Aomine đành ngoan ngoãn, yên lặng mà tiếp nhận thêm 1000m chạy bộ kia.

Hắn cúi đầu nhìn tới Kuroko đứng bên cạnh, bất mãn trong lòng cũng giảm bớt hởn một nửa, thầm nghĩ trong lòng vẫn còn có Tetsu của hắn bên canh an ủi mà.

(Đâu ra mà của anh(;¬_¬)?)

Kuroko nhìn biểu cảm biến hoá trên mặt Aomine đến mau mà đi cũng thật lẹ thoáng một cái đã từ mùa đông rét lạnh trở thành mùa hè ấm áp, nhịn không được cười cười.

Kise ở một bên nhìn được cũng có chút há hốc mồm —— Ngày thường Kurokocchi bộ dạng đều là ngây ngơ, không có bất cứ biểu cảm gì, từ trước đến giờ chưa bao giờ cười qua, mà nói tới, đã cười lên thì nhìn Kurokocchi thật đẹp mà!

Aomine vẫn không hề chú ý tới ánh mắt của Kise nhìn Kuroko, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa đầu Kuroko, giống như là chỉ cần có thể nhìn thấy Kuroko, trong lòng liền như có như không xuất hiện cảm giác hạnh phúc.

Akashi hơi quay đầu, tự nhiên là thấy được bầu không khí hoà hợp của hai người, chỉ là hơi hơi híp mắt, đối với bọn họ nói, “Đều lên xe cả đi.”

Akashi dứt lời, Aomine cũng thu hồi ánh mắt.

Mọi người cùng đi theo phía sau Akashi lên xe, bắt đầu đi đến địa điểm tập luyện chung.

...

Cám ơn mấy nàng đã ủng hộ ta thời gian qua, edit có 10 chương mà tốn cả mớ thời gian, thật ngại quá (//▽//), mấy nàng ngóng làm ta phải vội vàng chẳng dám lười biếng.

Cơ mà tình hình là bệnh dịch ở nước mình cũng thuyên giảm, có lẽ sắp tới sẽ đi học lại rồi, ta cũng bị dí deadline đủ đường luôn, huhu(;´д`).

sẽ cố gắng mỗi tuần ra chường đều (ít nhất là một chương(o´▽`o)ノ).

Ai có wp hãy cho ta một ✰ nho nhỏ để thêm động lức nhé! ( ˘⌣˘)♥️(˘⌣˘).