Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 17: Mắt Chiến

Người ta đều nói rằng một cuốn sách không thể ngẫu nhiên mà tạo thành, nếu mà thiếu sự trùng hợp, thì làm sao gọi là sách.

( Tới chuyên mục phân giải, phải nói cái câu đầu chương làm hết hứng edit luôn, đọc mà như cái não của ta trong giờ Anh:)))

Nguyên văn:都说无巧不成书,如果一个巧合都没有,还是书么。

Từ một người ẩn danh tên Baidu

‘[Giải thích]: là phép ẩn dụ chỉ sự trùng hợp ngẫu nhiên.

(đến giờ vẫn chưa phân biệt được ẩn và hoán dụ:)).)

[Ví dụ]: Không phải qua loa là có thể viết còn dựa vào cảm xúc ngẫu hứng, giống như cứ nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo sẽ đến.

[Từ đồng nghĩa]: Không có sự trùng hợp nào là không thể.’

Dễ hiểu hơn ví dụ ta cũng từng bị, khi viết cái gì đó não đôi lúc cũng hay quên tình tiết, ấy vậy kết hợp lại thì nó lại vẫn hợp lý mới hết hồn:), trùng hợp dến khó tin.

Tóm cái quẩn lại lại chỉ sự trủng hợp khi gặp người quen bên dưới ấy.)

Ngày nghỉ xuân chỉ còn một ngày cuối, bọn họ quyết định đi ngắm hao anh đào, mặc dù hiện tại cũng đã là gần hết xuân, ngắm hoa cũng chả còn bao nhiêu cành.

“Éc, Akashicchi, tớ trong kỳ nghỉ còn chưa ngắm được ai, ngắm gì mà hoa chứ?” Kise có chút bất mãn mà oán giận nói, “Làm sao tự nhiên có hứng thú đi……”

(Chỗ trên chém hơi nhiều)

“Kise……” Akashi quay đầu lại nhìn Kise, âm điệu mang theo một chút cảm giác đe doạ, biết đội trưởng sắp nói điều gì đó khẳng định đáng sợ hắn nhanh chân chạy trước trốn ra phía sau Kuroko.

“Ngày mai tập luyện xong nội dung, quanh kho chứa đồ chạy mười vòng.” Akashi tiếng nói vừa dứt, Kise liền nhanh tay che lại cái miệng hại thân đêm tất cả oán khí nuốt lại vào bụng.

“Này, Alex, làm gì tự nhiên qua Nhật Bản vậy.” Âm thanh từ thiếu niên cao lớn có mái tóc màu đỏ sẫm đứng cạnh một cô gái ngoại quốc nóng bỏng.

“Sao, có một số việc cần làm.” Cô gái tên gọi Alex không bận tâm vẫy vẫy tay kêu cậu trai đó lại, “Này, bọn họ, cậu nhìn những người bên kia kìa!”

“Người nào bên đó?” Chàng trai khó hiểu mà quay đầu lại, phát hiện hướng Alex chỉ tới quả thực, có năm chàng trai bộ dạng cuốn hút, trong số đó người có vẻ ngoài thấp nhất lại toả ra một loại cảm giác khiến người khác phải cúi mình, làm hắn không nhịn được run người một cái…… Cái này, từ từ, hình như là tận sáu người…… phía sau còn có một chàng trai có mái tóc màu xanh nhạt.

—— là Kagami!

Trong lòng Kuroko khẽ run lên, cảm thấy có chút kỳ quái, theo trí nhớ của cậu, Kagami khi học Cao trung năm nhất mới từ Mỹ chuyển về trường học —— mà hiện tại, chỉ mới là kỳ nghỉ xuân năm thứ nhất Sơ trung, làm sao cậu ấy xuất hiện ở đây!

“Này, Kurokocchi, làm sao vậy?” Bên cạnh Kuroko là Kise có thể dễ dàng nhìn được vẻ ngơ ngác của cậu, khó hiểu hỏi.

Vừa cùng với Kagami ánh nhìn như kẻ thù hai mắt chạm nhau, lại nghe thấy Kise kêu chính mình, vội vàng lúng túng quay đầu lại, cũng không trả lời.

Kise và Aomine không chú ý thấy Kagami đứng bên kia, nhưng nhạy bén như Akashi, rất nhanh đã nhận ra Kagami ở đó, hắn chìm vào suy ngẫm mà sờ sờ cằm.

Murasakibara và Midorima bên cạnh Akashi, tự nhiên thấy được ánh mắt của Akashi có chút kỳ lạ, nhìn theo hướng hắn đnag nhìn, chỉ nhìn thấy một tên con trai lớn lên cũng cao lớn nhưng tóc lại chỉa nhọn khắp nơi giống hệt con nhím, màu tóc vậy mà lại là đỏ sẫm!

—— Làm sao lúc này lại gặp Kagami?

Trong lòng cứ không yên, lén lút thử nhìn lại Kagami để chắc chắn.

Nhưng mà việc trước giờ cậu làm tệ nhất chính là che dấu, Kise và Aomine cũng đã phát hiện ra.

Theo tầm mắt của Kuroko đang nhìn qua Aomine đã nhìn thấy Kagami, mà Kagami cũng cảm nhận được sự khiêu khích từ đối phương, cũng trừng mắt nhìn lại, Kise cũng bất mãn nhìn về hướng đối diện, mặc dù ánh mắt là thờ ơ, nhưng lại tinh ý loé lên tia sắc bén khó ai nhìn thấy.

Tâm trạng ngắm hoa của bọn họ cứ như vậy bị phá sạch sành sanh.

Mỗi người đều chìm vào suy nghĩ của mình, dù là mỗi người mỗi khác nhưng cũng đều cùng hướng về một kết luận cuối cùng.

Trong lòng Kuroko là hàng ngàn câu hỏi, ngoài những câu hỏi đó, thì nhiều hơn một chút là sự đau xót không rõ ràng —— Kuroko rất nhanh nhớ tới khoảnh khắc Kagami giống như vứt bỏ một vật thừa thải dễ dàng rời đi đối với cậu và mọi người không nhìn lại một lần.

Nhớ tới nó, Kuroko trước mắt giống như bị phủ một lớp sương tầm nhìn mơ hồ cảm giác muốn trào ra khoé mắt.

(Ta chém, chém thật mạnh tay!!)

Aomine thì không rõ suy nghĩ trong lòng là gì, không hiểu nổi cảm giác này nên nói thế nào.

Ấn tượng mà hắn có khi nhìn qua tên tóc đỏ ở bên kia, đầu tiên là cảm thấy —— Kỳ lạ một chút.

Đến khi nhìn qua phản ứng của Kuroko khi nhìn hắn ta, đáy lòng lại nổi lên suy nghĩ khác sâu xa hơn —— Chẳng lẽ, cậu ta trước kia cùng Kuroko có quen biết.

Nhưng mà, từ phản ứng của hắn ta cho thấy là không phải vậy, khi hắn ta nhìn Kuroko, trên mặt chẳng có gì thay đổi, không giống như là đã từng quen biết.

Mà Kise và Murasakibara ở trong lòng cảm giác lại có chút nhạy hơn so với Aomine.

Như đã từng nói trước đó, Kise làm người vô cùng nghiêm túc có chút lạnh lùng, nhưng mà hiện tại sau khi chowi cùng Akashi bọn họ, suy nghĩ theo đó cũng bị phức tạp lên; mà Murasakibara, làm một kẻ nghiện đồ ăn vật, bình thường chỉ cần hỏi khó hắn ta một câu thì đã không thấy người đâu, lý do là —— Không liên quan gì đến đồ ăn.

Cho nên, hiện tại dù suy nghĩ nhanh hơn một chút những cũng không khác mấy Aomine.

Trong suy nghĩ của Murasakibara là —— Cậu ta làm gì nhìn chằm chằm vào Kurochin như thế? Kurochin quen cậu ta sao?

Mà Kise lại là —— ánh mắt Kurokocchi nhìn cậu ta không bình thường, hai người từng quen biết?

Midorima cũng đã bắt đầu suy đoán đến phương hướng hai người này có quen biết, nhưng mà hắn cũng để ý thấy phản ứng của Akashi bên cạnh không được bình thường, Akashi hẳn là không quen biết hắn ta chứ…… Tên con trai đó khiến bọn họ có cảm giác từ nơi xa nhưng cũng vô cùng quen thuộc đích thực là có địch ý, nghĩ đến đây Midorima theo thói quen dùng ngón tay đã bọc kỹ băng quấn bảo dương đẩy đẩy gọng kính.

Phản ứng của Akashi quả thực là không bình thường.

Nếu mà nói thường ngày Akashi chỉ cần nhắc tay động chân liền phát ra khí chất đế vương, thì so với hiện tại hoàn toàn khác xa tựa như người trên trời kẻ dưới đất.

Akashi không nói lời nào, chỉ là hơi hé môi, dị sắc con ngươi bất động thanh sắc mà hơi hơi rũ xuống, nhìn không rõ là biểu tình thế nào, cũng không có chút nhiệt tình nào —— Không, phải nói là vô cùng lạnh rợn người.

Xung quanh hắn giống như toả ra hơi lạnh thay cho cái khí chất đế vương, cảm giác này có thể so với hơi lạnh tủ đông, làm người khác cũng nhìn thấy được những thế xung quanh Akashi đều bị đông cứng lại, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, là có thể trở thành một đống băng vỡ vụn, vươn vãi rơi trên mặt đất.

Akashi toả khí lạnh cũng mang theo chút địch ý, tình cảm trở nên hỗn loạn phức tạp.

Mà Kagami ở đối diện chỉ dùng ánh mắt nhìn Akashi từ trên xuống dưới một chút, đã có cảm giác vừa bị tạt cho một ráo nước lạnh lên người, mỗi tế bào da giống như bị đông cứng lại, loại cảm giác này quả thực vô cùng mới lạ.

Hai mày Kagami cũng gắt gao nhăn lại, hình như đang không thoải mái, lôi kéo Alex bên cạnh, nói, “Đi thôi, tôi không có sở thích ngắm hoa.”

Alex ban đầu chỉ nhìn thoáng qua Thế Hệ Kỳ Tích một chút, sau đó đã đi mua đồ kỷ niệm, nghe được Kagami nói, có chút khó hiểu mà ngẩng đầu, xoay người mới thấy Kagami vẫn luôn nhìn vào nhóm người bên kia mà bọn họ cũng đã nhận ra.

Cô mới cẩn thận đánh giá từng người, năm người kia vẻ ngoài đều vô cùng đặc biệt thu hút, chẳng qua thế này cũng không tính là gì, tuy rằng mọi thứ đều giấu dưới lớp áo kia, Alex vẫn cứ có thể nhạy bén nhìn ra cơ thể bọn họ vô cùng tốt, đều nhờ thường xuyên tập luyện mà được, Alex tán thưởng sờ sờ cằm, tâm tình không tệ mà nhướn mày nhìn một lúc.

“Được, đi thôi,” Alex nhìn Kagami, xoa xoa tóc của hắn, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói, “Thấy được vài người thú vị rồi……”

Nhìn theo Kagami rời đi, Kuroko suy nghĩ mới chậm rãi trở lại, phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mọi người xung quanh đều bất động, tựa hồ có suy nghĩ gì đó rất sâu xa.

Kuroko lúc này mới phát hiện thì ra bản thân làm ảnh hưởng tới bọn họ, liền vội lôi kéo bên tay áo của Aomine bên cạnh.

Aomine cũng hồi tỉnh, thấy Kuroko đang lôi lôi kéo kéo tay áo mình, sắc mặt mới dịu xuống một tí, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, nơi mắt nhìn vào không chút che dấu sự cưng chiều.

Những người còn lại bên cạnh cũng không nhìn theo hai người kia nữa, chỉ có Akashi ở một bên không biết đnag suy nghĩ cái gì, trên mặt lại không có biểu tình, ánh mắt sắc bén mà nhìn qua vẻ mặt của Kuroko, khí lạnh thoát ra cũng giảm bớt.

“Đi thôi.” Akashi nói, “Tìm chỗ ngồi đi, tớ đã nhờ Midorima chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.”

“Ăn?!” Suy nghĩ của Murasakibara trước nay đều là đồ ăn, “Chỗ này này, chúng ta ngồi đây đi!”

Murasakibara chỉ vào một cây cây hoa anh đào bên cạnh, tất nhiên là tuỳ tiện chọn đại.

Tuy rằng chỗ đó không đủ lớn, nhưng sáu người bọn họ ngồi xuống vẫn dư sức.

“Được!” Kise gật gật đầu, “Midorimacchi, tớ giúp cậu trải khăn!”

“A, vậy tớ sẽ giúp Mido-chin lấy đồ ăn vậy!”

“Này Murasakibara, không được ăn vụng!” Tiếng cảnh cáo từ Midorima

Trước mặt là cảnh tượng mọi người đang quây quần bên nhau, Kuroko trong lòng hoảng hốt, nhưng sau đó mày cũng từ từ giãn ra —— Đã trở lại rồi, nháy mắt vừa rồi còn tưởng là cậu đã tỉnh giấc, cậu hiện tại, rốt cuộc là ở trong mộng hay là hiện thực?

...

Đọc xong có ai ngờ ngợ ra gì chưa nhỉ? Akashi hơi lạ à nha:)))

Không biết có nên để lịch ra chương không nữa, kiểu như thế thì có thứ hối thúc phải làm, mà cũng sợ tự nhiên tịt ý thì lại thất hẹn không:v….