Sáu người ở trong phòng nghỉ đều đã sẵn sàng chiến đấu, từng bước bước ra sân đấu.
Akashi vẫn luôn là một vẻ trầm ổn không chút run sợ, không ai có thể nhìn ra hắn sắp phải đối đầu với nhóm tuyển thủ năm 3 từ trường sơ trung Tokyo, tư thái lúc nào cũng là cao ngạo ngẩn đầu, tựa như hoàng đế quan sát thần dân.
Bên cạnh Midorima không chỉ lạnh nhạt mà còn khoác thêm một sự kiên quyết, bất cứ thứ gì cũng không thể làm ảnh hưởng.
Chỉ có Murasakibara dù cho là sắp vào trận chung kết nhưng trên tay lúc nào cũng ôm một đống thức ăn, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, dù cho hắn có dáng vẻ ểu oải thế nào cũng khiến người khác không thể không đề phòng.
Aomine khóe miệng giống như bị liệt, nhìn không khác gì đứa trẻ, nhưng cũng không thể che giấu được một sự mạnh mẽ áp đảo cùng với sự phấn khích trong lòng hắn.
Nhưng so với Aomine thì Kise càng giống mấy đứa nhóc hơn, kích động không hề che giầu, hai tay nắm lại thành đấm, sự rạo rực hiếu chiến khiến ai cũng nhìn ra.
Phía sau năm người khí chất như thế Kuroko yên lặng bước đi, dưới ánh sáng mạnh mẽ của bọn họ mà che giấu sự hiện diện của mình khiến cho không một ai chú ý đến, nhưng chỉ cần nhìn đến thì sẽ vô cùng kinh ngạc! Nguyên nhân bởi vì, trên người thiếu niên nhỏ yếu đó lại có một loại ý chí không hề thua kém gì năm thiếu niên đầy khí chất áp bức kia.
Kuroko kéo kéo chỉnh lại cổ bao tay.
Hành động này chính là sự tuyên chiến của cậu với đối thủ.
Sơ trung Teikou đấu với sơ trung Tokyo, trận đầu tiên, bắt đầu.
Sức lực lẫn khả năng bật nhảy Aomine trong nhóm là lớn nhất, khi trọng tài phát bóng, tranh bóng tự nhiên là nhiệm vụ của hắn.
Aomine khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia hiện rõ một sự khiếu chiến, sự khiêu khích lộ liễu này ngay cả khán đài cũng cảm thấy rõ.
Nghiêng đầu sang phải rồi bẻ về bên trái, Aomine bẻ bẻ khớp ngón tay, ánh mắt không chút che giấu nhìn về đối thủ như đang nói ‘Có giỏi thì tới đây!’
Tiếng còi vang vọng vọng khắp sân đấu, vô cùng chói tai, nhưng âm thanh này truyền tới tai Aomine lại là một cảm giác khác, máu trong cơ thể trở nên nóng rực, tiếng còi giống như tiếng trống vang lên báo hiệu một trận quyết chiến, tay Aomine lúc nào cũng nhanh hơn não, khom người lấy đà cộng thêm ưu thế về chiều cao, không phụ lòng tin của mọi người cướp được bóng.
Sau khi cướp thành công bóng, tay phải Aomine linh hoạt di chuyển, nhanh nhẹn chạy về hướng khủng rổ của đối thủ, trong lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng đã đem bóng tới trước rổ.
PG (hậu vệ dẫn bóng) bên đối thủ lúc này mới phản ứng lại, hai tay giang rộng ngăn cản Aomine úp bóng, Aomine không chút hoang mang, hư hoảng nhất chiêu, ánh mắt khiến người khác phải run người, khom người lấy đà nhảy, mà phòng thủ bên đối phương như biết rõ hành động của hắn, khoé miệng cười một cái khinh thường, “Hừ, chỉ là mấy trò cỏn con, hoàng đế gì chứ……”
Một từ cuối cùng còn chưa nói ra hết, tên đó đã thấy Aomine rũ mắt khinh thường nhìn mình, cả người Aomine hơi nghiêng qua, ở trên không trung mà xoay người, đưa lưng về phía người nọ, nhẹ nhàng ném đi, một đường parabol xinh đẹp bắt đầu từ trong tay Aomine, bóng vô cùng dễ dàng rơi vào rổ, khung rổ rung lên chứng tỏ một ném kia lực không hề nhỏ, một tiếng ‘phanh’ chói tai vang lên.
Hai chân Aomine vững vàng đáp đất, người kia sau đó cũng đáp đất, lại bị một làn khí từ Aomine toả ra làm run sợ, lảo đảo lùi lại phía sau, cả người ngã nghiêng, vẻ mặt khó mà tả được, là giật mình cũng là hoài nghi —— năm 2 có thể lợi hại đến vậy sao?! Không nói tới dáng người vượt trội, khả năng của hắn không thể nào một sơ trung năm hai có thể có được!
Aomine nghiêng nghiêng đầu, cười khẽ một tiếng, chạy chậm về vị trí của mình.
“Nice!” Kise huýt một tiếng, Kuroko cũng nhìn Aomine gật gật đầu.
Cả một sân vận động ai cũng đều sửng sốt không nói được một tiếng nào, sau đó cả khán đài lập tức sôi trào, tiếng reo hò lẫn với tiếng huýt sao phấn khích, đội cổ vũ của Teikou cầm vô số bảng và băng rôn cổ động, nổi bật nhất chính là một tấm bảng lớn màu trắng viết trên là dòng chữ thư pháp bằng mực đen ‘Bách chiến bách thắng’.
Đúng vậy, Teikou mỗi người bọn họ đều mạnh mẽ như nhau, trên bước đường dù có bao nhiêu thử thách nhưng chỉ có một kết quả duy nhất —— bách chiến bách thắng!
Nhóm người bên trường sơ trung Tokyo thì hoàn toàn trái ngược, bọn họ rõ ràng là đàn anh năm 3, lại bị năm 2 dễ dàng qua mặt đoạt bóng lấy điểm, hơn nữa là còn quả đầu tiên của trận đầu!
Rất nhiều thành viên đối thủ đều rũ đầu, cố gắng che giấu sự tức giận.
Người có kinh nghiêm nhiều nhất đội, đội trưởng đẩy đẩy kính mang theo hơi thở khác xa hoàn toàn so với một cầu thủ bình thường, Teikou, quả nhiên không thể xem thường!
“Kế hoạch một.
” Đội trưởng liếm vành môi nói với các đội viên.
Người nọ nhăn mày, tiếp theo đó gật gật đầu.
SF (tiền phong phụ) của sơ trung Tokyo bắt đầu di chuyển bóng, động tác tay vô cũng nhẹ nhàng liền mạch, hệt như một thiếu gia nhà giàu, nhìn nhóm Kise đều xem thường ‘hừ’ một tiếng.
Kuroko trong lòng buồn cười, liền Kise loại này người mẫu thân phận người đều không quen nhìn, kia nên là có bao nhiêu……
Vị SF (tiền phong phụ) kia một cái nhấc tay động chân đều lộ ra sự giáo dục từ gia đình giàu có, điệu bộ của một cậu chủ nhà giàu.
Vô cùng ưu nhã, rất dễ bị……
Hiện thực cho thấy rõ ràng một định luật tàn nhẫn của xã hội.
Không biết lúc nào Kuroko xuất hiện bên cạnh cậu ta, tay trái như dòng điện nặng nề đánh xuống đem bóng một giây trước còn trong tay cậu ta đánh đi, Midorima đứng tại vị trí nhẹ nhàng tiếp bóng, sau đó lưu loát động tác nhảy lên, ngón tay thon dài tinh tế được bảo dưỡng cẩn thẩn đẩy bóng đi, trên không trung toạ thành một đường cong xinh đẹp, tại góc độ ném bóng vô cùng khó khăn lại không chút cản trở rơi vào rổ.
Lúc này, kỹ năng của Midorima đã có thể ném ba trái liên tiếp vào rổ mà không mắc chút lỗi nào!
Sau hai cú ghi điểm xuất sắc tỉ số lúc này là 5:0, nghiêng về phía Teikou, sơ trung Tokyo là trường mạnh nhất ở nơi này, vậy mà tại trận đầu tiên hai quả bóng này từ Teikou giống như cái tát mạnh trên mặt bọn họ, vừa đau vừa rát!
Trường sơ trung Tokyo không chạy tới giành bóng mà kêu tạm dừng trận đấu.
Bên hàng ghế sơ trung Tokyo.
Người vừa bị mất bóng, SF (tiền phong phụ) tức giận thở hổn hển, trong lòng vô cùng bất bình —— Thằng nhóc kia vừa rồi xuất hiện khi nào vậy?! Đám năm hai này…… không xem bọn họ ra gì rồi!
Thân là đội trường tất nhiên suy nghĩ so với các thành viên khác phải tỉ mỉ hơn, giống như đã nhìn thấy mọi suy nghĩ của thành viên trong đội, lạnh nhạt liếc nhìn mỗi người, chậm rãi mở miệng, “Ừ…… Xem ra Teikou quả nhiên lợi hại giống lời đồn, không giống những kẻ trước kia, hơn nữa, còn mới là đám năm hai!”
“Hừ!” Tóc vàng khinh thường nói, “Mặc bọn chúng! Tao xem xem bọn nó làm mấy trò ba hoa này tới khi nào……”
“Hừ, năng lực không bằng người khác mà còn lớn tiếng, bọn họ là thật sự mạnh!”
“Này tao nói mày đó, rút cuộc mày là trường này hay là bên đó mà cứ tâng bọn nó lên như vậy!”
“Mày muốn đánh nhau hả!”
“Đánh thì đánh, tao sợ mày chắc!”
“Im lặng hết!” Tiếng hô lớn của đội trưởng vững vàng làm các thành viên khác phải im lặng, “Trận đấu vẫn chưa kết thúc mà đã lục đục nội bộ thì làm sao vượt qua…… Hơn nữa, các cậu mỗi người đều đã có kinh nghiêm thực chiến bao lâu nay, tại sao hệt như mấy đứa nhóc mới chơi bóng lần đầu vậy!”
“Được,” đội trưởng nén lại cơn giận, vẻ mặt dần thả lỏng, “Hiện tại không còn nhiều thời gian, biện pháp tốt nhất là chạy nước rút……”
Bọn họ ở giây cuối cùng của thời gian nghỉ giữa trận cũng bàn bạc xong kế hoạch tiếp theo, đội viên đều nhớ rõ trong lòng, dần tập trung lên sân đấu.
Vài người nhìn lướt sang Teikou, Murasakibara vẫn một bộ dạng bay cùng với gió, Kise vẫn như cũ không khống chế được sự phấn khích, Aomine như cũ dáng vẻ thiếu đánh, vô cùng thu hút kẻ thù, Midorima yên lặng không nói đi phía sau, Kuroko theo sát sau đó, vẻ mặt có chút đăm chiêu, không biết là đang suy nghĩ gì.
Trên hàng ghế Akashi vô cùng hứng thú nhìn nhóm tuyển thủ Tokyo bị cho ăn hành, ánh mắt loé lên một vẻ đã hiểu, ngón tay thon dài theo nhịp mà gõ, trong lòng tự nói ‘thì ra là vậy’…… Akashi thu hồi tầm nhìn, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng dừng ở trên người Kuroko.
Giống như cảm nhận được ánh mắt đó Kuroko hơi động đây, lại không quay đầu tìm kiếm mà luôn nhìn về phía đối thủ, dáng vẻ thực nghiêm cẩn khiến người khác đau lòng.
…… Có lẽ, tiếp theo, sẽ vô cùng thú vị đây.
.