Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 36: Trận Chung Kết 8

Thình lình tiếng còi vang lên, Kuroko không nhìn Akashi nữa, xoay người chạy về giữa sân.

Phía sau Akashi rũ đầu, những sợi tóc đỏ che khuất tầm mắt, không nhìn được biểu cảm trên mặt, hai tay của Akashi ở phía trước gắt gao siết chặt, mười ngón tay bấu vào nhau, mơ hồ nhìn được gân xanh nổi trên bàn tay.

Trong đầu Akashi liên tục nhớ tới câu nói vừa rồi của Kuroko, ngổn ngang cảm xúc phức tạp…… Hắn như cũ vẫn không hiểu được vì sao Kuroko lại chọn như vậy.

Những chuyện vừa rồi tuy Thế hệ kỳ tích không hiểu gì, nhưng cũng không biết vì sao, tròng lòng nhẹ nhỏm cứ như tảng đá đã rơi khỏi vậy.

Giữa sân, năm người xoa tay hầm hè, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối thủ, giống như muốn một ngụm ăn tươi bọn họ vậy.

Mỗi người bên Sơ trung Tokyo đều nuốt một ngụm nước bọt, lần đầu tiên trong đời…… Ở trên sân thi đấu, bị đối thủ nhìn như thức ăn……

Một đường truyền uy lực, bóng từ trong tay Midorima đáp thẳng về phía Kuroko, một góc chuẩn xác không lệch dù chỉ một chút.

Tiếp bóng Kuroko lập tức thành thạo quyết liệt thủ thế, nhẹ nhàng đẩy bóng lên cao, tạo thành một đường cong xinh đẹp, rồi nửa đường lại biến mất, nhưng vẫn hoàn hảo rơi thẳng vào rổ.

Đây là lần thứ hai Kuroko sử dụng cú ném ảo ảnh trong một trận đấu quy mô như thế này, vẫn rất hiệu quả, hơn nữa kỹ thuật của cậu cũng tốt hơn trước nhiều.

Có lẽ Kuroko muốn dùng cú ném này để chứng mình, có thể cậu thấp bé hay yếu ớt nhưng vẫn có thể chống đỡ, không chỉ là bóng, mà cậu cũng có thể vì cả đội chống đỡ, vì mọi người mà ghi điểm!

Tên đội trưởng bên đối thủ hiển nhiên đang liều chết không buông, giống như mặc kệ thắng thua, cũng nhất định phải chèn ép làm khó Kuroko.

Sơ trung Tokyo cũng không tập trung vào trận đấu, mà hầu hết chỉ lo tìm cơ hội động chạm nhẹ với đội viên kia, dù nhìn qua thì không thấy nhưng thực sự vô cùng đáng khinh.

Mục tiêu trận đấu của bọn họ sớm đã không còn là bóng rổ nữa, mà luôn thừa cơ động chạm vào cái vảy ngược của Thế hệ kỳ tích.

Đấu không lại, nhưng vẫn nên nỗ lực đấu tới cùng chứ…… Được rồi, chuyện này cũng không thể bắt tất cả mọi người đều tuân theo, dù là bỏ cuộc, bất lực đứng yên trên sân không chiến đấu, cũng tốt hơn loại người âm mưu muốn làm chuyện xấu nhiều.

Hơn nữa, con người ai cũng có giới hạn, nó giống như cái vảy ngược không thể để cho người nào chạm vào.

Mà hiện tại, chính là giới hạn của Thế hệ kỳ tích, bọn họ mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ, càng không thể đó cho kẻ khác trước mắt mình chơi mấy trò diễn xiếc này, chưa nói tới…… Đây còn là nhắm tới đồng đội của họ!

Aomine thực sự nổi giận, ánh mắt không còn đơn thuần như trước, thay vào đó là một vẻ hung dữ, đôi mắt bén nhọn như dao có thể giết chết người khác…… Mà nếu thật sự như thế, người bên Sơ trung Tokyo nhất định đã bị Aomine ném cho hơn trăm nghìn con dao rồi, không biết bao nhiêu mạng mới đủ.

Một người thường ngày dễ nói chuyện như Kise, khi đã thân một chút rồi, thì hắn cũng hay làm chút vẻ đáng yêu, nhưng một khi hắn đã nghiêm túc thì không thể xem thường.

Chưa kể, mấy tên trước mặt còn đang nhăm nhe Kuroko, Kise tất nhiên không cho phép, hai mắt hiền lành ngày thường, lại dần trở nên bất cần mang theo chút sát ý, ánh mắt sắc bén.

Bên kia Murasakibara cao lớn đứng đó, đầu hơi ngẩng lên không hề giấu giếm để lộ toàn bộ sự khinh bỉ trên mặt, lông mày nhướng lên, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhưng lại ẩn chứa sự tự tin của một thợ săn, giống như đang nói —— Dám đụng vào một cọng tóc của Kuro – chin, tao nghiền mày ra bả!

Cạnh đó đôi mắt màu lục dưới cặp kính cận của Midorima trở nên thâm thuý, hắn rất cao, trong Thế hệ kỳ tích chỉ thua một người, dáng người cao ráo cân đối, chỉ tuỳ ý đứng đó mà lại vô cùng hài hoà với vẻ nghiêm túc, là kiểu người không phận sự miễn vào!

Bốn người bọn họ kết hợp lại, chính là nói —— Nằm mơ cũng đừng hòng đến gần Kuroko của bọn tao!

Nhưng vị đội trưởng kia không biết vì cái gì, chẳng thèm quan tâm tới hàng phòng thủ hung hãn đó…… Được rồi, bọn họ phòng thủ như không phòng thủ vậy đó chi bằng nói là hùng hổ tấn công cho rồi……

Vị đội trưởng bụng đầy toàn tính vẫn như trước bình tĩnh, giống như Thế hệ kỳ tích chả có liên quan quái gì tới hắn cả, chuyện này thực sự làm Thế hệ kỳ tích dậy sóng, bề ngoài thì trấn tỉnh lạnh lùng, thật ra trong lòng sớm đã nguyền rủa tên kia mấy kiếp.

Đội viên Sơ trung Tokyo cũng sớm đã tâm khỉ ý ngựa*, vốn cũng muốn từ bỏ thi đấu rồi, bởi vì có đấu tiếp cũng chẳng có kết quả gì…… Nhưng lại bị đội trưởng gây áp lực, bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể căng sức ra mà tiếp tục.

Thôi thì cũng chẳng có gì, nhưng lệnh đội trưởng ra cho bọn họ thật sự quá đáng, hắn dù không thắng cũng muốn kéo theo đối thủ làm đệm lưng!

(*Tâm viên ý mã: làm việc này mà nhớ chuyện kia, nói chung không có chính kiến.

Tâm như khỉ vượn, ý như ngựa chạy, loi nhoi í)

Trong cả đội, sợ rằng cũng chỉ có SF (tiền phong phụ) là cùng ga nghĩ với đội trưởng thôi……

Hai người này thật sự là cùng một loại người!.

Truyện Đam Mỹ

Trên sân điểm số đã nghiêng hẳn về một bên, Teikou dẫn trước cũng đã 100 điểm.

Trận thứ hai với thứ ba, Sơ trung Tokyo dồn sức làm khó Akashi, vốn dĩ không có cơ hội chạm vào bóng.

Hơn nữa Akashi có thể đoán trước tương lai tất nhiên sẽ thấy được hành động của đối thủ, sao mà để bọn họ tiếp cận bóng được! Chưa kể Teikou có Ace là Aomine, tay ném bóng ba điểm Midorima, bức tường sống Murasakibara và sao chép tuyệt đối của Kise……

Có tính thế nào, đội hình này của Teikou, trong nước quả thực là vô địch!

Lại còn có một người mờ nhạt nhưng năng lực lại chẳng mờ nhạt chút nào là Kuroko, như vậy mà Teikou còn thua thì…… Trên đời chuyện gì cũng xảy ra được!

Lần thứ hai Kuroko giữ bóng trong trận bốn, vẫn bình thản cùng kiên quyết thủ thế, nhưng lại như bị xây xát ở khuỷu tay, đau đớn ở khuỷu tay truyền thẳng lên tim khiến trái tim như bị đâm vào*, cánh tay nâng bóng của Kuroko run khẽ, cậu cảm giác được chỗ đau xót kia ở cánh tay giống như bị xé mất một mảng da.

Rũ mắt nhìn xuống chỗ đau đớn, không hề có miệng vết thương, dù là sưng đỏ cũng không có, nhìn bên ngoài chẳng giống như bị thương gì cả, nhưng cậu lại cảm thấy rõ, đau đớn như vậy, khiến cho người khác khó mà nhịn được muốn hét lên.

(*Xin lỗi:)) chứ tôi nhớ không lầm thì cảm giác đều do noron truyền lên não rồi truyền về phản ứng mà, làm sao từ khuỷu tay truyền vào tim được hay dzậy.)

Nhưng cậu không thể, Kuroko cắn môi trụ lại, hai chân bắt đầu di chuyển, luân phiên rê bóng bằng hai tay, để giảm đi áp lực trên chỗ đau.

Thình lình một tiếng hừ lạnh truyền đến, trái tim Kuroko khẽ run, cơ thể hơi nghiêng về một phía, có chút không ổn định, mém tí thì ngã xuống đất, nhưng cố gắng chống đỡ nhìn người trước mắt…… Là đội trưởng Sơ trung Tokyo!

Nhăn mày nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập khó hiểu…… Người này, rốt cuộc muốn làm gì?

Thật ra là vì Kuroko không muốn hiểu mấy loại chuyện này thôi…… Ý đồ của hắn rất rõ ràng, hắn chính là ví dụ điển hình của câu kẻ tổn thương thích tổn thương người khác.

Hắn cũng có khả năng quan sát nhạy bén, nếu không làm sao ngay trận đầu tiên, làm sao phát hiện được Akashi khác thường, cũng vì thế mà ra sức chèn ép.

Mà hiện tại…… Không biết có phải đã phát hiện điểm yếu của Kuroko hay chưa, mà vô tình ý cố chèn ép Kuroko lại, áp bức chôn sâu bên trong không khí tràn lan, làm người khác cảm thấy phải hết sức căng thẳng.

Kuroko liên tục đập bóng, nhìn chằm chằm người nguy hiểm phía trước…… Ở phương diện này hắn so với Akashi còn muốn khủng bố hơn!

Áp lực từ Akashi là từ vẻ mặt cùng khí chất của hắn phát ra, giống như khí thế của một Hoàng đễ dễ dàng đè bẹp một người nào đó, hơn nữa, thủ đoạn của Akashi dùng không hề phạm pháp, hắn thường ngày có nguy hiểm, cũng không bao giờ làm mấy hành vi như vậy trên sân đấu, bởi vì —— Akashi tôn trọng bóng rổ hơn bất cứ người nào!

Thế hệ kỳ tích không dám làm gì thiếu suy nghĩ, nhưng thấy được vẻ mặt đang chịu đưng đau đớn của Kuroko, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt mà liên tục rút xương đấm đánh tên kia, bọn họ chưa bao giờ rời mắt khỏi hắn —— Tên này, rốt cuộc nghĩ cái gì? Hắn, rốt cuộc đã làm gì Kuroko?

...

Chương 53 và gần kế cuối có H.

Mò mẫn không thấy phần của Midorima với Murasakibara:v chả biết có phải VIP không nữa..