Duy Nhất Vì Ngươi Mà Động Tâm

Chương 25: Gan lớn

Cô quay đầu lại, đầu ngón tay khẽ run một chút. Liền nhìn thấy anh nhìn thẳng vào mắt của mình, ho nhẹ một tiếng, buông lỏng tay của cô ra: "Nhớ lại đây ăn điểm tâm."

"Vâng"

Sau khi cô trở về, Cố Mục Niên ngồi ở trên giường, đang tự hỏi chuyện phát sinh tối qua phát.

Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi cong môi.

Nước ấm hầm ếch, không nên nóng nảy.

——

Khương Dao rửa mặt xong, liền qua nhà của Cố Mục Niên. Anh bảo cô ở phòng khách nghỉ ngơi một chút đi, cho nên cô liền chơi di động.

Lúc này Dương Nhược nhắn tin cho cô: ( Khương Dao, tối qua lúc về nhà có rất nhiều đồng nghiệp hỏi chị rằng người cùng Cố Tổng khiêu vũ là ai bởi vì bọn họ có nhìn thấy em cùng chị đi cùng một chỗ. Có rất nhiều đồng nghiệp nữ hâm mộ em~)

Khương Dao: (... Vậy chị trả lời bọn họ thế nào?)

( Chị liền nói là bởi vì em suy nghĩ ra idea cho hoạt động thất tịch lần này nên Cố Tổng mới cùng em khiêu vũ. Nhưng mà chị không biết bọn họ có tin hay không.)

Khương Dao cảm thấy, đầu óc của Dương Nhược xoay chuyển thật nhanh, đáp án này coi như khó có thể làm cho mọi người hiểu lầm. Cô có chút khó chịu liền nhắn tin cho Hác Bội Bội: ( Bội Bội, tối qua mình say rượu mất lý trí a a a.)

Hác Bội Bội liền nhắn lại: ( cái gì?! Cậu ngủ với người đàn ông nào!)

Khương Dao hộc máu, ( không phải! Chính là... Ai, chỉ là có chút chuyện không nên xảy ra)

(... Có thể nói rõ một chút hay không?)

( tớ cùng Cố Mục Niên hôn môi... Nhưng mà là vì cả hai đều uống say!)

Hác Bội Bội sửng sốt vài giây mới phản ứng được, ( Cậu có thể a! Tớ đã sớm biết hai người sẽ như vậy mà.)

(???)

( kỳ thật không có việc gì đâu, tớ cảm thấy hôn liền hôn, đều là người trưởng thành. Hơn nữa tớ cảm thấy... Cậu cùng anh ấy cũng không phải không có khả năng phát triển a, cũng không phải huynh muội ruột thịt, lại quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh ấy lại có chất lượng tốt như vậy, còn có...anh ấy đối xử với cậu rất tốt!)

Hác Bội Bội nhắn một đoạn như vậy làm cho Khương Dao cảm giác được kịch liệt trùng kích. Cô chưa từng có nghĩ tới vấn đề này... Cô cùng Cố Mục Niên?!

Điên rồi.

Chỉ có một cái hôn thôi mà xuân tâm của cô nhộn nhạo như vậy sao?

"Lại đây ăn điểm tâm." Cố Mục Niên nói một câu, đem cô từ trong ảo tưởng kéo ra ngoài. Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy anh ở trước bàn ăn kêu cô đến.

Cô thu lại tâm tư đứng lên, đi đến bàn ăn liền thấy anh chuẩn bị bữa sáng kiểu Trung Quốc.

Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của cô, anh giải thích: "Lần trước không phải nói muốn ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc sao?"

"Ân, không nghĩ đến anh còn nhớ rõ như vậy." cô cong môi.

Bàn tay anh xoa xoa đầu của cô, "Ngồi xuống."

Khương Dao lấy một cái bánh quẩy, chậm rãi nhai, cô hỏi Cố Mục Niên: "Thời gian tiếp theo, trọng điểm của Chí Sinh để ở đâu vậy?"

Cô hỏi xong, liền biết chức vị của mình giống như không thể hỏi đến chuyện"Cơ mật" như vậy, nên cô bận rộn giải thích: "Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút không có ý tứ gì khác."

Anh nở nụ cười, "Nghĩ gì thế? Cuối tuần công ty sẽ tổ chức cuộc họp thường kỳ, đến thời điểm sẽ cụ thể thương lượng. Nhưng mà anh có thể ngầm nói cho em biết mục tiêu kế tiếp của anh là cái gì."

"Hảo hảo hảo, anh nói mau." Lòng hiếu kỳ của cô bị khơi lên.

Anh nhướn mày, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của cô, giọng điệu có hơi giơ lên: "Nga? Em nghĩ người đầu tiên biết sẽ như thế nào?"

Ý tứ của Cố Mục Niên là, anh còn không có đem sách lược trọng đại như vậy nói cho những người khác, cô là đầu tiên nghe được?!

Cô bị anh nhìn chăm chú đến mức hai má ửng đỏ, nhưng mà vẫn là không kềm chế được sự tò mò trong lòng, "Ân... Rất muốn biết."

"Ngồi bên cạnh anh đi." Anh nói.

Khương Dao giờ phút này cũng không có suy nghĩ gì nhiều, lập tức chạy tới bên cạnh anh. Tay anh đặt ở trên lưng ghế dựa của cô.

"Em cảm thấy, hoạt động thất tịch lần này, ích lợi bị hao tổn nghiêm trọng nhất là ai?"

Khương Dao trầm tư, đáp: "... Không phải Vĩnh Nhìn, Vĩnh Nhìn tuy rằng tổng hợp lại thực lực rất tương xứng chúng ta, nhưng mà án năm qua xem, Chí Sinh cùng nó tám lạng nửa cân, cho dù lần này Chí Sinh đạt thành tích cao, Vĩnh Nhìn tổn thất cũng không phải rất nghiêm trọng. Cũng không phải IR, bởi vì IR marketing ngạch vẫn cao hơi Chí Sinh, chỉ là thoáng rơi chậm lại mà thôi. Cho nên hẳn là Bội Cẩm, chúng ta phản áp nó một đầu to."

Cố Mục Niên gật đầu, "Vậy nếu là em, mục tiêu kế tiếp là cái gì?"

"Nếu là em... Sẽ là Bội Cẩm, rèn sắt khi còn nóng."

Anh cười sờ sờ đầu của cô, "Bội Cẩm cũng không khó đối phó lắm, muốn đối phó tốt trước hết phải giải quyết Vĩnh Nhìn."

"Chí Sinh không có khả năng chỉ dựa vào một hoạt động thất tịch liền có thể đúng vững, kế tiếp mỗi một bước đều phải bước càng thêm kiên định, chờ đợi cơ hội tiếp theo. Mục tiêu của chúng ta là Bội Cẩm, nhưng mà bây giờ thực lực của chúng ta còn chưa đủ lớn." Anh nói.

Khương Dao tán thành, Cố Mục Niên trong lòng ngắm chuẩn là Bội Cẩm, nhưng mà bây giờ trên tay chỉ có thể giải quyết Vĩnh Nhìn trước. Hơn nữa ngành sản xuất châu báu, không phải dựa vào một hai tháng liền có thể giải quyết, Chí Sinh muốn trổ hết tài năng thì còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Cô nói: "Ân, vậy thì cứ từ từ thôi, anh còn trẻ mà."

"Bản thảo của sản phẩm lễ tình nhân vào tháng hai năm sau đã đưa cho kỹ sư ngày hôm qua rồi, cuối tuần liền có thể thấy được sản phẩm, đến lúc đó có cần sửa chữa cái gì, sẽ cùng kỹ sư khai thông."

Khương Dao kích động nói: "Nhanh như vậy sao?"

"Nơi nào nhanh? Em đem bản thiết kế lấy qua đều đã hai tuần rồi."

Khương Dao rất chờ mong thiết kế mà cô và anh cùng nhau cộng tác sẽ làm ra thành phẩm là bộ dáng gì. Cô vỗ vỗ tay của anh cười nói: " Anh cũng phải nhìn xem cần có gì sửa lại hay không nữa đó vì công sức của anh cũng ở trong đó."

"Được." Anh giương môi.

——

Đầu tháng chín.

Trong tập đoàn Chí Sinh, đã qua thời kì bận rộn sau hoạt động thất tịch, cho nên mấy ngày nay tất cả mọi người cũng ít việc hơn, tiến vào thời gian khi thì đơn điệu khi thì có công tác sinh hoạt khẩn trương, nhưng mà trong lòng của mọi người đều thoải mái hơn rất nhiều, đồng nghiệp ngẫu nhiên còn có thể đánh trêu ghẹo.

Nhưng mà trời lại không tốt, mấy ngày nay ở T thị mưa liên tục, nhưng cơ bản thời tiết vẫn còn rất nóng, nhưng có vài người bởi vì mắc mưa cộng với việc ngồi trong phòng máy lạnh mà bị cảm trong đó bao gồm... Cố Mục Niên.

Trong trí nhớ của Khương Dao số lần mà anh sinh bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế mà bây giờ lại đổ bệnh.

Sáng sớm, Khương Dao đến công ty, ngày hôm qua Giang Dung có bố trí văn kiện cho cô xử lí, cho nên hôm nay cô đến để đưa cho Giang Dung.

"Giang Chủ Quản, đây là tài liệu mà chị đã nhờ tôi sửa sang lại."

Giang Dung nhìn thấy cô, trên mặt lập tức mang theo tươi cười, miệng nói: "Ai, tôi đâu có bảo em hôm nay nộp sớm như vậy, sao em phải làm nhanh cho cực khổ vậy."

Khương Dao ngượng ngùng nói: "Tôi vừa vặn có chút rãnh, ngày hôm qua liền chỉnh sửa xong."

"Tốt tốt, cực khổ rội. Vậy em ra ngoài giúp tôi gọi Đái Linh vào đây một chút."

"Được."

Khương Dao sau khi rời khỏi, Giang Dung ngồi ở vị trí của mình tự hỏi vài chuỵen.

Kỳ thật Giang Dung đối với Khương Dao vừa mới bắt đầu đã không quá thích, chính là bởi vì Quý Ngưng không được chọn vào, cô chỉ trách tội Khương Dao mà thôi. Kỳ thật Khương Dao này, cùng với mình không có quá tiết, đối với cô còn tính tôn trọng... Chuyện bắt Khương Dao đi nhà máy hoài thì nói trắng ra chính là cô có vấn đề.

Nếu Cố Tổng rõ ràng thích Khương Dao như vậy, Giang Dung không ngại gì mà theo tâm ý của Cố Tổng đối với Khương Dao tốt một chút, như vậy đối với nghề nghiệp của cô cũng không tổn hao gì a.

Giang Dung cứ tự hỏi như vậy, bên kia, Đái Linh nghe được lời Khương Dao nói với cô: "Giang Chủ Quản gọi cô đi văn phòng của chị ây một chuyến."

Khương Dao nói xong cũng đi, Đái Linh nhìn bóng lưng của cô, chau mày.

Trong lòng cô ta nghĩ, Khương Dao lúc nào cùng Giang Dung có quan hệ tốt như vậy?

Đái Linh nhớ lại này khoảng thời gian Giang Dung có thái độ đối với Khương Dao, thái độ không có tốt như vậy. Nếu Khương Dao có chỗ dựa là Cố Mục Niên thì Giang Dung khẳng định sẽ đứng về phía của Khương Dao

Đái Linh từ trong lòng sinh ra chán ghét Khương Dao, cũng sẽ không bởi Khương Dao ở trước mặt Cố Mục Niên thì nịnh nọt, để Cố Mục Niên làm chỗ dựa cho mình, cho nên từ trong lòng của cô ta rất chán ghét loại nữ nhân này. Bởi vì Khương Dao cùng cô ta tính cách hoàn toàn khác biệt.

Đái Linh đứng lên, hít sâu một hơi, đi vào văn phòng của Giang Dung.

Khương Dao trở lại vị trí của mình, từ trong túi xách cầm ra thuốc trị cảm mà tối qua cô đã mua, đi vào văn phòng của anh.

Tiểu lý nhìn thấy cô, đứng lên chào hỏi: "Khương tiểu thư."

"Tiểu lý, hôm nay anh có nhìn thấy Cố Tổng cảm mạo thế nào hay không?"

"Cố Tổng có ho khan, tôi vốn định đi mua một ít thuốc nhưng mà boss nói không cần."

"... Ân, tôi vào xem anh ấy."

Khương Dao gõ cửa đi vào, liền nhìn thấy anh đang xem văn kiện, còn đang ho khan, cả người xem qua không có tinh thần được như trước kia.

"Có chuyện gì?" Anh để bút xuống.

Khương Dao gật gật đầu, đi qua, cầm thuốc ở sau lưng cô

Cô thoáng nhìn tách cà phê trên bàn của anh, đôi mi thanh tú liền vặn lên, "Bị cảm còn uống cà phê? Cố Mục Niên, một chút anh cũng không để ý đến thân thể của mình."

Anh thản nhiên nở nụ cười, "Được, không uống, là tối qua anh chưa ngủ đủ, muốn uống một chút."

Cô đi đếm máy lọc nước, lấy một ly nước ấm cho anh, ra lệnh: "Uống đi. Sinh bệnh liền uống nhiều nước một chút."

Cô khó được có lúc nghiêm túc chuyên chú như vậy, Cố Mục Niên xem bộ dáng mạnh dạnh của cô, không có phản bác ngoan ngoãn uống hết.

Cô đem thuốc ra đưa cho anh, "Anh uống thuốc đi, em thấy anh ho khan một hai ngày nay rồi."

"Cám ơn." Anh thành thật uống thuốc.

Cô vốn cho là anh không nguyện ý uống, hiện tại thấy anh phối hợp như vậy cô đã yên tâm rất nhiều. Liền học phương thức bình thường mà anh hay làm đối với cô, đó chính là... Sờ sờ đầu của anh.

Cố Mục Niên lập tức ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt khó phân biệt, Khương Dao che miệng cười nói áy náy: "Em chính là học ở anh... Ai kêu bình thường anh cũng thích sờ đầu em, em sờ một chút làm sao."

Anh đứng lên, đem cô vây đến trước bàn làm việc. Một bàn tay chống đỡ ở sau lưng cô, một cái khác bàn tay đặt ở trên đầu của cô.

Anh tới gần mặt cô, chống lại tầm mắt của cô, giọng điệu mang theo cảm giác áp bách, "Lá gan lớn như vậy sao?"