Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 35: Chương 35

Nó bỏ vào lớp ngồi phịch xuống ghế ão não.

– ê Ken được thả rồi đó! – My lắc vai nó.

– biết rồi.. – nó day day hai bên thái dương.

– sao biết? – My ngu người, My nghĩ mình là người đầu tiên thấy Ken.

– thì mới gặp xong.. – nó nói không ra hơi rồi nằm bẹp xuống bàn.

– ơ.. thế thôi.. còn tính làm mày bất ngờ!- My bễu môi.

– à mà cái tên Tuấn Anh xấu xa đó có tìm mày không?- My chợt quay sang nó.

– có! – như bị trúng tim đen, nó bật dậy gật đầu rồi lại sầu não.

– rồi sao? – My mở to mât nhìn nó.

– thì tao bỏ đi.. – nó hít nhẹ.

– đúng! như vậy mới là bạn tao chứ! không thể bi luỵ một tên tệ bạc như vậy được! – My vỗ vai nó bốm bốp.

– nói ai tệ bạc hả? – giọng hắn làm nó giật nãy mình.

– vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến! – My lườm xéo hắn.

– Thái! – hắn quay mặt ra phía cửa gọi Thái vào “mang” My ra.

– đi cho hai người họ nói chuyện! – Thái nháy mắt với hắn rồi kéo My ra ngoài.

Nó đứng phắt dậy định bỏ ra ngoài thì *xoẹt* – ngay lập tức bị hắn túm gọn ngồi phịch vào ghế, hắn ghé sát mặt lại gần nó làm tụi con gái cứ thòm thèm chảy dãi ước ao mình được như vậy, riêng nó, ánh mắt lạnh nhạt khẽ chớp không mấy quan tâm làm hắn có phần hơi kích động, hắn toan kéo chiếc ghế ở bàn sau ra ngồi thì một cậu con trai cao lớn bước vào, bằng đôi mắt xám tro mê hồn ngay lập tức khiến hàng chục con mắt đổ dồn về phía cửa.

– ghế đó là của tôi! – Ken cho tay vào túi thong dong bước vào.

– ý mày nói chỗ này là của mày? – hắn nhíu mày chỉ vào chiếc bàn sau lưng nó, Ken không trả lời, chỉ lẳng lặng đến kéo một chiếc ghế khác lại chỗ của mình và ngồi xuống dựa lưng vào tường khép hờ mắt thư giãn, hai chân gác lên bàn khích bác.

– không khí ở đây khó thở thật.. – hắn nhếch môi nắm lấy bím tóc của nó kéo nhẹ về phía mình, nó bị bất ngờ nên đôi chân theo phản xạ mà chạy theo, miệng không ngừng la mắng.

Ken vẫn nhắm nhẹ đôi mắt, khoé môi nhếch nhẹ lên thành một đường cong nửa miệng làm lũ con gái chết điếng.

Nó bị hắn kéo ra ngoài hành lang, ngay lúc hắn vừa thả bím tóc của nó ra là lúc nó toan co giò bỏ chạy.

– anh biết tất cả mọi chuyện rồi.. – câu nói của hắn làm nó khựng lại, hắn nhìn sau lưng nó, đôi mắt có chút nhíu lại.

– ý anh.. là sao? chuyện gì cơ? – giọng nó run run nhưng vẫn có thể kiềm chế.

– Nam…. Nhưng anh muốn em trả lời anh! tại sao em lại dấu anh? anh không đáng để em tin tưởng sao? Rõ ràng em có thể nói nhưng tại sao lại dấu để rồi một mình chịu tổn thương?anh đã chờ đợi một tiếng gọi của em.. chỉ cần lúc đó em gọi anh dù chỉ một lần thôi thì anh nhất định sẽ không để em một mình..- hắn nói đứt chừng.

– ai… đã nói cho anh biết? Là anh tôi? – giọng nó có phần kích động, nước mắt nóng hổi tuôn trào, đôi chân nó nhấc bước muốn tìm anh nó hỏi cho ra lẽ nhưng khoé mắt thì cứ cay.

– không được! em không được đi đâu hết! kể từ bây giờ em mãi thuộc về anh!là anh sai! là anh đã không tin tưởng em! chính vì vậy cho nên đến suốt quãng đời còn lại anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ bù đắp tất cả vết thương trong lòng em.. cho anh một cơ hội chứ? – hắn kéo nó lại, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng, nước mắt nó tuôn trào lần nữa, trước kia nó thường hay mắng những nhân vật nữ chính trong phim dù bị nam chính đối xử rất tệ bạc nhưng vẫn luôn ngu ngốc tha thứ, nhưng còn bây giờ nó lại nhận ra trái tim nó lại một lần nữa bị hắn làm cho rung động, nó có thể nghe thấy rõ nhịp tim và hơi thở của hắn, có thể cảm nhận được sự xao xuyến mà lâu lắm rồi nói mới được trải nghiệm lại, hắn ôm siết nó vào lòng để thoả nỗi nhớ bấy lâu, nó tuy biết hắn là người luôn làm trước nói sau nhưng vẫn không thể thích nghi được, nó cảm thấy như toàn thân tê rần như vừa bị một luồng điện chạy ngang, nước mắt nó rơi lã chã, bây giờ thật sự trái tim nó muốn tha thứ cho hắn, nó biết nó cần hân đến nhường nào.

– đồ xấu xa, xấu xa… -nó đấm nhẹ từng cái lên ngực hắn.

– phải.. là anh xấu xa..- hắn vỗ vễ nó nhẹ nhàng, hít hà mùi tóc thơm thoảng mùi hoa Iris của nó rồi mỉm cười ngây ngô như đứa trẻ.

Xa xa là bóng dáng cao lớn của anh nó, đôi mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp, đau, buồn, nhưng cũng có sự nhẹ nhõm, ít ra anh có thể giúp nó tìm lại nụ cười, anh cười nhạt quay bước cô độc.

*****

Nó nở nụ cười nhẹ nhõm bước vào lớp, mấy chục con mắt xoi mói không làm cho nó nề hà, có hắn bên cạnh khiến nó cảm thấy mạnh mẽ thêm rất nhiều, nó cảm thấy bây giờ không một ai có thể hạ gục được nó nữa, tất nhiên là trừ hắn.

– khiếp! làm lành rồi chứ gì? – My gườm gườm nó.

– ừ! – nó cười tươi rói.

– hừm.. ít ra là mày vui! còn nếu thằng cha đó dám làm mày khóc lần nữa thì tao xe xác ổng! – My giơ nắm đấm với đôi mắt hực lửa.

– cái con điên! – nó vỗ trán My.

– hì.. nói thôi chứ tao nào dám động đến thiếu gia nhà họ Vũ! – My xoa trán cười toe.

– xì! – nó bễu môi!

Nãy giờ nó mới để ý thấy Ken vẫn đang ngủ say, vốn định nói câu cảm ơn

nhưng có lẽ phải đợi ra về..

– cả lớp đứng! – thằng lớp trưởng hô to.

Thầy dạy sinh tụi nó bước vào với khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng, thầy đặt sấp tài liệu cùng chiếc cặp đen lên bàn rồi ra hiệu cho tụi nó ngồi xuống.

– chắc các em cũng đã biết tin buồn ở trường ta.. thầy rất lấy làm tiếc! em Uyên ra đi khi vẫn còn quá trẻ, vẫn còn cả một tương lai trước mắt, em ấy tuy không phải một cô bé chăm học chăm hành và còn ham chơi nhưng lại rất biết nghe lời, dù vẻ bề ngoài có chút bướng bỉnh nhưng thật ra lại rất hiếu thảo, ba em ấy làm bảo vệ ở khu sân vườn biệt thự X-cũng chính là hiện trường vụ án tối qua, hằng ngày sau khi tan học thì em ấy đều đến chỗ của ba để đem cơm sang, cũng vì vậy mà em ấy đã vô tình rơi vào cái bẫy của Wing! Cho nên thầy muốn câc bạn nữ phải đặc biệt cẩn trọng, không nên ra đường vào buổi tối! nếu nhất thiết phải ra ngoài thì nên nhờ người thân đi cùng để đảm bảo an toàn.. thầy không nói nhiều… chỉ mong các em tự biết cách bảo vệ bản thân mình.. – thấy quẹt nhẹ nước mắt trên khoé mi đã hằn nhưng nếp chân chim, thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp Uyên, vốn là người giàu tình cảm nên học sinh rất quý mến và kính trọng, thầy có một cô con gái nhưng cũng đã qua đời sau một tai nạn xe máy, tụi con gái trong lớp không nói nên lời, đứa nào đứa nấy nước mắt rơm rớm, tụi nó thương thầy lắm, thương cả Uyên, cùng là cái tuổi ăn tuổi học mà Uyên đã dừng mãi ở độ tuổi 16.

Trái ngược với bầu không khí kia, ở cuối lớp, một nụ cười nửa miệng khẽ nhếch lên sắc như lưỡi dao, nó khẽ rùng mình khi nhìn thấy nụ cười đó qua tấm gương My đặt trên bàn, tại sao Ken lại cười? lại là nụ cười đáng sợ đến vậy? nó có chút chột dạ nhưng rồi cố bình tâm lại, nó cho rằng Ken chỉ đang mơ ngủ thôi.. nó cũng hay như vậy mà!

– hôm nay thầy sẽ không dạy bài mới! thầy sẽ giúp các em hiểu rõ hơn về Wing để tránh tối đa mọi rủi ro.- Thầy ôn tồn đứng trên bục giảng đặt những nét phấn to rõ lên mặt bảng, lớp học im phăng phắc tựa hồ có thể nghe rõ từng nhịp thở.

– ở đây có em nào biết Teddy? – thầy cầm mic dõng dạc, nhận ra ánh mắt tinh lẹ của nó nên thấy đã mời nó.

– thưa thầy teddy là biệt danh của Ted Bundy! tên giết người hàng loạt khét tiếng ở Mỹ một thời. -nó nhanh nhẹn.

– đúng rồi! em ngồi xuống đi.. vụ án đầu tiên của Teddy xảy ra ở công viên McKenny, Washington, nạn nhân là một thiếu nữ 15 tuổi, tức là trạc tuổi các em bây giờ, hắn đã hành hạ cô bé đến chết và sau đó trở nên nổi tiếng bởi độ nghiêm trọng của vụ án cũng như không hề có một manh mối nào mà hắn để lại hiện trường, đó là điểm mấu chốt thứ nhất! Tức hắn rất thông minh và biết cách tính toán, qua kiểm tra thì họ cho biết Teddy có chỉ số IQ là 124, như các em cũng đã biết thì một người bình thường có IQ từ 85-115, người kém thông minh hoặc chậm phát triển thần kinh thì chỉ từ 55-85, riêng teddy là 124 và hắn được xếp vào hàng thông minh tức từ 115-130, hơn hắn rất nhiều là Rodney Alcala với chỉ số IQ là 160 và thuộc hàng thiên tài chỉ chiếm 0.13% dân số toàn thế giới, tức là con số vô cùng nhỏ,chính vì vậy phải mà sau 30 năm thì Alcala mới chính thức bị cảnh sát bắt giữ với chứng cứ cụ thể, trở lại với teddy, ngoài trí thông minh thì hắn còn có một vẻ bề ngoài vô cùng điển trai nên việc dụ dỗ cái cô gái là điều quá dễ dàng, điều đó cho thấy rằng không ngoại trừ khả năng là Wing cũng có một vẻ bề ngoài vô cùng ưa nhìn, các vụ án không đầu đuôi cụ thể liên tục xảy ra với các tình tiết khớp nhau với nạn nhân đều là các cô gái da trắng, có ngoại hình ưa nhìn, trẻ mái giữa và đặc biệt là họ đều mặc đồ ngủ khiến cảnh sát nhận định đây là cùng một hung thủ, tin đồn về Teddy càng lan rộng ra hơn nữa, nhưng không vì vậy mà số vụ án giảm đi, một số nhân chứng cho biết nơi mà các nạn nhân xuất hiện lần cuối luôn có mặt một người đàn ông bó bột ở tay hoặc chân, anh ta tìm cách tiếp cận và hỏi han họ về những cuốn sách hay nhờ họ khởi động giúp chiếc xe Vw của mình, họ miêu tả anh ta có vẻ ngoài điển trai nên được lòng các cô gái và dễ dàng đưa họ theo mình, đó cũng chính là nguyên nhân khiến những vụ án đáng tiếc xảy ra. Chính vì cho nên thầy mong các em nữ sẽ thận trọng hơn khi tiếp cận với người lạ, nhất thiết không được đi theo họ dù có chuyện gì đi chăng nữa!-thầy dõng dạc giảng giải khiến tụi nó tập trung say xưa.

– thưa thầy! vậy tại sao hắn ta lại giết người như vậy? liệu có nguyên nhân gì ở đây không ạ? – nhỏ Ngân giơ tay xin phát biểu.

– thật ra là có.. hắn ta tuy được lớn lên trong một môi trường lành mạnh với ba mẹ vô cùng thương yêu hắn và theo đạo thiên chúa nên hắn được đưa đi nhà thờ đều đặn, nhưng hắn lại vô tình bị tiêm nhiễm bởi những tạp chí khiêu dâm mà người lớn vứt lại trong thùng rác, và dạng khiêu dâm ám ảnh và ăn sâu vào tâm trí hắn nhất là kèm theo bạo lực, hắn nói chính điều đó đã làm hắn không kiểm soát được mình, cộng thêm mối tình đầu ở đại học bị tan vỡ khiến con tim hắn dần trở nên lệch lạc và lầm lỗi hơn, hắn nói mọi thứ cứ diễn ra theo trình tự và dần dần tăng lên, hắn bắt đầu nghiện nhưng tài liệu về bạo lực và khiêu dâm như một loại ma tuý trong 2 năm liền, hắn nói đã cố gắng nhưng lại không thể cưỡng lại xu hướng bạo lực, và như để trả thù tất cả những tổn thương về tình cảm thì cái ranh giới thiện ác đã bị phá bỏ, hắn khai rằng sau khi thực hiện vụ đầu tiên thì hắn cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ vậy, hắn tỉnh dậy vào sáng hôm sau với tinh thần tỉnh táo và biết mình vừa gây ra điều kinh khủng đến thế nào, nhưng hắn vẫn không thể dừng lại, một khi đã bắt đầu thì không thể có kết thúc, đây có thể coi là một dạng rối loạn nhân cách có tên khoa học là psychopath! tất nhiên rằng sau khi bị bắt thì hắn tỏ ra vô cùng sợ chết và luôn mồm chối bỏ rằng mình vô tội cho đến khi cả hai phiên toà đều tuyên án tử hình, tuy điều này là trái với luật nhân đạo nhưng các em có thể hình dung nôm na là người bị rối loạn nhân cách thì không có cách nào để giúp họ dừng lại được kể cả bản thân họ cũng không thể tự tiết chế mình, hắn đã bị tử hình trên ghế điện tại nhà tù Starke, Florida vào ngày 24/1/1989, đây có lẽ là lối thoát duy nhất cho hắn. – thầy ôn tồn giảng giãi, nó gật gù, đúng như những gì ba nó nói, dạng rối loạn nhân cách đó thật đáng sợ, suy cho cùng thì hắn cũng là nạn nhân của những thứ không lành mạnh.

– thưa thầy, vậy số nạn nhân của hắn là bao nhiêu ạ? – My giơ tay phát biểu.

– theo lời khai của hắn là 30 nhưng không ai dám chắc liệu đó có đúng là con số thực, người ta lo ngại số nạn nhân là hơn thế và có thể đã lên tới 100 vì hằng năm vẫn còn nhưng xác chết vô thừa nhận được tìm thấy và chưa thể xác nhận nguyên nhân, tuy nhiên thì bí mật đó đã theo hắn xuống mồ vì phía người dân đã tạo ra sức ép quá lớn cho phía chính phủ về việc phải lập tức xử tử hắn, họ hận và cũng sợ hắn, các gia đình có nạn nhân là người hắn hại đều đổ ra đường để biểu tình xử tử hắn, cộng thêm những người bức xúc tạo thành một làn sóng lớn đè nặng lên chính phủ, không còn cách khác nên họ phải tuyên án tử.- thầy thở ra nặng nề.

Nó trầm ngâm suy nghĩ, ba nó cũng đang điều tra về Wing, cũng từng là một chuyên gia khoa phân tích tâm lí tội phạm, chắc hẳn ba nó phải mệt mỏi lắm khi phải đấu trí với Wing, hẳn Wing cũng rất thông minh, nó ước có thể giúp ba một chút nhưng lại không thể, nó chỉ vừa nghe đến Wing là tim đã đập dồn chứ nói gì đến điều tra, nó vẫn còn như in cái hôm ấy, cái hôm nó vô tình xuất hiện ở hiện trường một vụ do Wing gây ra, khi đó nó thấy một tên cao lớn mặc một bộ toàn màu đen, chiếc mũ lưỡi trai đen che nửa mặt, khuôn mặt còn đeo thêm một chiếc khẩu trang da màu đen cùng một gọng kính to khiến nó không thể nhìn rõ đôi mắt đó, nó chỉ biết tên đó đã đứng nhìn nó khoảng 5 phút rồi quay lưng bỏ đi, lúc đó nó như bị đóng băng, nó nhìn cái xác đông cứng của thiếu nữ kia, nó sợ rồi nó cũng sẽ bị y như vậy, nằm đó lạnh lẽo và đáng sợ như vậy, mái tóc bím nhỏ bay theo gió tuyết, nó ngồi bệt xuống lớp tuyết ngày một dày, đôi mắt dán trân trân vào tên đó tên đó thất thần, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt vào nhau run lên cầm cập, nếu đêm hôm đó hắn không bỏ đi thì có lẽ bây giờ nó đã không ngồi đây, theo như suy đoán nhah nhạy của một người cận kề cái chết thì nó biết rằng đó là Wing, nó không phải là người đầu tiên thấy hắn, có rất nhiều người đã thấy hắn bỏ đi khỏi hiện trường nhưng vì quá sợ hãi mà cũng không thể làm gì, một bản tin cũng đã đăng tải đoạn video có hinh ảnh của Wing ngay tại hiện trường vụ án nhưng chiếc mũ lưỡi trai đã che đi hoàn hảo khuôn mặt đó. Cứ mỗi lần gặp ác mộng thì y như rằng bóng dáng đó lại hiện ra làm nó bừng tỉnh, nó tự thấy mình thật mạnh mẽ khi có thể thoát chết khỏi tay hắn mặc dù nó vẫn không biết lí do hắn tha cho nó là gì.

– như vậy điều cuối cùng thầy muốn nói với các em nữ là phải thật tỉnh táo và thận trọng, bất-cứ-ai-cũng-có-thể-là-Wing-thầy nó nhấn mạnh mấy từ cuối làm nó bừng tỉnh khói dòng suy nghĩ, đúng vậy! bất cứ ai cũng có thể là Wing… Câu nói của thầy làm nó bất an vô cùng, vậy là từ bây giờ nó còn phải nghi ngờ những người xung quanh sao?

**renggggg** – tiếng chuông báo ra về vang lên.

*brừm….* – điện thoại nó rung lên.

– “ở yên đó nhóc con! anh qua liền!”-tin nhắn từ hắn.

Nó lắc nhẹ đầu, cố thoát khỏi suy nghĩ kia, nhìn hai tấm vé trong hộc bàn mỉm cười.

– đi xem phim hả? – My la to làm nó giật mình.

– cái con này! be bé cái mồm thôi! – nó che miệng My.

– xì… sướng nhá! bà mày phải đi về đây! nhạc phụ đón rồi!- My gỡ tay nó ra đeo ba lô lên uể oải vẫy tay với nó.

Ken cũng đứng dậy từ lúc nào và bước ra phía cửa.

– Ken! – nó gọi với lại.

-?- Ken quay lại nhìn nó.

– cảm ơn chuyện hôm trước! – nó vẫy tay mỉm cười.

Ken cũng cười nhẹ rồi quay bước, nó nhìn theo, cảm thấy đỡ có lỗi hơn, ít ra nó chưa hại Ken bị nghi oan.

Ken khuất bóng cũng là lúc hắn xuất hiện, nó phụt cười vì hai người này cứ như lửa với nước, rõ ràng là có quen biết nhưng không thể đứng chung được.

– đợi có lâu không.. hộc hộc..- hắn thở không ra hơi, đôi mắt tia ra xung quanh như để xác nhận điều gì đó rồi mới yên tâm.

– không.. mà anh làm gì vội vội vàng vàng vậy? chốn cái bạn Uyển Lan xinh đẹp gì đó chứ gì? – nó nhíu mày.

– không có! anh với nhỏ đó tuyệt đối không có gì! anh chỉ yêu mình em thôi! – hắn nắm lấy tay nó hoảng hốt làm nó không nhịn nổi cười.

– xớ! đúng là đáng nghi mà!-nó khoanh tay vờ giận dỗi.

– không có thật mà! Uyển Lan là bạn thân của em gái anh, anh cũng chơi với Uyển Lan từ nhỏ nhưng tuyệt đối không có chuyện đó đâu… chỉ là anh đã hứa với em gái anh… – hắn chợt ngập ngừng làm nó chú ý, em gái hắn? là cô bé đã mất đó sao? nó thấy xót xa, hắn vẫn còn giữ lời hứa dù cô bé đã mất. nó cũng cảm thấy hạnh phúc khi nó có anh nó.

– thôi.. thôii.. được rồi! có cần khai hoạch toẹt ra hết vậy không! em đùa tí thôi mà! – nó mỉm cười, nó không muốn hắn buồn.

Chiếc xe đỏ rượu của hắn lao vút đi khỏi sân trường ồn ào, bóng dáng anh nó khẽ nhìn theo, đôi tay cầm chiếc mũ bảo hiểm của nó buông thõng, khẽ cười nhạt, anh cất chiếc nón vào cốp xe.

– ảnh dám bỏ em ở lại!!! tức điên lên mất.. á…. – Uyển Lan giậm chân nhìn theo xe hắn.

– anh Phong! đuổi theo anh Bin đi! – Uyển Lan leo lên chiếc Audi màu bạc, ở tay lái là một tên con trai có đôi mắt màu xám tro, phải, Ken-Phong là một!

Ken chớp nhẹ mắt không mấy quan tâm nhưng cũng bẻ lái theo hướng xe hắn và nó, chẳng mấy chốc đã bám kịp, nhưng để đề phòng bị phát giác vì tiêca động cơ quá dễ phát hiện nên Ken phải giữ khoảnh cách khá xa, bị kẹt một lần đèn đỏ nên mất dấu.

– đâu mất tiêu rồi? anh mau kiếm bọn họ đi! em không biết đâu! – Uyển Lan giãy nảy.

Trái ngược với Uyển Lan, đôi mắt Ken vẫn rất bình tĩnh, cứ như cậu biết nó và hắn đi đâu vậy… Cũng có thể nói là như vậy, ban nãy Ken đã vô tình nhìn thấy cặp vé xem phim trong hộc bàn nó, cộng thêm đường đi quen thuộc nên cậu có thể phán đoán ngay là rạp phim nào, Ken lái rất điềm, mặc cho Uyển Lan cứ giãy giụa ăn vạ.

– anh đi đâu? có chắc là họ đi đường này không? bộ anh hết thích em rồi hả?-Uyển Lan bướng bỉnh nhìn Ken.

Ken không nói gì, khoé môi chỉ nhếch lên một nụ cười nửa miệng lạnh nhạt.

– rốt cuộc là anh đi đâu?-Uyển Lan vẫn không chịu im lặng.