Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 38: Chương 38

Sau khi biết tin dữ, ba mẹ nó lập tức bay chuyến sớm nhất về Việt Nam, gần như mọi góc phố được lật tung lên nhưng vẫn chưa tìm ra được tung tích của nó, anh nó lao đi băng băng trên đường, để mặc gió tạt đến bạt mạng, từ khoé mắt tuôn ra giọt nước long lanh rồi bay vút đi theo làn gió.

– em phải bình an.. nhất định phải bình an!-anh nó thất thần lục tung một ngõ tối, đôi mắt điên dại như có thể rung chuyển cả một vùng.

-lớn lên anh hai sẽ lấy vợ rồi có con rồi có nhà riêng rồi bỏ rơi em luôn đúng hông.. – cô bé con có đôi môi chúm chím làm mặt giận dỗi tuôn một chàng.

– ừ! – anh gật đầu trêu trọc.

– vậy thì anh hai trả hết kẹo, truyện, kem, bánh… với cái nón kia đây!!- cô bé bặm môi chìa đôi tay bé nhỏ mũm mỉm về phía anh.

– nhóc con! trả lại rồi thì có chịu buông anh không?-anh nhíu mày nhìn đểu.

– buông là sao? – cô bé tròn mắt.

– là như này này.. – anh phủi phủi bàn tay nhỏ của cô bé ra khỏi chân mình.

– không! – cô bé xịu mặt, phồng mang trợn má như cái bánh bao chiều, luồn hết hai tay ôm chặt một chân anh.

– ơ.. thế là thế nào?- anh nhún vai.

– em phải lấy hết lại mấy cái đó để làm con tin! sau này hai sẽ không được lấy vợ thì em mới trả!- nó nhăn nhó như bà cụ non, hai tay vẫn ôm rịt lấy chân anh.

– không cần! anh là của em rồi bé con! – anh nhéo hai má phúng phính nó mỉm cười.

– hứa đi! – nó chìa ngón út bé xíu ra…

– anh là của em! của em tất! đừng có trốn nữa! mau ra đây đi Linh!! – anh nó chạy khắp các ngõ tối, đôi mắt lia gọn xung quanh, một bên chân bị thương khi cứa vào đám sắt vụn bên đường, anh hối hận vì đã không theo sát nó, anh đã ngu ngốc khi có ý nghĩ muốn buông tay nó, giờ thì lạc lõng giữa màn đêm với con tim đau nhói, mỗi giây phút trôi qua như đâm xoáy vào trái tim anh, mỗi giây phút trôi qua đều làm anh sợ hãi, anh sợ sẽ vụt mất nó, sợ sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy nụ cười trên môi nó, suốt bao nhiêu năm trời ở bên nó, chịu đựng mọi thứ để nó được hạnh phúc, lo lắng cho nó mọi thứ để nó được vui vẻ, vậy mà chỉ cần một phút ích kỉ mà anh bỏ rơi nó để rồi mọi chuyện đi qua xa, thật ra anh không hề đi học thêm, cũng chẳng hề đi đâu khác ngoài âm thầm bám theo nó, bước vào rạp, nhìn nó hạnh phúc tươi cười bên hắn làm anh tức giận, không thể kìm nén cảm xúc, anh bỏ đi mà không biết mọi chuyện sau đó sẽ đi đến đâu, anh giận nó lắm, anh đã làm tất cả cho nó, nhìn nó lớn lên hằng ngày, mong ước một ngày không xa nó sẽ là của anh, nhưng rồi cuối cùng nó lại thuộc về một tên con trai khác, giận nhưng không thể hận, anh chỉ trách bản thân không đủ tốt để lay chuyển con tim nó…

*****

~~Đã hơn 6h sáng, tung tích của nó vẫn biệt tăm, không ai biết nó đang nằm đó, trên nền cỏ đã rớm sương, bên cạnh là con dao dính máu…

*tít tít tít tít* – tiếng chiếc máy tính vang lên, trên màn hình hiện lên một chấm đỏ.

– em nhất định phải bình an! anh đến ngay đây!-hắn lao đi, anh nó cũng vút nhanh theo, bóng dáng hai tên con trai cao lớn dần khuất dạng.

– Linh!!! Linh.. tỉnh lại đi em.. tỉnh lại đi Linh!!-hắn lao tới ôm nó vào lòng, người nó lạnh quá, hắn lấy hết hơi ấm của mình truyền sang nó, đôi môi run lên không ngừng gọi tên nó, khoé mắt tuôn chảy hai giọt nước trong suốt nóng ấm.

– là anh sai rồi… là anh không bảo vệ em tốt! em đừng ngủ nữa, mở mắt ra nhìn anh đi.. Linh!!! Không được đâu! anh còn chưa cưới được em nữa mà!! anh còn chưa khiến em hạnh phúc nữa mà.. em không được ngủ.. làm ơn..-khuôn mặt hắn nhoè lệ, hắn nhìn bộ đồng phục rớm máu của nó, lòng quặn đau nhói không thở nổi, đôi mắt nâu đau đớn, hắn gào lên, anh nó lao đến giằng nó lại, khuôn mặt anh tái đi, run lên từng đợt, cổ họng nghẹn đắng không nấc thành tiếng, anh siết chặt nó vào lòng.

*thịch.. thịch.. thịch..* – nó đang chạy trong một vùng đầy ánh sáng trắng, khắp xung quanh đều là màu trắng, dù có ra sức chạy cũng không đến đâu, rồi bỗng âm thanh đó vang lên, nhịp tim của ai đó làm nó dừng bước, nó nghe thấy ai đó đang gọi tên nó, à không… rất nhiều người đang gọi tên nó.. nhưng tại sao nó không tài nào nhớ nổi tên những người đó.. nó nhắm chặt mắt, cảm thấy một bàn tay rất ấm chạm vào mặt mình, nó mở mắt ra, trước mặt là cậu con trai toả sáng với thứ ánh sáng ấm áp của mặt trời.

– Nam.. – môi nó bất giác bật thành tiếng mà nó còn không hay biết, nó ôm đầu đang đau ong ong lên, mọi kí ức ùa về trong nó, nó nhớ hết giọng những người đang gọi tên nó, nhớ cả cậu con trai trước mặt, khoé mắt nó rơi xuống một giọt thủy tinh, giọt thuỷ tinh chạm khoảng không màu trắng rồi vỡ tan.

*thịch.. thịch.. thịch* – nó chợt thấy lồng ngực nhói đau, âm thanh kia vang lên mạnh mẽ, tim nó đang đập trở lại ở lồng ngực, nó áp tay lên tim, cảm nhận sự phập phồng của lồng ngực, nó nhìn Nam, Nam mỉm cười với nó.

– ở đây là đâu? – nó nhìn Nam với đôi mắt tròn long lanh.

– tim em.. – Nam mỉm cười điềm tĩnh.

*huỵch* – nó lao đến ôm lấy Nam nhưng lại không thể, thân thể Nam chợt trong suốt như làn khói, nó xuyên qua rồi mất đà té ngã, đôi mắt lại tuôn ra hai giọt tinh thể trong suốt, hai tinh thể biến thành thuỷ tinh rồi vỡ choang khi chạm đất khiến lồng ngực nó lại nhói đau, nó nhíu mày áp chặt lên tim.

– đừng có khóc nữa.. em đang tự làm tim mình đau đấy. – Nam quay lại nhìn nó mỉm cười.

– em phải làm sao? tại sao em không thể chạm vào anh? em chết rồi đúng không? còn đây là thiên đàng! chúng ta gặp lại nhau rồi mà.. – nó lắc đầu đứng dậy, tay lại chìa về phía Nam như muốn chạm vào.

– không được đâu.. em chưa chết.. ở đây cũng không phải thiên đàng.. ở đây là tim em.. – Nam nhẹ đặt bàn tay ấm áp lên má nó.

– vậy chỉ có anh mới chạm vào được em? không phải đâu đúng không? em chết rồi mà.. em sẽ mau chóng được như anh thôi mà!-nó lắc đầu, đôi mắt rớm nước.

-không đâu! em vẫn chưa thể chết được.. tim em vẫn còn đập đó thôi… – Nam lắc nhẹ đầu nhìn nó ấm áp.

Sau lưng Nam chợt xuất hiện một đôi cánh trắng xoè rộng.

– nhìn đi.. em đâu có cánh..-Nam bay nhẹ lên tầng cao.

Khoé mắt nó lại tuôn ra hai tinh thể trong suốt, Nhanh như cắt, Nam bay đến đỡ lấy hai tinh thể trước khi chúng chạm đất, bàn tay Nam đỏ lên màu máu,lông mày cậu khẽ nhíu lại rồi dãn ra nhìn nó cười gượng.

– máu.. – nó mở to đôi mắt nhìn thấy tay Nam từ từ liền lại, máu cũng biến mất, nó nhìn Nam với đôi mắt sững sờ.

– đã bảo là đừng có khóc rồi mà.. chúng ta đang ở trong tim em… nếu em khóc thì nhưng tinh thể kia sẽ đâm vào tim em… đau lắm đấy.. em trở về đi! anh sẽ đợi em!

*Thịch Thịch Thịch* – tiếng tim nó bỗng đập dồn và mạnh lên, nó cảm thấy có một lực hút kéo nó đi đâu đó.

– Nam!!- nó gọi lớn, mắt hướng về phía Nam đang xa dần, lực hút mạnh đến nỗi nó không thể đứng vững.

Nam đứng đó, vẫy tay chào nó, khoé môi cong lên một nụ cười gượng làm nó bất giác thấy đau lòng.

~~ trở về thực tại.

Nó bỗng thấy người mình ấm lên dần, khoé môi nó nhẹ cử động, đôi mắt mệt mỏi không tài nào mở lên.

– Linh.. Linh!! – là giọng hắn, hắn áp tay lên má nó, đôi mắt nâu xúc động mở to như không thể tin vào mắt mình, vừa nãy tim nó đã ngưng, mạch cũng mất, hắn nghĩ đã mất nó mãi mãi, nó nghe thấy giọng hắn, bất giác mở mắt xà vào lòng hắn khóc nghẹn, nó cũng nghĩ đã không còn cơ hội để gặp hắn. Anh nó hụt hẫng ở bên cạnh, nhìn nó và hắn ôm lây nhau, đôi môi anh có chút run lên, vì đau, và cũng vì quá hạnh phúc, nhìn đôi má trắng bệch ban nãy đang dần hồng lên khiến anh nó thở ra nhẹ nhõm rồi gục xuống, vết thương ở chân bị cắt khá sâu, máu ra nhiều.

– anh hai! anh hai! – nó hốt hoảng lay anh nó rồi nhìn sang hắn cầu cứu, rất nhanh, hắn cởi chiếc áo rồi xé một mảng ra quấn chặt vùng chân anh nó, chiếc cấp cứu và xe cảnh sát mau chóng kéo đến, anh nó được chuyển đi, nó được đặt nằm kế anh nó, bác sĩ kiểm tra và khá bất ngờ khi nhận ra nó vừa thoát khỏi trạng thái chết tim, còn vết máu trên áo nó lại không phải là của nó, rất chuyên nghiệp, họ lấy ra một mảnh vải dính máu rồi giao cho cảnh sát, nó được tiêm mội liều an thần rồi chìm vào giấc ngủ, anh nó cũng rất may mắn vì vết thương không phạm vào giây thần kinh nên không gây nguy hiểm đến tính mạng, mọi chuyện ngày hôm đó xảy ra như phép màu, các bác sĩ nói nó đã chết tim được một lúc, nhưng vì bị kích thích đột ngột bằng hơi ấm nên tim dần hoạt động trở lại, nói cách khác, chính hắn đã cứu nó, còn về vết thương mà không phải là vết thương đó? nó cứ nghĩ sau khi hại nó thì Ken đã bỏ đi, nó suýt chết cũng vì vết thương đó, nhưng giờ thì nó biết mình vừa suy luận vô lí đến mức nào, nếu thực sự là Ken đã đâm nó một nhát thì có lẽ bây giờ nó đã là một cái xác, vậy vết máu đó đâu ra mà có? chẳng lẽ có người cứu nó kịp thời? chẳng phải con đường đó vô cùng vắng sao? cộng thêm đêm đã khuya thì dù có chúa hạ phàm chắc cũng không cứu kịp nó, nó mê man trong cơn mơ, đầu đau nhức như bị hàng tá cây búa va vào, mùi bệnh viện xộc vào mũi, âm thanh hỗn tạp của bệnh viện lắng dần nhường chỗ cho tiếng khóc lóc thảm thiết của mẹ nó, bàn tay ấm áp của ba nó khẽ vuốt trán nó, hình như có tiếng bác sĩ, ông ấy nói nó bị trúng gió độc chứ không hề bị ngoại hay nội thương, nhờ được kích tim kịp thời nên mới có cơ hội sống sót, mắt nhắm nghiền nhưng nó vẫn có nhận thức về xung quanh, nó biết hết những ai đang bên cạnh nó, ba mẹ nó hình như đã ra ngoài nhường chỗ cho ai đó, bàn tay nửa nóng nửa lạnh đặt lên má nó run run, hình như người đó đang khóc, là anh nó? hay là hắn? không phải là anh nó, giờ này chắc anh nó đang ở khoa hồi sức cấp cứu, vậy là hắn sao? sao tay hắn lạnh đến vậy, đáng lẽ ra nó phải giận hắn lắm, nhưng cảm nhận đôi tay đó đang run lên làm nó thấy đau lòng, nó tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn khi khóc nhưng không thể, lâu lắm rồi nó không hề thấy hắn khóc, nhưng không hiểu tại sao nó cứ cảm thấy đau lòng, sống mũi dợn dợn như muốn khóc theo những lại không thể, rất muốn vỗ nhẹ vai hắn rồi nói “không sao đâu.. không sao đâu..” như dỗ dành một đứa trẻ nhưng lại không thể, rất muốn được ôm chầm lấy hắn để được tận hưởng sự ấm áp và mùi bạc hà quen thuộc nhưng lại không sức nào mở mắt dậy, thuốc an thần vẫn còn tác dụng.

*ầm* – tiếng cửa mở toang đập vào màng nhĩ nó, tiếng bước chân nhanh và mạnh khiến tim đó đập dồn như nó vừa làm gì có lỗi với người này vậy, vâng! ngay sau khi tên đó lên tiếng thì nó nhận ra đó là Mạnh, nó nói dối Mạnh một trắng trợn đến thế thì cậu chàng tức giận là điều đương nhiên, nhưng bỗng nhiên Mạnh lại im thít thít mà không giở cái giọng mắng nhiếc đó ra nữa, hình như hắn lôi Mạnh đi đâu đó, nó thầm rủa thằng em phá đám, nó vốn muốn ở bên hắn thêm một chút, điều kì lạ là tại sao nó không có chút cảm xúc nào với việc vừa xảy ra với mình, nó không hề sợ hãi, cũng không hề cảm thấy trách cứ gì Ken, điều duy nhất mà nó thắc mắc bây giờ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? tại sao nó lại không nhớ được gì dù chỉ một chút? Tất cả mọi câu hỏi đổ dồn lên đầu nó khiến nó thực sự muốn bật dậy để tìm hiểu cho ra mọi chuyện, rốt cuộc là lí do gì mà Ken lại có thể là Wing? Không hiểu tại sao nó lại không muốn tin! vì Ken là em của hắn? không phải! chỉ là bản thân nó muốn tin, trong ánh mắt của Ken lúc đó luôn có phảng phất chút do dự, còn về phần nó, nó lẽ ra phải rất sợ hãi, nhưng rốt cuộc lại không, cứ như nó biết là Ken sẽ không hại nó vậy…

Nó lại nghe thấy tiếng bước chân, lần này tiếng bước chân không nặng nề gắt gỏng như ban nãy nữa mà có phần nhẹ nhàng hơn, một bàn tay vuốt nhẹ mấy cọng tóc mai trên trán nó ra, nó nhận ra không phải hắn, bàn tay này rất ấm, chắc là Mạnh, chắc Mạnh không giận nó nữa, nó vốn là muốn xin lỗi Mạnh, nhưng cái thứ thuốc an thần chết tiệt này khiến nó không tài nào tỉnh táo được, cư mơ mơ hồ hồ như đang mơ ngày vậy.

– đồ nhãi con! – Mạnh mắng nó, nó lơ mơ có thể nghe thấy, máu bốc tới não, tức đến phát điên lên mất, ai đời vừa thoát chết trong gang tấc thì bị một tên oắt con gọi là nhãi này nhãi nọ, thật là muốn bật dậy cho Mạnh một trận, nhưng không đầy 3 giây sau thì nó nghe thấy tiếng hắn, hắn không muốn cho Mạnh ở lại thêm một phút nào nữa, nghe chất giọng như trẻ con giành quà của hắn làm nó thật sự muốn bật cười, vậy đấy.. lúc hoạn nạn mới rõ lòng nhau.

– không cần đuổi! nếu anh mà không phải là người con nhóc này thích thì tui xử anh lâu rồi! – tiếng Mạnh đay nghiến bỏ ra khỏi phòng, nhưng tất những gì nó có thể nghe được là hai từ “CON NHÓC”, nó tức muốn điên lên mất, trong cùng một ngày mà bị Mạnh đè đầu cưỡi cổ không ít lần, đợi nó xuất viện thì Mạnh tới số.

Sự việc đây có chịu dừng lại, một lát sau nó lại nghe có tiếng con gái, là giọng nói khá quen, nó thầm đoán xem là ai, chắc chắn không phải My! cũng không phải là chị Yến! bởi đơn giản là giọng hai người này nó nghe đến nhàm cả tai rồi, chỉ cần nghe tiếng ách xì thôi cũng đủ biết là ai!

– anh ra ngoài một chút! em có chuyện cần nói với bạn ấy! – tiếng cô gái đó vang lên.

– em còn dám đến đây?-giọng hắn có vẻ nghiêm trọng.

– em đến để xin lỗi! được chưa! – cô gái đó hét lên.

– vậy thì đợi Linh tỉnh lại rồi hẵng đến! – giọng hắn dứt khoát.

– không được! mai em phải bay sớm rồi! – giọng cô gái nghèn nghẹn.

Tiếng đóng cửa phòng, hình như hắn đã chịu ra ngoài.

– tôi là Uyển Lan đây! dù sao thì bạn ra nông nỗi này cùng một phần là do tôi! nhưng tin tôi đi! Tôi không phải có ác ý với bạn, chỉ là… Có chút ghen tị.. tôi đã giả vờ bị bệnh để lôi anh Tuấn Anh đến, thực ra thì tôi cũng không muốn nói ra đâu! aish…. ngại chết đi được! anh Tuấn Anh như vậy là do anh ý đã hứa với Linh Nhi.. à! Linh Nhi là tên em gái ảnh! bằng tuổi bạn và tôi! chắc ảnh cũng có kể cho bạn rồi.. anh ý đã hứa với Linh Nhi sẽ thay mặt nó để bảo vệ tôi.. aishh… bực chết đi đc! đúng ra tôi sẽ không nói mấy lời này đâu! nhưng vì nếu không nói thì tôi sẽ thấy bứt rứt lắm! dù sao bạn cũng chả nghe thấy!… Xin Lỗi.. – Uyển Lan nói nhanh, nó có thể tưởng tượng ra phần nào vẻ mặt khó chịu của nhỏ, mà thôi kệ, ít ra nhỏ cũng không có ác ý gì, nó thầm hạnh phúc khi biết hắn thực sự chỉ là vì lời hứa nên mới bắt buộc phải bỏ nó lại, nói xong câu xin lỗi thì Uyển Lan lập tức phóng ra ngoài, nhỏ cũng không đến nỗi, nó thầm mỉm cười trong bụng, thì ra không phải ai cũng xấu hoàn toàn.

Ngày hôm đó đối với nó thực sự có ý nghĩa, nó biết rằng bên nó vẫn còn rất nhiều người thương yêu và lo lắng cho nó, cứ hết lần này đến lần khác có người đến thăm nó, ồn ào nhất là con My, nhỏ cứ luôn miệng thút thít trách mắng nó không cẩn thận, rồi lúc sau là mấy đứa ở lớp nó đến thăm, mọi người đều có vẻ mừng vì nó không sao, riêng chỉ có một đợt khách nghiêm túc và căng thẳng nhất, Cảnh sát!

Vì nó vẫn đang ngủ nên họ bắt đầu lấy lời khai từ hắn, họ hỏi hắn rất nhiều, nhưng đoạn khiến họ chú ý nhất là khi hắn nói Ken là Wing, nó có thể nghe thấy không khí bỗng im bặt đi khi hắn nói câu đó, hẳn là họ phải sock lắm, họ mất mấy năm trời để điều tra mà không tài nào tìm ra nghi phạm, vậy mà hắn lại chắc nịch tuyên bố với nhưng lập luận hết sức chặt chẽ.

Hắn đưa ra một xấp hồ sơ màu vàng, bên trong là hàng loạt giấy tờ cùng một con chíp, cảnh sát đã tiến hành xác minh tại chỗ, thực ra thì dù cố ý hay vô tình thì từ lúc Ken còn nhỏ hắn đã cho người bí mật cấy vào người Ken một con Chíp, chính vì vậy nên dù Ken ở Mỹ hay Việt Nam thì hắn hầu như có thể biết được mọi chỗ Ken đến, duy chỉ riêng buổi tối hôm Ken bắt cóc nó là dù có cố cỡ nào cũng không thể bắt được tín hiệu của Ken, cả bây giờ cũng vậy.