[EDIT] Gả cho ba ba của nam chủ

Chương 5: Chúng ta

Thứ đồ như thuốc tránh thai này vẫn là lần đầu tiên Kiều Nhan được tiếp xúc đến.

Lúc cầm nó trong tay cô luôn có chút không được tự nhiên, cô cảm giác như ánh mắt ở bốn phương tám hướng đều đang nhìn về phía mình.

Kiều Nhan chần chừ nhìn trái ngó phải một vòng, phát hiện là mình quá nhạy cảm rồi. Người đi đường đều chỉ chú ý đi đường của mình, ai sẽ nhàn rỗi không chuyện gì mà cố ý quan tâm đến một người bình thường như cô chứ.

Nhưng dù vậy cô vẫn hơi có tật giật mình, vội vàng đi tìm thùng rác công cộng. Sau khi đổ thuốc ra thì lập tức vứt hộp thuốc đi, chỉ cầm thuốc và tờ giấy hướng dẫn sử dụng.

Cô chọn đại một đường dành cho người bộ rồi đi dọc theo nó, vừa đi vừa xem hướng dẫn sử dụng thuốc.

Kiếp trước Kiều Nhan nghe nói có người uống loại thuốc này sau đó không thể mang thai, hiện tại đến phiên mình uống nó, cảm giác có chút cẩn thận đến phát hoảng. Trước tiên cô cần phải hiểu rõ ràng liều dùng rồi mới uống.

"Kiều Nhan, rốt cuộc tìm được em rồi." Phía sau đột nhiên có người dùng lực lớn vỗ lên bả vai Kiều Nhan.

Kiều Nhan bị dọa sợ hết hồn, thuốc tránh thai trong tay trong lúc giật mình hoảng hốt rơi mất tiêu rồi! Trong nháy mắt đã trực tiếp lăn xuống cống thoát nước bên vệ đường.

Kiều Nhan: "..." Đậu má! Là ai hả?

Không chờ cô lên cơn, người đến ngược lại dành trước trút ra sự bực tức không vui của mình.

"Hai ngày này em đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho em cũng không thấy nghe máy, chạy đi đâu hả?" Trong lời nói của người nọ đều là trách cứ, giọng nói vô cùng bá đạo.

Chủ nhân của giọng nói chính là bạn trai cặn bã bắt cá hai tay còn cắm sừng cho nguyên chủ, Triệu Cảnh Hàn.

Kiều Nhan quay lại nhìn tổng tài bá đạo ăn trong bát ngồi trông nồi kia.

Nhìn qua anh ta khoảng hai mươi tuổi, trên người có loại khí thế nghé con mới sinh không sợ cọp, lại còn đang là người có địa vị cao nắm trong tay quyền quản lý phụ trách một công ty lớn, quả không hổ là nam chủ trong tiểu thuyết ngôn tình mà.

Gương mặt của đối phương cũng coi như được ông trời ưu ái, góc cạnh rõ ràng, đẹp trai có thừa, là soái ca thuộc loại cao cấp.

Hơn nữa, với chiều cao một mét tám năm và được nuôi dưỡng từ trong đống tài phú kếch xù đã dưỡng ra cho anh ta một thân ngạo khí ngông cuồng. Nếu ném anh ta vào trong đám người ngoài kia tuyệt đối sẽ là tổng tài đẹp trai nhất trong số các tổng tài, soái ca có tiền nhất trong số các soái ca.

Đương nhiên, so với đại bá tổng ba ba của anh ta thì còn kém xa.

Kiều Nhan quay đầu quan sát người đến một lượt, trên mặt không khỏi có chút cứng nhắc xen lẫn chút lạnh nhạt. Tay để sau lưng nhanh chóng vo tròn tờ hướng dẫn sử dụng thuốc tránh thai thành một nắm, lặng lẽ ném xuống đất.

"Anh tìm tôi làm gì?" Lúc hỏi câu này cô đang cúi đầu nhìn lắp cửa thoát nước với mấy thanh chắn. Nhôm nguyên bản màu trắng bạc đã sớm mất đi màu sắc, cô thuận chân đá cuộn giấy đó khiến nó lăn đến gần cửa thoát nước rồi rơi thẳng xuống, hủy thi diệt tích.

Tên đàn ông đáng ghét, vừa xuất hiện đã không có chuyện gì tốt cả, làm rối hết cả tính toán của cô.

Triệu Cảnh Hàn thấy tâm tư của Kiều Nhan dường như hoàn toàn không hề để ý đến câu hỏi của anh ta, sắc mặt khó tránh khỏi mang theo vài phần không kiên nhẫn. Chỉ là nghĩ đến chuyện lần này còn cần cô giúp một tay ứng phó liền cố gắng thu liễm lại tính khí của mình.

"Hôm nay anh có buổi tụ họp phải dẫn theo bạn gái đi cùng, anh tìm em là để cho em chuẩn bị trước một chút, bây giờ đã không còn kịp rồi, theo anh đi thẳng đến đó."

Triệu Cảnh Hàn đè tính tình xuống mở miệng giải thích hai câu, sau đó liền không để cho Kiều Nhan từ chối mà lôi kéo cô đi đến chỗ chiếc xe thể thao màu xanh da trời bản giới hạn đang đỗ ở cách đó không xa.

"Này, anh làm cái gì đấy!" Kiều Nhan thấy hành động bất lịch sự của anh ta liền nổi giận.

Chân cô còn đang giẫm trên đôi giày cao gót mười phân mà tối hôm qua nguyên chủ cố ý chuẩn bị đó! Anh ta kéo một cái cô liền lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

"Buổi tụ họp lập tức sẽ bắt đầu rồi, lần này người đến đều là bạn bè trong vòng, trước đây em đã từng gặp qua." Triệu Cảnh Hàn cho rằng cô đang cáu kỉnh, sau khi không kiên nhẫn trấn an một chút lại kéo người đi, mở cửa xe nhét vào.

"Chờ một chút." Kiều Nhan vịn vào cửa xe không cho anh ta đóng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với tên đàn ông một lời không hợp liền dùng sức mạnh này: "Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."

Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàn hơi ngạc nhiên: "Nói chuyện gì? Rốt cuộc em muốn nháo cái gì hả? Bây giờ là lúc giở tiểu tính tình ra sao?" Còn dám gọi thẳng tên anh ta, lá gan cũng to ra rồi.

Mắt thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ đang nhìn về phía anh ta như chờ xem náo nhiệt. Trên mặt anh ta lập tức hiện lên sự bực bội.

"Tôi rất nghiêm túc muốn nói chuyện với anh về quan hệ giữa hai chúng ta, tôi cảm thấy mình không thích hợp lại đi tham gia buổi tụ họp của anh và bạn anh." Kiều Nhan nói xong thì tránh thoát khỏi tay đối phương, bình tĩnh xuống xe sửa sang quần áo bị lộn xộn.

Đã quyết định sẽ chia tay rồi còn tham gia tụ hội làm cái gì! Đến đó để bị một đám phú nhị đại lôi ra trêu chọc cho xấu mặt sao?

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn chợt thay đổi, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt người con gái trước mặt. Người mà trước đây anh ta nói gì nghe nấy, trong mắt tràn đầy tình ý đối với anh ta. Lúc này mới phát hiện ra ở cô có chỗ khác lạ so với trước.

Cô dường như đã thay đổi, không chỉ thái độ lạnh nhạt, mà còn chống cự lại.

Triệu Cảnh Hàn nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng không muốn tốn nhiều tâm tư đi nghiên cứu kỹ, chỉ mạnh mẽ vươn tay ngăn cản Kiều Nhan.

"Cụ thể chuyện gì lên xe rồi nói, em muốn nháo ở chỗ này để bị mọi người vây xem?" Trên khuôn mặt anh ta đã xuất hiện tia chán ghét.

Nghe anh ta nhắc nhở Kiều Nhan mới liếc mắt nhìn quanh, con đường mới vừa rồi còn trống mà bây giờ bốn phía đều đang có người đứng hóng, vây quanh hai người họ một vòng, còn có người đang chụp ảnh bàn tán.

Rất hiển nhiên cô đã đánh giá thấp độ chú ý của quần chúng ăn dưa đối với xe ô tô sang trọng và tổ hợp tuấn nam mỹ nữ. Đặc biệt hai người bọn họ còn to tiếng với nhau giữa đường, đưa tới càng nhiều ánh nhìn và sự bát quái của quần chúng ăn dưa*.

*là hóng hớt chuyện của người khác dù không liên quan đến mình đấy ạ.

Kiều Nhan sửng sốt mấy giây lập tức giơ tay lên che mặt. Khẳng định lúc này cho dù cô muốn chạy cũng chạy không thoát!

Triệu Cảnh Hàn vốn không có ý định thả cô đi, thừa dịp cô vội vàng giơ tay che mặt liền nhanh chóng ôm ngang người lên ném vào ghế cạnh tài xế, gây nên một trận huýt sáo của quần chúng vây xem.

Kiều Nhan giật mình không phản ứng kịp, trong nháy mắt chiếc xe đã nhanh như chớp phóng đi.

Theo quán tính, cô không thể làm gì khác hơn là tận lực điều chỉnh lại tư thế ngồi tránh cho bị va đập. Mãi cho đến cài được dây an toàn vào cô mới có cảm giác ổn định.

Xe thể thao rất nhanh đã hòa vào dòng xe đang chạy trên đường chính, cách xa đám người xem náo nhiệt kia.

"Em muốn nói chuyện gì?" Triệu Cảnh Hàn một mặt nhàn nhã lái xe một mặt không vui hỏi, thuận tiện quay đầu sang liếc mắt nhìn quần áo Kiều Nhan.

"Là nhìn trúng bộ quần áo hay túi xách nào mới được tung ra thị trường rồi? Hôm nay thành thật đi theo anh ra ngoài, trở về sẽ mua cho em. Anh thấy bộ quần áo em đang mặc trên người cũng rất thích hợp, vừa lúc không cần lại phí thời gian ra ngoài mua nữa." Không đợi cô trả lời, anh ta trực tiếp phun ra mấy câu liên tục.

Kiều Nhan bất đắc dĩ nâng trán, các vị nam chủ tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết luôn rất thích tự đưa ra quyết định, ngày hôm nay cuối cùng cô cũng được trải nghiệm.

"Dừng xe!" Kiều Nhan không thể không lên tiếng đánh gãy lời lảm nhảm dài dòng mãi không dứt của đối phương. Cho dù chọc cho anh ta không vui thì cô cũng không muốn nghe anh ta tự cho mình là đúng mà ngồi đàng hoàng ở đó nói như đang bố thí cho cô nữa.

"Triệu Cảnh Hàn, Tổng giám đốc Triệu, tôi không có giận dỗi, càng không có giở tính trẻ con nháo muốn anh mua cái gì, mà là tôi muốn nói rõ với anh một chuyện."

"Chúng ta chia tay đi."

Sau khi Kiều Nhan nói ra câu nói cuối cùng, cô cảm thấy toàn thân đều trở nên nhẹ nhõm.

Người này đội nón xanh cho nguyên chủ, mà cô trên cơ bản cũng đã thay nguyên chủ đội lại cho anh ta một cái non xanh khác rồi, hai người xem như là kẻ tám lạng người nửa cân, người nào cũng không nợ người nào. Vừa hay, sau khi chia tay anh ta co thể chạy theo mối tình đầu bạch nguyệt quang của anh ta, cô cũng có thể có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn của cô.

Đường ai nấy đi, cả đời không qua lại với nhau.

Lời của Kiều Nhan vừa dứt, tiếng phanh gấp của xe thể thao “két” một tiếng vang lên. Nếu không phải đúng lúc phía trước là vạch dừng đèn đỏ, còn có phanh của xe tính năng tốt, cô dám đoán chắc sẽ gây ra một vụ tai nạn xe cộ không nhẹ đâu.

"Triệu, Cảnh, Hàn! Anh muốn chết cũng đừng có lôi tôi theo!" Hù chết bảo bảo rồi.

Triệu Cảnh Hàn phanh xe gấp dọa Kiều Nhan sợ hãi, sau khi lấy lại tinh thần liền trợn mắt nhìn tên đầu sỏ.

Nhưng mà so với cô thì đối phương có vẻ còn bị dọa hơn, nhìn chằm chằm Kiều Nhan: "Em, em vừa mới nói muốn chia tay?"

Kiều Nhan gật đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại sau sự kinh sợ và tức giận vừa rồi. Trong lòng thầm nghĩ, đầu năm nay bá tổng nam chủ đều có bệnh thần kinh thích bạo lực cuồng. Có lẽ chỉ có nữ chủ với thể chất tiểu Cường mới có thể chịu nổi bọn họ.

Cô không phải nữ chủ, cô chỉ là một nữ phụ pháo hôi mà thôi! Vẫn nên thừa lúc còn sớm chạy được bao xa thì chạy, không nên cản tầm mắt của bọn họ.

"Tại sao muốn chia tay? Anh đối xử với em không tốt? Còn có người so với người bạn trai này của em càng đẹp trai càng có tiền lại càng đạt tiêu chuẩn hơn anh sao?" Trong câu hỏi của Triệu Cảnh Hàn xen lẫn cả sự tức giận, gần như là rít gào lên.

Nhìn mặt anh ta không có vẻ gì là đau lòng, chỉ có sự tức giận khi cô không thuận theo và tia nghi ngờ khó hiểu.

Do phía nhà gái nói lời chia tay trước đã khiến cho anh ta nhớ tới bản thân trước đây đã từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm.

Kết cục của mối tình đầu năm đó cũng do đối phương nói lời chia tay trước.

Mặc dù bây giờ bọn họ đã gặp lại nhau, hơn nữa lại còn ở chung một chỗ, nhưng cảm giác nhục nhã năm ấy bị vứt bỏ vẫn còn như mới trong trí nhớ anh ta, có thể cả đời này đều sẽ không quên được.

Nói thẳng ra, Kiều Nhan là người bạn gái thứ hai mà Triệu Cảnh Hàn công khai qua lại. Vậy mà hiện tại cô cũng là người đề nghị chia tay trước.

Một lần tiếp một lần bị bạn gái bỏ rơi, Triệu Cảnh Hàn cảm thấy lòng tự ái và tôn nghiêm đàn ông của mình bị tổn thương rất lớn.

Lần này anh ta phải hỏi cho rõ ràng.

Kiều Nhan liếc mắt nhìn sang, giờ phút này anh ta giống như một con sư tử bị chọc giận xù hết cả lông lên, nhưng cô không sợ.

Ba ba anh ta là nhân vật thuộc cấp bậc vương giả cô cũng có thể ứng phó được chứ đừng nói tới anh ta mới chỉ vừa mới mọc răng còn chưa đến cấp bậc thanh đồng.

Huống hồ, ở dưới vầng hào quang của nữ chủ, chỉ số IQ của nam chính và đám nam phụ thông thường đều âm tập thể. Hiện tại anh ta đã cùng nữ chủ gương vỡ lại lành, cấu kết với nhau làm bậy rồi, tinh lực và tâm tư của anh ta bây giờ tuyệt đối so với đại bá tổng tốt phái.

"Tại sao chia tay? Anh thật sự không biết hay là muốn tôi nói thẳng ra để mất mặt? Ví dụ như...tiểu thư Hứa Nhã Nhã." Kiều Nhan thuận tay vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, nói một cách ám chỉ.

Vừa nghe thấy cái tên đó, lửa giận của Triệu Cảnh Hàn trong nháy mắt đã tắt ngấm. Trên khuôn mặt tuấn tú xen lẫn tia tức giận bỗng xuất hiện vẻ mặt ngạc nhiên.

"Em biết?" Trong tiếng còi xe inh ỏi, Triệu Cảnh Hàn cứng nhắc lên tiếng.

Hết đèn đỏ, chiếc xe phía sau vẫn luôn ấn còi thúc giục, Triệu Cảnh Hàn trầm mặc nổ máy xe, tốc độ chậm rãi lái xe sang một con đường khác.

Đến một chỗ tương đối yên tĩnh, Kiều Nhan mới tiếp tục lên tiếng trả lời anh ta.

"Bạn học của tôi tình cờ chụp được ảnh hai người đến khách sạn thuê phòng rồi gửi cho tôi xem. Sau đó có một lần tôi tận mắt nhìn thấy, cho nên..." Kiều Nhan nhàn nhạt nói, đến đây thì không nói nữa.

Triệu Cảnh Hàn quay đầu cẩn thận nhìn Kiều Nhan một hồi lâu, bỗng nhiên như tỉnh ngộ.

Hèn chi lần này thấy cô có chút kỳ lạ, không chỉ dám bày sắc mặt ra cho anh ta xem, còn lớn tiếng cãi lại anh ta, hóa ra là phát hiện chuyện của anh ta và Nhã Nhã cho nên cảm thấy ủy khuất.

"Cô ấy với em không giống nhau, em không cần phải ghen. Đợi hai ngày nữa anh sẽ mua vòng cổ hồng ngọc lần trước tặng cho em. Ngoan, đừng náo loạn." Triệu Cảnh Hàn tránh nặng tìm nhẹ nói, thuận tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Kiều Nhan.

Kiều Nhan tránh thoát móng vuốt của anh ta, nhịn không được nghiêng mặt liếc nhìn ra ngoài cửa xe.

Không giống, đương nhiên là không giống rồi! Một người là nữ phụ thế thân có cũng được mà không có cũng được, một người là nữ chủ bạch nguyệt quang trong lòng anh ta mà!

Chẳng qua điều làm cho Kiều Nhan khá buồn bực là cô đã nói đến mức này rồi mà Triệu Cảnh Hàn vẫn không chịu chia tay, còn lấy ra thủ đoạn đối phó tạm là tặng trang sức châu báu để ứng phó với cô.

Rốt cuộc anh ta có ý định gì?