Editor: Alissa.Trời đã sập tối, Diệp Dục Sâm lo lắng cô về sẽ không an toàn nên kêu tài xế của mình đưa cô về.Chiếc xe chạy được một đoạn không xa, cô mới chợt phát hiện mình đánh rơi điện thoại.Muốn quay trở lại lấy nó, nhưng bây giờ cô vừa nghĩ tới cái tên Diệp quái đản liền rụt đầu lại, vất vả lắm mới thoát được ra đây, cô không muốn vì chiếc điện thoại mà quay trở vào miệng cọp.Đêm nay trời cao gió lớn, vạn nhất tên kia phát điên đem cô ra làm mấy hành động cầm thú.Cô trầm ngâm ngẫm nghĩ, vẫn là nên nói với bác tài xế đưa cô đến cửa một trường đại học nào đó trong thành phố nói chính mình là sinh viên của trường, sau đó nhắm cửa Đông vào, cửa Tây ra, đánh một chiếc taxi chuồn đi...Mặc kệ người nào đó có vì sự lừa gạt của cô mà tính sổ hay không, Tô Vãn vẫn cảm thấy rất lạc quan, cái kia chừng nào tìm được cô đi hãy nói.Loại chuyện này khẳng định không có lần thứ hai, sẽ không như hôm nay xui xẻo đến mức đi trên đường đụng hắn đến nỗi thương tích đầy mình đi.Khi cô về đến nhà đã mười giờ tối.Tô Kiến Nam có chút không hài lòng muốn cô giải thích lý do về muộn, Tô Vãn không cần nghĩ ngợi dứt khoát nói cùng Cố Dĩ Trạch hẹn hò.Nghe những lời này, lông mày của Tô Kiến Nam lập tức giãn ra, còn nói về sau có cơ hội nên gọi Cố Dĩ Trạch vào nhà ngồi chơi để tạo giao tình.Tô Vãn đáp lại cho có lệ, rồi nói bản thân mệt, liền trực tiếp đi thẳng lên lầu trở về phòng.Tô Như Nguyệt đứng bên ngoài phòng khác, vừa đúng lúc nghe thấy hai người nói chuyện, ba chữ Cố Dĩ Trạch như có kịch độc đâm thẳng vào tim cô, tay không tự giác nắm lại thành quyền, sự thù hận trong lòng cô dậy sóng với tốc độ khủng khiếp."Chị, chị ngủ rồi sao?"Tiếng gõ cửa đi cùng với giọng nói dịu dàng, đạo đức giả của Tô Như Nguyệt lọt vào.Tô Vãn dùng đầu gối đoán cũng biết cô ta không có ý tốt, hoàn toàn không có hứng thú đáp lại:"Tôi có chút không thoải mái, muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói."Cô lúc này đau đầu nhìn đóng ảnh bừa bộn khắp phòng chụp Cố Dĩ Trạch.Cô từng thích hắn đến mức gần như cuồng tín, lấp đầy ảnh hắn ở mọi nơi cô có thể nhìn thấy, trên điện thoại, trên tường, trên bàn...Cô như một con quỷ, lấy việc sẽ cưới anh làm mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc sống của mình.Nhưng hiện tại xem lại, cô cảm thấy mình thực sự ngu ngốc và lố bịch đến buồn cười.Cô cảm thấy nó thật chướng mắt, đem tất cả các bức ảnh ném chúng vào thùng rác bên cạnh.Tiếng gõ cửa bên ngoài chưa dừng lại, Tô Như Nguyệt không có ý định từ bỏ: "Chị ơi, em thực sự có một chuyện rất quan trọng tìm chị, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của chị, chị mau mở cửa đi, chuyện này không thể..."Lời của cô ta chưa nói xong, cửa phòng đã bị kéo ra, Tô Vãn đứng trước cửa, mặt không biểu cảm nhìn cổ: "Chuyện gì?"Tô Như Nguyệt không trả lời, đảo mắt nhìn thấy thùng rác đầy ảnh chụp, lập tức kinh ngạc trừng lớn hai mắt:"Chị, làm sao lại đem ảnh chụp của anh Dĩ Trạch ném đi, chị không phải vẫn luôn xem chúng là bảo bối sao?"Đáp lại lời ả là một tiếng cười lạnh hết sức mỉa mai đến cực điểm: "Không nghĩ đến, muốn ném liền ném, cái cũ không bỏ đi cái mới sẽ không tới"Tô Vãn dựa vào ngưỡng cửa vừa nghịch ngợm với móng tay, cười và giải thích hành vi bất thường của mình, "Cuối cùng tôi với Cố Dĩ Trạch cũng đã xác định ở bên nhau, muốn nhìn anh ta lúc nào nào chả được, nhưng còn cô chỉ có thể đứng trong bóng tối mơ ước nhìn trộm vị hôn phu của tôi thôi."