[EDIT] Thời đại quân hôn: Thiếu tá phúc hắc, tôi phải chọn anh!

Chương 15: Nhĩ Diễn Trạch, anh là một kẻ gian xảo

Đến cửa nhà hàng lớn, Doãn Tịch Mạt xuống xe trước, Nhĩ Diễn Trạch thấp giọng nói một câu liền đi đỗ xe.

Tuy rằng Doãn Tịch Mạt đứng ở cửa thực kiên nhẫn chờ Nhĩ Diễn Trạch, nhưng mà đôi mắt đen to lúng liếng kia lại không có yên phận mà quét nhìn xung quanh đánh giá một vòng. Tính tình của cô luôn như vậy, muốn cô thành thành thật thật an tĩnh giống tiểu thư đài các thực sự là điều khó có thể làm.

Đang tùy ý đánh giá xung quanh, bỗng dưng khóe mắt của Doãn Tịch Mạt trong lúc lơ đãng liếc đến cách đó không xa, có một người đang đi vào cửa chính nhà hàng.

Doãn Tịch Mạt cẩn thận nhìn kỹ lại, quả nhiên cô không có nhận lầm người.

Cô phải nhanh chóng trốn đi, ngàn vạn lần không thể bị phát hiện, nếu không...

Chân khẽ di động, Doãn Tịch Mạt nhanh chóng trốn phía sau một cây cột màu vàng, đầu nhỏ cũng thỉnh thoảng ló ra bên ngoài thăm dò, cho đến khi nhìn thấy người kia đi vào bên trong nhà hàng lớn, trái tim nhỏ bé của cô cuối cùng mới buông lỏng xuống.

Hoàn hảo hoàn hảo, cuối cùng vẫn tránh thoát, nếu mà bị tóm thì sẽ phiền chết của cô! Cô lại không thích nói dối!

Vuốt vuốt ngực, Doãn Tịch Mạt nhẹ nhàng thả lỏng. Đúng vào lúc này Nhĩ Diễn Trạch đã quay lại, anh nhìn thấy dáng vẻ của cô đặc biệt giống như kẻ gian, đáy mắt không nhịn được lộ ra ý cười, cô thật sự một chút cũng không có thay đổi.

"Làm sao vậy?"

Đi đến phía sau Doãn Tịch Mạt, ho nhẹ một tiếng. Nhĩ Diễn Trạch đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp như rượu ngon ủ lâu năm, nhất thời khiến cho trái tim nhỏ bé của Doãn Tịch Mạt khẽ chấn động.

"Làm tôi sợ muốn chết! Sao anh bước đi lại không phát ra âm thanh?"

Doãn Tịch Mạt xoay người lại, nhịn không được nhỏ giọng oán trách, anh đột nhiên lên tiếng như vậy, quả thực là dọa cô giật hết cả mình.

"Đi thôi."

Nhĩ Diễn Trạch bước lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ của Doãn Tịch Mạt, động tác vô cùng tự nhiên.

Đối với anh là tự nhiên, nhưng Doãn Tịch Mạt đột nhiên lại có chút ngại ngùng, anh ta đây là đang làm gì?

"Này! Nhĩ Diễn Trạch! Tay của anh..."

Đôi mắt hạ xuống nhìn chằm chằm vào hai tay đang nắm lấy nhau của hai người, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, Doãn Tịch Mạt yên lặng mà đấu tranh. Lẽ nào đây chính là nhân cơ hội trong truyền thuyết...ăn đậu hũ?

Hơi dùng lực một chút để thoát ra khỏi bàn tay to, Doãn Tịch Mạt thật vất vả mới rút được tay ra thì một lần nữa lại bị Nhĩ Diễn Trạch nắm lấy thật chặt. Lần này là mười ngón tay giao vào nhau.

Nắm tay Doãn Tịch Mạt đi vào, Nhĩ Diễn Trạch nói: "Cô phải giả trang bạn gái của tôi, không thân mật một chút làm sao có thể đánh lừa bọn họ?"

"Cái, cái gì?"

Bỗng dưng, bên trong nhà hàng lớn truyền ra tiếng kinh hô không dám tin của cô gái nhỏ: "Giả làm bạn gái của anh? Anh chừng nào thì nói qua? Làm sao tôi lại không nhớ rõ?"

"Tôi chưa nói qua sao?"

Nghiêng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn của Nhĩ Diễn Trạch thể hiện rõ sự vô cùng kinh ngạc, ngay cả trong đôi mắt hẹp dài thâm thúy, cũng tràn đầy bất ngờ rất "chân thành".

"Tôi nhất thời quên mất, là tôi sơ ý, xin lỗi."

A, nghe đi! Nghe đi! Giọng điệu ‘vô cùng’ chân thành nha! Anh ta dường như thực sự rất áy náy đó! Ngay cả cô cũng phải tin tưởng rồi!

Doãn Tịch Mạt trừng mắt nhìn Nhĩ Diễn Trạch, người này đúng là một kẻ gian xảo!

"Ngoan, đến cũng đã đến rồi, phối hợp một chút đi."

Vươn tay véo nhẹ khuôn mặt đang phồng lên vì tức giận của Doãn Tịch Mạt, giọng nói của Nhĩ Diễn Trạch thật sự giống như bạn trai đang trong tình yêu cuồng nhiệt, giọng điệu mang theo chút cưng chiều, nhất thời khiến cho gương mặt của Doãn Tịch Mạt đỏ như gấc, quả thực đều có thể nhỏ ra máu rồi!

Cười khẽ một tiếng, Nhĩ Diễn Trạch đắt tay Doãn Tịch Mạt đang ngẩn ra đi về phía phòng bao. Ai ngờ, vừa mới đẩy cửa ra, nhìn thấy người đang ngồi bên trong, Doãn Tịch Mạt chợt trợn to hai mắt.