[EDIT] Thời đại quân hôn: Thiếu tá phúc hắc, tôi phải chọn anh!

Chương 2: Nhĩ thiếu tá

Sóng mắt chuyển động, Doãn Tịch Mạt hơi có chút kinh ngạc, đôi mắt hạnh yên lặng nhìn người đàn ông phía trước: "Như thế nào anh lại ở đây?"

"Sau khi toàn bộ đội ngũ giải tản thì người đến muộn lưu lại."

Người đàn ông không có trả lời câu hỏi của Doãn Tịch Mạt, chỉ dùng đôi mắt sáng mà sâu thẳm của mình dừng ở trên người cô trong chốc lát, sau đó xoay người ném lại một câu liền đi thẳng.

"Này, anh còn chưa——"

"Trật tự."

Hết hồn mà, Doãn Tịch Mạt vừa muốn gọi lại người đàn ông một thân quân trang phẳng phiu lại cực kỳ không lịch sự kia, kết quả là ở phía trước đội ngũ một vị trung niên thoạt nhìn giống như huấn luyện viên giương cao giọng lên quát một tiếng.

Cái thanh âm kia thật sự quá dọa người, không hổ danh là người làm lính, sự nghiêm túc trong giọng nói lập tức khiến cho Doãn Tịch Mạt ngậm miệng, lá gan của cô cũng không lớn đã bị một tiếng quát kia dọa sợ rồi.

"Tịch Mạt, bạn quen Nhĩ thiếu tá à?"

Trong lúc Doãn Tịch Mạt đang âm thầm mắng người đàn ông không biết phép lịch sự nào đó dưới đáy lòng thì cô bạn đồng nghiệp Tô Nhất Nhất đứng bên cạnh vươn tay chọc khe khẽ vào eo cô, ở bên tai thấp giọng hỏi.

"Nhĩ thiếu tá?"

"Chính là đại yêu nghiệt vừa mới đứng bên cạnh nói bạn đến muộn đó! Bạn không biết?"

"Đại. Yêu. Nghiệt?!"

Hít vào một hơi, Doãn Tịch Mạt đối với danh hiệu mà cô bạn gọi vô cùng không hài lòng!

"Nhất Nhất, không cần dùng loạn tính từ."

Đại. Yêu. Nghiệt? Làm ơn, đây rõ ràng là từ dùng để hình dung đàn ông đẹp đến mức không phải người nữa rồi có được hay không? Mấy anh trai nhà cô vẫn còn kém một chút nói chi đến cái tên kia? Rõ ràng là một thân da thịt màu đồng cổ, dáng người hơi thô, khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, nhìn như thế nào cũng không thể dùng từ yêu nghiệt đến hình dung được. Nói anh ta thân thể cường tráng cũng không sai biệt nhiều lắm. Huống chi anh ta rõ ràng là một đại sắc lang giả vờ đứng đắn!!!

"Bạn không cảm thấy người như Nhĩ thiếu tá rất đẹp trai sao? Tướng mạo cực kỳ anh tuấn không nói, toàn thân còn tản ra một cỗ chính khí, đặc biệt là da thịt màu đồng cổ kia, thật có mùi vị đàn ông mà..."

Tô Nhất Nhất tựa đầu lên vai Doãn Tịch Mạt nhưng hai con mắt đã biến thành hai đóa hoa đào dính chặt theo bóng dáng của vị thiếu tá kia rồi.

"Đẹp ở đâu chứ?"

Mắt hạnh trợn tròn, Doãn Tịch Mạt quăng cho Tô Nhất Nhất một cái liếc mắt.

Tô Nhất Nhất chắc chắn chưa gặp qua nhiều người lớn lên đẹp trai tuấn tú hơn? Nếu không làm sao cô ấy có thể cảm thấy người đàn ông kia lớn lên yêu nghiêt?! Tuy rằng khuôn mặt quả thật có chút anh tuấn, nhưng vì toàn thân anh ta tản mát ra hơi thở phái nam quá mạnh mẽ nên tuyệt đối là không cùng một loại đẹp trai với anh trai cô. Từ đầu đến chân ngay cả một điểm mỹ cũng không nhìn ra, nói anh ta mười phần bá đạo dũng mãnh cũng không sai đi.

Tô Nhất Nhất nghe thế thắt lưng dựng thẳng lên, nghiễm nhiên đã đem mình trở thành fan hâm mộ trung thành của Nhĩ thiếu tá, khí phách nói: "Nơi nào cũng đẹp hết!"

"Có điều, mình vẫn thích nhất là cái loại tiểu sinh* tuấn tú trắng nõn hơn."

Tô Nhất Nhất có chút buồn bực cúi gằm đầu nói nhỏ bên tai Doãn Tịch Mạt. Cô lớn như vậy rồi mà vẫn chưa có gặp được cái loại đàn ông yêu mị khiến cho cô cảm thấy rung động lòng người đâu. Không đúng, phải nói là ngay cả đàn ông lớn lên có bộ dạng đẹp mắt một chút cô cũng đều chưa thấy qua, cho nên vừa nhìn thấy Nhĩ thiếu tá mới có thể cảm thấy anh ta đẹp trai không tưởng tượng nổi...

Tiểu sinh tuấn tú? Kia hẳn là cô ấy lên đi gặp anh trai nhà mình mới đúng đối tượng, còn vị thiếu tá thô lỗ họ Nhĩ trước mặt này tuyệt đối không phù hợp!!

Đôi mi thanh tú của Doãn Tịch Mạt nhẹ cong, trên môi nở một nụ cười bí hiểm.

"Tịch Mạt, đừng đánh trống lảng bạn và Nhĩ thiếu tá có quen biết đúng không?"

Đẩy đẩy Doãn Tịch Mạt, Tô Nhất Nhất không kịp chờ đợi muốn nghe chuyện bát quái của cô bạn.

---------------

*tiểu sinh: vai nam trẻ, chỉ đàn ông có dáng vẻ thư sinh trẻ tuổi