Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 5

Lương Hành Dã không đóng cửa phòng tắm, nhấc chân rời đi. Trì Ninh lẩm nhẩm tên Lương Hành Dã trong tâm trí. Sợ bản thân quên mất, cậu nhắc đi nhắc lại nhiều lần, sau đó định đọc to bằng miệng nhưng lại vấp vấp váp váp chẳng thành câu từ.

Lương Hành Dã nhất định là một người tốt, Trì Ninh tựa lưng vào bồn tắm, nghĩ về khả năng Lương Hành Dã nhận nuôi mình.

Anh trai của cậu hiện giờ biệt tăm biệt tích, kể cả khi cậu trở về biển một lần nữa thì lúc lên bờ có lẽ cậu vẫn sẽ ở nhà của Lương Hành Dã. Nghĩ đến tình trạng mỗi nhân loại ở đây trên tay đều cầm một viên ngọc vàng, Trì Ninh rất tuyệt vọng, có lẽ sẽ trở nên tệ hơn, nếu như lại xuất hiện trong nhà người khác, có thể trực tiếp bị bắt được rồi bị ăn thịt.

Nếu Lương Hành Dã nhận nuôi cậu, cậu có thể nắn ngọc trai cho Lương Hành Dã mỗi ngày, cậu sẽ nặn ra bất kỳ hình dạng nào.

Nếu Lương Hành Dã không nhận nuôi cậu, cậu nên làm sao đây? Trì Ninh lo lắng nghĩ, bản thân mình đã cho Lương Hành Dã toàn bộ trân châu, có thể trở về được sao?

Trì Ninh nằm trên thành bồn tắm, trong đầu mang theo biết bao suy nghĩ chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Trì Ninh bị sự nóng bức làm cho tỉnh dậy.

Nhiệt độ dưới đáy biển thấp cho nên Trì Ninh có thể chịu lạnh rất tốt. Sau khi ngâm mình trong bồn tắm cả đêm, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi, không nhịn được dùng hai tay quạt quạt ra gió.

Đuôi cá của Trì Ninh lặng lẽ trôi trong nước, vảy cá có màu xanh lam như hoa ngô đồng, trong mờ và sáng. Cậu thường thức dậy từ sớm để chiêm ngưỡng chiếc đuôi cá xinh đẹp của mình nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng bởi vì chiếc đuôi cá trông có vẻ không có dấu hiệu biến thành chân.

Mỹ nhân ngư đuôi bạc nói rõ, ban ngày đuôi cá có thể biến thành đôi chân, tại sao lại không có động tĩnh? Trì Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảng đen kịt, hóa ra trời vẫn chưa sáng.

Cậu kiên nhẫn đợi một lúc.

Khi bình minh ló dạng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào chiếc đuôi cá của Trì Ninh. Nương theo ánh mặt trời soi sáng, từng lớp từng lớp vảy đuôi dần mờ đi, khi chiếc vảy cá cuối cùng biến mất, đuôi cá biến thành hai chân.

Trì Ninh mở to mắt, tinh thần hân hoan. Một lúc lâu sau, cậu di chuyển các đầu ngón chân của mình, chạm vào từng ngón một, rồi sờ sờ từ mu bàn chân đến đùi.

Trơn trơn bóng bóng, không giống như đuôi cá, từ cảm giác trơn ướt trở thành trơn trượt và nhẹ nhàng thanh thoát. Trì Ninh đứng thẳng người dậy, theo thói quen nhảy ra khỏi bồn tắm, đợi đến khi chân chạm mặt đất mới có cảm giác có chân thực sự.

Đã quen dùng đuôi cá cho nên khi bước đi Trì Ninh luôn muốn nhảy nhưng làm vậy lòng bàn chân lại cảm thấy đau cho nên cậu đành học theo dáng vẻ của Lương Hành Dã bước từng bước một. Sau khi làm quen được một chút, cậu mới tăng tốc độ, do đi quá nhanh, chân phải vô tình đạp phải chân trái ngã sõng soài ra dất.

Cú ngã có hơi nghiêm trọng, cằm của Trì Ninh cũng bị bầm xanh. Cậu nằm trên đất nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại đứng dậy đi tìm Lương Hành Dã.

Lúc đi ngang qua tấm gương trên bồn rửa tay, Trì Ninh vô tình nhìn thấy mình trong gương, sau đó quay đầu đi về phía cửa. Mới đi được vài bước cậu lại dừng lại, quay người ra sau, đứng đối diện bồn rửa tay.

Một khuôn mặt sáng bừng trong gương. Tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ, đôi mắt trong trẻo, màu mắt hơi xanh xám, chẳng qua màu xanh xám nhạt quá phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra.

Trong khoảng thời gian sống ở vùng biển nông của hòn đảo, Trì Ninh thường ngồi trên bãi biển và ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, thế nhưng mặt nước không thể trong bằng một tấm gương.

Chiếc gương được treo trên tường, bồn rửa được thiết kế cao vừa đến thắt lưng của Trì Ninh, cậu kiễng chân lên, ghé sát mặt vào gương. Cách tấm gương rất gần, gần đến mức nhìn rõ cả lỗ chân lông trên mặt, cậu túm lấy một đám tóc xoăn tít muốn kéo thẳng ra, nhưng vừa buông tay, đám tóc lại xoăn lại ngay lập tức.

Trì Ninh chỉnh tới chỉnh lui đầu tóc cả nửa ngày trời, cố gắng làm cho đầu tóc bớt rối loạn. Sau khi vuốt tóc xong, cậu vô cùng hào hứng với gương mặt của mình trên gương, rồi lại chạm vào mắt và lông mi. Cuối cùng, cậu mới quay mặt sang một bên, quan sát đôi bông tai ngọc trai màu xanh hoa ngô của mình.

Chiếc áo Lương Hành Dã mặc cho Trì Ninh hôm qua là một chiếc áo phông chữ T màu đen cỡ lớn, cậu mặc trên người lại rộng thùng thình, lúc khom lưng hoặc nằm sấp, áo sẽ vừa che đi bờ mông của cậu.

Khi Lương Hành Dã bước vào phòng tắm đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng như thế.

Đối với một người đàn ông vừa tỉnh giấc sinh lực tràn trề mà nói, tư thế ám muội này thật sự cực kỳ kích thích.

Tuy nhiên, Lương Hành Dã đã chấn chỉnh lại bản năng của mình ngay lập tức, vì anh nhận ra người dán sát trên bồn rửa mặt là chàng tiên cá đêm qua.

Khác chủng tộc, cùng giới tính, anh cũng không phải kẻ điên.

Lương Hành Dã ngoảnh mặt đi, nhìn vào bức tường trong góc phòng tắm. Không gian trong phòng tắm không quá rộng, cho dù có quay mặt ngang dọc, khóe mắt anh vẫn có thể loáng thoáng thấy bóng dáng Trì Ninh đang kiễng chân lên, đôi chân thẳng tắp duỗi ra.

Một lúc sau, Lương Hành Dã nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên chân Trì Ninh, bắt đầu từ mắt cá chân, nhích lên từng li từng tí. Mắt cá chân nhỏ nhắn, gân gót chân dài, bắp chân thẳng và cân đối, vòng đùi vừa phải, tỷ lệ gần như hoàn hảo.

Lương Hành Dã hơi ngẩng đầu lên dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào Trì Ninh một lúc lâu cho đến khi cậu phát hiện ra anh.

Trì Ninh lúng túng bước đến chỗ Lương Hành Dã, đặt vào tay anh một vài viên ngọc trai của ngày hôm nay, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với anh.

Trong lòng Trì Ninh hiểu rõ, bản thân mình không thể trông cậy anh trai mãi được, muốn sống trên bờ thì phải tạo lập mối quan hệ tốt với Lương Hành Dã. Vàng thỏi không còn, nhưng ngọc trai thì có đủ miễn là Lương Hành Dã đừng xua đuổi cậu đi.

Túi thủy thảo của Trì Ninh được Lương Hành Dã treo trên tường phòng tắm, Lương Hành Dã cầm viên ngọc trong tay, nhét vào túi, nói với Trì Ninh, “Sau này đừng khóc nữa, tôi không cần ngọc trai của cậu. ”

Trì Ninh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, ý của anh ấy là gì? Liệu anh ấy có định đưa mình trở lại biển một lần nữa không?

Trì Ninh mím môi nhìn Lương Hành Dã, đôi mắt long lanh ngấn lệ vô cùng đáng thương.

Lương Hành Dã nói: “Mặc quần vào đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

Anh không biết tại sao đuôi cá của Trì Ninh lại biến thành chân nhưng gặp được Trì Ninh thì đã là điều không thể tin được rồi. Dù sao cũng đã nhìn thấy cậu ta tạo hình ngọc trai lúc còn nóng, thế thì biến đuôi cá thành chân cũng không có gì kì lạ.

Lương Hành Dã vừa nói xong thì điện thoại reo, anh liếc nhìn một cái rồi bước ra ngoài.

Giọng Hứa Tấn phát ra từ đầu dây bên kia, có chút run rẩy như hụt hơi: “Anh à, em sai rồi, em thật sự biết mình sai rồi!”

“Là Đoàn Nghi ép buộc em, tất cả đều là lỗi của Đoàn Nghi, em đầu óc mê muội mới nghe lời hắn…”

“Từ lúc bắt đầu em chỉ muốn kiếm tiền chứng minh bản thân mình, mới nghe lời hắn, em chưa bao giờ nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.” Giọng nói bên kia đầu dây trở thành tiếng khóc xé lòng, “Anh ơi, bỏ qua cho em đi, chỉ một lần thôi, lần này thôi, em không muốn vào đấy!”

“Em xin anh đấy, em van xin anh…”

Lương Hành Dã bước đến ghế sofa ngồi xuống, bắt chéo hai chân, thoải mái ngả người ra đằng sau, bật cười thành tiếng: “Muộn rồi.”

Lương Hành Dã nở nụ cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo. Thời gian gần đây công ty vô cùng hỗn loạn, anh phải tốn nửa tháng mới có thể kiểm soát được tình hình. Đây không phải là chuyện có thể nhấc lên cao rồi có thể nhẹ nhàng buông xuống được.

Lương Hành Dã không bao giờ để người em trai cùng cha khác mẹ – Hứa Tấn vào mắt cả. Cậu ta thuộc dạng công tử bột, được mẹ chiều chuộng, kiêu căng ngạo mạn, không biết nhìn xa trông rộng lại thường ỷ lại vào thân phận để bắt nạt coi thường người khác.

Hứa Tấn đang học năm thứ ba, cậu ta cảm thấy kỳ nghỉ hè buồn chán nên muốn đến công ty của anh mình chơi. Mẹ cậu ta dùng đủ mọi cách để Lương Hành Dã đồng ý cho Hứa Tấn đến Hồng Cảnh thực tập. Sau khi Hứa Tấn đến công ty, cậu ta đã làm việc cùng thư ký của Lương Hành Dã, nửa tham gia vào dự án đất đai lớn nhất Hồng Cảnh. Dự án này từ lúc mới khởi xướng đến khi đấu thầu đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, tưởng rằng sẽ có kết quả nhưng lại xảy ra sự cố.

Một số công đoạn của dự án cần được xét duyệt. Sau khi xét duyệt xong, lại vô duyên vô cớ gặp vấn đề, không chỉ bị kẻ khác lợi dụng trộm mất, các tài liệu đã được giao cũng đột nhiên hỏng sạch, đánh cho Lương Hành Dã một cú điếng người, không kịp trở tay.

Lương Hành Dã ngay lập tức bắt tay vào điều tra, phát hiện có liên quan đến Hứa Tấn. Anh không ngờ Hứa Tấn có thể tiếp cận những tài liệu đó, và anh càng không ngờ rằng Hứa Tấn lại dám cấu kết với đối thủ cạnh tranh của mình là Đoàn Nghi, bí mật thành lập một công ty vỏ bọc và sử dụng những thông tin sai trái để dìm anh xuống.

Nếu như không phản ứng nhanh, có lẽ lần này anh đã phải gánh chịu một tổn thất rất lớn.

Hứa Tấn nghẹn ngào, giọng trở nên khàn đặc, Lương Hành Dã buông một câu “Giữ giọng đi nhé.” rồi định cúp máy.

Hứa Tấn gấp rút, vừa khóc vừa lớn giọng: “Anh không sợ mẹ …”

“Mẹ cậu à?” Gương mặt Lương Hành Dã xuất hiện vẻ hứng thú, “Mẹ cậu có thể làm gì?”

Lương Hành Dã trở nên lạnh lùng hơn, cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên.

Chuông cửa vang lên làm anh phân tán suy nghĩ, có lẽ là thư ký đến lấy ngọc để gửi đi, Lương Hành Dã đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi đứng bên ngoài, tóc ngắn gọn gàng, mũi và hai gò má cao, khí chất ngời ngời, nhưng khuôn mặt lại hơi hốc hác.

“Mẹ,” Lương Hành Dã lùi lại một bước để bà ta vào, cố ý hỏi: “Tại sao mẹ lại tới đây?”

Chu Vân nhìn thấy vết thương trên mặt anh, cau mày lại: “Hành Dã, mặt con bị sao vậy?”

“Không sao.” Lương Hành Dã nhẹ giọng, xoay người, rót một cốc nước rồi đặt lên bàn đá cẩm thạch trước ghế sofa.

Chu Vân ngồi xuống, uống một ngụm nước, ngập ngừng hỏi: “Có phải con lại đi đấm bốc không?”

“Hôm qua con thấy chán, đến võ đài đấm bốc để chơi một lúc. “Lương Hành Dã ngồi đối diện với bà, thản nhiên kê đầu lên tay

Chu Vân im lặng vài giây.

Lương Hành Dã tập đấm bốc, lúc nhỏ mục đích của anh là rèn luyện thân thể, khi lớn lên thì chủ yếu là để giải tỏa cảm xúc. Từ lúc chân anh bị thương, đã mấy năm không động vào. Lần này Hứa Tấn có lẽ đã khiến anh rất tức giận, thậm chí có thể giận sang bà không màng đúng sai lại đi dung túng cho Hứa Tấn.

Lương Hành Dã ngồi cách bà rất xa, Chu Vân nhìn anh, trong lòng không biết có cảm giác như thế nào

Bà và Lương Hữu Giang kết hôn hoàn toàn vì lợi ích chứ không hề có tình cảm. Khi đó bà có bạn trai, là giáo sư ở một trường đại học bình thường, tính tình hiền lành, có thể nhẫn nhịn bao dung tính cách của bà. Những người có gia thế như bà quan trọng nhất là phải môn đăng hộ đối, cho dù bà có bản lĩnh đến đâu cũng không thể lay chuyển được người nhà. Cuối cùng bạn trai không chịu nổi áp lực đành chấm dứt với bà.

Sau đó, bà gặp Lương Hữu Giang. Dòng họ Lương thuộc kiểu thờ cúng cung phụng tổ tiên điển hình. Quê ông ta ở một làng dân tộc thiểu số xa xôi, cha của Lương Hữu Giang là người thông minh sáng suốt, đã khởi nghiệp bằng ngành du lịch từ rất sớm, về sau càng ngày càng phát đạt, chiếm được một vị trí ở Vân Thành. Đến thế hệ của Lương Hữu Giang bắt đầu tham gia vào nhiều ngành công nghiệp khác nhau, thậm chí gia tộc ngày càng thịnh vượng hơn, nổi lên như diều gặp gió.

Bà và Lương Hữu Giang kết hôn, cả hai đều mạnh mẽ lại vừa kiêu ngạo. Cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài ba năm. Sau khi ly hôn, bà đã đi khắp nơi, nối lại tình cảm với bạn trai cũ rồi sinh một con trai một con gái.

Bà và Lương Hữu Giang nhìn thấy đã ghét nhau, nhưng bà thực sự thích đứa con trai Lương Hành Dã này.

Có thể anh được di truyền nhiều hơn từ Lương Hữu Giang. Dòng máu của Lương Hành Dã rất mạnh, có óc nhìn xa trông rộng, lúc nhỏ đi đến đâu cũng được người khác khen ngợi đến đó. Chẳng qua khi còn nhỏ thì khen ngợi diện mạo, lớn lên lại khen ngợi năng lực. Lương Hành Dã từ cậu nhỏ Lương trở thành chủ tịch Lương chỉ tốn vỏn vẹn chưa đến hai năm.

Bà đã có gia đình mới, không có nhiều thời gian ở bên Lương Hành Dã. Nhưng thỉnh thoảng bà vẫn đến công ty của Lương Hành Dã, chứng kiến thái độ anh xử lý mọi việc, bình tĩnh và tập trung, giống như một con báo. Bà cũng đã nghe những người khác nói sau lưng về sự quyết liệt của Lương Hành Dã trong những buổi đàm phán. Mà trong đó, được lưu truyền rộng rãi nhất là việc Lương Hành Dã vừa tiếp quản công việc kinh doanh gặp phải trắc trở, trong tình huống không thể nắm chắc phần thắng, mà cuối cùng lại lật ngược tình thế, thuận buồm xuôi gió.

Chu Vân nhìn Lương Hành Dã. Đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng tắp, từ ngoại hình đên năng lực không hề có khuyết điểm, chỉ là tính khí không được tốt lắm, có lẽ là do thừa hưởng sự ngang ngạnh cứng cỏi của bà và cha anh.

Nghĩ đến Hứa Tấn, trong lòng bà không khỏi thở dài.

“Hành Dã, con xuống tay quá nặng với Hứa Tấn rồi,” Chu Vân siết chặt cốc nước, “Dù gì thì nó vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nó vẫn là em trai con.”

Lương Hành Dã nói: “Mẹ à, đứa trẻ này không nên được nuông chiều như thế. Con mệt mỏi với lý do sức khỏe của nó đã kém từ khi còn nhỏ. Con đã cho nó đường lui, để xem thử liệu nó có khả năng giải quyết vấn đề đó hay không. ”

“Nó có thể có năng lực gì? Nếu không phải bị Đoàn Nghi đe dọa …”

Lương Hành Dã cười ra tiếng, ngắt lời bà: “Thực sự là bất tài, ngu ngốc đến mức dồn hết của cải tin lời nói của người khác, tùy tiện để kẻ khác lợi dụng, nhúng cả người tanh tưởi. Đã đến lúc nó phải được dạy cho một bài học. ”

Lương Hành Dã biết hết tất cả. Hứa Tấn bị Đoàn Nghi cầm đầu quay mòng mòng, tốn không ít tiền để đảm bảo cho mình. Đoàn Nghi xong việc lập tức trở mặt, lợi dùng điều này để buộc Hứa Tấn làm chuyện sai trái nhưng việc đã làm thì cũng đã làm, cái gì mà khổ với không khổ tâm, chẳng ai quan tâm chuyện đó. Chẳng qua mẹ của Hứa Tấn thực sự hào phóng. Cậu ta còn chưa tốt nghiệp đại học xong trong tài khoản đã được lấp đầy tiền bạc.

“Dạy dỗ cũng không nên dạy dỗ nó như thế này. Mẹ sẽ đền bù cho con những tổn thất mà nó đã tạo ra. Bây giờ con hãy dừng tay đi, nếu không sẽ quá trễ mất.” Khuôn mặt Chu Vân đầy lo lắng, giọng nói cũng cao lên.

Sau khi Lương Hành Dã dọn dẹp đống lộn xộn của công ty lập tức chĩa mũi giáo vào Đoàn Nghi và Hứa Tấn. Thực ra anh cũng chẳng làm gì cả, bốn lạng đẩy ngàn cân, ăn uống cùng với một vị lãnh đạo địa phương. Đầu tiên, anh đảm bảo nhúng một tay vào, tóm cổ công ty ảo mà họ đã mở, sau đó bóp chết nó. Loại công ty này điều tra chút là ra, Hứa Tấn ngu ngốc là thật nhưng Đoàn Nghi lại xảo quyệt như một con cáo, đổ hết trách nhiệm lên đầu Hứa Tấn.

Sau khi Chu Vân phát hiện ra lập tức vội vàng đi tìm Lương Hành Dã nhưng Lương Hành Dã không trả lời cuộc gọi của bà. Bà tìm người, tìm quan hệ giúp đỡ cũng vô dụng. Dưới tình hình Lương Hành Dã nói muốn dạy dỗ Hứa Tấn thì không ai dám giúp đỡ Hứa Tấn mà động vào anh.

Chu Vân không có lựa chọn nào, chỉ có thể trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Chu Vân vừa lớn tiếng, giọng nói Lương Hành Dã cũng lạnh xuống: “Từ bao giờ con lại phải chịu thiệt thòi như vậy? Ngoài kia có rất nhiều người cho rằng con nói đùa, nếu không dạy dỗ nó, con không có mặt mũi nào đi ra ngoài. ”

Chu Vân đột ngột đứng dậy: “Mẹ không ngăn cản con dạy dỗ nó, dù sao nó cũng là em trai của con, con bớt so đo một chút được không?”

“So đo cái gì?” Lương Hành Dã nói, “Con không cần người khác dạy con phải làm gì, nếu mẹ muốn chỉ tay năm ngón thì bây giờ đi khỏi đây đi. ”

Bầu không khí trong phòng khách vô cùng áp lực. Chu Vân kiềm lại cảm xúc, vừa rồi bà rất gấp gáp, không khống chế được tính khí, hành động nông nổi, Hành Dã trước giờ chỉ ăn mềm không ăn cứng.

Bà ngồi xuống nhẹ nhàng nói: “Mẹ không định chịu trách nhiệm thay Hứa Tấn. Đây là lỗi của nó, nó thực sự xứng đáng phải nhận một bài học, nhưng hình phạt này là quá nặng. Lá gan của nó nhỏ lắm, nếu dạy cho nó một bài học, mẹ e rằng nó sẽ không thể chịu nổi. ”

Từ nhỏ Hứa Tấn có sức khỏe kém, yếu ớt và thích làm nũng. Lương Hành Dã không bao giờ bám dính với bà, nhưng càng giống bà hơn, luôn là sự tồn tại mà những người bạn đồng trang lứa không thể sánh được. Đều là do chính mình sinh ra, Chu Vân cảm thấy anh đối với bọn họ không tệ. Chỉ là Lương Hành Dã quá chói mắt, không cần bà che chở, cũng không cần bà vì anh mà đảm đương bất cứ thứ gì, còn Hứa Tấn thì quá yếu đuối, lúc nào cũng cần được bà bảo vệ.

Nếu Lương Hành Dã quyết tâm dạy dỗ Hứa Tấn, đến ông trời cũng không thể ngăn cản anh. Chu Vân thở dài: “Nó trở nên như thế này, nguyên nhân đều do mẹ, Hành Dã, con có thể bỏ qua cho nó không? Sẽ không có lần sau, mẹ đảm bảo với con. ”

Lương Hành Dã nhìn bà một cái.

“Mẹ không phải thiên vị nó, nó không thể so sánh được với con. Từ nhỏ con đã ưu tú, đấm bốc, cưỡi ngựa, học hành luôn luôn xuất sắc. Đến lúc tiếp quản công ty, trở thành người mà ngay cả bậc cha chú của con khi nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi ‘chủ tịch Lương’.” Chu Vân nhìn vào mắt Lương Hành Dã, ngữ khí đong đầy hoài niệm, càng nhiều cảm xúc hơn, “Nhưng điều mẹ nhớ nhất là lúc con mười tuổi, lần đầu tiên con tham gia trận đấu quyền anh, con nhận được giải thưởng, phấn khích phấn khích chạy đến khoe với mẹ. Khi đó con còn rất nhỏ, nháo nhào đòi ăn kem, bây giờ con đã trưởng thành đến nỗi ngay cả mẹ cũng phải ngước nhìn. ”

“Phải, con là niềm tự hào của mẹ.” Chu Vân nói, “Luôn luôn như vậy.”

Lương Hành Dã dựa vào ghế sô pha, mí mắt rũ xuống, không trả lời.

Chu Vân phàn nàn rằng trong khoảng thời gian này luôn có người tiếp cận bà, muốn bà giới thiệu con gái mình cho anh, tiếp theo hỏi Lương Hành Dã xem anh có muốn đi xem mắt không, có thể hẹn thời gian gặp mặt.

Lương Hành Dã ngước đầu lên: “Không gặp.”

“Vậy đến khi đó mẹ sẽ từ chối hết.”

“Được.”

Mối quan hệ của anh với Chu Vân ở đâu đó giữa sự gần gũi và xa lạ. Chu Vân và cha anh ly hôn khi anh còn nhỏ, hàng tháng bà sẽ đến thăm anh, đưa anh đi chơi, đồng hành cùng anh trong các hoạt động cha mẹ và con cái, thậm chí tập đấm bốc, tất cả đều do bà cho ý kiến.

Sau khi tái hôn, mặc dù không quan tâm nhiều đến Lương Hành Dã nhưng bà vẫn dành thời gian để gặp và liên lạc với anh. Khi Lương Hành Dã mười tám tuổi, bà cho anh rất nhiều thứ, mãi sau này anh mới biết những thứ đó chiếm một phần ba tài sản của bà, bà có ba người con, mỗi người đều được một phần.

Chu Vân còn nói chuyện với Lương Hành Dã vài câu nữa. Mấy ngày nay bà ngủ không ngon, trông có vẻ hốc hác, nhưng bà vẫn cố gắng gượng giữ vững tinh thần.

Lương Hành Dã thở ra một hơi: “Được rồi, về bảo nó viết một bản kiểm điểm dài mười nghìn từ, gửi tới công ty của con trước thứ Hai. Về sau nhìn thấy con thì nên cút ra xa một chút.”

Chu Vân thở phào nhẹ nhõm, hỏi Lương Hành Dã về tình hình cụ thể, lại nói rằng nếu Lương Hành Dã muốn dạy cho Hứa Tấn một bài học, đánh hay mắng hắn đều được. Sau này bà sẽ không quản Hứa Tấn nữa, bà sẽ lấy lại xe, tài sản và tiền bạc, hàng tháng chỉ đưa cho nó hai vạn tiền tiêu vặt. (~70 triệu)

Mặc dù Chu Vân ưu ái Hứa Tấn nhưng đã nói thì sẽ làm. Lương Hành Dã không hứng thú với chuyện đó, liếc nhìn điện thoại, thư ký nói đã đến dưới lầu để lấy ngọc rồi.

Lương Hành Dã trả lời đơn giản một câu.

Chu Vân thấy bộ dạng Lương Hành Dã không quan tâm mấy lập tức chuyển cho anh ba trăm vạn (~10 tỷ) để anh mua xe giải tỏa tâm trạng, đồng thời hỏi Lương Hành Dã để hộp thuốc ở đâu, muốn xử lí miệng vết thương trên mặt cho anh.

Lương Hành Dã không nhận tiền, nói không cần, đó chỉ là một vết thương nhẹ, Chu Vân cũng không kiên trì nữa.

Khi thư ký đến cửa, Lương Hành Dã đưa cho viên ngọc trai cho cậu ta. Vận chuyển bằng đường hàng không không nhanh như vậy, Trì Kim Tự vội vàng muốn lấy nó cho nên Lương Hành Dã đã cử người bay sang đó.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Lương Hành Dã thoáng thấy bóng người đang khuất dần trong góc, hướng đó là phòng tắm.

Trì Ninh vẫn ở bên trong.