Em Có Đau Lòng Không?

Chương 52-2: Định bất phụ tương tư ý (2)

Trấn Dương Liễu Thanh đã tồn tại hơn một ngàn năm, mỗi một kiến trúc nơi đây đều được giữ trọn những nét cổ xưa.

Lục Tư Hoằng và Mạc San Du trước tiên tìm một nhà nghỉ, vốn muốn đặt hai phòng đơn, nhưng mùa này khách du lịch quá nhiều, ngay cả phòng đôi cũng hết, chỉ còn một phòng đơn duy nhất.

Nhân viên nhìn hai người đang trầm mặc, hỏi lại lần nữa, "Xin hỏi, chỉ còn một phòng đơn, hai người có muốn đặt không ạ?"

Không đặt thì phải tìm chỗ khác, nhưng rõ ràng đã biết có rất nhiều khách du lịch, làm sao biết được nơi nào còn phòng trống.

Lẳng lặng nhìn nhau hai giây, Mạc San Du quyết định, nói với nhân viên, "Vậy một phòng đơn đi."

Lục Tư Hoằng cũng không muốn tỏ vẻ, ngầm đồng ý với quyết định của Mạc San Du.

Chứng minh thư đặt phòng dùng của anh.

Hai người lên nhận phòng, loay hoay một lúc đến khi trời xẩm tối.

Lúc Lục Tư Hoằng đi tắm, Mạc San Du chuồn khỏi phòng một lúc mới trở về, sau đó làm như không có chuyện gì, thản nhiên cùng anh ra ngoài.

Bởi vì trời đã chiều tối, cũng không thể đi khắp nơi tham quan được, hai người dạo trên con phố lớn, nơi có những quầy hàng và khách du lịch tấp nập.

Lục Tư Hoằng không nới lỏng dù chỉ một giây, luôn giữ chặt Mạc San Du bên người, chỉ sợ sơ suất sẽ để lạc cô.

Trấn Dương Liễu Thanh nổi tiếng về truyền thống cắt giấy, có rất nhiều bức tranh nổi tiếng đều bắt nguồn từ nơi này, được lưu giữ và phát triển cho đến hiện nay, một nơi lâu đời như vậy, đáng tiếc vẫn chưa được UNESCO công nhận là "Di sản văn hóa phi vật thể".

Ghé vào một quầy hàng, Lục Tư Hoằng nghiêng đầu hỏi Mạc San Du, "Có muốn cắt không?"

Mạc San Du gật đầu.

"Cùng cắt đi, mỗi người một cái, có thể lưu giữ làm kỷ niệm." Chủ quầy hàng niềm nở kéo khách, "Hai người muốn cắt hình gì, tôi sẽ hướng dẫn, dễ lắm."

Mạc San Du hỏi: "Cậu muốn cắt gì?"

"Cá voi." Lục Tư Hoằng nói, "Còn cậu?"

Cô im lặng không đáp, môi cong cong rạng rỡ.

Chủ quầy hàng đưa bút, "Vẽ trước đi."

Mạc San Du cầm bút, cúi đầu chuẩn bị vẽ, lại thấy Lục Tư Hoằng nhìn mình, cô giục, "Nhìn tôi làm gì, mau vẽ đi."

Đợi đến khi gác bút, chủ quầy hàng bắt đầu hướng dẫn cho hai người cắt giấy.

Tranh giấy hoàn thành, Lục Tư Hoằng mới nhìn rõ tác phẩm của Mạc San Du.

"Bóng lưng?" Anh hỏi.

Cô cầm bức tranh giơ lên, vui vẻ khoe với anh, "Có nhận ra không?"

"Là tôi à?" Thật ra cũng không khó đoán.

Mạc San Du gật đầu, "Đúng vậy, lần đầu tiên gặp cậu, chính là bóng lưng này, dáng vẻ này, sau đó..."

Lục Tư Hoằng ngắm nhìn bức tranh, anh hỏi: "Sau đó thế nào?"

Rèm mi khẽ nhấc, anh nhìn thấy đôi mắt cô, từ đầu mày đến đuôi mắt đều phát ra những tia sáng lấp lánh, tựa như trong vũ trụ tối đen thăm thẳm, Galileo Galile lần đầu nhìn thấy được một dòng sông chảy dài trên bầu trời qua kính viễn vọng của mình, rực rỡ và bất tận theo thời gian.

"Sau đó cậu xoay người lại..." Tiếng cười của cô như những chiếc chuông gió ngân vang, hai cánh tay thon nhỏ chậm rãi giang ra: "Tôi chỉ muốn nói: Chào mừng Lục Tư Hoằng bước vào thế giới của Mạc San Du."

Dòng sông nhỏ bên con phố lẳng lặng chảy, như mang theo một phần tình cảm nhớ nhung, khắc ghi thời gian của những cảnh chốn xưa cũ, chân thật không dễ phai nhoà.

Có người đi tới, Lục Tư Hoằng vội kéo Mạc San Du lại, không muốn để người khác va chạm vào cô.

Mạc San Du nghiêng đầu, khách qua đường nở một nụ cười hoà nhã, xem như một lời xin lỗi vì suýt chút nữa va vào cô.

Mạc San Du mỉm cười đáp lại, bỗng rơi vào trong vòng tay ấm áp, rất nhiều người đi lướt qua, ánh mắt thoáng dừng lại ý cười.

"Làm gì vậy?" Mạc San Du khẽ đẩy, vòng tay đang ôm cô càng siết chặt, cô dở khóc dở cười, "Mọi người đang nhìn kìa."

Lúc này, Lục Tư Hoằng mới chịu thả lỏng, nhưng vẫn không buông ra, anh hạ giọng: "Cậu vừa nhìn thấy liền ấn tượng luôn hả?"

"Chính xác, chỉ có cậu là phớt lờ tôi, rõ ràng tôi cũng đâu có tệ."

Anh nói: "Lúc đó khác, bây giờ khác."

Cô hỏi: "Khác thế nào?"

"Bây giờ, trong mắt đều là cậu." Anh không hề giấu diếm, lời nói ngọt như mật, làm cô cười mãi không thôi.

Lúc bắt đầu chỉ là người qua đường, vốn chẳng thể nhớ rõ, rồi lại quen biết, trở nên thân thuộc, dần dần khắc sâu theo thời gian.

Mặc dù là thị trấn cổ xưa, nhưng nơi đây tiếp nhiều khách du lịch, khắp phố vẫn náo nhiệt đến khuya.

Khi Lục Tư Hoằng và Mạc San Du trở về nhà nghỉ đã là 11h45.

Mạc San Du đang nghĩ cách chuồn đi, Lục Tư Hoằng thấy cô là lạ, anh hỏi: "Sao vậy?"

Cô nhìn anh, đáp bừa: "Khát nước, cậu rót nước cho tôi đi."

Lục Tư Hoằng ngoan ngoãn rót nước đưa cho cô, lại thấy cô không nhận, vẻ mặt xoắn xuýt, thật sự rất lạ, "Cậu không sao chứ?"

Mạc San Du lắc đầu, vẫn chưa cầm ly nước, cô giơ hai bàn tay lên, "Tôi muốn đi rửa tay, vừa rồi vẽ bị dính mực." Nói xong chạy vèo vào nhà vệ sinh.

Lục Tư Hoằng ngẩn ra, anh xoa ót, sau đó như sực tỉnh nhìn về phía nhà vệ sinh.

Cô đang bất an khi ở cùng phòng với anh?

Đầu mày nhíu lại, Lục Tư Hoằng khẽ ho.

Mình đáng sợ đến vậy sao?

Còn đang suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy Mạc San Du gọi.

"Lục Tư Hoằng."

"Ơi?"

"Nước lạnh quá, cậu vào đây xem có phải bị hỏng rồi không!"

Bị hỏng? Buổi chiều vẫn còn dùng bình thường mà.

Lục Tư Hoằng đi vào, vừa ngồi xổm xuống thì Mạc San Du lại chạy ra, khiến anh càng chắc chắn suy nghĩ của mình.

Cô đang ngại sao?

Lục Tư Hoằng mở vòi nước, đưa tay vào thử, đúng là rất lạnh, còn chưa kịp xem thì đèn bỗng vụt tắt, anh nhíu mày, trong đầu nghĩ ngay đến Mạc San Du, chỉ lo đang ở chỗ lạ sẽ khiến cô sợ, anh vội đứng lên gọi to: "Du Du."

Bóng tối bao trùm, Lục Tư Hoằng mò mẫm, vừa đi vừa gọi: "Du Du."

Anh gọi mấy lần vẫn không nghe thấy cô trả lời, nỗi lo lắng thêm dâng trào, "Du Du, cậu đâu rồi, có nghe thấy tôi nói không?"

Lại một mảnh tĩnh lặng, trước khi Lục Tư Hoằng suýt chút phát điên, ngoài cửa bỗng mở ra, mang theo chút ánh sáng.

Người mà anh lo lắng tìm kím, đang bê một chiếc bánh kem bước vào, chân ngoắc ra sau đóng lại cánh cửa, ánh sáng duy nhất trong phòng lúc này chính là ngọn nến được cắm lên chiếc bánh kem, trên đầu Mạc San Du đội một cái mũ chóp đầy tua rua, anh ngắm nhìn cô mãi, sự hoảng hốt theo đó dần buông xuống.

Cô bước đến, giọng hát vang vọng vào tai anh:

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday to Tư Hoằng! Happy birthday to you."

Bài hát kết thúc, cô đứng trước mặt anh, dưới ánh nến lung linh, cô cười thật tươi, "Lục Tư Hoằng, sinh nhật vui vẻ."

Mạc San Du kéo Lục Tư Hoằng đến ngồi trên sofa, đặt bánh kem xuống bàn: "Cậu ước gì đó đi."

Thấy anh nhìn mình, cô lại giục: "Mau ước đi."

Lục Tư Hoằng nhắm mắt, trong đầu đều là nụ cười của cô, anh thầm cầu nguyện.

Đợi anh ước xong, Mạc San Du nói: "Cậu thổi nến đi."

Lục Tư Hoằng cúi đầu thổi nến, Mạc San Du chạy vèo đi bật đèn, lại lấy một thứ đã chuẩn bị sẵn trong balo, rồi vọt tới bên anh.

Cô đặt chiếc hộp nhỏ vào tay anh, "Tặng cậu."

Lục Tư Hoằng nhìn chiếc hộp được gói tinh xảo, nghe cô nói bên tai: "Mở ra xem đi."

Hộp nhỏ được mở ra, bên trong là chiếc đồng hồ Longiness mẫu mới, Lục Tư Hoằng ngẩn người vuốt ve mặt đồng hồ.

"Có thích không?" Cô hỏi.

Anh gật đầu.

Tay đang giấu sau lưng chợt giơ ra lắc lắc, Mạc San Du cười nói: "Cậu nhìn xem."

Trên tay cô cũng đeo một chiếc đồng hồ cùng kiểu, là phiên bản nữ, nhỏ hơn một chút.

"Là đồng hồ đôi đó." Cô giúp anh lấy đồng hồ ra: "Tôi đeo cho cậu."

Đeo xong rồi, cô đặt tay cạnh tay anh, vui vẻ hỏi: "Có đẹp không?"

Lục Tư Hoằng chậm rãi phủ lên bàn tay nhỏ nhắn, nắm thật chặt: "Rất đẹp, rất xứng đôi."

"Đương nhiên rồi, tôi phải chọn rất lâu đó."

Cô biết nó có thể không đắt bằng sợi dây chuyền anh tặng cho cô, nhưng cô cũng biết Lục Tư Hoằng của cô chắc chắn sẽ không so đo, không quan tâm đến những chuyện này.

"Cảm ơn cậu." Lục Tư Hoằng khẽ nói.

Thật ra sinh nhật mỗi năm Lục Tư Hoằng đều sẽ đón cùng người nhà, nhưng năm nay lại có hẹn với Mạc San Du cùng đến trấn Dương Liễu Thanh, vậy nên đã cùng người nhà đón sinh nhật sớm.

Được đi riêng cùng cô đến đây đã khiến anh rất vui rồi, không ngờ cô lại chuẩn bị sẵn mọi thứ chỉ để đón sinh nhật cùng anh, cho nên khi cô mở cửa bước vào với chiếc bánh trên tay, cảm xúc ngọt ngào liền vây chặt lấy anh.

Mạc San Du cười tủm tỉm: "Cảm ơn gì chứ, cắt bánh kem đi."

Hai người cùng nhau ăn bánh kem, Mạc San Du vừa ăn lại vừa ngẩng đầu cười nhìn Lục Tư Hoằng: "Ngon không?"

"Ngon."

"Ngọt không?"

"Ngọt."

Cô đặt nĩa xuống, ngón tay quét lên bánh rồi nhanh chóng quệt lên mặt anh, cười khúc khích: "Ăn bánh kem không thì nhàm chám lắm."

"Nhàm chán?" Lục Tư Hoằng nheo mắt.

Cô cười gật đầu, ngón tay vừa quét thêm kem, chưa kịp động thủ thì đã bị tóm lại, cô giật thót người, vội lùi ra.

Lục Tư Hoằng nhanh chóng giữ chặt cô, đưa tay quét một lớp kem, anh cười cười: "Không phải cậu nói nhàm chán sao? Tránh cái gì?"

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng cười, Mạc San Du muốn tránh thoát nhưng không được, cuối cùng vẫn bị Lục Tư Hoằng trả đũa.

Anh cười: "Huề nhau."

Mạc San Du lắc đầu, "Không muốn." Ngón tay quét kem khi nãy chưa kịp động thủ, bây giờ chợt vùng vẫy, quệt lên má anh thêm lần nữa.

Lục Tư Hoằng biết ý đồ của cô, anh thả lỏng sức, để cô dễ dàng bôi lên mặt anh, sau đó nghe cô reo hò cười vui: "Như vậy mới huề."

Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn cô, nụ cười cưng chiều bên khoé môi.

Tiếng cười dần nhỏ, bầu không khí thoáng chút thay đổi khi gương mặt hai người quá gần nhau, Mạc San Du vươn tay, giúp Lục Tư Hoằng lau đi hai vết kem, bàn tay chưa kịp thu về đã bị anh nắm lấy.

Cô giương mắt, nhìn anh chầm chậm đưa ngón tay của cô lên môi, vết kem dần dần được liếm sạch, để lại một luồng tê dại từ đầu ngón tay chạy dọc vào tim.

Khi bờ môi Lục Tư Hoằng chạm lên má Mạc San Du, cảm nhận rất rõ đầu lưỡi của anh, trái tim cô như bị gõ mạnh.

"Còn thấy nhàm chán nữa không?" Môi anh kề sát lên má cô, khẽ hạ giọng.

Cô khẽ lắc đầu.

Bờ môi Lục Tư Hoằng nhè nhẹ cọ trên gò má Mạc San Du, dần dần lướt xuống, cô thoáng rung động, giống như một chú mèo ngoan ngoãn, nhắm mắt lại, dâng môi lên.

Nhìn biểu hiện của cô, anh bật cười khe khẽ, rồi cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay cô lập tức vòng qua cổ anh, cuồng nhiệt đáp lại.

Lần này, nụ hôn thật sự rất khác, hơi thở của Lục Tư Hoằng dần sâu, bàn tay cũng không thành thật như trước chỉ quấn lấy eo cô, mà đang dần lướt lên trên.

Khoảnh khắc tay anh chạm vào, cô thoáng run rẩy, toàn thân như có luồng điện chạy quanh.

Môi lưỡi chạm vào nhau tạo thành một âm thanh mờ ám, nhưng lại đúng lúc này, chiếc nĩa bỗng rơi xuống, tiếng động rất nhỏ, ở trong căn phòng tĩnh lặng thế này lại giống như một âm vang đánh thẳng vào tâm trí.

Khiến cho hai người đang say đắm hôn nhau phải tách ra.

Mạc San Du nghiêng mặt, gò má như bị hâm nóng, rất đỏ.

Bàn tay Lục Tư Hoằng rời khỏi ngực cô, anh khẽ hắng giọng, đỡ cô ngồi dậy.

"Cậu... cũng khuya rồi, nghỉ sớm nhé.?" Lục Tư Hoằng nhận ra giọng mình vô cùng khác thường, khàn khàn gợi cảm, không nói thì thôi, nói ra rồi càng khiến bầu không khí xấu hổ thêm.

Mạc San Du chạy tót đi.

Lục Tư Hoằng nhìn chằm chằm chiếc nĩa, nhặt nó lên, đứng dậy vứt vào thùng rác, cũng không đóng nắp lại ngay, mà bất động lăm le nhìn chiếc nĩa thêm một lúc lâu.

Lát sau, cả hai đều đã thay quần áo, đứng nhìn nhau trong phòng.

Trên giường có hai cái gối, một cái chăn, Lục Tư Hoằng ôm gối, chỉ lên ghế sofa, "Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây."

Thoạt nhìn sofa rất nhỏ, chưa đầy 1m50, cô nằm cũng đã thấy chật, huống hồ là anh.

Lục Tư Hoằng như nhìn ra được suy nghĩ của Mạc San Du, anh nói: "Không sao đâu, tôi ngủ được mà."

Ngủ được thế nào?

Lục Tư Hoằng lại nói: "Hay là ngủ dưới đất?"

Ngủ dưới đất lại càng không được, ban đêm nhiệt độ rất thấp, nhỡ cảm lạnh thì sao.

Lục Tư Hoằng nhìn cô đắn đo, anh quyết định: "Vẫn là ngủ trên sofa thôi, cậu lên giường đi, tôi sẽ tắt đèn."

Cô chậm chạp lên giường, sau khi anh tắt đèn, căn phòng lại chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đầu giường phát ra.

Anh khẽ giọng: "Ngủ ngon nhé."

Mạc San Du không đáp, qua một lúc, cô ngập ngừng lên tiếng: "Hay là... cậu cứ lên đây ngủ đi."

"Gì cơ?" Lục Tư Hoằng nghiêng người, cách một khoảng, anh nhìn cô, trong bóng tối mờ nhạt, không thể nhìn rõ được gương mặt của đối phương.

Mạc San Du lặp lại: "Cậu lên ngủ đi, ghế nhỏ lắm, ngủ ở đó sáng mai sẽ bị đau cổ, không có chăn cũng sẽ bị cảm lạnh." Cô nói, giọng nhỏ dần đều: "Dù sao giường cũng rộng..."

Yên lặng một lúc, một tiếng "ừ" khẽ vang lên.

Lục Tư Hoằng là quân tử, điều này không thể phủ nhận.

Nhưng kể từ khi ở bên cạnh Mạc San Du, anh chưa bao giờ thể hiện mặt quân tử của mình.

Trước mặt người con gái mình yêu, ai dám mạnh miệng bảo ông đây rất quân tử.

Cho nên, Lục Tư Hoằng cũng như vậy, không mạnh miệng nổi.

Trên ghế sofa vang lên tiếng sột soạt, Mạc San Du biết Lục Tư Hoằng đang ngồi dậy, cô cử động, nhích người sang một bên, nhường một góc chăn cho anh.

Niệm giường lún xuống, Mạc San Du nằm ngay ngắn, hay tay đặt lên ngực, nghe anh nói: "Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không làm gì cậu."

Nghe anh nói thế, cô suýt chút nữa nhảy dựng, trợn trắng mắt, lắp bắp nói: "Tôi... tôi có nói gì đâu chứ."

Lục Tư Hoằng im lặng không lên tiếng, Mạc San Du xấu hổ trở người, xoay lưng về phía anh.

Ai cần anh rào trước để trấn an chứ, cô không hề có ý đó được chưa!

Lại qua một lúc, mi mắt Mạc San Du lim dim, sắp chìm vào mộng.

Người bên cạnh khẽ gọi: "Du Du?"

Mạc San Du mơ màng đáp lại.

"Cậu ngủ chưa?"

"Chưa." Anh không gọi thì cô đã ngủ được rồi.

"Nói chuyện chút nhé?"

Cô rất muốn bật dậy chửi thề, nói chuyện? Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Mạc San Du chẳng buồn đáp lại Lục Tư Hoằng, nhưng dường như anh vẫn không bỏ cuộc, cô cảm nhận rõ ràng nệm giường phát ra tiếng sột soạt, thoáng chốc, hơi thở ấm áp như có như không đang nhẹ nhàng phảng qua cổ cô, trong bóng tối yên tĩnh, bàn tay anh lần tìm ra phía trước, kéo lấy tay cô.

Khẽ hỏi: "Được không?"

Mạc San Du bất đắc dĩ xoay người, tay đặt trên bụng, để cho anh nắm lấy, "Cậu muốn nói gì?"

Cô vừa dứt lời, gương mặt của anh chầm chậm tiến đến.

Mạc San Du tỉnh ngủ, cô ngước mắt nhìn Lục Tư Hoằng, đang định mở miệng nói chuyện, anh đã bất ngờ cúi xuống, lần này, cô thật sự chỉ biết trợn trừng mắt.

Lục Tư Hoằng học được cái thói lươn lẹo này ở đâu vậy?

Đây mà là nói chuyện cái gì, rõ ràng là bịt miệng cô thì có!

Nhưng Mạc San Du hoàn toàn không có sức phản kháng với Lục Tư Hoằng, còn thuận theo anh, cánh tay quen thuộc vòng ôm cổ anh.

Lúc đầu, nụ hôn còn dịu dàng, nhưng dần dần trở nên kịch liệt hơn, đầu lưỡi của anh không ngừng khuấy đảo, xâm chiếm môi lưỡi cô, quấn quýt không rời.

Bờ môi anh mơn trớn, lên mũi, lên má, lên mắt rồi chạm vào vành tai nóng rực của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, khiến cho đầu óc của cô hoàn toàn mơ hồ, anh khẽ khàng dụ dỗ, "Du Du, có thể sờ lại một lần nữa được không?"

Mạc San Du hồ đồ đáp: "Sờ cái gì cơ?"

Hơi thở ẩm ướt của anh phả vào tai cô, giọng nói trầm khàn dẫn dắt, "Chuyện vừa rồi chúng ta làm... vẫn còn dang dở."

Nếu mà Mạc San Du còn không hiểu Lục Tư Hoằng đang nói gì nữa, thì quả thật cô nên đâm đầu vào tường đi cho xong.

Lục Tư Hoằng lại không cho Mạc San Du thời gian suy nghĩ, tiếp tục ngậm lấy môi cô, dịu dàng triền miên, trong ánh sáng mông lung, anh ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện nhau, cô nghe nghe anh hứa hẹn son sắt: "Chỉ sờ thôi, sẽ không làm gì cả."

Mạc San Du nghiêng đầu không nhìn anh, ánh mắt ngó bức tường, mũi anh cọ vào má cô, mang đến một cảm giác nóng rực đến mang tai.

"Chẳng phải lúc nãy cậu cũng nói sẽ không làm gì sao?"

Lục Tư Hoằng giữ tay cô lại, không để cô buông cổ anh, mặt dày nói: "Đúng là sẽ không làm gì, chỉ sờ thôi."

Anh kéo mặt cô về, "Nhé?"

Mạc San Du bĩu môi: "Ban nãy, cậu cũng có hỏi ý tôi đâu."

Anh khẽ bật cười, chỉ thấy cô thật sự rất đáng yêu, cực kỳ đáng yêu luôn, mà sự đáng yêu đó khiến anh không thể nào cưỡng lại được, vì vậy mạnh mẽ ôm lấy cô, thoáng chốc chuyển động, đặt cô ở dưới thân, trong mắt cũng đã dấy lên hai ngọn lửa.

Chiếc chăn bị giật ra, tay anh luồn vào vạt áo cô, lần lên trên.

Mái tóc đen của cô xoả dài trên gối, ngập ngừng ưỡn người, ngửa đầu đón lấy nụ hôn vội vàng của anh.

Anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi xúc dưới tay, nhưng dần dần lại cảm thấy không đủ, ngón cái mân mê theo gọng áo, đẩy lên, bàn tay trực tiếp phủ lên ngực cô.

Thật sự quá mềm mại!

Tay Lục Tư Hoằng mang theo hơi lạnh, toàn thân Mạc San Du run rẩy, môi mỏng bật ra, từng ngón tay luồn vào tóc anh.

Mạc San Du vừa kêu, tóc gáy Lục Tư Hoằng dựng đứng cả lên, khắp người tê dại không thể tả.

Anh siết chặt cô vào lòng, khó khăn tách môi ra, cố gắng khắc chế: "Đừng kêu... tôi sẽ không thể khống chế được."

Cô mà tiếp tục kêu, anh không dám chắc mình có còn giữ lời nổi nữa hay không.

Nụ hôn của Lục Tư Hoằng ngày càng tham lam, làn môi nóng bỏng mơn trớn từ vành tai đến cổ Mạc San Du, bàn tay ở trước ngực cô liên tục xoa nắn, cô chỉ có thể bám chặt vào anh, khẽ cắn môi, chịu đựng cảm giác tê dại lần đầu tiên được trải nghiệm này.

Đánh sát ngoài rìa, thật sự còn khó khăn hơn trong tưởng tượng, phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới có thể kìm lại được.

Lục Tư Hoằng nặng nề lật người, ôm chặt Mạc San Du vào lòng, "Du Du, anh yêu em."

Mạc San Du vùi đầu vào ngực anh, tìm vị trí thoải mái, tay vòng qua eo anh, khẽ đáp lại: "Me too."

Cô không biết nếu làm thật thì sẽ thế nào, nhưng rõ ràng không làm thật còn hành hạ tinh thần hơn.

Bấy giờ, Mạc San Du mới chợt nhớ lại lời của Ngải Lâm, đúng là nói bậy bạ nhưng vẫn trúng phốc.

Lục Tư Hoằng cúi đầu, hôn liên tiếp lên trán cô, dịu dàng nói: "Du Du thân yêu, ngủ ngon nhé."

Cô nhỏ giọng thủ thỉ: "A Hoằng ngủ ngon."

Trấn Dương Liễu Thanh có rất nhiều nơi để tham quan, Mạc San Du kéo tay Lục Tư Hoằng đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Cô tươi vui ở phía trước, anh chậm rãi bước theo sau, ánh mắt đong đầy vẻ dịu dàng yêu trân trọng.

Trên chiếc cầu đá bắc qua dòng sông nhỏ, đầu cầu có hàng liễu rũ ngập tràn không khí thanh mát, khi làn gió nhẹ thổi qua, nhành khẽ liễu lay động, mặt nước nhấp nhô gợn sóng như một dãy lụa mềm mại.

Nhìn khung cảnh hữu tình như thế này, Mạc San Du bỗng tràn đầy hứng thú muốn đọc thơ.

Cô hắng giọng:

"Thử thuỷ kỷ thời hưu?

Thử hận hà thời dĩ?"

Sau đó xoay người nhìn Lục Tư Hoằng.

Anh mỉm cười, trên chiếc cầu mang hơi thở cổ xưa, ánh mắt luôn dõi theo cô, khẽ đọc:

"Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,

Định bất phụ tương tư ý."*

Giọng Lục Tư Hoằng ấm áp, đã không phải len lỏi vào tai nữa, mà là tận trong tim, Mạc San Du chậm rãi nở nụ cười, ánh nắng đổ xuống mặt sông, phản chiếu nét cười rực rỡ của cô.

Anh đứng ở giữa cầu, cô đứng nơi đầu cầu, anh giang rộng vòng tay, đợi cô lao đến, khẽ nhấc cô lên giữ chặt, hai chân cô vòng quanh hông anh, tiếng cười cứ mãi trong trẻo.

Nắng vàng đậu trên tóc của những vị khách qua đường, sóng nước khe khẽ đập vào mạn thuyền đang lướt trên sông, giọng hát của người lái đò ngày càng xa.

Trên bậc thềm tam cấp phủ đầy rêu xanh, dòng sông chảy miết theo thời gian trôi, lẳng lặng chứng kiến câu chuyện của đôi tình nhân trẻ tại nơi cổ trấn ngàn năm này, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt.

*Bài thơ Bốc Toán Tử

Dịch thơ: Sông này bao giờ ngừng?

Hận này bao giờ nguôi?

Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,

Kiếp này không phụ ý nhớ mong.

____

Mặc dù hơi muộn nhưng vẫn muốn chúc mọi người, thất tịch vui vẻ ^^