Em Có Nghe Thấy

Chương 1-3: Phụng Tiên Dẫn (1)

Đến tận lúc ra khỏi nhà Tạ Tu Dực, Kha Giảo vẫn tức đến váng đầu hoa mắt.

Cô thật sự phát hiện, cái tên Tạ Tu Dực này không những cao ngạo lạnh lùng, có kỹ năng sai bảo người khác độc đáo, mà còn ngay cả những kiến thức sinh học cơ bản nhất cũng không có.

Bây giờ là tháng mười hai mùa đông giá rét, vậy mà anh ta lại bảo cô đi mua hai loại hoa quả tươi mùa hè mới có, coi cô là Doraemon thật sao?

Đưa tay nhấn nút thang máy, cô sầm mặt quấn chặt khăn quàng, không khỏi nhớ lại cơn ác mộng vào tối ba hôm trước.

Tối hôm đó vào lúc cô đang viết đề cương cho câu chuyện mới trước máy tính, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, vừa mở cửa ra, liền thấy Tăng Thiến như thổ phỉ xông vào trong nhà cô, đằng sau còn có Tạ Tu Dực cô chưa từng gặp đi theo.

"Giới thiệu một chút." Tăng Thiến bình tĩnh đứng ở phòng khách nhà cô, chỉ chỉ Tạ Tu Dực nguyên một cây đen, "Đây là nam ca sĩ mới công ty bọn mình vừa ký hợp đồng, Tạ Tu Dực."

Kha Giảo ngơ ngác đứng tại chỗ, thẫn thờ nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, "...Xin chào."

Ai ngờ đối phương ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm, mặt không biểu cảm nhìn sang một bên.

"Nào, anh ngồi trước đi." Tăng Thiến cười kéo ghế ra giống y như một con sói đang vẫy đuôi, để Tạ Tu Dực ngồi xuống, sau đó tóm lấy cánh tay Kha Giảo kéo vào phòng bếp, "Rau Chân Vịt cậu đi theo mình."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Đợi đóng cửa phòng bếp lại, cuối cùng Kha Giảo cũng không nhịn được mở miệng nói, "Cậu đưa nghệ sĩ của cậu tới nhà mình làm gì?"

"Đừng nhắc nữa, thực sự là một lời khó nói hết."

Đôi mắt to của Tăng Thiến đảo hai vòng, giọng điệu nghiêm túc, "Người cậu vừa gặp, hào hoa phong nhã, giỏi giang hơn người, mình dám thề, đây là tài năng hiếm có từ khi mình làm người đại diện tới giờ mới thấy."

"Sau đó thì sao?" Kha Giảo xoa xoa huyệt thái dương, "Nói vào trọng điểm đi."

"Sau đó... Anh chàng này cái gì cũng tốt, chính là tính cách khá lầm lì quái gở." Giọng nói của Tăng Thiến nghe tràn đầy cảm khái, "Lúc đó là anh ta được người khác giới thiệu tới công ty bọn mình, mặc dù không xuất phát từ ý muốn ban đầu, nhưng vẫn tới phỏng vấn, ai ngờ một ca khúc liền khiến cho ông chủ ra quyết định ký hợp đồng với anh ta ngay lập tức, theo lý mà nói, bất kỳ ai cũng đều sẽ nắm thật chặt cái cơ hội nổi tiếng càng sớm càng tốt như thế."

"Nhưng ai biết, từ lúc anh ta ký xong hợp đồng, liền mất tích, nguyên một tháng, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thì không nhận, đêm hôm trước mình không nhịn được nữa tới thẳng nhà anh ta chặn người, một tiếng đồng hồ ở ngoài cửa khuyên anh ta hết lời, anh ta mới đồng ý mở cửa cho mình đi vào."

Nói đến đây, hình như Tăng Thiến nhớ tới chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, "Cậu tin nổi không? Một người đàn ông dáng dấp đẹp như vậy, suốt một tháng liền không ra khỏi cửa dù chỉ một bước, ngày ngày từ sáng đến tối ăn mì gói, cũng không giao lưu với bất kỳ ai, bọn mình còn lo liệu anh ta có chết hay không..."

"... Khác người." Kha Giảo trực tiếp đưa ra ý kiến chủ quan đầu tiên của mình.

"Đúng vậy, thật sự là thế, chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung."

"Cho nên, cậu muốn mở mang kiến thức về "khác người" cho mình?"

"Không phải." Tăng Thiến dừng một chút, dường như đang suy nghĩ xem phải diễn đạt thế nào, "Chuyện đó... Rau Chân Vịt à."

Kha Giảo dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sống chung với cô ấy, trong lòng lập tức có một dự cảm xấu.

"Mình rất tốt với cậu đúng không? Bọn mình là bạn thân suốt đời đúng chứ?" Hai tay Tăng Thiến đột nhiên giữ chặt bả vai cô, vẻ mặt khoa trương, "Tình hữu nghị của chúng ta như thể kim cương không gì phá nổi phải không? Chết vẫn yêu thương nhau mà nhỉ?"

Kha Giảo vừa nghe cái giọng Kinh kịch* của cô ấy cả người liền phát rét, "... Cậu cần mình giúp gì, ngoại trừ bán thân."

📍Kinh kịch*: (hay kinh hí) là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh.

"Sao có thể chứ? Mình giống loại người đó sao?"

Tăng Thiến ra vẻ chính nghĩa phản bác hai câu, rồi mới nói vào chủ đề, "Ừm, thế này, mình chỉ là muốn nhờ cậu bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ra ngoài tới nhà cái vị khác người kia nấu cơm một ngày ba bữa cho anh ta..."

Kha Giảo lặp lại câu nói đó của cô ấy hai lần trong đầu, hất tay cô ấy ra, "Tăng Thiến cậu điên rồi à?"

"Mình không điên! Cậu nghe mình nói xong trước đã!"

Tăng Thiến sốt ruột la to, "Sáng nay anh ta với ông chủ bọn mình đã ký một cái quân lệnh trạng*, anh ta cấm bọn mình khua tay múa chân vào cuộc sống của anh ta, nhưng đồng thời coi như là điều kiện, nội trong một tháng anh ta sẽ viết ra mười bài hát."

📍Quân lệnh trạng*: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa).

"Như vậy thì liên quan gì đến việc cần mình tới nhà anh ta nấu cơm?"

"Cậu phải biết, ông chủ của bọn mình đã lên kế hoạch làm album cá nhân đầu tiên cho anh ta rồi, bọn mình lo trước khi anh ta chưa viết được bài nào thì đã để bản thân chết đói mà phải vào viện trước rồi, vậy chẳng phải đống tiền khổng lồ của bọn mình đổ xuống sông xuống biển hết sao?"

...

Kha Giảo nhíu mày, "Thế sao các cậu không giúp anh ta mời một cô giúp việc theo giờ chuyên nghiệp hoặc một đầu bếp tới nấu cơm?"

"Bởi vì anh ta nói tài nấu nướng của mấy cô giúp việc theo giờ quá tệ, anh ta đã từng xa thải mười mấy người rồi."

"... Tài nấu nướng của mình thì tốt thế sao?"

"Chí ít thì trong tất cả những người bên cạnh mình, không ai có thể nấu những món ăn gia đình thường ngày ngon như cậu, hơn nữa cậu lại là tác giả, thời gian dư dả, tính linh hoạt lớn, dù sao bản thân cậu cũng phải ăn cơm, chẳng qua là nấu nhiều thêm một phần ăn, đúng rồi, bây giờ trong nhà cậu có nguyên liệu gì không? Hay là cậu tùy ý làm chút gì trước đi, xem xem có hợp khẩu vị của anh ta hay không?"

Kha Giảo yên lặng cắn môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tăng Thiến.

"Rau Chân Vịt, mình biết chuyện này rất vô lý, nhưng mà mình thật sự cầu xin cậu giúp mình việc này, mình không muốn trơ mắt nhìn một kỳ tài bởi vì thiếu sót trong tính cách của bản thân mà trở thành tầm thường." Tăng Thiến không chịu kém mắt đối mắt với cô, "Chẳng phải cậu cũng rất thích những giọng nói hay luôn khiến lòng người rung động đó sao?"

Kha Giảo thở dài, trong lòng lại có thể hiểu được tâm trạng của Tăng Thiến, mặc kệ bản thân làm nghề gì, ai cũng đều không muốn bỏ qua một nhân vật có lẽ có thể mở ra thời đại mới thay đổi cái nghề đó.

Huống hồ, Tăng Thiến chính là dựa vào tình yêu âm nhạc cùng ước mơ như vậy, mới mặc kệ sự phản đối của tất cả mọi người xung quanh, không chút do dự từ chối thư mời học thạc sĩ của học viện sinh vật học tốt nhất nước Mỹ, "xuống biển*" làm người đại diện "khai thác" những ngôi sao tương lai tiềm ẩn.

📍Xuống biển*: Ý chỉ việc từ bỏ hệ thống việc làm an toàn có bảo đảm và tham gia vào các hoạt động kinh doanh rủi ro, đòi hỏi sự can đảm.

Thời buổi này, quả thực vô cùng cần nhân tài.

"Được."

Suy nghĩ một lúc lâu, Kha Giảo cũng cắn răng gật đầu.

Chung quy vẫn là không nỡ tàn nhẫn từ chối lời thỉnh cầu chân thành như vậy của bạn thân, mà cô cũng không thể không thừa nhận, ở trong lòng, cô quả thật có chút hứng thú với vị kỳ tài này.

Nói không chừng, sau khi chung sống với anh ta, anh ta có thể cho cô linh cảm sáng tác ra nam chính của quyển sách tiếp theo thì sao? Ai bảo cô là một tác giả lấy linh cảm làm mạng sống chứ?

Dù sao... đối với một trạch nữ như cô mà nói, cũng chỉ là nhiều thêm phần cơm một người bạn mà thôi, coi như là... trải nghiệm cuộc sống, tích lũy kinh nghiệm sống vậy.

"Rau Chân Vịt, mình yêu cậu!" Nghe được câu trả lời chắc chắn của cô, Tăng Thiến kích động đến mức ôm chặt cô, "Mình thật sự quá yêu cậu luôn! Cậu chính là chúa cứu thế! Là niềm tự hào của thế giới!"

Sau khi Kha Giảo nghe cô ấy ở bên cạnh nói năng lộn xộn cả phút đồng hồ nữa, cuối cùng đành bất đắc dĩ mở miệng cắt ngang, "Mình còn một vấn đề cuối cùng."

"Cậu nói đi!"

"Cái vai "nữ đầu bếp tay sai" này phải làm bao lâu?"

"Mình không cam đoan với cậu được, ngộ nhỡ anh ta thực sự công nhận tài nấu nướng của cậu, thì trong thời gian ngắn cậu không đi được."

"... Cậu chắc chắn sẽ không phát triển đến bước phải bán thân làm đầy tớ chứ?" Kha Giảo vuốt vuốt trán.

"Cái này mình dùng khả năng sinh dục của bạn trai mình bảo đảm với cậu." Tăng Thiến trả lời cực nhanh, "Mình cảm thấy không chỉ đối với phụ nữ, mà đối với bất kỳ sinh vật sống nào anh ta cũng đều không có hứng thú."

...

Mặc dù câu trả lời này hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng coi như là có ý trả lời, Kha Giảo vốn cũng không phải là người thích càu nhàu, "ừm" một tiếng rồi đi lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Đợi đến lúc cô bê một đĩa rau xào với một bát sườn nướng tiêu ra, vị kỳ tài trong truyền thuyết hình như đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi rồi.

"Nào, nếm thử tay nghề của bạn thân tôi chút." Tăng Thiến tùy tiện tiến tới, đánh thức anh.

"Mùi vị chắc cũng chưa tới mức quá ngon, chịu khó ăn thử xem." Kha Giảo đưa đôi đũa cho anh.

Dường như Tạ Tu Dực vẫn rất buồn ngủ, không lên tiếng, chỉ đưa tay nhận lấy đôi đũa.

Nương theo thế ngẩng đầu của anh, lúc này Kha Giảo mới thấy rõ mặt anh, ầy... quả đúng là vô cùng đẹp.

Lông mày thanh tú, cái mũi thẳng, da dẻ trắng nõn mà không nữ tính, nhất là đôi mắt trong ngũ quan, đen lánh lại sâu thẳm, vô cùng xinh đẹp.

"Khụ khụ." Vừa ngây người một lúc, cô đã bị Tăng Thiến bóp cánh tay với vẻ mặt đầy chế nhạo.

"Không tệ."

Kha Giảo đang định giơ tay lên cấu cô ấy, thì nghe thấy một giọng nam lạnh lùng vang lên trong phòng.

"Thật sao?" Tăng Thiến phản ứng cực nhanh, mặt mày hớn hở nhìn Tạ Tu Dực, hưng phấn hỏi, "Anh thích đồ ăn Rau Chân Vịt làm?"

Tạ Tu Dực mặt không biểu cảm tiếp tục ăn, một lát sau mới đáp lại, "Thịt làm không tệ."

"Tốt quá rồi!" Tăng Thiến phấn khích liên tục vỗ vai Kha Giảo, "Rau Chân Vịt, cậu thật quá thần mà, chúc mừng cậu vượt qua bài kiểm tra ma quỷ!"

...

Kha Giảo đen mặt vuốt vuốt trán.

"Đây, địa chỉ nhà của anh Tạ là phòng 1201 số 1288 đường Trường Lạc, số điện thoại 139********, mình đi hẹn hò với bạn trai trước đây, cậu với anh ta chung sống hòa thuận nha." Còn không chờ cô suy nghĩ thêm, Tăng Thiến đã nhét một tờ giấy vào trong tay cô, rồi nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.

Để lại Kha Giảo hơi xấu hổ ngồi đối diện Tạ Tu Dực, chỉ có thể im lặng nhìn anh xử lý sạch sẽ toàn bộ cơm với thức ăn, để lại bát đĩa trống trơn.

Có phải cô... nên làm một bài tự giới thiệu trước không?

"Tôi tên Kha Giảo, nghề nghiệp là tác giả." Ho nhẹ một tiếng, cô cố gắng nói chuyện thật nhẹ nhàng, "Bình thường sáng trưa tối lúc nào tôi tới nấu cơm thì tiện cho anh?"

Anh im lặng vài giây, "Tùy."

"Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi trương đối lành mạnh," Cô nhìn anh, "Ba bữa cơm theo thứ tự thời gian là buổi sáng 8 giờ, buổi trưa 12 giờ, buổi tối 6 giờ."

Anh "ừ" một tiếng từ trong lỗ mũi.

Cô lẳng lặng nhìn anh, suy nghĩ một chút, "Tôi biết anh không thích người khác đi tới đi lui trong nhà mình, tôi cũng không thích tới nhà một người lạ nấu cơm, thế nhưng anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xâm phạm can thiệp vào bất kỳ chuyện cá nhân riêng tư nào của anh, thế giới của tôi cũng rất đơn giản, sẽ không mang phiền phức tới cho anh, tôi sẽ dựa theo ba cái giờ này tới nhà anh."

Thấy anh không nói chuyện cũng không phản bác, cô gật đầu, "Cứ như vậy là được rồi."

Đang định đứng dậy thu dọn bát đũa, lại thấy Tạ Tu Dực đột nhiên chậm rãi lấy từ trong túi quần ra một thứ đặt lên bàn.

Kha Giảo cúi đầu nhìn, nhận ra là một chiếc chìa khóa.

Anh lại có thể cho cô chìa khóa dự phòng nhà anh... (⊙o⊙)

Lúc này Tạ Tu Dực đứng dậy rất nhanh, đi về phía cửa nhà.

Cô cầm chiếc chìa khóa màu bạc lên, ló đầu nhìn thoáng qua Tạ Tu Dực đang đi giày ở cửa nhà, bỗng nhiên nhướng mày mở miệng nói, "Nói nhiều hơn một câu thì anh sẽ chết sao?"

Qua vài giây, mới nghe thấy sáu chữ chậm rì rì bay tới từ ngoài cửa.

"Ngày mai làm thịt kho tàu."

...

Kha Giảo đứng tại chỗ đối diện với bóng lưng cao gầy của anh sửng sốt một lúc, giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương đang co giật liên tục.

Cô thực sự rất sợ sau này mình sẽ đánh nhau với anh...

~ Hết chương 1 ~

_______________________________

Lời tác giả:

Tạ công tử của chúng ta, thật sự... không phải cao ngạo lạnh lùng bình thường được không hả? Có điều em gái Rau Chân Vịt à, em thật sự chịu (thật ra là...) đánh nhau với Tạ công tử sao?

Có người hỏi tôi, Đậu Đậu, cô kết hợp giới showbiz với cổ phong võng phối lại với nhau thế nào vậy? Chỉ từng nghe nói viết về thanh khống, chứ trước giờ chưa từng nghe giới showbiz + thanh khống.

Tang Đậu Đậu: Ta chính là ta, nhan sắc không như pháo hoa [ngươi cút đi]

Hãy nói cho tôi biết: Tạ công tử và Djay, vị nào là món ăn của các bạn~~~? A ha ha ha

Bài hát đề cử của chương, không ai không biết không ai không hiểu, 《Khuynh Tận Thiên Hạ》 của Hà Đồ, khiến cho bao nhiêu người từ nay bước vào ca nhạc giới cổ phong, đẹp đến nỗi ngủ không được!

Lời Editor:

YouTube: Khuynh Tận Thiên Hạ [倾尽天下]: https://youtu.be/08fHL7UxAj4

SoundCloud: Khuynh Tận Thiên Hạ [倾尽天下]: https://soundcloud.com/meocon243/khuynh-tan-thien-ha-ha-do

5Sing: Khuynh Tận Thiên Hạ [倾尽天下]: http://5sing.kugou.com/yc/1824198.html