Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 21

Người nào đó đi một đôi giày màu đen, mấy hàng cúc phía trên của chiếc áo sơ mi màu chàm đã cởi ra, loáng thoáng để lộ một vòm ngực mạnh mẽ và sợi dây nhỏ màu đỏ gắn kèm một hòn ngọc màu lục bích.

Người nào đó dung mạo cực phẩm, xa cách lại lạnh lùng, tuấn tú mà đẹp trai, nhìn ở góc độ nào cũng toát lên vẻ thanh nhã tinh tế khiến người đối diện không cách nào cưỡng lại nổi, quả nhiên trời đất này cũng thật biết cách tạo hiền tài, người đó vì thế cũng tự nhiên mà trở thành trung tâm của vũ trụ.

Người nào đó đứng ở một vị trí cao ngất chói lọi liếc mắt nhìn xuống Triệu Tử Mặc, con ngươi đen láy sâu thẳm mà tĩnh lặng như mặt hồ, vừa thâm thuý, vừa nhàn nhạt lại không gợi lên chút sóng nào.

Người nào đó, chính là đối tượng mà Triệu Tử Mặc vừa hứa hươu hứa vượn rằng trong vòng một tháng nhất định sẽ bắt lấy cho bằng được.

Triệu Tử Mặc 囧, đột nhiên trong lòng mãnh liệt dâng lên một cảm xúc, chỉ muốn ngay giờ phút này đâm đầu vào tường mà chết quách cho xong.

Quả nhiên không thể đứng sau lưng người khác làm trò nhăng cuội mà!

Hay là bỏ chạy…

Hay là giả bộ như mình chưa nói cái gì sất…

Hoặc ra vẻ như không nhìn thấy anh, coi anh là người vô hình rồi tìm cách lẻn qua…

Chỉ trong nháy mắt mà trong đầu Triệu Tử Mặc đã nảy ra vô số kế sách ứng phó, nhưng ông trời thật biết trêu ngươi, đến khi cô quyết định hành động, thì mọi chuyện lại biến thành thế này.

Triệu Tử Mặc trưng ra một bộ dạng cười đến híp cả mắt nhướn cả mày, mặt không đổi sắc thu lại đôi chân đang dẫm lên chân anh, sau đó vô cùng tự nhiên xoay người một cái, lùi về phía sau hai bước, đứng tại một khoảng cách an toàn: “Ha ha, cực phẩm, rốt cuộc anh cũng hiện thân rồi…”

Triệu Tử Mặc mãnh liệt muốn vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trên mặt thì làm vẻ cực kỳ thản nhiên, nhưng chính những tiếng cười “ha ha” đầy giả tạo của cô đã tố cáo huỵch toẹt mọi lúng túng cùng quẫn bách của cô bây giờ.

Hai tay Cố Thành Ca vẫn để trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt không có biểu hiện gì, đôi mày đen nhánh rất tự nhiên mà khẽ nhướn lên: “Ừ. Nghe nói em tìm anh.”

Rất tốt, đích xác là một câu trần thuật không hơn không kém.

Triệu Tử Mặc tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, cho nên lập tức nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, liên tiếp gật đầu y như gà mẹ mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, là vì em định mời anh ăn cơm, chuộc lỗi cho lần em bắt anh phải giả vờ làm bạn trai em trước mặt Chu Đại đó…”

Vẻ mặt Cố Thành Ca vẫn bất động như cũ, đôi môi chỉ nhàn nhạt nhếch lên: “Vậy đi thôi.”

Triệu Tử Mặc rốt cục cũng hiểu thế nào gọi là “thụ sủng nhược kinh (*)”, vừa mừng vừa sợ: cực phẩm không lẽ nào lại dễ dàng đồng ý như thế chứ???

(*) “thụ sủng nhược kinh”: đột nhiên được sủng ái đâm ra sợ ấy.

Cố Thành Ca còn đang xoay người định đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào ba vị mỹ nữ vẫn còn đang ngơ ngẩn đứng đó.

Chỉ có Cố Thành Tây biết, vị anh trai ruột thịt ruột thịt này đang nhìn cô, hơn nữa lại đột nhiên gặp nhau ở chỗ này, anh trai cô rất có thể muốn tìm cô có việc nha…

Trong thâm tâm Cố Thành Tây, giờ đây cô đang chờ đợi Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì bị sét đánh một lần nữa.

Được tận mắt chiêm ngưỡng cảnh tượng người ta bị sét đánh quả thực là quá sung sướng hả hê, cũng giống như lúc hai vị mỹ nữ biết được Tiêu Sở Diễn đích thực là bạn trai của Cố Thành Tây cô vậy đó.

Mà lần này, không chỉ có hai vị mỹ nữ, A Mặc cũng rất có khả năng sẽ bị sét đánh ấy!

Nhưng mà, tình huống Cố Thành Tây đang âm thầm mãnh liệt mong đợi, lại không hề xuất hiện.

Triệu Tử Mặc không thèm để ý đến ai, híp mắt cười giới thiệu theo thứ tự: “Đây là ba vị mỹ nữ cùng phòng với em, Thi Tiểu Phì, Cố Thành Tây và Khương Khương.”

Đôi mắt đen trầm của Cố Thành Ca quét qua một lượt trên người các cô, sau đó giơ tay ra trước mặt Thi Tiểu Phì, khẽ mỉm cười: “Chào em.”

Thi Tiểu Phì giờ phút này hồn đã bay lên mây, những tia thần trí còn sót lại không ngừng thúc giục cô nàng vươn móng vuốt ra mãnh liệt chụp lấy bàn tay của cực phẩm mỹ nam: “Chào anh chào anh, em là Thi Y Nỉ.”

Hừ, A Mặc thúi, ăn gan hùm mật gấu gì lại dám đứng trước mặt cực phẩm giới thiệu biệt danh của cô cơ đấy!

Mặc dù rất “không nỡ xa rời” nhiệt độ bàn tay của Cố Thành Ca, nhưng Thi Tiểu Phì vẫn rất chi là biết điều mà lưu luyến buông tay ra, hơn nữa rất chi là giữ vững hình tượng thục nữ, mỗi lời nói mỗi hành động mỗi nụ cười của cô nàng đều cố gắng hết sức che đậy bản chất biến thái mê trai vốn đã ăn sâu vào máu của mình.

Dĩ nhiên rồi, Thi Tiểu Phì bổn cô nương đây dù có mê trai đến cỡ nào cũng làm sao có thể chảy nước miếng ròng ròng trước mặt cực đại mỹ nam được cơ chứ! Cho nên Tiểu Phì nhà chúng ta giờ phút này quang minh chính đại đứng trước mặt Cố Thành Ca, mặc dù lòng tràn đầy vui sướng cùng hư vinh nhưng trên mặt lại làm ra vẻ ta đây thản nhiên lắm bình tĩnh lắm, không để lộ ra bất cứ một sơ hở nào.

Dù nói như thế nào đi nữa, đoá hoa nhỏ là cô chẳng phải cũng đã có chủ rồi sao?

Chỉ có điều, trong lòng nghĩ gì thì mãi vẫn chỉ là chuyện của trong lòng mà thôi.

Giờ phút này trong thâm tâm Thi Tiểu Phì chỉ còn lại một cảm giác cực kỳ hưng phấn, cực kỳ hoan hỷ sướng thầm: A ha ha, rốt cục cũng được bắt tay cực phẩm một lần rồi!!

Lại nói, Cố Thành Tây xưa nay vẫn tĩnh lặng như nước, bây giờ lại trưng ra một bộ mặt cực kỳ mất bình tĩnh khiến người ta phải trố mắt nhìn.

Cô nàng sau khi đợi Thi Tiểu Phì buông tay ra, lập tức vươn móng vuốt của mình chồm về phía bàn tay đang định bỏ lại vào túi quần của Cố Thành Ca, cười đến nỗi đôi mắt cong tít lên, nhìn xan giảo vô cùng: “Cực phẩm, tên của chúng ta chỉ khác nhau đúng một chữ thôi đấy, sau này có thể gọi anh là anh trai ruột thịt ruột thịt được không!”

Khoé miệng Cố Thành Ca ngay lập tức có chút giật giật, nhưng chỉ trong chớp nhoáng anh đã thu hồi được vẻ điềm tĩnh thản nhiên ban đầu, chỉ lẳng lặng lấy từ trong túi quần ra một tấm danh thiếp đưa cho Cố Thành Tây, sâu trong đáy mắt thấp thoáng ý cười: “Rảnh rỗi thì gọi theo số điện thoại này, có thể tìm được tôi.”

Sau đó anh quay sang nhìn Khương Khương: “Em tên Khương Tự Nguyên?”

Khương Khương căng thẳng gật đầu: “Dạ!” Cùng lúc đó trong lòng lại đang vô cùng hỗn loạn, trời ạ trời ạ, cực phẩm mỹ nam làm sao mà biết được tên của một kẻ vô danh tiểu tốt như cô thế!!

Cố Thành Ca từ tốn mở miệng: “Tôi biết Tề Lỗi.”

Mỹ nữ Khương Khương đẹp như ánh mắt trời lập tức nhảy chổm lên, ánh mắt phản chiếu những tia sáng phấn khích bừng bừng, hệt như dòng nước trong lành chậm rãi chảy vào viên bảo thạch màu đen, sáng chói mà rực rỡ: “Anh ấy đang ở đâu?”

Ánh mắt của cô nàng rõ ràng ướt ướt, giọng nói rõ ràng có chút gì đó nghẹn ngào.

Cố Thành Ca lại lấy ra một tấm danh thiếp khác: “Anh ấy hiện là luật sư ở sự vụ Tề Hà Thành, nhưng bây giờ em không cần đi tìm anh ấy đâu, anh ấy sáng nay vừa mới đi công tác rồi, khoảng ba ngày nữa mới về.”

Cực phẩm dứt lời, lại quay sang nhìn Triệu Tử Mặc đang đứng bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Triệu Tử Mặc ngơ ngơ ngác ngác, động tác y như rô bốt chậm rãi theo sát bước chân anh.

Cô cảm thấy, trong thâm tâm mình vẫn có chút cảm giác như đang nằm mơ, chẳng phải người đời đều đồn rằng cực phẩm xưa nay cạo ngạo lạnh lùng, xa cách đạm mạc, chưa bao giờ bỏ một nữ sinh nào vào mắt hay sao? Làm sao lại có thể đồng ý đi với cô dễ dàng như thế chứ? Hơn nữa cách anh nói chuyện với ba vị mỹ nữ cũng tuyệt đối bình dị gần gũi, hoà ái dễ gần mà! (Lời tác giả: tha thứ cho A Mặc nhà chúng ta đầu óc đã có vấn đề đến mức nói nhăng nói cuội rồi!)

Cùng lúc đó, Khương Khương tay nắm chặt tấm danh thiếp, toàn thân khẽ khàng run rẩy.

Nhìn hai bóng người đẹp như tranh vẽ đang dần đi xa, Thi Tiểu Phì rốt cục cũng khôi phục lại tiếng nói của mình, không thèm làm người câm điếc nữa, vẻ mặc kinh ngạc đến tột độ: “Khương Khương à, Tây Tây à, đại thần vừa mới hoàn thành nguyện vọng của chúng ta đó, chẳng lẽ lại là, hây hây hây hây hây…!!”

Khương Khương tạm thời gác qua một bên cơn xúc động tìm được tung tích của Tề Lỗi, tự động nhập cuộc, miệng lẩm nhẩm phân tích: “Vừa rồi, A Mặc hình như có nói cảm ơn cực phẩm về việc anh ấy đồng ý làm bạn trai của cô nàng…”

Cố Thành Tây bình tĩnh gật đầu: “Tuyệt đối chính xác! Anh trai ruột thịt ruột thịt của ta cũng không hề mở miệng phản đối…”

Cho nên…

Thi Tiểu Phì lạnh toát cả sống lưng, dẫn đầu cả bọn mở miệng gào ghét: “A Mặc của chúng ta thật sự quá trâu bò, trong lúc chúng ta còn chưa kịp phát giác ra điều gì thì A Mặc đã thu phục được cả long thần kiến thủ bất kiến vỹ (*) rồi! Wa wa wa, cực phẩm đại thần lại chính là, mây trôi trên cả mây trôi đó nha…~~~”

(*) “Long thần kiến thủ bất kiến vỹ”: chú thích chương 20

Khương Khương ngước mặt nhìn trời cảm thán: “Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của A Mặc thật sự không hề lãng phí tài nguyên quốc gia một chút nào…”

Cố Thành Tây thì yên lặng thốt: “Thế giới này thật huyễn hoặc mà…”

Cô nàng nói thế cũng có lý do cả, bởi vì ngày xưa khi Cố Thành Tây và Triệu Tử Mặc mới chỉ là mấy đứa con gái nhỏ tí, Cố Thành Tây đã hùng hồn tuyên bố rằng: “A Mặc ơi A Mặc à Tiêu Sở Diễn là của ta rồi, mi xinh đẹp như vậy, tương lai nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, nếu không ta giới thiệu cho mi một người, anh ấy rất ưu tú rất rất ưu tú đó…”

Đây có phải, cái gọi là duyên phận trong truyền thuyết hay không?

***

Triệu Tử Mặc đi theo Cố Thành Ca về phía cổng Đông náo nhiệt, tuy vào giờ này trên đường cũng không gặp nhiều người lắm, nhưng bất kể là ai cũng ít nhất đều phải ngoái đầu lại nhìn theo đôi mỹ nam mỹ nữ.

Mặc dù đã từng có một lần kinh nghiệm sóng vai đi cùng cực phẩm như thế này rồi, nhưng Triệu Tử Mặc vẫn không cách nào có thể chuyên tâm đươc, thình thoảng lại quay sang bên này nhìn một chút, quay sang bên kia liếc một cái, ai bảo ánh mắt của mọi người quá kinh hoàng quá quái dị, ai bảo cô lại còn đang dính vào xì căng đan tình ái với cực phẩm cơ chứ!

Triệu Tử Mặc nghiêng đầu nhìn sang cực phẩm, anh vẫn lạnh lùng, thản nhiên và bình tĩnh như thường.

Rồi dần dần, Triệu Tử Mặc cũng bình tĩnh trở lại.

Dù sao cô cũng tuyệt đối không bài xích mấy lời đồn bát quái của bàn dân thiên hạ, hơn nữa một chút cũng không hề ghét việc được sóng vai đi cùng anh như thế này, vậy thì tại sao lại cứ phải trưng ra một bộ dạng quýnh quáng để cho người ta chê cười cơ chứ!

Huống chi, nhiệm vụ trước mắt cô phải làm, chính là “thu phục cực phẩm” cơ mà.

Về phần cụm từ “thu phục” này, dù có muốn suy ra theo một nghĩa khác hay không, cô vẫn quyết định sẽ nghĩ lại một cách cẩn thận, bởi vì mặc dù cực phẩm hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp Lương Kính và Lương nãi nãi, còn cực kỳ thành công trong việc khuyên ngăn Chu Đại, nhân phẩm thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng mà, ấn tượng đầu tiên của anh trong cô lại là một người quá lạnh lùng, quá xa vời, dường như không cách nào với tới…

Hơn nữa, nghe thiên hạ đồn đại Trầm Tích Vi là một đại mỹ nữ tài sắc ngời ngời, vậy mà cố gắng bao năm vẫn chưa một lần lọt vào mắt cực phẩm, không phải do cô tự ti đâu, nhưng bản thân cô nhận thấy mình không đẹp không quyến rũ bằng Trầm Tích Vi, thử hỏi thế thì làm sao có thể được cực phẩm để mắt tới đây?

Triệu Tử Mặc cứ thế đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đến khi lấy lại được tinh thần thì cực phẩm đã đưa cô đến mấy hàng quán trong Phong Đại rồi, cô vẫn cứ cho rằng anh sẽ dẫn cô vào quán cơm nào đó, không ngờ anh lại vẫn chỉ như cũ, tiến vào dòng người tiếp tục bước đi.

Cực phẩm là khách quý ngày hôm nay của cô, bởi vì mong muốn mãnh liệt hoàn thành nhiệm vụ, cho nên cô không còn cách nào khác đành cắm đầu cắm cổ chạy theo, rất nhanh đã hoà vào đám người ồn áo náo nhiệt trên đường.

Triệu Tử Mặc rốt cục không kềm lòng được nữa, mở miệng nhắc nhở: “Cực phẩm, chúng ta không phải đang đi ăn cơm sao?”

Mỗ cực phẩm nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng đáp: “Không.”

“Gì?” Triệu Tử Mặc há hốc mồm, ngoáy ngoáy tai tự cho rằng mình đang nghe nhầm.

“Em còn chưa ăn cơm tối sao?” Cố Thành Ca dừng bước, khẽ quay đầu lại nhìn về phía cô.

Triệu Tử Mặc: “…”

Này này này này!! Dĩ nhiên là em ăn rồi!! Nhưng mà cực phẩm à, nhà ngươi không phải quá lật lọng rồi sao, nói không muốn đi là không chịu đi thật ấy hả!! Hừ hừ, quả nhiên là tác phong của đại thần mà!

Triệu Tử Mặc khóc không ra nước mắt, cô còn đang cố tình mượn bữa cơm này để tiện thể nhắc tới chuyên mục “Tiểu hà tiêm tiêm” cơ mà, rõ ràng còn chuẩn bị sẵn tâm lý thà chết cũng không chịu hy sinh (*) rồi cơ mà!!!

(*) A.T: hị hị, gốc ấy mà, nó là “đã chuẩn bị sẵn, cho dù có chết cũng không hối tiếc” nhưng mà ta thấy thế này hay hơn, hài hài, câu cửa miệng của anh dzai ta đó

Cố Thành Ca khẽ mỉm cười: “Nếu như em có việc muốn nói với anh, bây giờ có thể nói.”

Triệu Tử Mặc kinh hãi nhìn chằm chằm vào cực phẩm: “Thật không?”

Cố Thành Ca chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

A ha ha ha, đúng là cơ hội ngàn vàng không cầu cũng đến, Triệu Tử Mặc dứt khoát tận dụng ngay, cô hít sâu một hơi: “Vậy em không khách khí nữa cực phẩm đài truyền hình trường muốn mời anh tham gia chuyên mục phỏng vấn “Tiểu hà tiêm tiêm” anh có đồng ý không!”

Triệu Tử Mặc chỉ cần một hơi là đã huỵch toẹt được tất, xong xuôi liền giương mắt lên chớp chớp nhìn trân trối vào phản ứng của cực phẩm.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Không hề có tiếng trả lời, Cố Thành Ca vẫn chỉ nhìn cô một cách đầy bí hiểm.

Vã mồ hôi, cha mẹ ơi, người ta vẫn thường bảo nói chuyện nhất định không được lỗ mãng, có phải là nhằm ám chỉ tình huống này không hả trời!!

Triệu Tử Mặc 囧 muốn chết, cô vốn cũng biết vị cực phẩm này xưa nay lạnh lùng cao ngạo, bây giờ không trực tiếp cự tuyệt đã là may mắn tám đời nhà cô rồi!

Nghĩ nghĩ một hồi, tinh thần Triệu Tử Mặc ngày càng sa sút, không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng buồn bã cúi đầu.

Trên đỉnh đầu, bất ngờ truyền đến tiếng nói của anh.

“Được.” Thanh âm này thoảng qua như gió, khẽ lướt qua đôi tai cô: “Nhưng anh hy vọng chuyên mục này chỉ làm để lấy hình thức mà thôi.”

Triệu Tử Mặc giờ phút này dường như không thể tin vào tai mình nữa, cô kinh dị ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào anh, chỉ thấy đôi môi của cực phẩm đang khẽ cong lên, đôi mắt bí hiểm nhìn cô bây giờ đã loé ra những tia sáng dịu dàng, nhưng bởi vì ánh đèn bên đường chiếu rọi quá mờ ảo, cho nên bất giác cô cảm thấy, nét dịu dàng đó sao mà giống hệt như trong mơ…

Triệu Tử Mặc hít sâu một hơi, lại tiếp tục hít sâu một hơi nữa, mang theo hai mươi phần một trăm hy vọng: “…Cực phẩm, em cứ thế mà thu phục được anh rồi sao?”

Hình như, hình như cô vừa bắt đầu công việc rồi thì phải…

Cố Thành Ca: “…”

Anh không nhịn được nhíu mày, nhìn cô một cái, rồi lại liếc cô thêm một cái nữa, sau đó lạnh lùng quay người bỏ lên phía trước.