Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo

Chương 17: Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo!

Anh nghe thế cũng chỉ gật đầu, không ngờ cái gã biến thái đó lại chính là một vị giám đốc của công ty có tiếng tâm ở giới Thượng Hải, mà cũng đúng. Nhìn khuôn mặt học thức thế kia mà, chỉ trách anh không thèm tin lời cô.

Anh sực nhớ lại chuyện học hành của cô, cân nhắc khiêm tốn.

- Ngày mai đi học nhé, nếu không thì tôi nghỉ chơi với cô!

- Hả? Đi học?_Cô nhăn mặt.

- Sao? Không muốn đỗ đại học hả? Tôi biết là chỉ số IQ của cô cao nhưng cũng đừng vì thế mà bỏ lơ chuyện học, không tốt!

Anh khuyên nhủ cô như một người anh trai thật sự, lo lắng quan tâm cô biết bao. Không như thằng anh trai ngốc nghếch kia, chỉ biết tới công việc là trên hết. Cô choàng vai anh mỉm cười nói.

- Lúc nào A Dương cũng lo cho tôi hết! Không uổng công là bạn tốt của tôi!

Anh mỉm cười rồi nói câu cuối trước khi rời khỏi.

- Vậy khi nào rảnh sang nhà tôi chơi, ngày mai nhớ đi học nhé!

- Tôi biết rồi! Về cẩn thận!

Tối hôm đó, anh ngồi trên bàn học viết văn bản, khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt vô cảm, không còn hồn của hắn cứ luôn ám ảnh anh không ngừng, mỗi lần đặt viết xuống là trong đầu lại hiện lên giọng nói của hắn, cảm giác là lạ bao trùm anh. Anh không hiểu nổi bản thân, rốt cuộc là mắc chứng gì!. Không lẽ anh thích hắn ta? Mà làm sao có thể chứ, anh là con trai thì đương nhiên phải thích con gái, không thể là một người luyến ái được, như vậy trái với luân thường đạo lý.

Đến mai 9h tối chưa viết xong vì cứ mãi nghĩ đến khuôn mặt của cái tên đáng ghét kia, anh nghiến răng vò đầu bức tóc trong tâm trạng bực dọc. Rõ là rất ghét nhưng cũng thấy rất muốn biết hắn đang gặp chuyện gì. Ủa, mà sao anh lại nhiều chuyện như vậy chứ?.

Anh cố không suy nghĩ nhiều về hắn, chú tâm cằm bút nắn nót viết tài liệu để mai còn nộp cho giáo viên...

/ Ở vinh biệt thự Đoàn gia /

- Ê Đoàn Sinh!

Cô điên tiết đạp cửa như một kẻ kiêu căng, không thèm quan tâm hắn sẽ xử cô ra sao nếu cô còn xưng tên hắn cọc lóc như thế nữa. Một lực hậm hực bước vào phòng hắn, xung quanh tối om như mực, cô tiện tay với lấy công tắc đèn. Trước mắt cô là cảnh hắn đang ngồi trên ghế, đầu hắn dựa vào ghế trên bàn làm việc nhìn cực kì mệt mỏi, dáng vẻ không còn ổn như lúc nãy. Cô vẫn không thèm để ý một chút, khoanh tay bước lại nhìn hắn rồi hất giọng.

- Ê, sao anh bơ tiểu mỹ thụ của anh vậy?

- ...Em đừng nói nữa có được không? Anh mệt lắm rồi!

- Hmm, đừng trốn tránh lời nói của em! Mục đích của em kêu anh về sớm là để gặp Nhất Dương đấy. Anh làm hỏng mẹ kế hoạch của em rồi!_Cô thở dài chán chường không quen nài nỉ hắn.

Hắn ngóc đầu dậy, đôi môi thô kệch trắng bệch, ánh mắt vô hồn nhìn cô. Khuôn mặt nhăn lại trông khó coi vô cùng, trên trán tuông ra mồ hôi không ngừng khiến tóc mái của hắn ướt như vừa mới gọi đầu xong. Cô giờ mới lo lắng, có chút bất an hỏi.

- Đoàn Sinh, anh bị làm sao vậy?

- Ra ngoài, anh muốn nghỉ ngơi!

Hắn lạnh nhạt một lời vẫn muốn đuổi cô về phòng, ra khỏi nơi đây. Hắn không muốn sự càu nhàu khiến hắn chỉ muốn rối tung lên. Đầu hắn như búa bổ, cảm giác như muốn chết đi. Hắn vừa lạnh vừa cảm thấy nóng trong người. Y Y không chịu nghe lời, chạy đến bên hắn rồi gờ lên trán, khuôn mặt bình thản suy đoán.

- Anh bị sốt rồi, để em kêu Vân Đốc tiên sinh tới!

- Không cần, anh muốn được yên tĩnh...Anh...

Chưa nói xong, hắn bất giác nhắm tịch đôi mắt lại rồi ngã xuống ghế. Cô bất giác cảm thấy trong lòng có chút lo âu, lay hắn dậy nhanh.

- Đoàn Sinh, Đoàn Sinh...Đoàn Sinh...

...Không chần chờ gì thêm, cô kêu quản gia gọi điện cho Vân Đốc ngay lập tức. Chỉ trong mấy phút, y đã có mặt trong biệt thự. Cầm theo hộp y tế đến bên giường của hắn, đưa đôi tới hắn, người con trai đang thở thoi thóp với khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống kia.

Vài phút sau, y tiêm cho hắn vài liều thuốc hạ sốt kèm theo bộc thuốc trên tay đưa cho cô, cô ngồi đó nhìn y, vội nói.

- Tiên sinh, anh ấy sao rồi?

- Tiểu thư yên tâm, cậu chủ sẽ tỉnh lại vào ngày mai. Sáng mai cho cậu ấy ăn cháo rồi uống thuốc nhé, cũng chú ý tới cơ thể một chút! Nếu làm việc quá sức cũng sẽ khiến cơn sốt trở lại!

- Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn tiên sinh!

Cô vẫn lễ phép, lịch sử cảm ơn một tiếng. Vân Đốc mỉm cười ôn nhu, giọng nói trầm trầm mọi ngày cất lên.

- Vậy xin phép tiểu thư, tôi về trước!

- Vâng!

Cô chỉ gật đầu rồi tiễn Vân Đốc ra khỏi vinh biệt thự kia. Quay lại ngồi kế bên hắn, im ắng nhìn lại khuôn mặt của anh trai cô. Khuôn mặt vô cùng đáng yêu khi ngủ, khi thức dậy lại vô cùng đáng ghét. Nhưng cô có thể thấy sự bình yên nơi hắn...Nơi người anh trai ấm áp của cô, yêu thương cô biết bao nhiêu. Cô mỉm cười, vắt khăn lau rồi đắp nhẹ lên trán hắn cho hắn đỡ nóng. Một lời dịu dàng thoát ra từ trong miệng xinh xắn kia.

- Đoàn Sinh, anh vất vả rồi!. Mấy năm nay, tuy chúng ta không có cha mẹ, một tay anh tận tụy chăm sóc em. Đánh đổi thanh xuân của mình chỉ để lo cho em, dựng lên biệt thự to lớn như thế này!

Cô mỉm cười có đôi chút cảm thấy thương người anh trai đang nằm đó. Vì anh ấy đã đánh mất cả tuổi thanh xuân năm cấp 3. Không yêu ai, không vì ai phải lụy! Chỉ lo cho việc học, anh nói với cô...Có địa vị tối cao, có sự thông minh mới có thể tồn tại được trong cuộc đời khắc nghiệt này! Phải trở thành kẻ cho người khác phải ngưỡng mộ, phải tôn kính anh mới hả dạ.

Cuối cùng anh cũng làm được, trở thành giám đốc dựng lên cơ đồ ngày hôm nay. Cô vô cùng ngưỡng mộ anh, người anh trai đáng kính!.

- Lúc nào em cũng làm anh phải đau đầu, điều này em xin lỗi trước!. Tuy không được hơi ấm từ ba mẹ nhưng em lại có anh là đủ rồi, một đời này có người anh trai như anh quả thật may mắn!

Tuy không còn ba mẹ, nhưng cô lại có được người cô trân quý nhất!. Cuộc đời này, quả thật không uổng!.

Cô nghĩ ngợi đủ thứ rồi tự cười một mình, khuôn mặt đôi chút buồn rũ rượi, cô đứng dậy ghé sát bên hắn, hôn lên trán hắn một tiếng chụt rồi nói.

- Đoàn Sinh, anh vất vả rồi! Nghỉ ngơi nhé!

Nói xong, cô bỏ đi mất.

Đóng cửa phòng lại nhẹ nhàng không quên tắt đèn. Trong sự yên tĩnh, màn đêm buông xuống ngôi biệt thự đồ sộ. Kẻ đang nằm trên đó, một giọt lệ ẩn chứa sự vui mừng rơi xuống thái dương. Tất cả điều cô nói một mình, hắn đều nghe hết thảy. Chỉ là hắn không muốn mở mắt, không muốn thấy khuôn mặt buồn nao nức của cô. Hắn thật sự rất yêu thương cô, không có người thân. Chỉ có em gái! Không thương em, thì thương ai?