Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo

Chương 22: Trao đổi

Cậu ghé vào quán ăn ven đường ở đoạn gần trường học, vì sáng nào cũng đến ăn sáng xong rồi mới đi. Do đến thường xuyên quá nên gia đình ở đó cũng biết cậu và rất thân thiết, cứ hễ thấy cậu là vui vẻ chào đón nồng nhiệt. Nhất Dương có một tài lẻ đó chính là đi đâu cũng được người khác ưu ái, yêu thích vì tính tình hiền lành và sự lễ phép của cậu. Điều đó càng thu hút được lòng yêu quý của những người lớn tuổi hơn mình. “Hôm nay con đến muộn nhỉ?”

“Dạ, vì hôm nay lớp học của con bắt đầu vào 8h nên con định đến trễ một xíu!”

“Hôm nay cửa tiệm bác có món Dim Sum đấy, cháu có muốn ăn không?”

“Vâng, bác cứ lấy cho cháu một phần Dim Sum với cháo thịt đi ạ!”

“Có ngay, cháu chờ một chút nhé!”

Nhất Dương ngồi đó xem lại bài giảng của giảng viên bữa trước vì không mấy tập trung được. Cậu có nhiều chỗ thắc mắc và không hiểu nên những lần đó cậu sẽ ghi hình lại và xem sau. Đến tận bây giờ mới có thể xem được nó. Đang chăm chú lắng nghe thì có tiếng con nít thỏ thẻ ở kế bên, đứa bé ấy kéo áo của cậu. Cậu ngạc nhiên xoay sang nhìn, khuôn mặt nó bầu bĩnh đáng yêu vô cùng. Hai cái má bánh bao của nó đỏ ửng lên khi nhìn thấy cậu, nó đưa hai tay về phía cậu rồi mấp mấy cái giọng nói siêu đáng yêu, không rõ tiếng “Ôm…ôm đi…ôm…”

Em ấy là cháu trai của chủ tiệm này, nhà chỉ có 4 thành viên vì cậu nghe đâu cô con gái của họ đã ly hôn chồng vì cứ hành hạ đánh đập cô ấy. Rồi sau đó cô ấy mới về đây phụ giúp ba mẹ, cô ấy là người xinh đẹp và đoan trang nhất cậu từng biết. Ba mẹ cô là người cởi mở, nhân từ lại được lòng khách nên quán ăn lúc nào cũng đông vui người đến. Không thể ngờ người cha vô lương tâm ấy lại có thể ruồng bỏ đứa bé dễ thương, xinh xắn như thế này. Cậu cũng vô cùng thích con nít nên chiều em ấy ngay, tắt máy điện thoại rồi vui vẻ ôm em vào lòng rồi nói “Em thật đáng yêu, tiểu bảo bối!”

… “Ồ ồ, có phải đáng yêu như chui hay không?”

Câu hỏi làm cậu giật bắn người, chăm chăm nhìn người đối diện đang ngồi đó. Không biết cô ta đã ngồi ở đây khi nào, đi không thấy hình ngồi không tiếng động!. Cậu một phen hoảng người xém nữa đã thảy đứa bé ra chỗ khác cũng may là con ôm chặt nên không sao. Đoàn Y mỉm cười nhìn cậu rồi lại nhìn đứa bé đang thẩn thờ kia “Nè em, chị có đáng yêu không hả?”

Nó im lặng không nói gì, chỉ biết cười cười. Mỗi khi cười hai mắt lại híp lại giống y như không nhìn thấy tổ quốc vậy. Cô chống cằm, ánh mắt nhân hậu.

“Sao em không nói gì hết vậy? Chị biết là chị đáng yêu nhất hệ mặt trời này rồi mà nên dù em có khen đi nữa thì cũng không sao!.”

“Tôi đã tránh cô rồi sao cô còn ở đây nữa hả?”

“Tôi đến đây ăn, đói bụng quá làm chui xĩu ó!” Cô cười trừ. Rồi nói thêm “Anh thích con nít lắm nhỉ?”

“…Thì sao? Sao cô lại ở đây?” Cậu nhăn mặt.

“Tôi đến đây ăn mà, anh làm gì mà nghiêm khắc dữ vậy! Bụng tôi đói meo rồi nè!”

Nói đoạn, cô vẫy vẫy tay về phía chủ cửa hàng. “Chị chủ quán xinh đẹp ơi, chị cho em một phần bào ngư vi cá với phần bít tết đừng nấu quá chín nhé!”

Cô chủ kia hoang mang, ánh mắt gượng gạo vẫn nhẹ nhàng nói “Xin lỗi em nhưng quán chị không có mấy món em vừa gọi”

“Cô làm ơn đi, ở đây là quán ăn bình dân chứ không phải là nhà hàng sang trọng cô thường lui tới đâu!” Cậu càu nhàu, khuôn mặt khó hiểu, rồi lại nói với chị chủ quán “Chị cho cô ấy một phần hoành thánh và phần mì xào đi ạ!”

“Được rồi, có ngay!”

Cô hậm hực, đôi mắt khó chịu “Sao lại ăn mấy thứ này?”

“Nếu cô muốn có một bữa ăn sáng dinh dưỡng thì nên ăn như vậy đi, cô cứ ăn bào ngư vi cá chả khác nào có hại cho bụng?”

Cậu nói đúng, dạo này cô cứ hay bị đau bụng và táo bón cũng chả hiểu vì sao nữa. Không biết có phải là thứ mà cậu đang nhắc tới hay không đây. Nhưng chuyện đó cũng nhạy cảm nên không nghĩ tới nữa, gạt nó qua một bên. Cô nhìn đứa bé đang dựa vào lòng hắn, khuôn mặt hạnh phúc đến phát hờn. Còn cậu thì mỉm cười không chịu nổi vì sự đáng yêu này. Thế méo nào hành động đó là bình thường mà cô lại có thể suy nghĩ cực kì sâu xa. Cô đang tưởng tượng đến hình ảnh quấn quýt với những cặp đôi chênh lệch độ tuổi và thân hình, máu hủ của cô lại nổi lên không ngừng. Cô cười mãn nguyện ôm mặt còn cậu thì hoang mang không biết nói gì hơn, bao nhiêu người nhìn cô với cặp mắt hoang ngại cứ tưởng người đẹp mà bị điên. Cậu nhục đến nỗi mới hằng giọng hỏi “Cô cười cái gì?”

“Không không, chỉ là tôi đang nhớ đến mấy chuyện xảy ra trước đây thôi!. Nè bé con, sau này chị mong em sẽ trở nên thật đẹp trai nhé…Và sẽ kiếm được một người vợ đàng hoàng này”

“Cô cứ nói luyên thuyên nhỉ? Không lẽ nó cưới chồng à?” Cậu vẫn nóng nảy.

“Ái chà ái chà, sao anh nói quạch toẹt ra vậy? Hay là sau này em cố gắng kiếm một người yêu em thật lòng, dù trai hay gái đi nữa thì vẫn mặc kệ lời thiên hạ dèm pha cứ sống với chính mình…”

Chưa để cô nói xong, cậu đã thả đứa bé xuống rồi chỉ vào góc đồ chơi đằng kia, chỗ của nó hay chơi “Tiểu bảo bối, về với đồ chơi của em đi chắc chúng nhớ em lắm đấy…”

“…Dạ…ca ca…” Nó ngoan ngoãn nghe theo rồi chạy một mạch đi mất.

“Nè, anh đang chọc điên tôi đó hả?” Cô vẫn rạng rỡ cười nhưng đó là nét gượng.

“Chứ cô ở đây nói nhảm, gieo trong đầu con nít bao nhiêu từ ngữ xấu xa biểu tôi làm sao không để cho nó bỏ đi chứ?”

Cô khoanh tay trước ngực “Tôi nói như vậy là sai sao? Sau này khi tôi có con thì tôi sẽ dạy cho nó những thứ đẹp đẽ và đúng đắn nhất! Anh đừng có mơ nó sẽ nghe theo anh!”

Câu nói vô tình hay cố ý của cô gái vang lên khắp quán ăn làm cho mọi người nhìn chăm chăm, bao nhiêu ánh mắt cũng đổ dồn về phía chàng trai. Cậu cũng không biết xử lý như thế nào cả. “Thôi được rồi, đừng lớn giọng như thế!”

Sau đó, đồ ăn được dọn ra. Mùi thơm của hải cảo và dim sum sọc đến mũi cô làm bụng cô kêu lên inh ỏi, bà chủ quán bật cười vui vẻ “Chắc cô gái xinh đẹp này đói lắm rồi nhỉ?”

Cô không quan tâm mà gấp một miếng hải cảo bỏ vào miệng mình, bất chợt nói “Thứ này là gì vậy.? Sao ngon quá vậy!”

“Đây là hải cảo, cô chưa bao giờ ăn sao ạ?” Bà chủ nhân hậu đáp.

“Chưa, trước đây tôi chỉ ăn thịt bò lâu lâu lại đổi ăn hải sản chứ có biết mấy cái món ăn thấp hèn này đâu…” Cô vẫn vơ nói.

Cậu tức giận khẽ mắng “Cô ăn nói kiểu gì vậy? Món ăn tuy có dân giã đơn sơ nhưng cô chưa bao giờ ăn được nó đâu nên đừng phán câu “thấp hèn” như thế!”

“Vậy giờ tôi ăn là được chứ gì…”

Bà chủ không những không giận hờn gì mà còn cười nữa, sẵn tiện lại đem dĩa đồ ăn tráng miệng ra cho cô. Đó là món bánh khoai môn chiên giòn và trứng cuộn đơn giản do chính tay bà làm. Cậu hỏi “Nhưng cháu đâu có gọi món này đâu ạ?”

“À, ta thấy bạn gái con có vẻ ốm yếu nên làm thêm cho nó bánh khoai môn với lại hôm nay ta có làm trứng cuộn nên cho cháu ăn thử!”

“…Cháu cảm ơn bà chủ! Nhưng cô ấy không phải là…”

“Cháu ngại hả? Không sao đâu, cô luôn mong muốn cháu có được cô bạn gái xinh đẹp, giờ thì đã có rồi. Không những xinh đẹp mà lại rất háu ăn, cháu ăn ngon miệng nhé. Có gì cứ gọi ta!”

“Vâng…”

Lúc ấy cậu chỉ biết cười cười chứ không biết nói gì cả. Từ chối thì bà chủ lại bảo là ngại nên cứ im lặng cảm ơn trước cái đã. Cô không thèm nói câu nào, vui vẻ ăn hết phần đồ ăn của mình. Không ngờ trong cuộc đời hai mươi mấy tuổi của mình cô chưa ăn được món ngon như vậy, suốt ngày chỉ có những món ăn hạng sang kia cũng làm cô phát ngán. Ai ngờ buồn buồn theo cậu ta rồi lại ghé quán này, được ăn ngon lại có năng lượng hơn thường ngày nữa chứ.

Chưa đầy 10 phút, cô đã ăn hết món trên bàn. Quay qua ăn món tráng miệng là bánh khoai môn chiên, mùi vị thơm ngon tan dần trong miệng kích thích cảm giác thèm ăn của cô một lần nữa. Cô đưa tay vào hai bên má rồi thõa mãn cái bụng của mình “Không ngờ lại ngon như vậy…”

“Bộ cô chưa ăn món này lần nào sao?” Cậu vừa nhai vừa hỏi.

“Chưa, tôi chưa bao giờ ăn…Không ngờ lại có những món ăn ngon và bổ dưỡng như thế…” Cô xúc động cầm dĩa đồ ăn tráng miệng lên.

Cô lại nói thêm, cảm xúc dâng trào nơi khóe môi khiến cô nói không ngừng nghĩ “Nếu xét về độ ngon thì món mì anh nấu cho tôi đứng thứ nhất còn hải cảo và dim sum đứng thứ 2 và món này đứng trên cùng!”

Xong xuôi, cậu trả tiền cho hai phần. Nghĩ lại thấy mình cũng hào phóng ghê, với lại cậu quên mất mình còn đang chiến tranh lặng với cô. Cậu phải giữ mình ở mức lạnh nhạt và hờ hững nhất có thể. Thanh toán xong rồi lịch sự cúi chào chủ quán, bỏ đi mất. Cô cũng nói trước khi lẽo đẽo theo cậu “Cảm ơn bà chủ nhé! Tôi sẽ đến đây thường xuyên, quán ăn của bà sẽ được nổi tiếng nhất trốn Trung Hoa này…Xin phép bà chủ, tôi đi trước!”

…..

“Nhất Dương này, anh định đến trường học hay sao?”

“…Việc của cô à? Sao cô cứ bám theo tôi hoài vậy?”

“…Thì chúng ta là bạn mà, sao cứ giận tôi hoài thế? Nếu không yêu anh trai tôi thì không muốn chơi với tôi à…”

Cậu khựng lại, nhìn cô với nửa con mắt. “Xin lỗi, tôi không có vé được vinh dự làm bạn với người sang trọng như cô, cô đã nói như thế mà. Tôi thân phận hèn hạ sao dám mơ có được một người bạn giàu nhất nhì Trung Hoa này chứ?”

“…” Cô im lặng kinh hãi vì những điều cô nói hôm qua anh đều nhớ rõ và lại còn chế thêm khiến cô như gắn thêm một tội danh là khinh thường người khác vậy. Cô vẫn mặt dày theo sau cậu miết gần đến trường học, cậu mới bực tức trong lòng rồi hỏi “Sao cô đi theo tôi hoài vậy? Cô không định đi học hả?”

“Haiz, có người giận nên tôi phải năn nỉ chạy theo đây này. Khổ lắm…Nếu anh không hết giận thì tôi cũng hết cách, tôi sẽ đi theo anh như hồn ma nữ sinh ám ảnh anh tới già, tôi sẽ đi theo bất cứ chỗ nào anh lui tới: quán ăn, tiệm tạp hóa, tiệm sách hay nhà vệ sinh thậm chí là nhà tắm kể cả trường học, phòng học của anh!”

“Cô đừng có điên…Cô làm ơn đi học dùm tôi cái đi, dù cô có thông minh cỡ nào thì cũng phải học trước tiên! Cô nghĩ mình có thể thi đậu đại học khi trong đầu không có một kiến thức nào thuộc chuyên ngành của mình hết sao? Làm ơn tỉnh mộng lại đi…”

Cậu định bỏ đi nhưng cô lại nói “Vậy nếu anh không giận tôi nữa thì tôi sẽ đi học ngay, hôm nay cũng chưa đến giờ tôi phải xách mông đi học. Nhưng nếu anh bảo hết giận thì tôi hứa tôi sẽ học, học vì anh và và vì tương lai sau này!” Cô thận trọng đáp.

Cậu đứng đó im vài giây, nghĩ tới dáng vẻ đau đầu của anh trai cô khi thấy cô gây chuyện và dắt cậu về tận nhà, thấy dáng vẻ mệt mỏi khi hắn ta phải xin lỗi thay cô vì hành động ngu ngốc hôm qua làm cậu không chịu được. Đứa con gái hỗn láo này phải bị trừng phạt thích đáng, nếu không sao này sẽ khó ai dạy bảo được nữa. Cô ta sẽ khiến học viện hàng không trở nên xáo trộn vì bản tính liều lĩnh và kiêu ngạo của cô ta. Cứ nghĩ tới đó thì làm sao người hiền lành, thích yên bình như cậu có thể bỏ ngơ. Cậu mới ho vài tiếng rồi đáp. “Được rồi nhưng thay vào đó cô phải học cho tôi, tôi không phải vì cô mà là vì anh trai của cô…”

Chưa nói xong, cô long lanh mắt nhìn “Vì anh trai của em sao? Thưa chị dâu!”

“Điên quá đi, tôi không thích nhìn dáng vẻ anh trai cô mệt nhọc vì cô nữa, làm ơn thương anh mình rồi phấn đấu dùm tôi đi!”

“Tuân lệnh!” Cô bàn tay ngang trán rồi dõng dạc hô.

“Vậy tôi vào trường đây, còn cô đi nhanh đi kẻo muộn học!”

“Dạ anh học vui vẻ nha! Anh yêu, khi nào tan học em sẽ chờ anh! Vì tình yêu của chúng mình sau này, vì hạnh phúc của con em!”

“Cô điên quá đi…” Cậu quát rồi bỏ chạy vào trường, tránh người khác hiểu lầm.

Vì trường học viện hàng không cũng không quá xa, đi 10 phút là tới nơi nên cô cứ tung tăng bay nhảy không quan tâm ánh mắt hoang ngại xung quanh đang nhìn mình chằm chằm. Có thể nói, cô là con hủ nữ tăng động nhất năm.