Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 45: 45 9 Giờ 7 Phút

"Cái chị hôm qua tới gặp đại ca Ôn, sao hôm nay lại tới nhỉ?"

Trương Lộ Chi rất có ấn tượng với người tên Kiều Mộ Quân từng tới tìm đại ca Ôn một lần trước năm mới, đặc biệt là sau khi bị đả kích nặng nề bởi khoảng cách tiền lương, cậu càng có ấn tượng sâu đậm hơn.

Hôm qua lại gặp Kiều Mộ Quân trong căn tin, cậu tưởng đó chỉ là cuộc đến thăm bình thường của bạn bè thôi.

Ai ngờ, sau ca trực đêm cho tới giờ ăn sáng nay, cậu lại nhìn thấy Kiều Mộ Quân trong căn tin.

Trương Lộ Chi vốn định đi về phía bàn của Ôn Dương, nhưng vừa hỏi xong, cậu đã nhìn thấy Giản Mộc Tư chọn chiếc bàn gần đó nhất rồi ngồi xuống.

Lưu Dịch và Trần Phi cũng ngồi xuống cùng Giản Mộc Tư, Trương Lộ Chi khó có thể bỏ mặc ba người bạn để đến chỗ Ôn Dương.

Ôn Dương ngồi quay lưng lại với bốn người họ, mà Kiều Mộ Quân ngồi phía đối diện thì đang cười tít mắt...

Trương Lộ Chi cảm thấy nên mô tả cô gái này bằng cụm "mùa xuân gợn sóng".

Tuy rằng thời học sinh, điểm các môn ngôn ngữ của cậu đều rất kém, nhưng nhân danh là người Trung Quốc, cậu vẫn biết vài câu thành ngữ ~

"Chị gái kia cười vui nhỉ?"

Kể từ khi biết mình và Kiều Mộ Quân không có khả năng đến với nhau, Trương Lộ Chi đã đổi danh xưng của Kiều Mộ Quân từ "cô gái" thành "chị gái".

Rất thẳng nam!

Lưu Dịch quay đầu lại nhìn, rồi lại nhìn lần nữa:

"Đúng là rất vui ~ Chắc là được gặp đại ca Ôn nên rất vui~"

"Nhưng mà hôm qua chị ấy vừa gặp đại ca xong mà?"

Trần Phi nói vậy, Lưu Dịch cứng họng:

"Có lẽ hai người họ thích vậy ~ Anh cũng cứ nhìn thấy vợ là anh vui mà ~"

Trần Phi chống tay lên trán, thở dài thườn thượt:

"Anh trai ơi, đó là vợ anh! Đây là...!đây là một chị gái! Có thể giống nhau sao?"

"Này, cái thằng này! Cậu đang coi thường đàn anh đấy à, có nhiều thứ cậu không biết nhưng anh biết đấy!"

Hiếm khi có một lần chiếm thế thượng phong, Lưu Dịch mở đầu câu chuyện một cách khác thường.

Anh chỉ vào Giản Mộc Tư ngồi bên cạnh:

"Hôm trước vợ anh nói cho anh một tin mới.

Bây giờ ở nước Anh, hai nam hai nữ có thể kết hôn, không tin cậu có thể hỏi bác sĩ Giản."

"Chuyện này em cũng biết~"

Trương Lộ Chi xua tay:

"Nhưng đại ca em làm sao có thể? Chị gái ấy thích đại ca, nhưng chưa chắc đại ca đã thích chị ấy! Còn có điều quan trọng hơn, đại ca em là cảnh sát! Cảnh sát Trung Quốc không được phép kết hôn với người nước ngoài!"

"Có quy định như vậy sao?"

"Tất nhiên! Sở Cảnh sát chúng em, bộ phận an ninh giữ nhà giữ nước chúng em có những quy định như vậy là rất bình thường~"

Giản Mộc Tư đặt đũa xuống:

"Tôi ăn xong rồi."

Sau đó rời khỏi bàn ăn.

......

Bên kia, Kiều Mộ Quân và Ôn Dương đang nói chuyện vui vẻ.

Tuy nhiên, cái gọi là trò chuyện vui vẻ, thực chất chỉ là cảm nhận của một mình Kiều Mộ Quân.

Sĩ quan Ôn đã thức suốt ca đêm cả đêm không hề thấy vui chút nào.

"Mộ Quân, tôi cầu xin bà! Tôi vừa tan ca tối xong, bà có gì cứ nói thẳng được không?"

Sĩ quan Ôn cố gắng mở hai mí mắt đang sắp sụp xuống, cả bản mặt chỉ muốn vùi vào bát cháo gà trước mắt.

"Một giám đốc đại nhân như bà tới làm phiền tôi hai ngày liên tiếp...!chỉ vì cho rằng đồ ăn ở căn tin đơn vị chúng tôi ngon sao? Nói ra ai mà tin được?"

Kiều Mộ Quân bị Ôn Dương nói trúng tim đen, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Tôi tin là được! Đúng là tôi thấy đồ ăn trong căn tin đơn vị bà ngon đấy!"

Dứt lời xong còn vội nhét vào miệng mình một miếng bánh bao sữa.

"Nhưng tôi không muốn ăn! Hôm nay tôi muốn ăn mì thịt bò ở cửa hàng ăn sáng gần nhà tôi! Làm ơn đấy, bà đừng đến làm phiền tôi nữa..."

Ôn Dương hoàn toàn bất lực, cả ngày mang theo bạn tốt đến căn tin đơn vị ăn cơm là chuyện gì vậy?

......

Sau khi đấu võ mồm vài trận với Kiều Mộ Quân, thần ngủ của Ôn Dương hoàn toàn bị làm phiền tới mức rời đi hết.

Sĩ quan Ôn với đôi mắt mở to lúc này mới có tinh thần chú ý tới Kiều Mộ Quân.

Giữa mùa đông lạnh giá, thời trang của giám đốc Kiều có quá phang thời tiết không?

Còn chưa kể đôi mắt cô nàng cứ nhìn về hướng cửa căn tin...

Ôn Dương đảo mắt, bỗng nhiên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ kỳ diệu.

Nàng cười hê hê:

"Lẽ nào, bà đang chờ ai đó sao?"

"Không! Đâu có!"

Từ chối liên tục không ngừng nghỉ???

Từ chối quá nhanh, tức là đang thừa nhận.

Hơn nữa...!ánh mắt lại còn né tránh!

"Mộ Quân, là cảnh sát, đương nhiên tôi có các kỹ năng quan sát cơ bản.

Thật thà sẽ được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị trừng phạt! Nếu bà không thú nhận, ngày mai tôi sẽ không đưa bà đi ăn cơm nữa."

Khóe miệng Ôn Dương cong lên thành một nụ cười.

Trực giác đang mách bảo nàng, rằng mùa xuân của Cố Ngôn Minh sắp đến rồi.

...

"Tôi muốn tán anh trai bà!"

"Phụt~"

Ôn Dương bắn ra một ngụm cháo gà:

"...! Giám đốc Kiều, bà đúng là người không nói thì thôi, nhưng nói câu nào là gây sốc câu nấy! Vừa mở mồm ra đã dùng từ tán, quả nhiên là điều chỉ bà mới dám làm."

"...!Không thì mong đợi anh trai bà tán tôi chắc? Anh ấy đâu có thời gian?"

"Hmmm...!Trước khi có thời gian, điều đầu tiên bà nên suy nghĩ nên là liệu anh ấy có thích bà hay không."

Nghe vậy, Kiều Mộ Quân vuốt mái tóc dài đến thắt lưng của mình, nháy mắt với Ôn Dương: "Cảnh sát Cừu Cừu, một tiên nữ nằm ngửa ngay trước mắt anh ấy như tôi cũng không thể khiến anh ấy thấy thích sao?"

Ôn Dương chỉ muốn ói.

Người không biết xấu hổ như Kiều Mộ Quân quả nhiên ở cái trình không người thường nào có thể sánh bằng.

"Cọc đi tìm trâu? Bà vui lòng tự nguyện sao?"

"Why not? Bổn tiên nữ đã độc thân hơn 20 năm kể từ khi lọt lòng mẹ, không dễ gì mới gặp được chàng trai khiến trái tim tôi rung động.

Tại sao không thể chủ động?"

Kiều Mộ Quân áp sát Ôn Dương hơn một chút:

"Huống hồ, tôi cảm thấy Cố Ngôn Minh là một người ngoài lạnh trong nóng! Lần trước tôi đã nhìn ra rồi! Tôi đoán, chỉ cần tôi búng tay một cái, gạo ắt xắt thành cơm."

"...Tôi có thể nghi ngờ rằng bà thích anh tôi vì đẹp trai không?"

Kiều Mộ Quân ngay lập tức bày ra vẻ mặt xấu hổ:

"Đâu có, Cừu Cừu~ người ta là do tôn kính cảnh sát nhân dân, được chứ ~ đặc biệt là cảnh sát phòng chống ma túy.

Cứ nghĩ về những viên cảnh sát phòng chống ma túy đã góp phần vào sự nghiệp chống ma túy của nước ta là tôi cảm thấy họ vô cùng oai phong và vẻ vang."

Ôn Dương nhướng mày khinh thường.

Nàng không buồn vạch trần những lời dối trá của bạn mình.

Thấy mặt Ôn Dương tỏ vẻ "bà nói nữa là tôi đi luôn này", Kiều Mộ Quân vội ho vài tiếng: "Thôi được rồi, tôi thừa nhận, đúng là ban đầu tôi chấm anh ấy vì vẻ bề ngoài.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại bạn yêu ạ, bà nghĩ xem, miếng thịt ngon lành thế mà không ăn, thấy có tiếc không cơ chứ?"

"Ha ha."

Ôn Dương cười nhạt:

"Miếng thịt ngon lành? Không ăn? Có cần tôi nhắc nhở không hả giám đốc Kiều? Nếu là ăn thì cũng là anh ấy ăn bà! Bà chắc chắn bà có bản lĩnh ăn anh ấy không?"

"Có chứ! Tôi đương nhiên có bản lĩnh! Chỉ cần dùng sự chân thành thuần khiết không tì vết như tiên nữ của tôi, chắc chắn ăn được anh ấy!"

Ôn Dương cười lạnh.

Khẩu vị thật lớn.

Cuối cùng, sĩ quan Ôn miệng lưỡi cứng rắn nhưng trái tim đậu phụ vẫn đồng ý cung cấp cho Kiều Mộ Quân một "phiếu ăn" trong tương lai.

Ngoài phiếu ăn ra, sĩ quan Ôn cũng sẽ cập nhật và gửi lịch nghỉ phép và lịch làm việc của Cố Ngôn Minh cho Kiều Mộ Quân.

Đương nhiên Ôn Dương không cho rằng mình đang "phản bội".

Ở một khía cạnh nào đó, thậm chí nàng còn cảm thấy mình đã làm được một việc "tích đức hành thiện" lớn khi chuyển nhượng "bạn trai dự bị từ trước" lại cho bạn mình.

Nhưng mặt khác.

Nói cho cùng, Ôn Dương đã bị thuyết phục bởi Kiều Mộ Quân.

Kiều Mộ Quân nói cũng đúng.

Xét từ những thông tin mà Ôn Dương có được trước đây, đúng là Kiều Mộ Quân đã độc thân cho đến tận ngày nay, chưa từng yêu ai bao giờ.

Kiều Mộ Quân chưa từng đi xem mắt bao giờ v/s Cố Ngôn Minh đã có kinh nghiệm xem mắt vô số lần?

Lương hàng năm v/s lương hàng tháng?

9x v/s 8x?

Hmmm......

Nghĩ thế nào cũng thấy như thể anh trai Cố Ngôn Minh của nàng mới là người được hời to.

"Mộ Quân, nói kỹ cho bà này, anh trai tôi bận lắm.

Hơn nữa, dù sao anh ấy cũng là cảnh sát phòng chống ma túy, cho nên nguy cơ rủi ro rất rõ ràng."

"Anh ấy bận rộn, tôi có thể chiều theo thời gian của anh ấy.

Hơn nữa, tôi thực sự nghĩ công việc phòng chống ma tuý rất vinh quang.

Về độ nguy hiểm...!Cừu Cừu, thật hiếm khi tôi bị rung động bởi ai đó.

Tôi nhớ trước đây bà từng nói, bà là người tin vào định mệnh, hôm nay tôi muốn nói với bà rằng tôi cũng tin vào định mệnh, tôi không thể và cũng không muốn lãng phí thời gian để suy nghĩ về những điều mà mình không thể thay đổi.

Bây giờ tôi chỉ muốn làm một việc mà bản thân tôi có thể cố gắng làm."

"Tán anh tôi?"

"Đúng vậy~"

Ôn Dương lườm Kiều Mộ Quân một cái, nói tiếp:

"...! Lần xem mắt gần nhất của anh ấy chắc là hơn hai năm trước...!Phụ huynh của nhà gái vừa nghe công việc của anh tôi là phòng chống ma túy đã không mấy vui vẻ.

Sau đó nhìn trong ảnh thấy đẹp trai, nhà có điều kiện, nên vẫn để con gái đi xem mắt, rồi sau khi gặp anh tôi, cô gái kia cũng giống bà, thấy đẹp trai là thích luôn.

Hẹn gặp nhau mấy lần, nhưng một lần đợi là đợi suốt 4 tháng trời.

Rồi sau đó, không còn sau đó nữa".

Ôn Dương vỗ vai bạn tốt:

"Cho nên, bạn yêu à, nếu như bà đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tôi có thể cân nhắc giúp bà."

"Ok luôn Cừu Cừu! Tôi đã cân nhắc về những chuyện đó trước khi đến gặp bà.

Hơn nữa sau khi bà đưa tôi lịch làm việc của anh ấy, chẳng lẽ tôi không thể tình cờ gặp được anh ấy sao?"

"Sau đó tiến lên và nói với anh ấy, em thích anh?"

"Thông minh~"

...

Ôn Dương thực sự hiểu Kiều Mộ Quân rất rõ.

Sau đó, sĩ quan Ôn thực hiện hành vi "bà mối" hết lòng, giúp đỡ Kiều Mộ Quân không ít.

Ca ngày của hôm nay kết thúc, Ôn Dương lại nhìn thấy Kiều Mộ Quân đang đợi ở cửa căn tin, nhưng không còn cảm giác "bà lại quấy rầy tôi" nữa.

Sĩ quan Ôn cười rạng rỡ,

"Đến rồi~"

Kiều Mộ Quân ôm ngay lấy cánh tay người bạn của mình, đung đưa đung đẩy, vô tình quay lại, lúc này mới chú ý tới vài người phía sau lưng cảnh sát Ôn.

Có người mặc đồng phục cảnh sát, cũng có những người mặc đồng phục cấp cứu.

"Cừu......"

Đang định gọi "Cừu Cừu", chợt cô khựng lại giữa chừng.

Kiều Mộ Quân bất giác nắm lấy tay Ôn Dương:

"Chúa ơi! Đơn vị của bà còn có cô gái đẹp động trời như vậy sao!"

Theo ánh mắt của Kiều Mộ Quân, Ôn Dương quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên buồn cười nói: "Đó không phải người trong đơn vị tôi, là bác sĩ cấp cứu của Trung tâm Cấp cứu bên cạnh."

Ôn Dương đứng vào cuối hàng bên cửa sổ căn tin, trầm giọng: "Nói đúng ra, cô ấy cũng không hẳn là người của Trung tâm Cấp cứu bên cạnh, cô ấy là bác sĩ phẫu thuật tim được Bệnh viện Số 1 thuê về Trung Quốc với mức lương cao, trước đây cô ấy luôn ở Anh.

Khi mới về Trung Quốc thì tình cờ gặp phải trường hợp các lãnh đạo trong bệnh viện chuyển giao cũ mới, thời vua nào, đời thần nấy, nên cô ấy tạm thời được chuyển đến Trung tâm Cấp cứu một số lý do."

Kiều Mộ Quân nheo mắt, nhướng mày với Ôn Dương:

"Bà có vẻ rất quan tâm đến cô bác sĩ đó ~"

"...! Tôi cảnh cáo bà, Kiều Mộ Quân, đừng có dùng mắt hủ nhìn ra gay! Bà cứ việc đu CP Giang Thần và Giản Thính của bà, đừng mơ tưởng gì ở tôi!"

"Tôi có nói tôi đu bà gì đâu Cừu Cừu, bà nhột hả~"

Lúc này, Ôn Dương vô cùng muốn bịt mắt Kiều Mộ Quân lại.

Chỉ khi không nhìn thấy vẻ mặt gian xảo kia, nàng mới có thể thoải mái hơn vài phần.

Trong một nhóm người, hai người đứng đầu hàng lấy được phần cơm ăn trước.

Ôn Dương cố ý tìm một bàn trống ngồi được tầm bảy đến tám người, kéo Kiều Mộ Quân đến ngồi xuống, tiện thể chờ những người khác.

Trương Lộ Chi thì đến rồi, nhưng ba người của đội cấp cứu đâu?

Ánh mắt của Ôn Dương và Trần Phi bắt gặp nhau giữa không trung...

Trần Phi nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Ôn Dương nghi ngờ, nhìn về phía Trần Phi đang đi ngược hướng...

Lại thấy Lưu Dịch đang đi trước Trần Phi, còn có cả Giản Mộc Tư dẫn đầu, hiển nhiên việc chọn chỗ ngồi ở đâu không phải do Trần Phi quyết định.

Giản Mộc Tư mới nói chuyện với mình cách đây không lâu mà...

Hôm nay mình đâu có cà khịa chị ấy?

Cái mông của Trương Lộ Chi còn chưa kịp ấm lên, cậu đã phải đổi chỗ theo đại ca Ôn.

Ôn Dương dẫn theo Kiều Mộ Quân và Trương Lộ Chi chuyển đến bàn của Giản Mộc Tư, dù có chật đến đâu cũng nhất quyết phải nhích vào.

"Chị tránh em?"

Giản Mộc Tư đang cúi đầu ăn cơm, nghe vậy bèn nhìn Ôn Dương như thể đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ, nhìn đến mức Ôn Dương phải rùng mình.

Cho dù em nói lớn mà không biết ngượng, chị cũng đừng lạnh lùng bừa bãi chứ....