Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 47: 47 9 Giờ 20 Phút

Tôi mới là người ngầu nhất

......

Trong đội tuần tra của Cục Công an, vì phải tham gia tiết mục đón xuân năm mới rất quan trọng, Ôn Dương đã "phải" nghỉ làm.

Số ngày nghỉ phép dành dụm suốt năm ngoái đều bị dùng hết vào mấy ngày này.

Về phía Trung tâm Cấp cứu, Minh Lạp không thể thuyết phục được Giản Mộc Tư tham gia tiết mục vì ánh hào quang "không can dự" và "miễn làm phiền" mà cô tự toả ra.

Đội cấp cứu của Giản Mộc Tư vẫn làm việc bận rộn như thường, vẫn bận rộn chào đón Tết năm mới.

......

"Lưu Dịch, có nhiệm vụ."

Nhận lệnh từ Trung tâm Điều phối 120, đội cấp cứu nhận nhiệm vụ cấp cứu từ một người dân trong khu chung cư cao cấp.

Vì những lời bệnh nhân đã nói khi gọi 120, ba người trong đội cấp cứu lo lắng suốt chặng đường đi nhận nhiệm vụ.

Với mức độ nghiêm trọng khiến người ta lo xé ruột xé gan như vậy, liệu chiếc chân bị thương của bệnh nhân có nguy cơ phải cắt bỏ hay không?

Sau khi đến hiện trường, đến cả một người luôn điềm tĩnh như Giản Mộc Tư cũng phải hoang mang.

Cái chân bị gãy như đã nói đâu?

Cái chân sắp phải cắt cụt đâu?

"Xương thịt bung bét" đâu?

Nhìn thấy cậu bé ngồi trên ghế sofa vừa ôm mắt cá chân vừa la lên oai oái, Trần Phi bỗng có chút muốn ăn "thịt xiên".

"Cậu nói gãy chân là đây sao?"

"Thật đấy bác sĩ! Em cảm thấy nó hãy thật!"

Trên TV vẫn phát cuộc thi chơi game.

Trong lúc nói chuyện với đội cấp cứu, cậu nhóc nhìn như sinh viên đại học vẫn đang chú ý đến cuộc chiến khốc liệt trong game.

Trần Phi và Lưu Dịch cùng lúc lắc đầu.

Quả nhiên là nghỉ đông, xem ra đám học sinh rảnh rỗi quá rồi.

Nam sinh viên đại học chỉ bị bong gân mắt cá chân dẫn đến sưng tấy.

Có trời mới biết tiếng kêu gào của nam sinh trong khi gọi 120 thảm thiết đến thế nào.

Áp dụng vô số vốn từ kinh hoàng để miêu tả về "bi kịch" của mình, nam sinh đã khiến nhân viên điều phối cứ tưởng đó là thật.

Lưu Dịch và Trần Phi đỡ nam sinh lên cáng di động.

Nếu không phải vì toà nhà này có thang máy, Trần Phi thực sự muốn cậu ta phải tự đi bộ xuống cầu thang và bắt taxi đến bệnh viện.

"Có phải cậu học chuyên ngành ngữ văn ở trường đại học không?"

Cửa thang máy vừa đóng lại, Trần Phi nhịn cục tức nãy giờ đến nay cũng phải cà khịa.

Nam sinh ngây ra, lập tức phủ nhận:

"Không phải ạ bác sĩ, em học khoa điện máy."

"Học điện máy mà giỏi văn nhỉ? Giỏi miêu tả bi kịch nhỉ? Cậu lợi hại thật đấy!"

Cậu sinh viên đang nằm trên cáng cứu thương cuối cùng cũng nghe hiểu ý Trần Phi, vốn dĩ định phản bác một hai lời nhưng lại cảm thấy không có gì để nói.

"Tại ban nãy em đau lắm bác sĩ ạ.

Lúc đó...!thật giống cảm giác như trước đây bạn em bị gãy xương lúc chơi đá bóng với em."

"Bạn cậu bị gãy xương mà cậu cũng cảm thấy được? Tài quá nhỉ!"

Nam sinh viên không nói gì nữa.

Càng nói càng sai, lúc này cậu thật sự có chút hối hận vì đã gọi 120 kêu bác sĩ cấp cứu đến.

Nhưng trong nhà không còn ai, cậu chỉ biết gọi 120 cứu giúp trong cơn hoảng loạn.

"Đến bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Số 1? Mẹ em nói khoa chỉnh hình ở Bệnh viện Số 1 rất tốt~"

"...!Có lẽ nào cuộc điện thoại lúc nãy cũng là do mẹ cậu bảo gọi?"

Nam sinh mím môi liếc Trần Phi, không dám trả lời.

...!Phản ứng thế này quá rõ ràng rồi còn gì?

Không còn nghi ngờ gì nữa, nam sinh này đúng là một mama boy.

Ắt hẳn là được mẹ hướng dẫn gọi 120.

Trên đường đến Bệnh viện Số 1, Lưu Dịch phanh gấp đột ngột tại ngã tư đường Nam Loan.

"Bác sĩ Giản! Hình như bên đường có người bị thương!"

Từ xa đã thấy trên vỉa hè có mấy người dân vây quanh gì đó, bên đường còn có một chiếc xe điện bị hỏng đèn hậu.

Sự nhạy cảm nghề nghiệp đã khiến tài xế xe cứu thương Lưu Dịch phải đạp phanh ngay lập tức, sau đó quay lại thông báo cho Giản Mộc Tư trong xe.

Giản Mộc Tư và Trần Phi nhìn theo hướng ngón tay của Lưu Dịch...

Giản Mộc Tư lập tức cầm lấy hộp y tế.

"Xuống xe."

Dưới mệnh lệnh của bác sĩ cấp cứu, hai thành viên đội cấp cứu lần lượt bước xuống xe, để lại nam sinh nằm trên cáng với vẻ mặt ngờ nghệch...

......

Đó là một vụ va chạm giữa một xe điện ba bánh và một xe điện hai bánh.

Chủ xe điện ba bánh 70 tuổi bị trầy da, nhìn chủ xe điện hai bánh 50 tuổi nằm dưới đất với khuôn mặt bê bết máu rồi cưỡi lên chiếc xe 3 bánh chạy mất.

Người qua đường đã gọi 120, nhưng xe cấp cứu nhận lệnh vẫn chưa đến...

Sau khi kiểm tra, Giản Mộc Tư xác nhận phần đầu của người bị thương có vấn đề, nghi ngờ xuất huyết não.

"Lưu Dịch, anh đi thông báo cho trung tâm điều phối.

Trần Phi, đi lấy giường cáng."

"Rõ."

Thông báo cho trung tâm điều phối cũng chính là thông báo cho những đồng nghiệp đã nhận lệnh rằng họ không cần đến nữa, vì đây là trường hợp họ gặp phải, nên cần tuân theo nguyên tắc cứu người trước.

Lưu Dịch quay người chạy lại buồng lái xe cấp cứu, chỉ còn Trần Phi loay hoay không di chuyển.

"...Chị, trên xe còn một người nữa..."

Giản Mộc Tư đang ngồi xổm trên mặt đất băng bó vết thương trên đầu cho bệnh nhân bỗng dừng tay lại.

Nếu không có Trần Phi nhắc nhở, cô đã quên béng mất bệnh nhân bị bong gân trong xe.

"Cậu lại đây băng bó."

Giản Mộc Tư giao băng gạc trong tay cho Trần Phii, còn mình đi đến cửa sau xe cấp cứu.

"Đi xuống.

Ngồi ở bên cạnh."

Có lẽ vì Giản Mộc Tư vốn đã khó gần, một khi nghiêm túc lại càng trở nên đáng sợ hơn, nam sinh nằm trên cáng lập tức nhảy xuống bằng một chân, ngoan ngoãn dịch sang một bên.

Giản Mộc Tư rút giường cáng di động ra khỏi xe, phối hợp với Trần Phi người nhấc chân, người nhấc vai, đưa nạn nhân bất tỉnh lên cáng.

Nam sinh bị Giản Mộc Tư chỉ dẫn ngồi ngoan ngoãn một bên, bỗng ngu cả người khi thấy đội cấp cứu khiêng một người đàn ông trùm đầu lên.

"Đây không phải là..."

Nam sinh định nói, đây không phải là xe cấp cứu mà tôi đã gọi sao?

Sao 120 lại đi chung xe?

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Giản Mộc Tư liếc một cái...

Cái nhìn đó đủ để khiến cậu nín ngay suy nghĩ của mình lại, im lặng đến bệnh viện.

Giản Mộc Tư nối nạn nhân vụ tai nạn xe với máy theo dõi tim, sau đó mở tĩnh mạch.

Nam sinh chứng kiến toàn bộ quá trình yếu ớt lẩm bẩm: "...!Sao ban nãy mình lên xe không được đối xử như vậy nhỉ?"

Nam sinh chọn ngồi đối diện với Giản Mộc Tư vì cậu sợ Giản Mộc Tư một cách khó hiểu.

Giản Mộc Tư đang bận làm công việc cấp cứu trước viện nên không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu ta, nhưng Trần Phi ngồi bên cạnh thì nghe rõ mồn một.

"Cậu sao?"

Trần Phi cười châm biếm như thể vừa nghe một câu chuyện cười nào vậy: "Cậu nghĩ vết thương nhỏ của cậu đáng để được đối xử như vậy à?"

Trần Phi đang giúp nạn nhân liên lạc với người nhà.

May mà điện thoại của nạn nhân không cài mật khẩu, vì vậy Trần Phi có thể tìm số điện thoại trong danh bạ.

Trong khi chờ cuộc gọi được kết nối, Trần Phi nhìn nam sinh, tiếp tục dạy dỗ: "Cấp cứu 120, biết cấp cứu nghĩa là gì không? Những việc cậu có thể tự gọi chuyến xe là có thể giải quyết được thì đừng gọi 120."

Nam sinh nghẹn lời.

Nói như vậy không sai, nhưng mà...

"...!Thế em và ông ấy đi chung xe thì tính tiền ai đây? Em nghe mẹ em bảo, gọi 120 cũng phải trả tiền phải không?"

Trần Phi nhìn nam sinh như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ vậy.

Đôi khi phải công nhận, mạch não của những mầm non đất nước này lạ lùng lắm.

Đang trong thời khắc sống chết của một con người mà vẫn có thể thốt ra vấn đề như "đi chung xe" và "ai trả tiền".

"Yên lặng!"

Giản Mộc Tư vừa bận rộn xong lên tiếng.

Cô liếc nhìn Trần Phi, Trần Phi ngay lập tức ngậm chặt miệng.

"Tôi trả tiền, hay là cậu xuống xe đi?"

Nam sinh bị Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm, không khỏi lạnh toát sống lưng:

"Thôi, thôi, em sẽ trả tiền.

Trông chú này tội nghiệp lắm, coi như em tích đức vậy..."

Trần Phi rất muốn cười, nhưng cậu phải kìm lại.

......

Vì được cấp cứu kịp thời, nạn nhân xuất huyết não đột ngột trong vụ tai nạn xe đã nhặt về được một cái mạng.

Trong khi nạn nhân đang được phẫu thuật, thủ phạm gây tai nạn đã đến đồn cảnh sát đầu thú.

Đây có thể coi là một cái kết viên mãn.

Sau đó sự việc này đã được Trần Phi chuyển thể thành N phiên bản kể vào trong nhóm chat.

Mỗi phiên bản đều phong phú sinh động một kiểu, chi tiết đồng nhất duy nhất chính là khí phách bá đạo và khí chất đáng sợ của Giản Mộc Tư.

"Cụm từ đang nổi trên Internet và hay được các người hâm mộ nói nhất là gì?"

"Muốn gả?"

"Đúng đúng đúng, chị Kiều nói đúng, đúng là muốn gả! Tiếc quá chị tôi là con gái..."

"Là con gái thì sao?"

"Ơ kìa...!cái chính là, chị em là chị em.

Em không thể có ý nghĩ khác về chị ấy."

"Thế mới phải!"

"Chị Kiều" - Kiều Mộ Quân, để quan sát cận cảnh sự tương tác của CP nhà mình, đã tham gia vào nhóm WeChat riêng của đội tuần tra và đội cấp cứu với lý do "nắm chặt động thái của bạn trai tương lai" và "tạo dựng mối quan hệ với đồng nghiệp của bạn trai tương lai".

Cô em gái "tốt" lo lắng cho chuyện trọng đại trong đời của anh trai đã có chút xúc động.

Sĩ quan Ôn luôn tự cho mình là "lanh lợi" đã tin sái cổ bạn mình.

Nàng không thể ngờ được mục đích Kiều Mộ Quân tham gia nhóm WeChat lại là để cận cảnh soi "gian tình", chứ không phải vì Cố Ngôn Minh như cô nàng đã nói.

Sau khi gia nhập nhóm, Kiều Mộ Quân đã xây dựng được mối quan hệ "cách mạng" với các thành viên trong nhóm chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày.

Chỉ cần "hốt thuốc đúng bệnh" là có thể dễ dàng lấy lòng 3 nam đồng bào trong nhóm ngay.

Còn hai đồng bào nữ kia thì sao?

Một là người chị em của cô, không cần phải lấy lòng.

Người còn lại là Giản Mộc Tư...

Giản Mộc Tư à...

Hehehe~

Sau khi đọc vô số phiên bản câu chuyện bá đạo của bác sĩ Giản khi làm nhiệm vụ hôm nay, Kiều Mộ Quân gọi điện thoại ngay cho Ôn Dương:

"Cừu Cừu, hôm nay bác sĩ Giản ngầu quá nhỉ? Bà có ghen ăn tức ở không nào?"

Ôn Dương mím môi...

Tất nhiên là có!

Có trời mới biết nàng đã tan nát trái tim đến thế nào trong buổi diễn tập hôm nay...

Nhất là khi nhìn thấy Giản Mộc Tư ở ngoài kia đang đánh cắp spotlight của nàng!

Nàng, mới là cô gái ngầu nhất trong cả hai đơn vị!

Không chấp nhận được, phản đối!

"Xì~~~ Có gì đâu!"

Tiếng "xì" mạnh mẽ của sĩ quan Ôn có âm cuối được kéo ra rất dài, thật không ăn khớp với bộ sườn xám nhã nhặn mà nàng đang mặc chút nào.

"Nếu tôi có thể đi làm, tôi cũng có thể ngầu như vậy! Bây giờ tôi đang bị mắc kẹt ở đây!"

Trong khi nghe điện thoại, sĩ quan Ôn vẫn không quên quay lại giao diện WeChat, lướt đi lướt lại lời kể của Trần Phi trong nhóm chat.

Rõ ràng đã xem đi xem lại rất nhiều lần nhưng vẫn mạnh miệng.

Viên cảnh sát này đang rất ấm ức.

"Nói chuyện chính này Cừu Cừu, kiếm cho tôi một tấm vé tham dự đêm tiệc chào xuân của mấy bà đi?"

"Khỏi cần nói, tôi đã chuẩn bị cho bà vé hàng VIP từ lâu ~"

"Í, đúng là người chị em của tôi! Yêu bà lắm Cừu Cừu!"

"Từ chối tình yêu của bà, lượn đi!

Ôn Dương vội vàng cúp điện thoại.

...!Im lặng nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, sĩ quan Ôn lại lướt lên xem câu chuyện Giản Mộc Tư bá đạo.

Các đồng nghiệp diễn tập bên cạnh nhìn Ôn Dương, bụng nghĩ người cứ nở nụ cười trên môi này có lẽ đang có chuyện vui gì đó, hoặc có thể đang nói chuyện cùng bạn trai.

......

Điều khiến Kiều Mộ Quân hài lòng nhất là, Cục Công an đã đặc biệt tổ chức các màn biểu diễn chung từ những cảnh sát "ưu tú" trong mỗi chi đội (chủ yếu chọn các ông đẹp trai) để thể hiện "khí chất" nổi bật của cảnh sát công an trước những nhân viên nữ hiếm hoi của Trung tâm Cấp cứu.

Dù chỉ là phô trương giá trị "sức mạnh", nhưng biết đâu cũng có thể chiếm được cảm tình của các nữ đồng nghiệp ở đơn vị bên cạnh thì sao?

Đặc biệt là người đã đầu tư không ít tâm tư vào sự kiện này, Cục trường Trịnh - Cục trưởng Cục Công an.

Dưới tay tướng mạnh không có binh yếu, mỗi tội không ít người vẫn còn độc thân.

Cục trưởng Trịnh đã chỉ định cử nhân vàng cho môn cầm nã thuật, là Cố Ngôn Minh đến từ đội chống ma túy, vẫn độc thân.

Nửa tháng chưa gặp lấy một lần, nghe tin Cố Ngôn Minh sẽ xuất hiện trong đêm tiệc năm mới, Kiều Mộ Quân vui đến mức có thể bay lên.

Đặc biệt là khi biết Cố Ngôn Minh sẽ biểu diễn một tiết mục, Kiều Mộ Quân ôm chầm lấy sĩ quan Ôn và muah một cái thật nồng cháy sau khi lấy được vé Ôn Dương cho.

Kiều Mộ Quân chắc chắn mình không bỏ lỡ ánh nhìn thoáng qua của Giản Mộc Tư.

Cô chợt cảm thấy, hôm nay đến đây ăn cơm đúng là "song hỉ lâm môn".

.......