Lúc chiều chị Gia Mỹ có gọi điện báo tin, tối nay mọi người trong nhà sẽ đi du lịch về.
Đúng như cô nghĩ, tất cả mọi người trên xe đều phải dụi mắt mấy lần vì cho rằng mình đang nhìn nhầm.
Cả hai người đằng kia đang làm gì ở ngoài đường vào cái giờ khuya khoắc lẽ ra mọi người đều đang ngủ thế này.
Họ muốn nghĩ trong sáng nhưng ai cho họ trong sáng ‼!
Bỏ qua thái độ đám đông, điều khiến Phương Ly thấy hoảng sợ hơn chính là chuyện cô và anh quen nhau là bí mật, bằng cách này hay cách khác thời gian qua hết thảy mọi người trong nhà đều không hề biết trừ đại thiếu gia Lâm Huy.
Dĩ nhiên đây là ý của cô.
Vậy mà…đi đêm có ngày gặp ma là thật ‼!
- Giờ, phải…phải làm sao đây? - Giọng nói của cô khẩn thiết
Lâm Hạo cười như không, phát huy trí thông minh của mình
- Bảo anh xô em thì không thể, nên cách tốt nhất là em quay sang tát anh, như vậy mọi người sẽ nghĩ anh cưỡng hôn em nên bị thế rồi không nghi ngờ về mối quan hệ của chúng ta nữa.
Anh chỉ nói thế chứ biết chắc là cô sẽ không làm
Nào ngờ…
- Được, thế anh muốn em tát má bên trái hay bên phải? Hay cả hai bên để tăng thêm độ chân thực nhé!
- "…"
Lâm Hạo sững sờ nhìn cô, gió trời làm cô sốt luôn rồi à, vừa rồi còn dịu dàng hôn anh, quay đầu một cái đã muốn "xuống tay" với anh.
- Em mới nói gì đó?
- Em đùa thôi mà…Em không muốn biến anh trở thành một kẻ biến thái trong mắt người khác, mặc dù đôi lúc anh cũng giống lắm…- Cô tủm tỉm cười
- Anh giống biến thái?
- Chứ còn gì nữa…
- Thế vừa rồi có người cưỡng hôn biến thái, thế có phải người đó biến thái cũng không bằng không?
- "…"
Phương Ly hận mình biết bao nhiêu, không ngờ trong một phút nông nổi, cô lại dám làm hành động đó.
- Ừ, em giống biến thái đấy, thậm chí cũng không đoan trang dịu dàng, thế thì anh nghĩ lại đi, bây giờ "trả lại hàng" vẫn còn kịp mà.
Nói xong mới thấy mình ngốc vô cùng, tự dưng đem bản thân so sánh với một món hàng.
- Không kịp nữa rồi…Vì hàng mà vừa trả lại, một giây sau liền sẽ có người mua mất.
- Xem như…anh cũng biết nhìn. - Cô cười thầm trong lòng.
- Bởi vì…người đó xem nhầm giá! - Một giây sau anh cho cô lao thẳng xuống vực
- Anh…
Cuộc cãi nhau bị gián đoạn vì những người trong xe đồng loạt đi xuống.
Phương Ly cứ ngỡ họ sẽ thắc mắc những câu muốn hỏi hay tiếp tục thể hiện thái độ sững sốt đến kinh hoàng, nhưng không…
Họ bước xuống xe, giả vờ nhìn đất nhìn trời, chỉ trỏ đếm sao mặt dù trời tối thui không có ngôi sao nào ‼! rồi lướt qua hai người bọn cô như thể cả hai là người vô hình.
Chỉ duy nhất chị Gia Mỹ đang ẵm Ân Ân trên tay nháy mắt với cô
- May cho hai đứa là con bé ngủ rồi đấy nhé!
- "…"
…………………………….
Hương thơm của những bông hoa xinh đẹp trong vườn lặng lẽ hoà mình cùng làn gió đêm.
Lâm Hạo nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, đứng lặng nơi đầu giường ngắm nhìn cô đang ôm lấy Ân Ân chìm sâu trong giấc ngủ.
Ánh trăng lặng lẽ rọi chiếu trên gương mặt cô.
Từ khi nào anh lại sợ thế này?
Thân hình nhỏ nhắn nhưng tính cách lại rất quật cường, một khi biết anh đã lừa dối cô còn kéo theo cả Ân Ân nhất định cô sẽ không tha thứ cho anh.
Chỉ mong nếu lỡ điều đó xảy ra, cô hãy nghe anh giải thích dù chỉ một lần và vẫn bên anh như lúc này là được.
"Anh hứa với em…"
"Qua ngày mai, anh sẽ tự tay kết thúc mọi chuyện, cũng sẽ không bao giờ gạt em bất kì điều gì nữa! "
++++++++
- Những lời anh muốn em nói với Phương Ly lúc sáng em đều đã nói rồi, không tin anh có thể hỏi em ấy. Khi nào thì…anh thực hiện lời hứa của mình, dẫn Ân Ân đến gặp em?
- Chiều mai 3h ở quán cafe X, nếu cô đến trễ một phút thì xem như tôi chưa từng hứa gì với cô cả! - Giọng nói của anh tận cùng buốt giá
- Được, em nhất định sẽ đúng giờ…nhất định…cảm ơn, cảm ơn anh…
- Đừng quên, đây xem như ân huệ cuối cùng tôi dành cho cô, từ nay về sau, chúng ta xem như chưa từng biết nhau, gia đình tôi sẽ nuôi dạy Ân Ân khôn lớn thành người, đừng tìm đến con bé nữa. .
+++++++++++
Một chiếc xe hơi sang trọng đậu lại trước quán cafe X khiến mọi người đều đổ dồn sự chú ý. Trên xe một người thanh niên cao ráo dắt một bé gái bước xuống rồi đi đến chiếc bàn đã có một cô gái đang ngồi chờ sẵn.
- Ân..Ân Ân….
Vừa thấy bóng dáng nhỏ nhắn của con bé Nhã Đình gấp gáp đứng dậy, tiếp theo đó tay chân dường như mất hết sức lực, đứng mọc rễ một chỗ.
Mới hai năm mà Ân Ân đã lớn đến vậy rồi sao? Nụ cười rạng rỡ đáng yêu. Là Lâm Hạo đã nhận nuôi con bé, chăm sóc nó tốt như vậy mà kẻ làm chị như cô lại…
- Ân Ân em có nhận ra chị không? Chị…
Nhã Đình định nói gì thêm nhưng ngước lên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Lâm Hạo thì không nói tiếp nữa.
Anh sớm đã căn dặn cô trước đó là không được có hành động gì quá mức hay những lời nói làm ảnh hưởng con bé. Mà thật ra thì bây giờ cô cũng không biết làm gì hay nói gì cả, tay chân cứ luống cuống cả lên.
Lâm Hạo thận trọng quan sát sắc mặt Ân Ân trước khi mở lời, thấy con bé ngơ ngác xa lạ với người đối diện, đúng như anh nghĩ…
Kí ức của nó đã được lắp đầy bằng một hình ảnh khác
Một người xứng đáng làm chị nó hơn bất kì ai trên đời này…
- Ân Ân, đây là bạn của anh, mau chào chị đi!
- Em chào chị, em tên Ân Ân. - Ân Ân khoanh tay rất lễ phép - Chị ơi, trông chị rất giống chị hai của Ân Ân, nhưng chị hai của Ân Ân tên là Ly Ly.
Ân Ân em nhìn cho kĩ đi, chị mới là chị hai của em, sao em có thể gọi một người không liên quan như vậy là chị hai.
- Ân Ân, cứ gọi cô ta là chị Đình. - Lâm Hạo lại nói
- Dạ, chị Đình. - Con bé nghe theo
- Anh à, chúng ta cùng ngồi đi…
- Tôi đi vệ sinh một lát, đừng quên tôi là ai, nếu cô dẫn con bé đi thì không xong với tôi đâu. - Lâm Hạo trừng mắt nhìn cô rồi quay đi
Nhã Đình đứng đó ôm chặt Ân Ân, nhìn bóng lưng lạnh nhạt hờ hững của anh mà trong lòng nhức nhối, vài giọt lệ tuôn trào.
Ở trong nhà vệ sinh Lâm Hạo mở vòi nước ở mức mạnh nhất, không ngừng xối vào mặt để lấy lại bình tĩnh.
Nếu biết có ngày này, năm đó cô ta không nên làm vậy mới phải, bây giờ thấy hối hận rồi có bù đắp được hai năm qua cho Ân Ân không? Cho cô ta gặp Ân Ân được một lần, còn sau này sẽ thế nào? Sẽ không có lần thứ hai thứ ba thứ tư chứ?
Không có! Tuyệt đối sẽ không có đâu!
Lúc vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đột nhiên điện thoại reo lên, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình gương mặt lạnh như băng đột nhiên lại xuất hiện những tia ấm áp dịu dàng.
- [Anh đang ở đâu vậy?] - Phương Ly ở đầu dây bên kia vui vẻ
- [Anh…đang dẫn Ân Ân ra ngoài chơi.]
- [Vậy mà không nói cho em biết, chỉ có hai người thôi à?]
- [Ừ.] - Tiếng ừ của anh vang lên rất khẽ
- [Vậy khi nào hai người về.]
- [Nhanh lắm, sẽ không lâu đâu, tin anh nhé!]
- [Anh làm gì nói như thể nghiêm trọng quá vậy, hai anh em cứ chơi đến khi nào Ân Ân chán thì về.]
- [Được.]
- [Thật ra thì em cũng có chút việc, em đi gặp lại bạn cũ, chắc sẽ về trễ hơn anh, anh nhớ ăn tối đàng hoàng đừng bỏ bữa đấy!]
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng nhưng Phương Ly dường như có thể nghe được suy nghĩ của anh, nói là “Anh rất nhớ em, em nhớ về sớm”. Người ta gọi đây là thần giao cách cảm chăng?
- [Em biết rồi. Tạm biệt anh]
Đầu dây bên kia đã gác máy nhưng Lâm Hạo vẫn thẫn thờ nhìn vào màn hình một hồi lâu.
Lúc anh quay lại bàn nhìn thấy hai chị em đang chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, nếu như là trước đây anh đã nhanh chóng chạy đến mỉm cười cùng họ, trò chuyện cả ngày nhưng bây giờ thì không thể.
Trái tim của anh…không còn ở nơi người con gái này nữa rồi.
- Anh hai ơi, chị Đình cho Ân Ân rất nhiều kẹp tóc nè, còn có đồ chơi nữa... - Ân Ân vừa nói vừa mở nắp chiếc hộp trên tay ra, bên trong có kẹp tóc đủ loại, còn có mấy con thú bông bé xíu
- Cô không cần làm vậy, ở nhà Ân Ân không thiếu đồ chơi. -Lâm Hạo lãnh đạm nói
- Chỉ là tấm lòng của em thôi mà!
- Để làm gì khi mà thứ nó cần nhất cô vốn không thể cho được.
- Em...
Phục vụ mang khay đồ ra, đặt một ly nước lên bàn rồi nhìn sang Nhã Đình
- Nước ép dứa của chị đây.
Trong lúc Nhã Đình vờ ngơ ngác chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hạo đã nói giúp
- Đổi ly khác giúp tôi, cô gái này bị dị ứng dứa.
Phục vụ gật đầu rồi mang ly nước đi.
Nhã Đình hân hoan, dù ngoài mặt chẳng thể hiện gì nhưng trong lòng lại rạng rỡ hạnh phúc. Anh không biết, là cô đã cố tình gọi nước ép dứa. Cô chỉ muốn xem thử anh đối với cô có thật là không còn chút tình cảm nào không?
Kết quả không ngoài mong đợi.
Anh vẫn còn tình cảm với cô, chắc chắn là vậy.
Cô khẽ cười, càng tin tưởng hơn vào trực giác của mình.
Cả buổi hôm đó Nhã Đình đút đồ ăn cho Ân Ân,Lâm Hạo chỉ uống cafe và ăn một ít pizza. Không biết anh có biết hay không thực chất Nhã Đình không được vui như đã thể hiện ra ngoài và trong đầu đang có dự tính khác.
Cứ cho là cô ít kỉ phản bội tình chị em đi, nhưng cô muốn mãi được bên cạnh anh và Ân Ân như lúc này, mãi mãi…
Cuộc sống như vậy…
Nhất định sẽ thuộc về cô...