Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 139: Đời này không còn tư cách

- Giang phu nhân, bạn của mẹ đã sắp xếp cho mẹ ở đây, con dọn đến đây ở cùng với mẹ nhé, chúng ta sẽ không về quê nữa!

- Mẹ nói sao cơ, con…cùng mẹ ở đây?

Nguyện vọng của Phương Ly là được sống cùng với mẹ, nhưng khi vừa mới tỉnh lại bà nhất mực muốn ở lại dưới quê còn cô thì không thể bỏ học nên ở lại trên này.

Nào ngờ bây giờ lại có thể thực hiện được điều đó.

- Phương Ly, những chuyện buồn con đừng nghĩ nữa. Ngoan nào, có mẹ ở đây. - Bà Thư đưa tay vuốt mái tóc của cô, trong lòng đau đớn khôn nguôi

- Mẹ, có phải…mẹ biết chuyện rồi không?

- Lúc nãy…thiếu gia của con có gọi cho mẹ, nói là con đã rời khỏi đó…- Bà không nói ra vế sau, nhưng ánh mắt thể hiện bà đã thấu hiểu rõ những chuyện xảy ra

Phương Ly đưa tay quẹt mạnh nước mắt trên mặt, kiên cường nói

- Con có buồn chuyện gì đâu ạ. Từ bây giờ được sống với mẹ, con vui còn không hết nữa là…

Con bé ngốc này, sao có thể làm như không có gì được chứ?

Giang phu nhân từ nãy đến giờ vẫn ngồi sofa chứng kiến tất cả, khóe môi không tự chủ nhếch lên nụ cười hài lòng vì mọi thứ không nằm ngoài dự kiến.

- Phương Ly, con mau qua chào phu nhân đi. - Bà Thư nhắc nhở cô

- Phu nhân, con cảm ơn cô, thật lòng rất cảm ơn cô đã giúp cho con và mẹ.

- Ta và mẹ con xem nhau như chị em ruột, sau này hai mẹ con cứ ở lại, xem đây là nhà của mình, đừng ngại gì cả. Con chắc cũng mệt rồi, đi tắm rồi thay đồ đi. - Giang phu nhân điềm đạm nói, những lời dịu dàng ấm áp mà cả đời này Phương Ly cũng không nghĩ mình sẽ được nghe

Xong rồi bà quay sang nói với giúp việc đứng gần đó

- Linh, mau mang hành lý của Phương Ly lên căn phòng lúc nãy ta bảo dọn dẹp đi.

- Không cần đâu ạ, cháu có thể tự làm.

- Cháu đến đây làm khách không phải giúp việc, từ nay về sau có cần gì cứ sai bảo người ở đây. - Bà nhíu mày không hài lòng

- Chuyện…chuyện này…

- Phu nhân nói thế nào thì con nghe thế ấy đi, kẻo cô ấy lại không vui. - Bà Thư nói khẽ vào tai cô nhắc nhở, ánh mắt thì len lén quan sát sắc mặt Giang phu nhân

- Vâng ạ. Vậy xin phép cô con đi.

Phương Ly lên phòng rồi Giang Tuấn cũng rời khỏi. Đại sảnh nhanh chóng chỉ còn hai người

- Cô nên nhớ, trước mặt Giang Tuấn con trai tôi phải cư xử như bình thường, tuyệt đối không được để lộ ra bất kì sơ hở nào, thằng bé rất rất nhạy bén. - Giang Phu nhân trừng mắt nói

- Cái này mình biết rồi, mình sẽ hoàn toàn làm theo những gì cậu nói, cậu yên tâm. - Bà Thư khẽ gật đầu, dù lương tâm dằn vặt vô cùng - Còn chuyện cậu hứa với mình…

Giang phu nhân dửng dưng

- Phải xem thời gian tới biểu hiện của cô như thế nào đã. Bây giờ người Phương Ly yêu thương nhất là cô, hãy làm mọi cách để nó quên đi tất cả những chuyện xảy ra, rồi sau đó, dùng hết sức thuyết phục nó "chuyện đó". Nếu không thì đừng trách tôi nói lời không giữ lời.

Bà Thư hướng mắt lên lầu, tâm can đau đớn cùng cực.

Phương Ly, mẹ xin lỗi…

Xin hãy tha thứ cho người mẹ chẳng ra gì này…

Chị Linh giúp việc đem hết đồ đạc lên phòng Phương Ly rồi ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng lại, Phương Ly lập tức lao nhanh vào nhà vệ sinh, ngồi trong bồn tắm rồi cứ thế xả nước, dưới vòi sen khóc một mình, để tiếng nước chảy che lấp đi tiếng khóc thương của cô.

Đau đớn cùng cực mà khóc, sợ hãi trước sự thay đổi của con người đó mà khóc, niềm tin bị hủy hoại mà khóc.

Phương Ly bây giờ chỉ muốn khóc một trận thỏa thích rồi ngày mai sẽ buông tay tất cả để làm lại từ đầu, kiên cường để chăm sóc tốt cho mẹ, Bắt đầu một cuộc sống mới

Chẳng biết cô đã khóc bao lâu, cả người tê dại không còn sức lực, mơ hồ mà thiếp đi. Trong giấc mơ đó, những kí ức đẹp đẽ lại hiện về, sau đó mọi thứ lại dần biến thành cơn ác mộng.

Bà Thư sau khi nói chuyện với Giang phu nhân xong liền bước lên lầu.

Cửa phòng bật mở, không thấy con gái mình đâu, lại nghe tiếng nước chảy rất to, bà hốt hoảng chạy ngay vào nhà vệ sinh vì sợ cô xảy ra chuyện.

Phương Ly lúc này đang ngồi gập người co ro trong bồn nước lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền cả người run rẩy.

Bà run rẩy không kém gì cô, cái gì cũng không nghĩ được, hoảng loạn la to để có người đến.

Dĩ nhiên người đầu tiên chạy qua là Giang Tuấn vì phòng anh chỉ cách phòng cô mấy bước chân. Sau đó mẹ anh - Giang phu nhân cũng chạy đến.

Anh không nghĩ ngợi tiến đến bế xốc cô đặt lên giường quấn chăn lại rồi ra ngoài gọi ngay cho bác sĩ.

Bà Thư đưa tay sờ trán thì phát hiện Phương Ly đang sốt rất cao, sau đó thay cho cô bộ quần áo khô ráo.

Nhìn cô nằm mê man trên giường, hai mắt ngắm nhiền, hơi thở nặng nhọc, nước mắt đầm đìa, run rẩy giãy giụa mà không ai giúp được, hình như cũng chẳng còn tí sức lực nào nữa, cả hai người phụ nữ đều không khỏi đau xót.

Nhưng một người là thật sự đang hối hận.

Còn người kia, trái tim dường như là sắt đá.

Cho dù chứng kiến cô đau đớn hơn nữa, đau đến tận tâm can, đau đến gục ngã không gượng dậy nổi thì bà cũng không bao giờ từ bỏ những việc bà đã, đang và sẽ tiếp tục làm.

Bà chẳng làm gì sai cả, nếu có trách thì hãy trách số phận, trách ông trời và…trách người phụ nữ đang ngồi bên cạnh bà.

*************************

Sau cơn mưa bầu trời xanh trong phảng phất chút lạnh lẽo. Trên chiếc giường lớn một cô gái đang yên ả chìm trong giấc ngủ. Cô ngủ đẹp và bình yên đến nỗi không ai nỡ đánh thức.

Một ngày một đêm rồi, cơn sốt cũng qua đi nhưng dường như cô vẫn chưa muốn tỉnh lại.

Chàng trai ngồi cạnh bên giường, đưa tay chạm nhẹ vào đôi gò má cô

"Hi vọng sau khi tỉnh lại em sẽ sớm nghĩ thông suốt, tên đó không xứng đáng để có được tình yêu của em"

"Trái tim em của em đi lạc rồi, để anh tìm lại nó giúp em."

"Ngày hôm đó trời mưa rất to, nhưng hôm nay nắng đã lên rồi, rất đẹp, cuộc sống của em vẫn có thể đẹp đẽ như ánh nắng đó mà."

Rồi anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, lồng ngực đau quặn thắt

"Anh hứa với em…"

"Chỉ cần em khỏe lại… muốn anh làm gì cũng được…"

"Thậm chí giết chết kẻ đã biến em thành bộ dạng thế này."

Mi mắt khẽ động đậy, con ngươi xinh đẹp mở ra nhưng gương mặt vẫn vô hồn như thế.

Phương Ly thức dậy, hồi lâu mới định thần được, đưa tay dụi dụi đôi mắt, nó thật rát, thật đau.

- Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, có còn thấy khó chịu ở đâu không? Có đói không? - Giang Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập cưng chiều, yêu thương, giọng nói thập phần ấm áp

- Em không sao, mẹ của em đâu? - Cô cố gắng nở nụ cười yếu ớt.

- Bác gái sáng sớm đã ra ngoài bảo là có chút chuyện, chắc sẽ sắp về rồi.

- Em…đói lắm…muốn ăn một chút gì đó.

- Được, thế anh bảo người làm mang cơm lên đây. - Anh mừng rỡ, không nghĩ rằng sẽ nghe được những lời này

- Không cần, em có thể tự đi được, em khỏe rồi anh đừng lo.

- Cũng được, nhưng em phải nghỉ ngơi thêm ngày rồi hẳn đi học lại. Anh đã gọi điện xin phép giúp em rồi.

- Ừ. - Anh đã làm vậy thì cô chỉ đành nghe theo

Phương Ly nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xuống nhà cùng Giang Tuấn thì đã thấy Giang phu nhân ngồi trên bàn ăn thịnh soạn, còn mời cô cùng ngồi xuống.

Bị thúc giục mãi cô không tiện từ chối.

Từ cái hôm Phương Ly ngất đi, mỗi bữa Giang phu nhân đều đích thân xuống bếp chuẩn bị cơm canh chỉ đợi mỗi việc cô tỉnh dậy mà dùng.

Nhưng việc này cô lại không hề hay biết.

Cả buổi bà liên tục gắp thức ăn và hỏi chuyện cô, so với trước đây thì giống như một người hoàn toàn khác

- Phương Ly, chuyện trước kia cô vẫn là phải với con một tiếng xin lỗi.

- Sao ạ? - Cô bần thần vẫn chưa chấp nhận được

- Là cô không tốt, đã trách lầm con hết việc này đến việc khác, còn cả hành động đó.

Nói đến đây, bàn tay mà bà từng dùng để tát cô chợt run run

- Một đứa con gái tốt như con cô lại không biết trân trọng. Con…tha lỗi cho cô có được không?

- Xin cô đừng nói vậy, trong cuộc sống này, việc nhìn nhầm người xấu thành người tốt và ngược lại cũng không hiếm ạ. Nếu như chỉ là hiểu lầm…

Đang nói đến đó bàn tay cầm đũa của cô liền khựng lại, run rẩy từng hồi.

Nếu như người đó, nếu như tất cả cũng chỉ là hiểu lầm thì tốt quá.

- Em ăn thêm một miếng đi. - Giang Tuấn nhận ra liền gắp thêm một ít thức ăn cho cô

- Em biết rồi, đồ ăn rất ngon, anh và cô cũng ăn đi.

- Trong bếp vẫn còn một ít canh, cô lấy cho cháu nhé!

Giang phu nhân toan định chạy đi thì bị cô cản lại

- Dạ thôi ạ, cháu cũng sắp no rồi.

Phương Ly cảm thấy bà quan tâm cô cứ như con ruột của mình vậy có chút không quen nhưng đồng thời cô cũng rất vui.

Ở bà có một thứ gì đó không lý giải được khiến cô thấy rất gần gũi, bản thân cũng tự nhiên quý mến bà, tất nhiên bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ.

Dù sao những ngày tháng tiếp theo đây vẫn phải nhờ bà chiếu cố mẹ con cô.

- ----------Trung học An Hoa-------------

Giờ họp hội học sinh hôm nay Lâm Hạo ngồi yên cứ như một pho tượng, không nói gì cũng chẳng hề nhúc nhích, mặc cho mọi người liên tục phát biểu.

Trong đầu anh lúc này chứa đầy hình ảnh của một người con gái.

Mấy hôm nay rời khỏi Lâm gia cô sống có tốt không, ăn được không, ngủ được không, có còn khóc nữa không?

Anh ước gì bây giờ có thể chạy ngay đến bên cạnh ôm chặt lấy cô, che chở cho cô, lau nước mắt cho cô. Chỉ tiếc rằng anh không thể.

Đời này anh không còn tư cách đó nữa rồi…

Giang Tuấn ngồi khoanh tay một chỗ, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, lâu lâu đập bàn làm mọi người giật bắn mình.

- Sau này việc hội học sinh giao lại cho mọi người, thời gian tới tôi sẽ vắng mặt cả trong hội lẫn ở lớp. - Cuối buổi họp Lâm Hạo lạnh lẽo tuyên bố

- Hội trưởng lẽ nào anh vắng để chuẩn bị cưới. - Nữ sinh 1 trêu chọc

- Anh chị mới hẹn hò mà đã tính chuyện cưới rồi à. - Nữ sinh 2 nhìn Nhã Đình cười

- Cưới có mời tụi em không?- Nam sinh 3

_RẦM…

Giang Tuấn lại đập bàn một lần nữa sắc mặt mọi người tái mét, tay chân run rẩy, cả phòng họp im phăng phắc chỉ còn lại tiếng máy lạnh thổi vù vù.

- Các người ra ngoài đóng chặt cửa lại, tôi có chuyện "bàn bạc" với hội trưởng.

Ai nấy đều sợ hãi lập tức làm theo lời anh, không dám chần chừ thêm một phút giây, kể cả Nhã Đình, dù cô linh tính có chuyện không hay.

Giang Tuấn nhào đến nắm chặt lấy cổ áo Lâm Hạo, bất luận là Giang Tuấn hung hăng gào lên những gì Lâm Hạo vẫn không đáp trả

- Cách đây một tháng mày đã nói gì, đem lại cho Phương Ly hạnh phúc là thế này đây sao?

- Tại sao lúc trước nhất quyết giành cô ấy từ tao…nói đi tại sao hả?

- Mày có biết cô ấy bây giờ đang ở nhà tao nhưng chẳng ăn uống được gì cả, không muốn mọi người lo lắng nên cố cho vào bụng, về đến phòng liền nôn ra hết, mặt mày xanh ngắt, ban đêm lại trùm kín chăn mà khóc nức nở, lúc ngủ liên tục bị mê sảng.

- Mày coi Phương Ly là gì hả, đồ chơi hay con cún, chơi chán rồi vứt bỏ.

- Nếu muốn trả thù thì cứ nhằm vào tao, Phương Ly từ nhỏ đến lớn đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở rồi mày biết không?

BỐP - Giang Tuấn thẳng tay vung một cú đấm rất mạnh làm Lâm Hạo té xuống sàn. Anh đưa tay lên quẹt máu ở khóe miệng nhưng lại không nói gì.

Anh có thể nói gì đây, từng câu từng chữ của người trước mặt có gì sai đâu.

Nếu biết trước có ngày hôm nay, phải chi ngày hôm ấy trong bệnh viện anh đừng tiến thêm một bước, chính một bước đó đã khiến cô chịu dày vò đau khổ.

- Sau này, hãy ở bên cạnh Phương Ly, chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy.

Lời nói Lâm Hạo thốt ra cũng như ngàn nhát dao đâm vào tim anh.

Vẫn còn một vế anh không nói

"Luôn phần của tôi."

Giang Tuấn ánh mắt đỏ rực như muốn giết người túm lấy cổ áo Lâm Hạo xốc dậy một lần nữa

- Mày có Lưu Nhã Đình rồi quay sang không cần Phương Ly nữa, vậy hãy trả lại Phương Ly trước đây, trước khi cô ấy quen mày ấy, nhìn thử xem cô ấy bây giờ có khác người sắp chết không?

BỐP - Giang Tuấn tại tiếp tục tung cú đấm vào gương mặt hoàn mỹ của người đối diện

- Ngoại trừ khiến Phương Ly phải khóc mày đã làm được gì, ít nhất tao không giống như mày, mẹ tao đã chấp nhận cô ấy rồi, từ giờ về sau bên cạnh tao cô ấy sẽ không lý do gì để khóc nữa.

- Cậu nói được thì nhớ làm được đấy, đừng chỉ nói.

Câu nói của Lâm Hạo mang tính đe dọa, nực cười là bây giờ anh biết mình chẳng có tư cách làm vậy.

- Tao hỏi mày, mày xin nghỉ làm gì, kết hôn cùng Lưu Nhã Đình thật sao?

- Không liên quan đến cậu.

Giang Tuấn chỉ tay thẳng vào mặt Lâm Hạo

- Mày hãy nhớ lấy, có một ngày tao nhất định sẽ trả lại cho mày những đau khổ hôm nay Phương Ly phải chịu, sẽ khiến mày sống trong day dứt hối hận suốt cả cuộc đời vì đã bỏ lỡ người con gái tốt nhất trên thế gian này.

Mày và Lưu Nhã Đình đó cưới nhau cũng được, cùng nhau nắm tay đi xuống địa ngục cũng được. Tao mặc kệ, tao sẽ đưa Phương Ly đi, cùng bắt đầu lại từ đầu.

Giang Tuấn nói rồi bỏ ra ngoài thật nhanh, phía sau cánh cửa đó là một người tâm khảm bị đau đớn dằn vặt, liên tục đấm mạnh tay xuống nền gạch đến khi chảy máu cánh tay tê dại vẫn không dừng lại.