Có thể gặp nhau trong biển người bao la
Sao lại dễ dàng buông tay để lạc mất nhau.
…………
Một tuần sau đám tang mẹ, Phương Ly hẹn chị Cầm cùng chị Gia Mỹ và Ân Ân đến quán cà phê để gặp nhau.
- Hôm nay em hẹn hai chị ra là để nói lời tạm biệt, em sắp đi nước ngoài, không biết đến khi nào mới chúng ta mới gặp lại. - Phương Ly ép bản thân nở nụ cười
Giống như sét đánh ngang tai, cả hai đều ngậm ngùi không muốn cô đi, nhưng không có buổi tiệc nào không tàn.
- Em…em nói cái gì? Tại sao lại đi chứ? - Chị Cầm mắt rưng rưng
- Thì…em nghĩ là mình thích hợp đến một nơi nào đó mới mẻ hơn.
- Nơi nào là nơi nào chứ, ở đây vẫn tốt mà. Chị biết rồi, có phải là vì thiếu…
- Cầm! - Gia Mỹ hét to một tiếng để ngăn cản chị Cầm "quá đà"
- Chị Gia Mỹ, cho em gửi lời từ biệt đại thiếu gia luôn nhé, hãy nói anh ấy rằng con bé "bát tự không phù hợp" này sắp đi rồi. - Cô tha thiết nắm chặt tay chị
- Ai nói em bát tự không phù hợp, từ ngày có em trong nhà vui biết bao nhiêu, em có thể không đi không? - Gia Mỹ rưng rưng
Phương Ly nhẹ cười lắc đầu
- Em rất cảm ơn hai anh chị đã không màng thân phận, xem em như đứa em nhỏ trong nhà mà yêu thương chăm sóc em. Ân tình này cả đời em sẽ ghi nhớ. Chúc anh chị sớm có tin vui, Ân Ân có thêm em nhé!
- Con bé này, là giờ phút nào rồi mà em còn nghĩ cho người khác thế! - Gia Mỹ mắt bỗng chốc đỏ hoe
- Chị Ly Ly, chị đi đâu thế, chị đi rồi sau này lấy ai chơi với em, lấy ai dẫn em đi dạo, ai sẽ nấu cơm ngon cho em ăn, ai thổi nến sinh nhật với em, buổi tối ai kể chuyện cổ tích ru em ngủ…chị ở lại với em đi mà, em không cho chị đi đâu. - Ân Ân nức nở, lắc đầu nguầy nguậy, cả người bám lấy cô không buông.
- Ân Ân…
Phương Ly giật mình nhìn xuống phía phát ra âm thanh non nớt.
Cô rất rất không muốn để con bé biết chuyện này, nhưng cô nhớ nó quá, chẳng đành lòng cứ thế ra đi mà không gặp nó một lần cuối.
Phương Ly dang hai tay ôm chặt lấy Ân Ân vào lòng, cố gắng nén chặt những giọt nước mắt.
- Chị...chị xin lỗi vì không thể bên em, chị yêu em nhiều lắm. Cho dù có đi đến nơi nào thì trong tim chị Ân Ân mãi là em gái của chị.
- Em biết rồi, nhất định anh hai lại làm chị giận, em sẽ đi nói với anh hai, bảo anh ấy năn nỉ chị ở lại.
Đôi mắt đen láy của Phương Ly nhắm chặt lại, cuối cùng nước mắt không kìm được vẫn cứ tuôn trào như một thói quen
- Ngốc ạ, anh hai em sắp kết hôn với chị Nhã Đình rồi, họ sẽ cùng chăm sóc em, hơn nữa…chị ấy mới là chị hai của em. - Cô đau đớn cùng cực khi nói ra điều này
- Không, chị hai của em là chị Ly Ly. Chẳng phải chị đã hứa, anh hai, chị và em, chúng ta là một gia đình, mãi mãi không xa nhau rồi sao?
Phương Ly đứng đờ người, như đang nằm mơ vậy.
Trong giấc mơ đó, dưới ánh nắng vàng óng, cô là chị con bé, cùng với người con trai đó, cả ba dắt tay nhau đi dạo trong công viên, nụ cười vui vẻ rạng ngời.
Nhưng rồi hiện thực tàn nhẫn đã đánh mạnh vào đầu thức tỉnh cô
- Ân Ân, thật ra chị không phải chị hai của em, chị rất xấu xa, đã đóng kịch lừa gạt em, rồi một ngày nào đó khi nhớ lại em nhất định sẽ ghét chị, hận chị vì đã lừa gạt em… - Phương Ly nấc lên từng tiếng bi thương
- Ân Ân không bao giờ ghét chị đâu! Ân Ân rất yêu chị, em muốn sống cùng chị cả đời.
Lời nói của Ân Ân khiến nước mắt đau đớn của cô chảy ra không ngừng.
Nhưng Phương Ly cô đến tột cùng vẫn không phải chị ruột con bé.
Cô không thể tham lam những thứ vốn không thuộc về mình.
Lâm Hạo cũng vậy, Ân Ân cũng vậy.
Có lẽ là ý trời.
Đi một vòng lớn cuộc đời của cô lại cô độc một mình.
- Từ giờ trở đi, em phải hứa với chị sống cho thật vui vẻ, cho dù chị ở đâu cũng mong nhìn thấy nụ cười của em. Biết không?
Và…cảm ơn em vì đã trở thành gia đình của chị, trở thành kì tích của chị.
Chị Gia Mỹ cố kéo Ân Ân ra khỏi người Phương Ly rồi đưa tay quẹt nước mắt, lựa lời mà an ủi cô
- Giao Ân Ân cho chị, em đừng lo, con nít ấy mà, hôm nay khóc ngày mai cười là bình thường.
Vốn không phải thế mà, chị đi đâu tìm được một người yêu Ân Ân như em nữa đây Phương Ly?!
- Chị Gia Mỹ, chị Cầm, hai chị bảo trọng nhé. Còn nữa, em không thể cho mọi người biết ngày em đi để tránh mọi người ra sân bay tiễn em. Em…ghét nhất là ly biệt.
- Vậy em lên đường bình an nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Hai chị cũng vậy.
- Chị ơi, chị đừng đi mà…chị ơi.
Phương Ly cố gắng bịt tai để không còn nghe thấy tiếng khóc nức lòng của con bé.
Tim cô nhói đau dữ dội, đau đến nỗi phải cắn chặt môi mới có thể kiềm chế lại cơn run lẩy bẩy của cơ thể, đôi chân như muốn ngã khuỵu xuống nhưng vẫn cố gắng bước thật nhanh ra khỏi cánh cửa kia.
Xin lỗi em Ân Ân…
Nhưng chị không còn quyền để lựa chọn nữa rồi…
Tất cả đều đã được ông trời an bài...
Em nhất định phải trưởng thành thật hạnh phúc, thật may mắn, đừng giống chị.
Chúc em sau này…
Bình an…
Vui vẻ…
……………….
Giang phu nhân dắt cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, tỉ mỉ chọn lựa cho cô trang sức, quần áo, mĩ phẩm, hết thảy đều là loại đắt tiền.
Phương Ly ban đầu ngại ngùng không dám nhận nhưng bà cứ giục mãi, cuối cùng cô bị sự ân cần chăm sóc, quan tâm và chân thành của bà thuyết phục.
Bà giống như một người mẹ hiền đang nhất mực lo lắng, sửa soạn cho việc con gái yêu của mình đi xa khiến lại nhớ đến mẹ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, hạnh phúc vô cùng như mẹ đang ở cạnh bên mình vậy.
- Nãy giờ đi cùng cô thế này con có mệt không? - Bà khẽ cười nhìn sang cô, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên vầng trán cô
- Dạ không, con vui lắm ạ, con chỉ lo là cô thấy mệt.
- Làm sao lại mệt chứ, từ rất lâu rồi cô đã luôn mong có ngày này, được chính tay chọn quần áo cho con gái của mình.
- Sao ạ?
Giang phu nhân nói xong thì vội thu lại giọt nước mắt trào ra khóe mi, lúng túng
- Ý cô là cô xem con như con gái của mình vậy, cô thật không nỡ để con đi.
- Con cũng không nỡ rời xa cô, cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé!
- Con đừng lo cho cô, ở nơi xa xôi như vậy, con nhất định phải bảo trọng lấy mình, còn nữa...
Bà liên tục dặn dò như đưa con gái về nhà chồng khiến cô cảm động không thôi.
Phương Ly, cho dù bà có không nỡ vẫn phải để con bé đi. Rời xa con người đó chính là cách tốt nhất để cuộc đời của con bé sau này có được viên mãn. Bà sẽ bằng mọi cách không để ai ngăn cản việc này. Tuyệt đối không.
………………………
Sân bay XXX
Ánh nắng chói chang chiếu qua bức tường kính đại sảnh phòng khách trong sân bay. Phương Ly kéo chiếc vali to bước vào trên nền gạch bóng loáng.
Đi bên cạnh cô là Giang Tuấn và Giang phu nhân.
Ngoài hai người thì chỉ còn Ngọc Mai là biết chuyện hôm nay cô đi. Nhưng cô đã căn dặn cậu ấy tuyệt đối không được cho ai biết, thậm chí còn van xin cậu ấy đừng đến tiễn, bởi cô ghét nhất là nước mắt chia ly.
- Phương Ly, con sang bên đó nhớ báo tin về cho cô, nhớ đấy!
Bà nói rồi nắm chặt tay cô, quyến luyến chẳng muốn rời.
Từ lúc mẹ mất đến giờ bà luôn yêu thương và chăm sóc cô như con ruột, đêm nào cũng ôm chặt lấy cô ngủ rồi vỗ về an ủi cô. Chẳng những tài trợ toàn bộ tiền cho cô đi du học còn nói sau này hãy để bà thay thế mẹ cô, đừng từ chối những gì mà bà muốn dành cho cô.
Ân tình này cô nhất định sẽ luôn khắc ghi trong lòng. Nếu có dịp cô nhất định sẽ đền đáp.
- Cô, cô cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, con sẽ rất nhớ cô!
Phương Ly định rút tay về thì bị bà nắm chặt, tiếp tục dặn dò
- Con mới phải chú giữ gìn sức khỏe đấy, đừng để người gầy thế này nữa, qua đó nhớ ăn uống đúng giờ…
- Con nhớ rồi mà cô, cô yên tâm.
- Mẹ ơi, mẹ trọng nữ khinh nam, quên mất đứa con trai đẹp trai là con rồi à? Một lời nhắn nhủ cũng không có! - Giang Tuấn đứng bên cạnh cười bất mãn
Giang phu nhân lườm anh một cái rồi ôm cô vào lòng, rất chặt.
Sau khi vẫy tay từ biệt bà, Phương Ly cùng Giang Tuấn bước đi về phía trước.
Cả hai đứng cạnh nhau, sánh bước cùng nhau tạo nên bức tranh thật hoàn mỹ không gì có thể phá vỡ.
Đến khi bóng cô xa khuất bà mới mấp máy môi, hai dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp không chút dấu tích của thời gian.
"Phương Ly, mẹ xin lỗi vì đã khiến con chịu nhiều đau khổ như vậy trong suốt thời gian qua."
"Nhưng rồi con sẽ hiểu những việc mẹ đã làm, tất cả đều là vì muốn tốt cho con."
"Mẹ chờ con ở tương lai phía trước."
"Mai này nhất định con sẽ tỏa sáng như loài phượng hoàng rực rỡ."
"Mẹ yêu con, cũng sẽ rất nhớ con."
"Bảo trọng, con gái của mẹ."
………………………
- ----Biệt thự Lâm gia-----
Lâm Hạo cứ đứng bên cửa sổ ngước nhìn bầu trời xanh, không biết đã bao lâu, ánh mắt mơ màng cứ ngắm nó trong vô thức.
Ngắm chán anh lại lấy điện thoại ra xem, tay lướt nhẹ trên màn hình để di chuyển hình ảnh.
Ngón tay khựng lại ở bức ảnh lúc chụp khi đến lễ hội trường Ân Ân.
Rõ ràng trong bức ảnh là ba gương mặt tươi cười rạng rỡ nhưng ánh mắt của anh lại nhuốm màu bi thương vô tận.
Chắc là đời này kiếp này không còn có ngày có thể hạnh phúc như thế nữa rồi.
Một giọt rồi lại một giọt nước mắt rơi lên màn hình điện thoại.
Mấy hôm trước Lăng Thiếu Dương đã gọi điện báo cho anh, kêu gào trong điện thoại là phải cố gắng chuốc say Ngọc Mai mới moi ra được…
"Mình đã phải hy sinh gương mặt đẹp trai, bị Ngọc Mai cắn vào, sau đó tát tai hai cái mới biết được tin tức độc quyền này đấy."
"Ba ngày nữa, đúng 10 giờ sáng Phương Ly sẽ lên máy bay, cậu suy nghĩ lại vẫn còn kịp."
"Không cần nghĩ vội, cứ từ từ nghĩ, mình đi xức thuốc đây, nếu mặt mình bị sẹo cậu phải nuôi mình cả đời đấy!"
Ba ngày nữa…
Chính là hôm nay…
Xem ra cô đã hoàn toàn từ bỏ anh rồi.
Giờ đây anh thực sự rất muốn gặp cô, cho dù chỉ là nhìn thấy bóng dáng cô từ xa cũng được. Nhưng mà…lại sợ vạn nhất cô phát hiện thì bao nhiêu quyết tâm ra đi sẽ đều sẽ tiêu tan.
- Anh hai ơi, đọc truyện cho Ân Ân nghe đi! - Ân Ân đúng lúc mở cửa chạy vào đứng trước mặt anh
- Anh chẳng còn tâm trí gì cả. Lưu Nhã Đình đâu?
Lâm Hạo chau mày, ở nhà này cô ta chẳng phải đụng vào bất kì việc gì từ bếp núc đến dọn dẹp, chỉ mỗi việc chơi đùa cùng Ân Ân, lẽ nào lại không rảnh?
Nghĩ lại thì…ngày đó Phương Ly thực sự rất vất vả, vừa làm việc nhà vừa chăm sóc Ân Ân, thời gian đầu còn bị một số mọi người ở đây liên tục bắt nạt.
- Lúc nãy chị Đình chuẩn bị kể chuyện cho Ân Ân nghe thì có một người tên là "quản lý" gọi điện, chị ấy liền thay đồ rất đẹp rồi nói hôm nay phải đi đến tối mới về được.
Ân Ân xụ mặt xuống, giọng nói non nớt như muốn khóc vang lên
- Anh hai, anh gọi chị Ly Ly về với em có được không? Đừng để chị ấy đi xa. Lúc trước chưa bao giờ chị Ly Ly bỏ mặt Ân Ân một mình mà đi như chị Đình cả, đi đâu cũng dẫn Ân Ân theo. Ân Ân chỉ muốn chị Ly Ly…
Lâm Hạo nén chặt cơn đau ập tới như ư có hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm trong lồng ngực!
Không được, anh không thể bị lay động được.
Chỉ còn hơn nửa tiếng, hơn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi.
- Em đừng khóc, vậy để anh kể cho em nghe.
Anh cầm thứ mà Ân Ân nói trên tay liền nhận ra đây không phải quyển truyện thường ngày của con bé mà là...
Là thứ Phương Ly đã bọc lại cẩn thận rồi cho người mang đến bảo phải trao tận tay anh.
Di vật của mẹ.
Một quyển nhật kí với tiêu đề là "gửi con trai".
Anh biết tính cách của cô, không bao giờ động vào đồ đạc không phải của mình, nhất định là vẫn chưa mở ra xem.
Mấy hôm nay anh cũng không mở ra xem vì sợ quá thương nhớ mẹ không chịu đựng được.
Nhưng giờ phút này đây, dường như có một thế lực vô hình nào đó điều khiển anh, bàn tay lật giở từng trang từng trang một, mắt dán chặt vào từng dòng từng chữ mà bản thân có linh cảm là vô cùng quan trọng trong đó.
Có thể nó sẽ khiến hiện thực trước mắt anh thay đổi một lần nữa…
Cũng như khiến anh quyết định lại một lần nữa…