Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 154: Lạc Lạc Là Ai ?

- ---Trường quay-------

Lưu Lệ Tinh ánh mắt mang đầy sát khí, bàn tay vung thẳng lên cao, cả trường quay đau xót nín thở

“Bốp!’’

Lại một cái tát thật mạnh giáng vào má Phương Ly, mạnh như muốn đập nát mặt cô ra, để cô cả đời phải dùng gương mặt xấu xí mà đối diện người khác.

Bởi vì sự lì lợm không khuất phục của cô đã khiến Lưu Lệ Tinh nhịn không được nữa, muốn một lần “tiễn” cô đi cho xong.

Cảm giác đau đớn như muốn làm tê liệt các dây thần kinh của Phương Ly, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại, giống như cái đêm mưa của sáu năm về trước...

Cũng đến lúc rồi, sự chịu đựng của con người không phải là mãi mãi…

Run rẩy lùi về sau hai bước, thân hình mảnh mai từ từ đổ sụp xuống trong một vài tiếng la hốt hoảng.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô.

Thân hình lạnh lùng kiêu ngạo nhưng ánh mắt lại nồng ấm vô cùng.

Ánh đèn trường quay sáng lòa chiếu quanh hai con người, một nam một nữ, nàng nằm gọn trong vòng tay chàng, trong mắt họ chỉ có nhau, thật không khác gì một cảnh phim lãng mạng đang được thực hiện.

Lâm Hạo thất thần. Bộ dạng ủ rũ thảm thương của cô, hai má chằng chịt dấu tát sưng tấy đỏ lựng, từng cái run rẩy của cô giống như nhát dao cứa thẳng vào trái tim của anh, đau, rất đau.

Đáng lí ra Phương Ly không nên bước vào thế giới này, cô quá hồn nhiên trong sáng, lại lương thiện và luôn nghĩ cho người khác, không thích hợp cái ở nơi chỉ toàn đố kị cùng tranh giành, con người ta giẫm đạp lên nhau để được nổi tiếng, lăng nhục nhau chứng tỏ địa vị của mình.

Nhưng mà nếu như tất cả đều là vận mệnh đã an bày không ai có thể thay đổi được, nếu như đó là ước mơ của cô, đó là lựa chọn của cô, vậy thì…anh sẽ dùng tất cả sức lực của mình để bảo vệ nó, để những gì xấu xa đen tối vĩnh viễn không chạm được đến cô.

Phương Ly dùng chút thần trí cuối cùng còn sót lại để cố vùng vẫy, muốn gạt tay anh ra khỏi người mình, giống như thà để bản thân bị hủy hoại cũng không muốn bị anh chạm vào, nhưng cô càng như thế anh càng ôm chặt cô hơn.

Ông trời trừng phạt anh như thế chưa đủ sao? Sáu năm qua mỗi thời khắc không có cô bên cạnh anh đều phải chịu nỗi cô đơn đến tột cùng, vậy mà giờ đây khi cô ở ngay trước mắt, đến việc muốn ôm cô vào lòng cũng không thể sao?

Cả phim trường đều trợn mắt há hốc mồm không tin nổi cảnh tượng đằng kia.

Hà Mỹ muốn chạy đến ôm lấy Phương Ly để xem cậu ấy có bị sao không, nhưng rốt cuộc chân cô không cử động được.

Vì tự dưng cô lại có cảm giác …

Lâm tổng và Phương Ly ở cùng một thế giới…

Mà thế giới đó…

Không ai xâm phạm được..

Phương Ly là của anh ấy

Của một mình anh ấy

Nếu không có sự đồng ý của anh ấy, ai cũng không được phép chạm vào…

Lưu Lệ Tinh đứng đờ người, nghi hoặc không biết có phải bản thân có phải đang hoa mắt không?

- Buông tôi ra, xin anh đừng phá hoại buổi quay phim của mọi người có được không? - Giọng cô nhẹ nhàng yếu ớt tia kiên quyết vẫn mạnh mẽ trong đôi mắt.

Anh nhìn cô như không thể tin nổi, rốt cuộc ai mới là người phá hoại đây?

- Cô gì đó, đỡ cô ấy giúp tôi. - Anh đánh mắt qua Hà Mỹ, cô bạn lúc này mới có phản ứng trở lại, chạy đến thay anh ôm lấy cô

- Phương Ly, chắc cậu đau lắm đúng không, mình nhìn thôi đã thấy đau rồi, tội cho cậu quá!

- Không, không sao…- Cô thều thào mở miệng

- May mà Lâm tổng chịu đến giúp, và cũng may phim trường gần trụ sở tập đoàn Lâm Thị, nếu không thì chắc cậu đã…- Hà Mỹ thút thít

Phương Ly kinh ngạc, là cô bạn này đã gọi anh ta đến giúp sao? Lẽ nào đây là ý trời.

Có một chuyện mà Hà Mỹ không tiện kể lúc này. Đó là lúc cô đến trước tòa nhà thì Lâm tổng đang chuẩn bị bước lên xe đến nơi nào đó rất quan trọng, mặc cho hai bảo vệ giữ người lại ngăn cản cô vẫn cố sức nói một tràng về việc bạn cô bị Lưu Lệ Tinh lợi dụng việc quay phim mà chèn ép tát tai những mười mấy cái, nhưng anh cứ như một pho tượng đá, một chút cũng không muốn nghe, một chút cũng không thèm đếm xỉa tới, vậy mà cái tên Phương Ly vừa mới cất tên thì anh đột ngột như biến thành người khác, quát lên hỏi phim trường ở đâu rồi lao về phía trước, báo hại cô đứng đần mặt hồi lâu mới tin đây là thật, quay người đuổi theo.

Thật không hiểu là chuyện nữa?!

- Trong ngày đầu khai máy nữ chính đã lợi dụng chuyện quay phim để đánh người đến không đứng dậy nổi. Các người nói phải giải quyết chuyện này như thế nào đây? - Lâm Hạo tuy tức giận nhưng giọng điệu vẫn chậm rãi, ánh mắt sắc bén chỉ cần lướt ngang cũng đủ làm cho người ta rùng mình

Không khí đột nhiên rất nặng nề, không ai dám hó hé một tiếng.

- Giám…giám đốc…- Đạo diễn lo sợ đến nỗi mồ hôi trán vã ra

Mọi người giờ đây đến liếc cũng không dám liếc nhìn anh. Nhất là đạo diễn là đạo diễn và Lưu Lệ Tinh, hai mắt tá hỏa trợn tròn, sự sợ hãi lộ rõ trên gương mặt.

Có đánh chết họ cũng không nghĩ rằng giám đốc sẽ xuất hiện ở nơi này và ra mặt bảo vệ cho một diễn viên cỏn con mới vào nghề như thế.

Hơn nữa, anh lo lắng cho một người, nổi giận vì một người thế này là lần đầu họ mới thấy!

Phương Ly ngẩng ngơ nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, trái tim cô quặn thắt lại, sự đau đớn dần lan ra.

Tại sao…chẳng phải con người này đã từng tàn nhẫn vứt bỏ cô. Chính là ngày này của sáu năm trước, cô đã đứng ở sân bay đợi rất lâu rất lâu, giống như dành cả cuộc đời để chờ đợi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không xuất hiện.

Vậy thì giờ đây, đáng lý ra cũng nên vứt bỏ đến cùng mới phải, hà cớ gì lại…

Lại định gieo vào lòng cô hy vọng rồi thẳng tay đẩy cô xuống địa ngục của sự tuyệt vọng lần nữa sao?

Không, Phương Ly của ngày hôm nay quyết sẽ không bao giờ để bản thân lặp lại sai lầm của sáu năm trước đâu! Tuyệt đối không!

Chân mày Lâm Hạo càng nhíu chặt sự giận dữ càng tăng, trong mắt bao nhiêu là lửa giận, chỉ hận một nỗi không làm cho cô gái kia biến mất khỏi thế gian này.

- Từ hôm nay tôi không muốn nghe đến cái tên Lưu Lệ Tinh xuất hiện nữa!

Thần thái lạnh lùng tuyên bố như thể anh đã quyết định là không ai thay đổi được.

Câu nói như một bản án, chính xác là tuyệt đường sống của Lưu Lệ Tinh. Một diễn viên nổi tiếng hạng A mà bảo tên tuổi không được xuất hiện nữa thì khác nào…

Đóng băng vô thời hạn, hay nói cách khác là trục xuất khỏi làng giải trí!

E rằng cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi nữa.

- Giám…giám đốc, xin anh…- Những giọt nước mắt muộn màng rơi xuống nhưng không còn cứu vãn được nữa.

Lâm Hạo mặc kệ tiếng khóc lóc van xin, quay người đi về phía Phương Ly, không cần biết cô có đồng ý hay không, cứ thế thản nhiên bế cô lên, một cách nhẹ nhàng, nhìn vào giống như hai người có một mối quan hệ cực kì thân mật đến mức cô có thể cho anh tùy ý động chạm.

Cảnh tượng thật đẹp nếu như không có tiếng la của cô

- Tôi không muốn đi với anh. Anh buông ra!

- Không phải muốn trở thành diễn viên hay sao? Trên mặt diễn viên không thể có sẹo hay vết tích gì được! - Một câu ngắn gọn, đủ để nói những gì cần nói, cũng đủ để khiến cô biết anh không phải có ác ý gì, nhưng mà…

Những nữ diễn viên còn lại há hốc miệng nhìn anh ôm cô đi, từ cái hôm ở đại sảnh tập đoàn Lâm Thị bọn họ đã nghi ngờ giữa cô và anh có gì đó mờ ám, bây giờ thì thật sự đã tin.

Được vài bước Lâm Hạo sực nhớ ra chuyện quan trọng, ngoái đầu lại căn dặn

- Đạo diễn Từ, tôi cho ông một cơ hội, ông hãy đảm bảo cái sự “không thấy gì” của những người đang có mặt ở đây. Nếu không, hãy nhìn Lưu Lệ Tinh mà làm gương đi.

- Vâng, giám đốc “đi một mình” thong thả ạ! Dành thời gian quý báu đến thị sát phim trường, anh vất vả rồi! - Đạo diễn hơi cúi người, đưa tay lau mồ hôi

- Phương Ly: ’’…’’

Hừ, đúng là có tiền có quyền muốn gì cũng được.

…………………………

Anh đặt cô vào trong xe dù cho cô vùng vẫy phản kháng thế nào rồi ra hiệu cho xe chạy.

Cô tức giận liếc xéo anh, lời nói mỉa mai

- Giám đốc, cho hỏi anh thường dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này để theo đuổi con gái sao?

Anh không giận trước thái độ của cô, ngược lại còn thản nhiên đáp

- Em đang nói đến ai? Có cần anh mượn gương để em xem mặt mũi mình lúc này không? Ở đây không có mỹ nhân, chỉ có con cá má phồng thôi!

- Anh…

Cá má phồng là cái giống gì thế?!

Thật không ngờ sau sáu năm Lâm Hạo vẫn là Lâm Hạo của ngày xưa, rất biết cách làm người ta cứng họng và tức ói máu. Nhưng đáng tiếc cô không còn là Phương Ly của ngày trước.

- Anh có biết bệnh viện là nơi công cộng, anh là giám đốc, tôi là diễn viên công ty anh, chúng ta cùng xuất hiện, ngày mai tin tức sẽ biến thành thể loại gì, giật tít thế nào anh phải hiểu rõ hơn tôi chứ?! Anh định làm giàu cho tòa soạn đấy à?

Anh nhìn cô, mặt vô cùng thiếu biểu cảm

- Cũng chẳng phải là cùng nhau đến bệnh viện phụ sản, có thể giật được tít gì!

- Phương Ly: ”…’’

- Trợ lý đang lái xe: ’’…’’

Thấy cô chịu đã kích vẫn chưa đủ, anh tiếp tục

- Muốn nơi kín đáo hơn? Được, Jackson, cho xe đến khách sạn, sau đó gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy.

- Phương Ly: ”…”

- Trợ lý: ”…”

- Anh, anh là đang cưỡng ép tôi đi với anh đó sao? - Cô bức xúc vô cùng - Tôi không cần đến bệnh viện!

- Anh không cưỡng ép, cũng không bắt buộc em phải đến bệnh viện, anh cho em quyền lựa chọn rồi còn gì, khách sạn hay bệnh viện?

- Phương Ly: ”…’’

Thế này mà gọi là cho cô quyền chọn lựa sao?

- Anh nghe cho rõ đây, tôi muốn quay về tiếp tục đóng phim! - Cô nhấn mạnh từng chữ

- Muốn đến khách sạn, được!

- Được rồi, bệnh viện! - Cô mím môi căm tức

- Được, Jackson, đến bệnh viện.

- Trợ lý: ‘’…’’

Hai vị có biết là tôi đang lái xe không? Làm ơn đừng khiến tôi phân tâm. Nếu không đích thực chúng ta sẽ đến bệnh viện nhưng mà là nhà xác của bệnh viện!!!

Phương Ly tức muốn thổ huyết. Thật không ngờ sau bao nhiêu năm cô vẫn không phải là đối thủ của con người này.

………………………

Ráng chiều từ từ biến mất nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, Phương Ly trên giường bệnh vẫn lặng lẽ say ngủ như một nàng công chúa, có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần anh đề nghị bác sĩ thêm vào chỉ vì muốn cô được nghĩ ngơi.

Lại nhớ đến chuyện lúc sáng, khi nghe đến người con gái bị tát đó là cô tim anh như thể ngừng đập, chỉ sợ chậm chân một chút cô sẽ xảy ra chuyện.

Cho đến trọn đời trọn kiếp này cũng chỉ có cô mới khiến anh lo lắng đến đến vậy.

Lâm Hạo ngồi bên giường nhẹ nhàng đắp chiếc chăn mỏng lên người Phương Ly.

Muốn chạm vào gương mặt nhưng lại sợ trúng vết thương sẽ làm cô đau nên bàn tay di chuyển xuống dưới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Thật nghiệt ngã, anh đương nhiên muốn cô tỉnh dậy khỏe mạnh, nhưng chỉ cần một khi cô mở mắt ra, thì đến cả tư cách để nhìn ngắm cô ở khoảng cách gần thế này anh cũng không có.

Chuyện năm xưa có thể cho là hiểu lầm, cũng có thể cho là sai lầm, càng có thể cho là sự tàn nhẫn của ông trời.

Nhưng làm thế nào để hóa giải đây?

Năm đó anh đã dùng sự lạnh lùng tàn nhẫn nhất để mà sỉ nhục và làm tổn thương cô đến vô phương cứu chữa, hủy diệt niềm tin và hy vọng của cô, còn khiến mất đi người mẹ mình yêu quý nhất trần đời, giờ đây nếu như biết được sự thật, thì liệu cô có tha thứ cho anh không?

Anh cười khổ, đến anh còn không thể tha thứ cho mình.

Phương Ly, cả đời này đều là anh nợ em…

Hình như cô đang gặp ác mộng, những ngón tay mảnh khảnh không ngừng run rẩy, đôi môi mấp máy

- Lạc Lạc…

Nghe hai chữ đó, sống lưng Lâm Hạo trở nên cứng ngắc, trong lòng dậy lên một cảm giác hoang mang kì lạ mà chính anh cũng không định nghĩa nổi.

- Lạc Lạc…đừng đi…

Tiếng gọi tha thiết nghẹn ngào giống như sinh mệnh, vừa nghe đã biết đó là một người rất quan trọng, quan trọng đến nổi trong cơn mê sảng cô vẫn liên tục gọi tên, sợ hãi người đó sẽ rời khỏi mình.

Lòng anh khó chịu như lửa đốt. Đó rốt cuộc là ai?

- Lạc Lạc…

Lâm Hạo kề sát gương mặt vào mặt cô, đôi mắt đen u ám không gì sánh nổi

- Lạc Lạc là ai?

Hai mắt Phương Ly vẫn nhắm chặt, âm thanh khe khẽ trả lời

- Là…con trai…

Con trai?