Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 159: Kết quả đã được định sẵn

- Anh muốn thứ quý giá nhất của em…

- “…’’

- Là con trai của em, Lạc Lạc…

Giọng anh rất nhẹ, nghe như thể chuyện chẳng có gì quan trọng.

Nhưng Phương Ly thì ngược lại thất kinh trừng mắt.

Là kẻ này bị điên hay cho rằng cô bị điên mà sẽ đi đồng ý điều kiện đó. So với con trai Lạc Lạc thì sự nghiệp của cô có là gì đâu? Mặc dù Phương Ly thấy ray rứt có lỗi với những người khác trong đoàn, là cô đã liên lụy họ, nhưng nếu biết được nỗi khổ của cô chắc họ sẽ hiểu thôi.

Điều đáng nói là tại sao Lâm Hạo lại đưa ra điều kiện như thế, muốn cướp Lạc Lạc khỏi cô, là vì muốn cô tình thân chia cắt, lần nữa đau khổ đến chết đi sống lại? Không, trực giác mách bảo không phải thế, vậy thì là gì?

Bỏ đi…

Không thèm nghĩ tới nữa…

- Không bao giờ! Trừ phi tôi chết đi!

Lâm Hạo nhìn cô, biểu cảm và thái độ đúng là không ngoài dự đoán. Anh vẫn trước sau như một, giọng nói lạnh tanh như từ nơi xa xôi vọng tới

- Em nhất định sẽ đồng ý!

- Anh…- Quả nhiên Lâm Hạo vẫn là Lâm Hạo của ngày xưa, thứ anh ta không thiếu nhất chính là da mặt dày và sự tự tin, vậy thì để xem cô sẽ đạp đổ đó như thế nào

Phương Ly mím chặt môi, nụ cười nhạt nhẽo mỉa mai

- Anh đang nằm mơ đấy à, Lạc Lạc là con trai tôi, ai lại vì sự nghiệp mà bán con mình, cho ‘’kẻ xấu’’ lại càng không! Mà chẳng phải anh cũng sắp có con trai nối dõi, thần kinh có vấn đề hay sao mà lại đi bắt con của người khác thế?

- Cái gì?

Lâm Hạo đột nhiên lên giọng, biểu cảm trên mặt cứ như thể nghe được ngày mai là tận thế khiến Phương Ly giật mình kinh ngạc mất mấy phút mới trấn tĩnh được

- Đừng bảo anh không biết mình sắp làm cha nhé!

- Cái gì?

Phương Ly hoảng hồn.

Trên trời dưới đất thật tình cô chưa từng nhìn thấy ai nghe tin mình sắp làm cha mà lại có biểu hiện “kinh khủng” như người này!!!

- Thì chẳng phải Lưu Nhã Đình đó đang mang thai con của anh à? Chắc là con trai nhỉ? Anh bớt tạo nghiệp đi để sau này thằng bé còn cưới được vợ.

- Lâm Hạo:”…’’

Vừa thốt lên câu này, Phương Ly giật mình cảm thấy sao mình vô duyên quá, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy khó chịu trong lòng, lồng ngực lại đau rát cứ như là đang nổi máu ghen.

Không có đâu, làm gì có chuyện đó chứ!

Người ta có con, cô cũng có con mà, có gì mà phải ghen chứ?! (Không hiểu được suy nghĩ này luôn ^^)

Sau vài giây chầm chậm quan sát biểu cảm của cô, nét mặt Lâm Hạo lạnh lùng tuyên bố

- Không sai, đúng là anh sắp làm cha…

Hàng lông mi của Phương Ly run lên, từ từ quay mặt đi vờ ngước nhìn ra cửa sổ, nhưng thực ra là không muốn anh nhìn thấy cảm xúc của mình.

Trong lòng cô đắng ngắt, chua xót!

- Nhưng mà là cha của Lạc Lạc con trai em.

“ẦM”

Một tiếng nổ trong đầu, Phương Ly quay phắt lại đối diện anh, biểu cảm của cô càng kinh hãi hơn

Chính là tận thế đã kéo đến ngay trước mặt!!!

- Cái gì? - Đến lượt cô hoảng hồn thốt ra hai chữ này

- Trong đầu em nghĩ cái gì anh đều biết. Có phải em cho rằng anh muốn hủy hoại em bằng cách ép mẹ con em rời em rời xa nhau đúng không?

Phương Ly im lặng vì không có gì để phản bác.

- Thực ra là ngược lại.

- ‘’…’’

- Ông nội anh bị bệnh, bác sĩ bảo cần phải phẫu thuật nhưng ông nhất quyết không đồng ý. - Giọng anh nhỏ đi, nhìn vào mắt cô

- Sao cơ?

- Ông là muốn dùng sức khỏe của mình để dồn ép anh và anh và anh hai sinh cháu trai cho ông. Tâm nguyện duy nhất của ông bây giờ là Lâm gia có người nối dõi, và ông cũng muốn nhìn sớm thấy mặt cháu trai mình bình an chào đời.

- Tôi rất tiếc khi nghe được sức khỏe ngài chủ tịch không tốt, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến điều kiện khi nãy của anh? - Một ý nghĩ thoáng vụt trong đầu Phương Ly nhưng cô thực không dám tin vào điều đó

- Để Lạc Lạc làm con trai của anh, hai mẹ con em cùng anh sang Pháp thăm ông nội.

- ‘’…’’

Lưng cô bỗng chống cứng đờ, cảm giác máu trong người không thể lưu thông được

- Anh có biết mình đang nói gì không? Làm thế khác nào dựng chuyện lừa gạt để ông nội anh, với lại…anh cho rằng người sáng suốt như chủ tịch Lâm anh sẽ tin à? - Phương Ly cố tìm mọi lý lẽ phản đối

- Ông biết năm xưa em là bạn gái của anh, cũng từng thấy chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường (chương 129), thằng bé lại năm tuổi, gương mặt giống em như đúc, bấy nhiêu đó chưa đủ sao? - Chứng cứ thuyết phục vô cùng

Phương Ly hoảng loạn nghĩ không ra phải nói cái gì để biện hộ, có chữ nào tuôn chữ đó

- Thôi thì tôi thấy tốt hơn hết là anh nên điều tra về “những cô gái” anh từng qua lại, xem trong số họ có ai “bí mật sinh con trai” cho anh không, có khi anh ‘’may mắn’’ không chỉ có một đứa con rơi mà có đến những mấy đứa mà chính mình cũng không biết! Không thì đợi Lưu Nhã Đình sinh ra rồi dẫn đến cho ông anh. Để tôi yên cho Lạc Lạc nhà tôi được không?

- ‘’…’’

Đôi mắt Lâm Hạo u ám như chứa đựng cơn lốc xoáy muốn nuốt chửng cô

- Em…- Anh nghiến răng nói không nên lời

- Tôi, sao…?! - Phương Ly tái mặt, thật tin không dám tin bản thân lại nói ra những lời trên

Nhanh chóng lấy lại thần thái, Lâm Hạo phun thẳng một câu khiến cô hóa đá

- Người có khả năng sinh con cho anh chỉ có mình em, người duy nhất khiến ông nội tin rằng từng có con với anh cũng chỉ có mình em.

- Phương Ly: ‘’…’’

Ai đó có thể nói cô biết, câu nói trên cô nên hiểu là thế nào đây???

- Tóm lại tôi không…

Câu phản đối của cô bị anh cắt ngang, giọng anh dường như nghẹn lại, pha lẫn đắng cay.

- Xem như là giúp anh được không? Anh của quá khứ rất hối hận vì không thể là một đứa con có hiếu của mẹ, không thể là một đứa con ngoan ngoãn của ba, giờ đây anh chỉ còn mỗi mình ông nội. Nếu như ông thật sự vì tính cố chấp đó mà có bề gì thì cả đời anh cũng không thể tha thứ cho bản thân. Anh hai anh một lòng một dạ với chị dâu, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản bội chị ấy, cho nên chỉ còn anh...và giờ đây Lạc Lạc chính là hy vọng duy nhất.

- Nếu anh biết chỉ còn anh thì anh nên có trách nhiệm chút đi, ai bảo sáu năm qua không chịu cố gắng cùng Lưu Nhã Đình đó sinh con trai làm gì giờ lại đứng đây đem hy vọng đặt lên Lạc lạc bé bỏng của tôi.

- ‘’…’’

Miệng cứng rắn nói là thế nhưng trong lòng lại không phải thế.

Vì cái gì mà đau đớn vô cùng.

Lâm Hạo hắng giọng một cái

- Tóm lại đây chính là điều kiện của anh, anh chỉ cần mượn Lạc Lạc vài ngày để sang đó thuyết phục ông phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật thành công, đợi ông khỏe lại anh sẽ thú nhận chuyện này.

- Không được, tôi không muốn cùng anh sang Pháp, ở nơi không ai quen biết đó ai biết anh sẽ làm gì tôi, tôi cũng không thể để anh dẫn Lạc Lạc đi một mình.

Ai đó mặt mày không biến sắc bởi vì đã dự liệu trước chuyện này

- Lúc sáng anh đã gọi điện biên kịch Tiêu chỉnh sửa thêm vào kịch bản, “Kí ức cầu vồng” sẽ có những phân đoạn được quay ngoại cảnh tại Pháp nhằm ‘’thu hút khán giả’’, tuần sau cả đoàn phim xuất phát, kinh phí cũng đã được phê duyệt rồi. Em cứ dẫn Lạc Lạc đi cùng mọi người rồi qua đó vừa quay phim vừa thăm ông cũng được. Anh sẽ bay sau em vài tiếng. Hết ý kiến rồi chứ?

- Phương Ly:’’…’’

Tự dưng Phương Ly thấy mình giống như một con cá, dù chạy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi cái lưới được giăng ra.

Từ lúc bước chân vào căn phòng này xem ra kết quả đã được định sẵn rồi.

Hừ, tài năng của biên kịch Tiêu còn phải xếp hàng dài mới theo kịp tên tiểu nhân này!

……………………..

Bên ngoài cửa sổ trăng đã lên cao, một vài cơn gió len lỏi vào phòng thổi mấy tấm màn đung đưa. Nhưng không gian yên tĩnh đẹp đẽ đó lại bỗng chốc bị xáo trộn bởi cuộc tranh cãi của hai con người

- Em nói cái gì, em dẫn Lạc Lạc đi cùng hắn ta sang Pháp sao? - Hai con ngươi đen láy sâu thẳm của Giang Tuấn nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng là đang khó chịu bực dọc

- Không, không phải đi cùng anh ấy, mà là đi cùng đoàn làm phim, ở chung một chỗ với mọi người, chỉ là đến ngày anh ta sẽ hẹn em đến gặp chủ tịch Lâm. Tụi em không…- Cô dịu dàng cố gắng giải thích

- Đều như nhau cả, tóm lại tại sao em phải đi cùng với hắn, vì muốn tiếp tục đóng phim? Chẳng phải anh đã nói nếu muốn đóng phim anh cũng có thể giúp em, mẹ anh lại càng có thể giúp em, làng giải trí này đâu phải chỉ của một mình hắn. Tại sao có chuyện lại không báo anh mà chạy ngay đi tìm hắn? Nếu lỡ hắn ta đưa ra điều kiện tồi tệ hơn thì sẽ ra sao?

- Anh định nói gì? Có phải anh nói em lưu luyến anh ta, tìm mọi lý do để gặp anh ta đúng không? Bộ phim đó quyền sinh tử vốn nằm trong tay người đó, nó bị hủy em chạy đi tìm anh ta là em sai sao? Hơn nữa em có thể không đóng bộ phim đó nhưng công sức của cả đoàn mới là thứ quan trọng nhất em muốn giữ lại, anh có thể giúp được em không?

- Anh…

Phương Ly trong lòng mất mát vô cùng, không muốn nói thêm gì nữa, gương mặt như đóng băng quay người vào bếp.

Lúc trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì, vừa đói bụng vừa phải chịu đựng chuyện này.

Giang Tuấn hối hận đuổi theo cô, nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt lấy thân người mềm mại ấm áp từ phía sau. Trên người cô còn vương vấn mùi sữa tắm, hương hoa thoang thoảng vây lấy khiến anh chìm đắm.

Đặt cằm lên vai cô, lời nói khe khẽ day dứt

- Anh xin lỗi, anh biết vừa rồi mình giận quá mất khôn, thật ra em có thể lựa chọn giấu anh chuyện đó và nói rằng mình cùng đoàn phim sang nước ngoài, dẫn theo Lạc Lạc vì sợ nhớ nó không làm việc được, nhưng em đã chọn nói ra sự thật, vậy mà cuối cùng anh lại...

Phương Ly mệt mỏi nhắm mắt.

Đúng thế, cô một giây không do dự nói ra sự thật chỉ vì muốn anh biết cô cùng người tên Lâm Hạo kia không hề có chút mập mờ nào, lần đi này hoàn toàn là vì ông nội anh ấy và đền đáp ân tình của Lâm gia ngày xưa.

Cô là vì nghĩ đến cảm nhận của Giang Tuấn, nếu giấu anh để sau này anh biết được sẽ càng đau đớn hơn.

Nhưng mà anh một chút cũng không hiểu cô, những lời vừa rồi khiến lòng cô chua xót vô cùng.

- Anh có biết trong tình yêu quan trọng nhất là gì không? Chính là phải tin tưởng lẫn nhau. Trên đời này có rất nhiều chuyện thật giả lẫn lộn khó nói hết, sẽ có rất nhiều tình huống khiến chúng ta nảy sinh suy diễn và nghi ngờ đối phương. Nếu một chút tin tưởng cũng không có thì chắc chắn sớm muộn gì cũng không thể bên nhau.

- Không, chúng ta sẽ không xa nhau. - Nghĩ đến đó vòng tay anh càng siết chặt cô hơn

Phương Ly đứng im không nói gì, bởi vì đây không phải là điều cô muốn nghe.

- Tha lỗi cho anh lần này nhé, sẽ không có lần sau đâu. Hứa với anh, chỉ dẫn Lạc Lạc cùng hắn ta đi gặp chủ tịch Lâm, sau đó không được đồng ý bất kì điều kiện gì nữa, nhất là không được để hắn ta chạm vào em.

Cô quay mặt lại nhìn anh, tia kiên quyết mạnh mẽ hiện lên trong mắt

- Em giống loại người sẽ khiến anh lo lắng về những chuyện này sao?

- Không, là ánh mắt hắn ta nhìn hôm đó ở đại sảnh tập đoàn Lâm thị khiến anh không thể không đề phòng, không thể không lo sợ, lần này lại sang Pháp cùng hắn mà không có anh…- Giọng anh mang chút bất lực

- Em tự biết cách bảo vệ mình, còn có Lạc Lạc bảo vệ em, anh cứ yên tâm.

- Có câu này của em thì anh yên tâm hơn rồi.

Dưới ánh đèn, gương mặt Phương Ly có phần nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp khiến trái tim Giang Tuấn không khỏi đập mạnh. Khuôn mặt anh tiến lại gần nhưng đã bị cô đẩy ra

- Anh làm gì vậy, lỡ Lạc Lạc chạy ra thì thế nào! Để cho thằng bé được trong sáng mà lớn có được không? Trẻ con bây giờ lớn nhanh lắm, em cũng hơi sợ. Đến phim hoạt hình em còn phải xem trước mới dám cho nó xem đấy!

Lúc nãy là cô đang buồn bã uất ức nên mới để anh thoải mái ôm cô trong nhà có trẻ con chứ bình thường thì không có đâu nha.

- Anh cam đoan Lạc Lạc ngủ rồi, em sợ gì chứ? - Phì cười trước thái độ của cô, anh càng muốn trêu chọc cô hơn

- Ngủ đâu mà ngủ, thằng bé còn chưa ăn tối nữa sao ngủ được chứ!

- Thì anh cũng chưa ăn đây này, nhưng nếu em bảo đi ngủ anh lập tức đi với em.

- Phương Ly: “…”

- Mẹ ơi, Lạc Lạc đói bụng!

Lạc Lạc đại nhân thật đúng lúc quá mà, vừa nhắc đến đã xuất hiện giải cứu cô khỏi kẻ mặt dày hơn mặt đường này.

- Được, con chờ mẹ tí nhé, nhanh lắm!

Lúc này mọi lo lắng dường như đều tan biến

Sao đêm huyền ảo đầy trời, đẹp như trong câu chuyện cổ tích.

…………………………….

- Mẹ ơi, dậy đi, dậy đi! - Lạc Lạc bảo bối không ngừng lay lay chân của cô

- Lạc Lạc, con để mẹ ngủ thêm một tí nữa đi rồi mẹ nấu bữa sáng cho con. Yên tâm không trễ học đâu! - Con sâu ngủ hai mắt vẫn không lười mở

- Nhưng hôm nay Lạc Lạc không có đi học, với lại chú tiểu nhân đang đứng đợi mẹ con mình kìa!

- Thì cứ để anh ta đợi đi! Sinh con cũng phải đợi mà! - Cô vừa ngái ngủ vừa nói

- “…”

- Nhưng chú tiểu nhân đâu có đợi sinh con mà là đợi mẹ dậy mà! - Lạc Lạc ngây thơ hỏi lại

- “...”

Khoan đã…

Lạc Lạc mới nói gì thế?!

Ánh nắng đột ngột chiếu vào khiến mắt Phương Ly vừa mở ra đã vội nhắm chặt lại. Sau đó một gương mặt từ từ hiện ra, hắc ám như ma vương

- A…anh…sao anh vô được nhà của tôi! - Cô hoảng hồn đưa tay kéo mền che người lại, sau đó là che mặt.

Trời xui đất khiến thế nào hôm nay lại mặc đúng bộ ngủ mỏng tang thế không biết!!!

- Là con mở cửa cho chú tiểu nhân vào nhà! - Lạc Lạc giơ tay lên, bộ dạng rất ngoan ngoãn

- Cái gì? - Phương Ly thản thốt.

Con trai cô vừa chính miệng thừa nhận “Rước tiểu nhân vào nhà” đó sao?!

- Vì mẹ ngủ say quá nên không nghe thấy chuông, hì hì. - Lạc Lạc đại nhân phấn khởi vì làm được việc tốt

- Em…có biết hôm nay là ngày gì không?

Trong đầu Phương Ly lúc này chỉ còn là một khoảng trống rỗng, nhìn thấy ánh mắt sắc bén đang nhìn mình mà khẽ nuốt nước bọt, hỏi lại

- Ngày gì?

- Mẹ, hôm nay mẹ bảo sẽ dẫn Lạc Lạc cùng mẹ qua Pháp quay phim mà!

Thôi chết, rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ cô đã đặt báo thức rồi mà!!!

- Mọi người trong đoàn đã đi hết rồi, chỉ trừ một mình em!

Thôi xong rồi!!!

Giờ phải làm thế nào đây hở ông trời!!!

Lâm Hạo giương ánh mắt nhìn cô chậm rãi nói từng chữ, giống như không ai thay đổi được

- Cho em một tiếng rưỡi cùng Lạc Lạc ăn sáng, thay quần áo rồi mang theo hành lý, chín giờ lên máy bay bay sang Pháp cùng với anh.

- Cái gì? Anh đùa hả? Không phải đã bảo tôi đi với đoàn phim còn anh...à...ờ...

Thôi rồi, còn trả giá gì được nữa, tất cả đều là lỗi của cô!!!