Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 70-1: Bại lộ

Đi cùng Ân Ân còn có chị Cầm. Con bé nhanh chóng rời khỏi tay chị Cầm mà chạy đến chỗ cô, đôi mắt lóe sáng niềm vui khi nhìn thấy Giang Tuấn

- A…Anh đẹp trai, Ân Ân nhớ anh lắm.

- Anh cũng vậy? Không ngờ lại gặp lại cô bé đáng yêu ở đây.

Hai người chào nhau trong nỗi lo sợ tột cùng của Phương Ly. Sáng hôm nay ra khỏi nhà cô bước lộn chân à?

Lâm Hạo nhìn thấy Ân Ân thoạt đầu anh cũng cực kì bất ngờ, xem ra đây là ý trời rồi. Mà con bé thân với Giang Tuấn lúc nào mà anh không biết vậy? Anh đứng ngay đây mà nó lại chào cậu ta trước?

- Em đến đây tìm chị của em à? - Giang Tuấn hỏi con bé

- Dạ, em đến tìm chị hai.

- Hửm, vậy chị hai em ở đâu, anh dẫn em đi.

Lần trước Giang Tuấn chỉ nghe Ân Ân gọi Phương Ly là chị Ly Ly nên trong lòng nghĩ chị hai con bé là người khác chứ đâu ngờ...

- Chị hai của Ân Ân đây này, a, anh hai cũng ở đây luôn. - Con bé hớn hở đưa hai tay chỉ vào cô và Lâm Hạo rồi giới thiệu. Khi nãy anh hai nó bị che khuất nên giờ nó mới thấy, còn châm ngòi bằng một câu. - Ân Ân biết mà, anh chị lúc nào cũng ở cạnh nhau.

Sau khi Ân Ân la lên, Phương Ly lập tức muốn bốc hơi khỏi đây. Sao lại thành như vậy chứ?

Toàn bộ người đứng trên sân, chỉ trừ mỗi Lâm Hạo và Ân Ân ra thì đều trong trạng thái đờ ra đến bất động, một số người còn đưa tay bụm miệng mắt trợn tròn.

Chị Cầm bước đến gật chào Lâm Hạo, thấy đám cháy chưa đủ to nên chị tiếp tục đổ thêm dầu

- Thiếu gia, em gọi cho cậu và Phương Ly không được. Đại thiếu gia và phu nhân đi du lịch chưa về, bé Ân cứ đòi gặp "anh hai chị hai" của nó đến nỗi không chịu ăn sáng luôn, hết cách em đành dẫn nó đến đây, thiếu gia đừng giận nhé.

- Không sao, chị về trước đi, Ân Ân cứ giao cho tụi em. - Lâm Hạo lãnh đạm cùng bình tĩnh

"Tụi em"

"Anh hai, chị hai"

"Anh chị lúc nào cũng ở cạnh nhau."

Đám nữ sinh trên sân bắt đầu gào lên ba câu ấy!

- Vậy tôi xin phép. - Nói xong chị Cầm quay đi, nhận thức được học sinh trường này có vẻ gì đó là lạ, sao cứ nhìn chị như thú trong gánh xiếc thế ‼! Hay là hôm nay chị không có mặc đồ (p/s: lại chém cho vui ^^)

- Phương Ly, lần trước em bảo Ân Ân là em gái của ông chủ em mà? - Giang Tuấn hỏi nhỏ cô.

Anh là nghĩ cho cô, cố tình không muốn bọn người ngoài kia nghe thấy những lời này rồi biết là cô đã giấu anh.

Phương Ly cúi mặt xuống không trả lời nhưng thái độ đã tố cáo tất cả, trong lòng thầm nghĩ kì này niềm tin mà Giang Tuấn trước đó dành cho cô chắc bị vỡ vụn mất rồi.

Giang Tuấn liếc nhìn Lâm Hạo rồi quay sang nhìn cô, sắc mặt anh không mấy tốt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nụ cười của Ân Ân.

6 tuổi, gọi cậu ta là anh hai. Vậy cô bé này lẽ nào chính là em gái của người năm đó…

Mà thôi, ai là chị hai con bé và con bé gọi ai là chị hai anh hoàn toàn không có hứng thú muốn biết, thứ duy nhất anh quan tâm là tại sao Phương Ly lại giấu anh chuyện có liên quan đến cậu ta, cô không biết làm thế sẽ khiến anh không vui nhiều đến mức độ nào sao?

Khoan đã, chắc không phải người khiêu vũ với cô đêm đó….

- Anh hai, chị hai Ân Ân đói lắm rồi, mình xuống căn tin đi.

Phương Ly trong bụng không ngừng khóc. Ân Ân này, bình thường chẳng phải gọi là anh hai chị Ly Ly sao, tự dưng lại giở chứng đúng ngay lúc này vậy.

- Ân Ân đừng có gọi anh hai chị hai nữa, chị xin em đấy, hôm nay thôi cũng được. - Cô cúi xuống nói như thỏ thẻ với con bé

Mắt Ân Ân đột nhiên sáng lên, cái miệng nhỏ tươi cười, ngước mắt về cô và Lâm Hạo, hô vang như sợ không ai nghe thấy hay chú ý đến nó

- BA, MẸ!

Sân vận động lập tức bị nổ tung.

Bỏ mạng, Ân Ân nhớ lầm cái lần cô và anh giả làm ba mẹ nó tham gia hội trường rồi ‼!

Phải nói là thiên hạ đại loạn, cực kì loạn, bão tố kéo đến, mây mù giăng kín bầu trời, cô không làm cách nào dừng nó lại được nữa.

Lâm Hạo làm động tác ngoáy tay như muốn phớt lờ hết đám ruồi nhặng này, đúng là ăn no rảnh chuyện, mức suy diễn thật sự khiến người khác nể phục.

- Ân Ân, anh chỉ bỏ qua cho em làm nũng lần này thôi, không có lần sau đâu. Bây giờ anh dẫn em xuống căn teen ăn sáng. - Lâm Hạo nghiêm khắc nói nhưng ánh mắt lại có phần dịu dàng nhìn con bé nói rồi nắm lấy bàn tay bé xíu của nó

- Chị hai, chị cùng đi với em và anh hai nha! - Ân Ân nhảy cẩng lên vui sướng, rồi mắt sáng như sao quay sang cô

- Không đi…có được không? - Phương Ly yếu ớt hỏi

Sao cô lại bị kẹt vào tình huống dở khóc dở cười thế này chứ ‼!

- Chị ơi, đi đi, em bảo anh hai gọi nhiều món ngon cho chị nhé! - Ân Ân đong đưa cánh tay cô

- Không thấy con bé gọi cô à? - Lâm Hạo ánh mắt băng lãnh cùng u ám, ý rất rõ ràng, đố cô dám nói không lần nữa.

Thật ra…anh có thể nói với con bé để một mình anh dẫn nó đi, con bé sẽ đồng ý thôi vì nó đang đói lắm, nhưng không hiểu sao…

- Giờ này còn ăn, anh có biết chúng ta đang trong tình cảnh nào không? - Cô mếu máo

- Chẳng phải cô mới chính người trong tình cảnh nào cũng có thể ăn?! - Lâm Hạo cười khẩy

- "…"

- Thôi được rồi, đi thì đi, nhưng anh phải giải thích với mọi người để lấy lại sự trong sạch cho tôi đấy. - Phương Ly đưa điều kiện

Lâm Hạo không đáp, Ân Ân thì mừng rỡ hoan hô.

Giang Tuấn cố kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực. Ba người họ, từ nãy đến giờ, cứ như ở một thế giới, hoàn toàn không có anh trong đó.

- Hội trưởng, trước khi đi cậu có thể cho tôi một lời giải thích rồi hãy đi không?

Lâm Hạo khóe miệng nhếch một nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai

- Giải thích? Chỉ có những người giấu diếm mới phải giải thích. Tôi có sao? Là cậu chưa từng hỏi tôi mà!

- Ồ, nếu vậy thì cậu là không cố tình không cho ai biết chuyện này nhỉ?! - Giang Tuấn cười, rõ ràng là đang giễu cợt

- Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu, dù sao thì suy nghĩ của cậu cũng không khiến tôi quan tâm…từ sau chuyện đó.

Hai người con trai lại nhìn nhau bằng cặp mắt sắc lạnh, cứ như thủ lĩnh hai phe đối địch sắp giao chiến trên sa trường, nhưng Lâm Hạo sực nhớ chuyện quan trọng hơn, quay lại lạnh lùng ra lệnh cho cô

- Đi thôi. Ân Ân đói lắm rồi.

Phương Ly thở dài, hôm nay về phải tắm nước lá bưởi mới được.

Đi được vài bước Phương Ly vô thức ngoái đầu lại phía sau, bóng dáng cao lớn của Giang Tuấn được ánh dương rực rỡ chiếu rọi trông đẹp đến nhường nào, nhưng sao lại mang đến cảm giác cô đơn buồn bã như thế!

Tất cả là lỗi của cô! Phải làm gì để xin lỗi anh đây?

……………..

Ánh nắng mặt trời vàng óng phủ lên bức tranh hai người lớn một trẻ nhỏ nắm chặt tay nhau tiến bước. Bức tranh ấy thật ấm áp hạnh phúc, ngây thơ thuần khiết, trong sáng đẹp đẽ. Giữa ba con người xa lạ thế mà lại hình thành một mối liên kết dường như không ai có thể xâm phạm cũng không thể chia cắt.

Nhưng đó là hiện tại…

Còn sau này…?!

Đám đông phía sau không buông tha ùn ùn kéo theo về phía căn teen. Phương Ly lắc đầu mệt mỏi, tiếp theo sẽ là chuyện gì nữa đây?