"Hai đứa phải nhanh chóng kết hôn, trước khi cái bụng của Hàn Nhi to lên đấy!!" "Để ta coi, cuối tuần này là ngày tốt đấy chọn ngày đó nhé, ngày mai hai đứa đi chọn đồ cưới đi!! Để báo tin vui này cho ba mẹ Hàn Nhi tranh thủ về " Dương Thế Bảo kể từ lúc đó luôn đi bên cạnh cô chăm sóc vô cùng chu đáo, Lãnh Tĩnh không động vào được bất cứ thứ gì tất cả đều một tay Dương Thế Bảo làm hết, đưa cô về nhà của mình tới nơi hắn bế cô vào nhà. Dương Thế Bảo quả là người chồng mẫu mực, Lãnh Tĩnh nhân cơ hội mà sai bảo hắn đủ điều. "Thế Bảo... em muốn uống sữa" "Được anh đi pha cho em, em mang thai phải uống sữa tốt nhất" cứ thế hắn chạy vào bếp không những pha sữa còn nấu rất nhiều thức ăn bổ dưỡng cho Lãnh Tĩnh. "Em không ăn đâu... nhiều thế này sao ăn nổi, anh muốn em thành heo à?" "Hiện tại em đang mang thai, em không ăn nhiều em muốn con của chúng ta đói sao? Bà xã à em ăn nhiều chút đi!!" Cứ thế Lãnh Tĩnh đành phải ăn tất cả những món trước mặt, sau đó lại đưa cô đến công viên vì Lãnh Tĩnh bảo muốn ra đấy hít thở không khí. "Ba ba, cho con ăn bánh" "Baba con nữa" Từ xa Dương Thế Bảo và Lãnh Tĩnh nhìn thấy hai đứa trẻ đang quấn lấy ba của chúng, hình như là sinh đôi giống nhau như hai giọt nước vậy. "Ái Trân, Ái My ngoan đợi mami quay lại baba dẫn hai con đi mua nhé?" "Vâng ạ" Dương Thế Bảo kéo cô ngồi xuống ghế đá nhìn những đứa trẻ chạy quanh đó trong lòng nghĩ rằng con của mình sẽ dễ thương như vậy. "Hàn Nhi.... anh vui lắm, anh không nghĩ rằng một ngày chúng ta có thể bên nhau như thế này và chỗ này có giọt máu của hai chúng ta...." ôm lấy cô. "Em... cũng vậy.... mà anh vẫn chưa cầu hôn em cơ mà, hừm" Lãnh Tĩnh bĩu môi. "Haha... được rồi bà xã, đợi anh một chút" Nói rồi Dương Thế Bảo đi đâu đó một chút khi quay lại hắn cầm một bó hoa, bước đến quỳ xuống trước mặt cô. "Hàn Nhi yêu dấu, em có đồng ý lấy anh không?" Cô nhận lấy bó hoa từ tay hắn, sau đó hắn đưa ra chiếc nhẫn làm bằng hoa mà cô rất thích. "Xin lỗi em, anh không kịp chuẩn bị nhẫn, nhưng mong em thích chiếc nhẫn hoa này" "Em chỉ nói đùa thôi mà anh không cần phải chuẩn bị đâu, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em cám ơn anh... Thế Bảo" Choàng lấy cổ hắn cả hai cùng trao nhau nụ hôn ấm áp khiến người đi đường ở đấy cùng chúc phúc cho họ, vỗ tay chúc mừng cặp tình đôi này. Ngày hôm sau cả hai cùng đi thử đồ cưới, Lãnh Tĩnh mặc trên người bộ váy vô cùng lộng lẫy, gương mặt không chút son phấn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp thuần khiết cô bước ra Dương Thế Bảo đứng hình trong vài giây. Hắn đứng dậy đi đến ôm lấy cô" bà xã em là cô dâu đẹp nhất trên đời". "Nịn quá đi! Còn nhiều người con gái đẹp hơn em mà" "Không đối với anh.... em là đẹp nhất không ai sánh bằng em" "E... hèm hai người có thể bớt tình tứ lại được không nhỉ?" Tiêu Châu đứng cạnh bên vô cùng tủi thân trước cảnh tượng ngọt ngào này. "Bạn trai em không tình tứ với em như vậy nên em ghen tị à?" Dương Thế Bảo châm chọc. "Hừm, ai thèm ghen tị vài hôm nữa anh ấy về rồi... tới đó xem ai ghen tị hứ" Tiêu Châu bĩu môi.