Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 17: Con Sẽ Đợi Mẹ Đi Tìm Vợ Về Cho Con

Trần Thụy Ly tức tốc chạy sang nhà chính Vương Gia, mới tầm mười phút đã có mặt, cô ta còn chưa kịp kẻ mắt cho thật hoàn chỉnh, bị lem một đường.

“Dì à, anh Dịch Thiên ở đâu? Con tiện nhân đó ở đâu?” - Trần Thụy Ly vừa thở hổn hển vừa hỏi

“Con ngồi xuống đi, cứ hớt hải như vậy, thật mất tôn nghiêm.” - Vương phu nhân khó chịu lên tiếng. Cô ta cũng chịu ngồi xuống cạnh bên.

“Dịch Thiên lên phòng rồi, dắt cô ta theo, hình như là cho ở phòng cạnh nó.”

Trần Thụy Ly sôi máu não: “Cô ta là cái thá gì mà được ở cạnh phòng Dịch Thiên, con còn chưa từng...”

“Được rồi được rồi. Con đó, dì đã nhắc bao nhiêu lần rồi, tính nết hiện tại của con không phải là gu của Dịch Thiên. Cô gái lúc nãy đoan trang nhu mì, trong lúc Dịch Thiên nói chuyện với dì chỉ im lặng lắng nghe, nếu là con chắc chắn sẽ nhảy vào mồm nó, thật mất tôn nghiêm.”

“Dì à, nhưng mà...”

“Muốn đá đít cô ta khỏi Vương Gia, con phải tập tính nết nhu mì lại đi. Chỉ cần cố thể hiện cho thật tốt, còn lại dì sẽ giúp con. Nhớ, đừng làm mất mặt Trần Gia chúng ta.”

Trần Thụy Ly gật đầu, lòng vẫn còn đầy bất an.

Vương phu nhân tên thật là Trần Lập Thy, xuất thân tiểu thư quyền quý. Năm đó Vương lão gia ham mê nữ sắc, cưới thêm bà ta về làm vợ, mối quan hệ giữa Vương Gia và Trần Gia được cải thiện rõ. Có một người vợ vừa xinh đẹp vừa có thế lực, Vương lão gia nở mặt nở mài. Trong khi đó ông đã có một người vợ lớn là Phỉ Thục Mỹ, bà đã sinh cho ông một đứa con trai. Phỉ Thục Mỹ ngày còn trẻ từng từ bỏ hết tất cả cùng Vương lão gia phiêu bạt giang hồ, đồng cam cộng khổ, chết lên chết xuống nhiều lần, Vương Gia mới có được cơ ngơi như này hôm nay, nhưng ông ta lại là kẻ có trăng quên đèn.

Năm Vương Dịch Thiên lên năm tuổi, lúc đó Trần Lập Thy cũng có mang được sáu tháng. Vương lão gia đi làm ăn ở nước ngoài, dự là ngày đó sẽ về. Ngày đó, cũng là cái ngày định mệnh. Không biết cớ sự thế nào mà khi Vương lão gia vừa đặt chân đến cửa đã nghe tiếng la thất thanh của Trần Lập Thy, bà ta ngồi bệt dưới chân cầu thang, chảy rất nhiều máu, phía trên là Phỉ Thục Mỹ đang đứng với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Không cần nói nhiều, Vương lão gia liền chạy đến ôm lấy Trần Lập Thy, ngước nhìn Phỉ Thục Mỹ bằng ánh mắt câm thù: “Nếu vợ con ta mà có mệnh hệ gì, bà chết chắc.”

Kết quả, mạng của Trần Lập Thy thì giữ được, nhưng sau này không thể có thai được nữa, đứa bé cũng chết non. Vốn đã chán ghét Phỉ Thục Mỹ, chỉ vì ân tình năm xưa và việc bà sinh cho ông một đứa con trai nên mới được ở lại Vương Gia. Giờ đây thì Vương lão gia đã có cái cớ quá danh chính ngôn thuận để đuổi bà ra khỏi nhà. Thực chất nếu không vì con, từ lúc ông lấy vợ bé bà đã rời đi rồi. Phỉ Thục Mỹ là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Ngày bà bị đuổi đi, trời mưa rất to. Vương Dịch Thiên cứ nài nỉ không để cho bà đi, bà mới đành dỗ ngọt:

“Thiên, mẹ đi mua quà bánh về cho con, con hãy đợi mẹ, mẹ sẽ về.”

“Không đâu, con có rất nhiều quà bánh.”

“Vậy thì đồ chơi?”

“Không, con cũng có rất nhiều đồ chơi.”

“Vậy thì... mẹ sẽ đi tìm cho con một người vợ, được chứ?” - Lúc trước khi xem phim truyền hình với Phỉ Thục Mỹ, Vương Dịch Thiên luôn đòi lấy vợ, lấy vợ để vợ chăm sóc cho mẹ.

“Được, vậy con sẽ đợi mẹ đem vợ về cho con.”

Khóe mắt Phỉ Thục Mỹ cay cay, bà nhanh chóng bước lên chiếc xe đen đang đợi phía sau. Vương Dịch Thiên nhìn theo bóng dáng bà xa dần, anh đã thực sự chờ bà mang vợ về cho anh...

Vương lão gia còn chút tình nghĩa cũ, vốn dĩ là đuổi bà ra nước ngoài, vĩnh viễn không được trở về nữa. Tuy vậy, vẫn có một người phụ nữ ở đằng sau mưu hại. Phỉ Thục Mỹ, bà chết thì tôi mới có thể ngủ ngon.

Từ lúc Phỉ Thục Mỹ ra đi không về, Trần Lập Thy luôn tìm cơ hội đưa Trần Thụy Ly sang nhà chính Vương Gia, bà muốn cô ta tiếp cận Vương Dịch Thiên, từ từ ngoi lên chức quý phu nhân. Nhưng Vương Dịch Thiên lúc nhỏ chưa từng để ý đến cô ta, một mực chờ người vợ mẹ mang về. Vương Dịch Thiên lúc lớn, lại chẳng mấy khi ở nhà chính Vương Gia, mỗi lần anh về là cô ta ba chân bốn cẳng chạy qua lấy lòng, nhưng hoàn toàn không có kết quả, đến liếc nhìn một lần cũng không.

Trần Thụy Ly kiên nhẫn ngồi ở phòng khách đến xế chiều, lúc này Vương Dịch Thiên nắm tay Phỉ Phùng Lam xuống lầu. Trông họ cứ như một đôi uyên ương thần tiên.

Trần Thụy Ly đứng dậy, vẻ mặt đầy tức tối, nhưng chợt nhớ lại những gì Vương phu nhân đã dặn, cố tỏ ra nhu mì. Nhưng cô ta hống hách kiêu ngạo thì là bản chất thật, còn cố gắng nhu mì chính là đang ỏng ẹo trước mặt người khác.

“Dịch Thiên, anh về khi nào sao không báo cho em biết một tiếng? Cô gái này là ai?”

Vương Dịch Thiên chẳng thèm ngó ngàng, Phỉ Phùng Lam thấy vậy liền cười tươi trả lời: “Chào cô, tôi là Hắc Lam, là...”

“Là người của tôi.” - giọng uy nghiêm của anh cắt ngang vào lời nói của cô.

“À, ừ phải. Tôi là người của anh ấy.”

Vương Dịch Thiên nhìn cô cười cong môi: “Đi ăn thôi.”

“Vâng.”

Trần Thụy Ly càng thêm tức tối, anh chưa từng cười hay nói mấy lời ngọt ngào như vậy với cô. Tuy giận như cô cố gắng kìm nén, đi theo sau họ xuống nhà ăn.

Lúc nãy còn ở trên phòng, Hắc Hồng đã giảng đạo cho Phỉ Phùng Lam nghe. Nếu gặp một cô gái thấp hơn cô một tí, tóc ngắn, dưới khóe mắt có một cái mục ruồi đen thì chính là Trần Thụy Ly. Cô ta trên danh nghĩa là vị hôn thê của cậu chủ, nhưng cậu chủ chưa từng dòm ngó đến cô ta. Hôm nay cô được ăn mặc đẹp chính là đi diễn tuồng, là khẳng định với cô ta và cả Trần Gia, nếu anh không cưới được người vợ mẹ anh chọn, thì nhất định cũng sẽ không cưới Trần Thụy Ly.

Vì vậy nhiệm vụ hôm nay của cô rất đơn giản, chỉ cần giả vờ thùy mị nết na, tỏ ra thân mật và vâng lời của Vương Dịch Thiên là được. Cô nhanh chóng đồng ý rồi cười thầm, đây là một chuyện rất tốt để quậy phá người khác.

Từ nãy đến giờ cô hành động rất tốt, khiến cho Vương Dịch Thiên vô cùng hài lòng. Không biết có phải là đang diễn tuồng hay không, nhưng anh thường xuyên nhìn cô rồi cười trầm ấm, khiến cho ai kia tức muốn nổ tung.