Em Là Niềm Cố Chấp Của Anh

Chương 2: Nguyện Vọng

“Cậu có muốn tôi tư vấn cho cậu không?” Giáo viên đại học B rất có hảo cảm với cậu. Hàn Tự Hành cùng thầy giáo trò chuyện với nhau một lúc, cậu nói sẽ về suy nghĩ thêm rồi rời đi. Cậu bước nhanh ra ngoài cửa, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Kiều Trăn đâu. Hàn Tự Hành nhấp môi. Nói là đi cùng cậu, vậy mà chỉ đến một lúc đã đi rồi sao? Cậu đi đến cửa phụ trong hội trường, theo thường lệ quan sát một vòng, đã nhìn thấy mục tiêu, cậu nhanh chân đi đến bàn của đại học S.

Cậu và thầy giáo đại học S giao lưu một lúc, rồi rời khỏi hội trường. Cậu đứng ở hành lang, ngoại hình đẹp trai cao ráo đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của người khác. Vốn dĩ là người nổi tiếng trong trường, cho nên cậu đã sớm xem những chuyện này là chuyện bình thường. Cậu lạnh nhạt đưa mắt nhìn một vòng, vừa lúc nhìn thấy Kiều Trăn đang vội vã tiến đến đây. “Em đi đâu vậy?” Kiều Trăn từ trong đám người chen chúc đi về phía cậu. Cô chỉ tranh thủ đi toilet một lúc, quay trở về đã không nhìn thấy cậu đâu. “Tuỳ tiện ra ngoài đi dạo chút thôi.” Khoé môi Hàn Tự Hành cong lên. “Cùng thầy hướng dẫn nói chuyện như thế nào, đã suy nghĩ kỹ bản thân muốn chọn trường nào chưa?” Vừa mới trải qua một phen lo lắng, trên trán Kiều Trăn đã lấm tấm mồ hôi. “À, chúng ta trở về trước đi.” Hàn Tư Hành âm thầm quan sát sắc mặt cô, đã tốt hơn khi ấy rất nhiều. “Được, về rồi nói. Nơi này nóng quá.” Kiều Trăn mặc một vái liền thân có tay màu lam chỉ dài đến đầu gối, nhưng vẫn cảm thấy nóng. Đôi chân cô lộ ra bên ngoài trắng đến hoa cả mắt. Hàn Tự Hành bất giác nuốt nước bọt, cố gắng dời ánh mắt của mình đi nơi khác.

Mùa hè đối với cậu thật là đáng ghét. Hai người sánh vai đi xuống cầu thang, Hàn Tự Hành che chở Kiều Trăn khỏi đám người đông đúc ở đây. Phía sau lưng có hai nữ sinh đang thấp giọng bàn tán. “Đó không phải là Hàn Tự Hành sao? Quả nhiên cậu ta cũng đến! Cứ tưởng loại người trên trán Kiều Trắn đã lấm tấm mồ hôi. “À, chúng ta trở về trước đi.” Hàn Tự Hành âm thầm quan sát sắc mặt cô, đã tốt hơn khi ấy rất nhiều. “Được, về rồi nói. Nơi này nóng quá.” Kiều Trắn mặc một vái liền thân có tay màu lam chỉ dài đến đầu gối, nhưng vẫn cảm thấy nóng. Đôi chân cô lộ ra bên ngoài trắng đến hoa cả mắt. Hàn Tự Hành bất giác nuốt nước bọt, cố gắng dời ánh mắt của mình đi nơi khác. Mùa hè đối với cậu thật là đáng ghét.

Hai người sánh vai đi xuống cầu thang, Hàn Tự Hành che chở Kiều Trăn khỏi đám người đông đúc ở đây. Phía sau lưng có hai nữ sinh đang thấp giọng bàn tán. “Đó không phải là Hàn Tự Hành sao? Quả nhiên cậu ta cũng đến! Cứ tưởng loại người học bá như cậu ta chỉ cần nằm ở nhà cũng biết bản thân mình muốn ghi danh vào đại học nào.” “Ôi mẹ ơi, sau kỳ thi đại học bây giờ mới có thể gặp lại Hàn Tự Hành! May là hôm nay tớ cũng đi đến trường học đấy!” “Điểm của cậu ta là bao nhiêu nhỉ?” “Nghe nói là 695 điểm.” “Thủ khoa sao?” “Thủ khoa năm nay thuộc về Trần Tiêu ban tự nhiên, 697 điểm.” “À!" X “Á!" 沙 Đám nữ sinh đứng xung quanh bất giác đều hộ lên một tiếng tiếc hận.“Mình vẫn mong Hàn Tự Hành sẽ là thủ khoa nha! Đến lúc đó báo chí và truyền hình lên tin tức này, mọi người sẽ biết được trường chúng ta còn có một học bá đẹp trai như vậy!”“Đúng vậy, đúng vậy! Học cùng một người ưu tú như thế, nghĩ lại cảm thấy thật vinh dự!”“Hàn Tự Hành thi được 695 điểm? Nhưng vừa rồi mình nhìn thấy cậu ta đến bàn của đại học S đó! Vẻ mặt thầy giáo đại học S tươi như hoa.”“Không thể nào? Với thành tích này khẳng định có thể ghi danh vào đại học ở thành phố B nha!” “Thật không?

Nếu Hàn Tự Hành ghi danh vào đại học S, mình cũng ghi danh trường đó, như vậy bọn tớ có thể tiếp tục làm bạn học với nhau, ha ha.” “Tuy rằng đại học S không tồi, nhưng đa phần học sinh của trường chúng ta rất ít khi ghi danh vào đại học S. Số điểm cậu ta cao thế này, không có lý nào lại ghi danh vào đại học S.”“Chắc chắn là có nguyên do khác.” Nữ sinh nọ khó hiểu lên tiếng. À, mà cô gái cột tóc đuôi ngựa đi với cậu ta là ai nhỉ? Không phải là bạn gái của cậu ta đấy chứ?” “Mình nhìn thấy rồi, rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp. Nhìn qua có vẻ thuộc kiểu nữ sinh dịu dàng.” “Sao có thể?! Từ lúc học cao trung cậu ta chưa bao giờ quen bạn gái.” “Nhan sắc thuộc dạng nam thần còn là học bá, không yêu đương lúc học cao trung thật quá đáng tiếc.” “Cậu ta nhảy lớp, nữ sinh trong trường đều lớn tuổi hơn cậu ta, có lẽ cậu ta cảm thấy không vừa mắt.” Nữ sinh nhún vai, tỏ vẻ rất am hiểu, cũng may cậu chưa có bạn gái. “Cô gái vừa rồi nhìn khá quen mặt, hình như là hàng xóm của cậu ta đấy.

Lớn hơn chúng ta một tuổi.” Bạn học của Hàn Tự Hành lên tiếng, “Trước kia vào tiết tự học buổi tối, mình có nhìn thấy bọn họ về cùng nhau.”“Lớn hơn chúng ta một tuổi, vậy khả năng không phải là bạn gái.” “Thì sao, tuy rằng cậu ta nhỏ tuổi, nhưng chẳng phải trong trường có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ta à?” Vấn đề tình yêu luôn là đề tài mà đám nữ sinh hứng thú nhất. “Đúng rồi.” Bạn học của Hàn Tư Hành tiếp tục nói ra một tin tức nóng hổi, “Các chị học khoá trên thường xuyên kiếm cớ đi đến bạn của chúng ta nhìn lén cậu ta đó. Chỉ là chưa từng nhìn thấy cậu ta thân thiết với nữ sinh nào. À, ngoại trừ chị gái hàng xóm kia.” “Mình cũng muốn làm hàng xóm với cậu ta...3“Cậu nằm mơ đi, ha ha ha.”

* Trong lúc ăn cơm trưa, mẹ Kiều hỏi Kiều Trăn sáng nay vào trường học tư vấn như thế nào. Kiều Trăn lắc đầu nói Hàn Tự Hành còn đang xem xét nên chọn trường nào. Mẹ Kiều có chút bất ngờ, “Cần gì phải xem xét, với số điểm cao như vậy muốn ghi danh đại học nào không được?”“Dù sao việc này vẫn liên quan đến tương lai cả đời, cẩn thận suy nghĩ là đúng thôi.” Ba Kiều nói. “Cũng đúng, thời điểm con biết điểm thi đại học không phải ba mẹ còn xem xét vài trường đại học à.” Mẹ Kiều nhớ đến chuyện trải qua một năm trước, lập tức mỉm cười.“Đứa nhỏ Tự Hành này thật tài giỏi.” Kiều mẹ nổi lên hứng thú khen con nhà người ta, “Từ nhỏ thành tích học tập luôn tốt, chỉ mới 16 tuổi đã vào đại học. Càng lớn càng đẹp trai.” Bà dùng một chút thở dài, “Chỉ đáng tiếc, nó lại có một người mẹ như vậy.” Ba mẹ Hàn Tự Hành ly dị khi cậu còn nhỏ, sau đó cậu sống với mẹ mình. Tám năm trước hai mẹ con bọn họ mới chuyển đến nơi này, trở thành hàng xóm của Kiều gia. Có lẽ vì trong lòng còn hận chồng cũ, cho nên mẹ Hàn luôn đối xử với con trai mình không tốt lắm. Bởi vì tiểu khu này cách âm khá kém, bọn họ vừa chuyển đến đây, Kiều Trăn thường xuyên nghe thấy tiếng mắng chửi từ nhà bên cạnh. Ngoài trừ tiếng la mắng còn có tiếng đồ vật bị đập nát. Tuy là âm thanh phát ra ở nhà bên, nhưng Kiều Trắn luôn bị âm thanh này dọa sợ đến mức không dám động đậy. Cô không dám nghĩ đến, nếu một ngày chính mình phải trải qua hoàn cảnh như vậy, có lẽ cô sẽ khóc rất nhiều. Chỉ là chưa bao giờ cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở nhà bên đó. Có một kỳ nghỉ hè, mẹ Hàn nổi cơn điện giáo huấn Hàn Tự Hành một trận, nhưng của nhà lại mở. “Phanh phanh phanh.” Tiếng động từ bên ngoài truyền đến, Kiều Trắn ngồi trong nhà nghe thấy cũng run sợ. Cô nhịn không được vội lén mở cửa, từ khe cửa nhỏ nhìn qua Hàn gia.“Nhìn thấy gương mặt mày thôi đã nổi nóng rồi!” “Nói chuyện đi!” “Mày bị câm à!” “Này!” “Còn nhỏ mà tính tình giống y hệt ba mày!”“Thật là đáng ghét!” Giọng nói dữ tợn ngày một lớn hơn. Mẹ Hàn cầm trên tay một cây sào phơi đồ, không ngừng đánh lên người Hàn Tự Hành.

Cậu bé yếu ớt ngồi xổm sát thành ghế sô pha, tay ôm đầu không la khóc, cho dù bị đánh tàn nhẫn như thế nào cũng không kêu lên một tiếng. Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện những vết roi rướm máu dữ tợn, nhìn thật đáng sợ. Kiều Trăn nhịn không được, liền mở cửa ra gọi một tiếng, “Dì ơi.” Mẹ Hàn vẫn còn đang đắm chìm trong sự tức giận, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi nhỏ của cô. Mắt thấy bà lại muốn đánh vào người Hàn Tự Hành, Kiều Trắn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hô lên một tiếng. “Dì ơi!” Mẹ Hàn có chút bất ngờ vội quay đầu lại, bà nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô bé nhà hàng xóm. “Có chuyện gì?” Mẹ Hàn nhướng mắt, giấu cây sào đồ trong tay. “Cháu.. cháu..” trong lòng Kiều Trăn sợ hãi muốn chết.

Cô chỉ mới 12 tuổi, trước nay chưa từng nhìn thấy một người dữ tợn như vậy. Trong một lúc xúc động cô mới hành động thế này, căn bản cô chưa nghĩ ra mình nên nói gì. Lúc này bị mẹ Hàn hỏi, cứ lắp ba lắp bắp lặp lại hai chữ. “Cháu...Hiện giờ Hàn Tự Hành đã buông tay xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm chị gái mặc váy trắng nhà đối diện, trong ánh mắt không lộ ra một tia hoảng sợ nào. Nhìn Hàn Tự Hành dễ thương như vậy, đại não Kiều Trắn liền hoạt động, “Cháu ở nhà một mình quá buồn chán quá, cháu muốn mời em ấy qua nhà chơi, có được không ạ?”“Nó?” Mẹ Hàn cười nhạo một tiếng,“Ba cây roi đánh vào người còn không buồn la lối, có cái gì tốt? Kiều Trăn nỗ lực phớt lờ lời nói khinh miệt của mẹ Hàn, tiến về phía Hàn Tự Hành, ngồi xổm trước mặt câu.“Em trai nhỏ, có muốn qua nhà chị chơi không?” Hàn Tự Hành chỉ yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.“Nhà chị có rất nhiều đồ chơi nha.”Kiều Trắn chớp chớp mắt, muốn ra ám hiệu với cậu. Nhưng cậu vẫn không lên tiếng đáp lại.“Nó không đi đâu. Dì còn nghi ngờ nó mắc bệnh tự kỷ đấy.” Giọng nói lạnh lùng của Hàn mẹ từ trên cao truyền đến. Có tự kỷ cũng do bà đánh nó mới thành như thế! Trong lòng Kiều Trắn căm giận và bất bình. “Em có bài tập hè không? Có thể qua nhà chị, chị...” Kiều Trắn còn muốn nỗ lực khuyên bảo, lại kinh ngạc khi thấy cậu bé từ từ đứng dậy, đưa tay đến trước mặt mình.“Đi.” Cậu bé thấp giọng nói một tiếng.“Vậy dì à, cháu dẫn em ấy qua nhà cháu chơi nhé. ”Kiều Trắn vội vàng nắm lấy tay cậu, lập tức dẫn cậu đi đến nhà mình, dường như ở phía sau chính là một con thú dữ đang nổi giận.

Từ đó về sau, Kiều Trắn thường lấy cớ muốn chơi cùng em trai nhỏ, cho nên luôn đưa Hàn Tự Hành về nhà mình để cậu có thể tránh xa mẹ Hàn. Dần dần Kiều Trắn phát hiện, tuy Hàn Tự Hành ít nói nhưng lại cực kỳ thông minh. Máy tính của cô CÓ một số trò chơi trí tuệ, trước đó cô đã từng chơi qua, chỉ là cô luôn thua cậu nhóc kém mình bốn tuổi này. Quả nhiên, sau này cậu còn học nhảy lớp, thành thích vẫn luôn đứng đầu. Thời gian thấm thoát trôi qua Hàn Tự Hành đã dần trưởng thành, mẹ Hàn không thể đánh mắng cậu như lúc còn nhỏ nữa. Bà cũng mặc kệ con trai mình, ngoại trừ cung cấp phí sinh hoạt cho cậu, Cơ bản cậu muốn sống như thế nào bà chẳng quan tâm đến. Bà chỉ lo ăn diện trang điểm lộng lẫy, quen vài người bạn trai, nhưng bà không có ý định kết hôn. Từ nhỏ Hàn Tự Hành đã biết tự chăm sóc bản thân, nấu cơm, giặt giũ mọi việc đều tự mình làm lấy. Có đôi khi Kiều Trắn sẽ dẫn cậu về nhà mình ăn cơm. Cậu cũng không từ chối, ngoan ngoãn theo cô về nhà, chỉ ngồi yên lặng ăn cơm, nhìn cậu hiểu chuyện như vậy thực khiến người khác đau lòng. Chớp mắt đã tám năm trôi qua. “Con ngẩn người gì đấy, mau ăn Cơm đi!” Giọng nói của mẹ Kiều đem Kiều Trăn từ những hồi ức năm xưa quay về“Dạ.” Kiều Trăn gật đầu, tiếp tục ăn com trua. Vài ngày sau, việc ghi danh vào các trường đại học đã kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, Kiều Trắn đã vài lần hỏi xem Hàn Tự Hành chọn trường nào, nhưng cậu vẫn giấu kín như bưng. Không nói thì không nói, mặc kệ cậu. Thực mau Kiều Trăn đã đem chuyện này vứt ra sau đầu. Đến một hôm trên TV đưa tin các trường đại học gửi giấy báo trúng tuyển cho học sinh, Kiều Trắn mới nhớ đến chuyện này, lại nhắn tin Wechat cho cậu. [Trăn Trắn: Em nhận được giấy báo trúng tuyển chưa? Không bao lâu, cô đã nhận được tin trả lời. [Tự Hành: Rồi.] [Trăn Trăn: Trường nào? Chuyên ngành gì?] [Tự Hành: Đại học S, công nghệ thông tin. Tay Kiều Trắn run lên, điện thoại dường như muốn rớt xuống đất. Cô nhìn chằm chằm tin nhắn, muốn xác nhận mình có nhìn lầm hay không. Đại học S? ? ??? Quả thực là hồ nháo!!!