Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu

Chương 47

Tiếng súng?

Có phải cô đang nằm mơ hay không, cô nghe thấy tiếng súng nổ không ngừng bên tai.

A…

Vậy vì sao cô lại nghe thấy tiếng Hồng Lang gào thét đây?

Hoàng Sa mệt mỏi tới nỗi không thể cử động, mặc dù hiện tại cô rất muốn đứng dậy và quan sát mọi thứ.

Cô rõ ràng nghe thấy tiếng Hồng Lang đau đớn, nó đang rất đau đớn…

Làm ơn, đừng làm đau nó mà…

Một loạt tiếng bước chân không ngừng vang lên, cô biết bọn người lạ mặt kia đã đuổi tới rồi, mặc dù không biết bọn họ có ý tốt hay không, nhưng cô xem ra còn có hi vọng thoát khỏi đây, chỉ là Hồng Lang của cô thì sao đây…

Thân thể được nâng lên khỏi mặt sông, Hoàng Sa rất nhanh rơi vào lồng ngực cứng cáp của ai đó, cái ôm này rất quen thuộc, còn có mùi máu tanh như thoáng qua.

“A tìm thấy cô ta rồi.”

Là ai? Giọng nói này vì sao lại quen thuộc như vậy.

Như quay lại mười năm trước, thiếu niên nhút nhát kia mỉm cười với cô, cũng không chút do dự chấp nhận rời xa cô.

Đầu ong ong vang lên đau đớn, cô như đạt tới giới hạn, dần dần đánh mất ý thức.

….

Khi Hoàng Sa có lại ý thức, cô thấy bản thân đang được một nam nhân ôm vào lòng, mặt nam nhân được che kín hoàn hảo, không thể thấy rõ dung mạo.

Tay chân bị trói chặt, miệng cũng được bịt lại, trừ đôi mắt có thể nhìn thấy, cô hoàn toàn rơi vào thế bị động, theo như nhận biết của cô, hiện tại bọn họ đã đưa cô lên trực thăng, chỉ là không biết mục đích cuối cùng của bọn người lạ mặt này thôi.

Nam nhân lãnh đạm liếc cô, thấy cô mở trừng mắt nhìn lại cũng không quan tâm, rõ ràng không thèm để ý tới việc cô quan sát tất cả để vào trong mắt mà.

Như bị cô nhìn chằm chằm tới phiền, nam nhân không chút do dự giơ tay đánh vào gáy cô.

Hoàng Sa không ngờ nam nhân nói cũng không nói đã động tay, chưa kịp trợn mắt, lên án hắn vì hành động quá dã man, đã bất tỉnh nhân sự.

Nam nhân nhìn cô mặt mày dơ bẩn, lặng im ngã xuống cũng không thèm giơ tay đỡ lấy, quay mặt về phía khác suy tư.

Thuộc hạ ngồi hai bên cạnh đã quá quen với tính cách của nam nhân, có thấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt nhìn thẳng, im lặng không lên tiếng.

Khoảng ba giờ sau trực thăng đáp xuống một nơi nào đó, hai hàng người từ bên trêи nhanh nhẹn nhảy xuống, chú ý bảo vệ  nam nhân đi chính giữa.

Hoàng Sa được nam nhân ẳm đi, dù cô đã bất tỉnh, không còn trừng trừng mắt nữa nhưng nam nhân vẫn khó chịu như cũ.

Vì vậy vừa vào căn cứ, người đang xếp hàng đứng đợi thấy được một cảnh tượng, đó chính là, sếp của bọn họ giơ tay quăng nữ nhân gầy như que đũa xuống đất, còn ác liệt móc khăn tay ra chà chà.

Mặc dù hai tay hắn đều mang găng tay….

Nhưng việc đằng sau còn làm người căn cứ kinh sợ hơn chính là, nam nhân lãnh đạm ngăn cản thuộc hạ tiến lên nhận lấy nữ nhân gầy yếu, đen mặt cất khăn tay rồi tiếp tục ẳm cô lên.

Quá trình này vừa diễn ra quả là khiến người trong căn cứ có cơ hội mở rộng tầm mắt.

Hàng lang nối dài với các phòng to nhỏ không cân xứng được xây dựng vô cùng kì công dưới mặt đất, nam nhân một được đi thẳng, có người nhìn thấy hắn thì cúi đầu chào hỏi, đợi cho hắn đi qua mới len lén đưa ánh mắt tò mò nhìn theo.

“Nữ nhân kia là ai vậy?”

“Nhìn có chút giống ăn xin…”

“Hai người còn đứng đây bàn tán cái gì, ngại công việc còn nhẹ nhàng?” Nữ nhân vóc dáng tuyệt mỹ khoanh tay đứng phía sau mở miệng.

Hai nữ nhân đang đưa mắt nhìn bóng lưng nam nhân biến mất ở cuối ngã rẽ hành lang thoáng rớt cả trái tim xuống đất, vội vã xoay người lại, miệng rối rít xin lỗi, cả mặt đều tái xanh đi.

“Đừng để tôi phát hiện hành vi bàn luận ở đằng sau anh ấy, hay mấy người muốn rời đi?”

“Bọn tôi thực xin lỗi, vì có chút tò mò…, xin cô đừng nói lại cho sếp, cầu xin cô mà.” Hai nữ nhân nước mắt đã muốn rơi, rời khỏi căn cứ không phải là đồng ý với việc phản bội sao? Bọn họ là muốn bị diệt khẩu a!!!

“Hừ!” Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, chân nhanh chóng đuổi theo bóng dáng đã biến mất của nam nhân, cũng không thèm quan tâm hai nữ nhân đang thầm oán hận sau lưng.

….

Khi Hoàng Sa tỉnh lại lần nữa đã thấy bản thân đang bị một người lạ mặt nào đó nhìn chằm chằm, cô ngơ ngác hai giây, mới chợt phát hiện người lạ mặt này là nam nhân bưng mặt kín mít lúc sáng, chỉ là lúc này nam nhân đã đeo lên người một chiếc mặt nạ hình thù kì lạ, đủ để che đi mắt trái của mình.

Cô từ trêи giường muốn đi xuống, nhưng chưa kịp ngồi dậy đã phát hiện tay chân mình bị xích lại với giường.

“Lâu rồi không gặp…” Tiếng nói Hoàng Sa khàn khàn, vô cùng suy yếu, nhưng cũng đủ vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch.

Nam nhân vẫn một mực dựa lưng vào ghế, không cho ra động tác tiếp theo, nhưng hắn không động càng khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.

Hoàng Sa đưa mắt nhìn nam nhân, lúc đầu cô có một suy đoán bất khả thi, nhưng cũng có một chút hi vọng với suy đoán này, lại không ngờ tất cả là ảo tưởng của chính cô mà thôi.

Thiếu niên khi xưa đã biến mất rồi…

“Xin lỗi, tôi nhận lầm người.”

Lần này nam nhân cho ra động tác, chỉ thấy hắn nhếch một bên mày, miệng cười nhưng nụ cười không đến khóe mắt, tim Hoàng Sa đập thình thịch, cảm giác tử vong từ rất lâu lại một lần nữa xuất hiện.

Đây coi như là cảm giác mẫm cảm của người từng chết một lần đi?

“Anh nếu muốn giết tôi cũng sẽ không cứu tôi về, anh có mục đích gì?” ngay khi cô hỏi, cảm giác tử vong từ từ biến mất, bầu không khí xấu hổ lại một lần nữa xuất hiện.

Im lặng một hồi, thấy hắn không muốn nói chuyện, cô như mệt mỏi ngã lưng dựa vào thành giường, miệng bâng quơ hỏi thêm một câu.

“Anh không phải cậu ấy đúng chứ, cậu ấy nhát gan như vậy mà….” Hoàng Sa như tự kỷ lẩm nhẩm một mình, nói rồi lại như có như không mỉm cười phủ nhận.

Nam nhân thu hết những hành động kì quặc của cô vào đáy mắt, mặt không cho ra biểu cảm.

__________________________

Nam nhân là ai đây?

Có phải Tịch Dạ nhút nhát?

Hay là một người khác a?