Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 4: 4 Bạn Cùng Bàn

Edit: Tris

Beta: Nhược Lam

________________________________

Lấy lại tinh thần, Thời Dược lúc này mới vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách lên.

Cô một lần nữa đứng thẳng người, sau đó liền cúi đầu thấp xuống, tuyệt đối không chịu nhìn nam sinh mới đi vào phòng lấy một cái.

Sau khi Thích Thần đi vào thì giáo viên toán liền đóng cửa phòng học, quay người lại mới phát hiện Thời Dược còn đứng ở bên cạnh bục giảng.

Cô do dự một chút rồi nói đùa

"Xem ra hôm nay nhờ có bạn học mới đến, tôi phải "Đại xá thiên hạ" thôi —— Thời Dược, mang điện thoại di động của em về chỗ đi.

Nếu có lần sau nữa thì chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."

Thời Dược chật vật gật đầu, vội vàng cầm điện thoại lên rồi chạy biến về chỗ.

May mà lúc này sự chú ý của cả lớp đều đặt lên bạn học mới, cô không phải lo lắng có ai trêu chọc mình.

Về chỗ ngồi Thời Dược mới được thả lỏng, thở phù một hơi, sau đó liền bị bạn ngồi cùng bàn tôn Tiểu Ngữ ôm lấy cánh tay

"Thật soái a, mình ghen tị với cậu quá.

Chắc chắn cậu là người đầu tiên mà cậu ta trông thấy, khẳng định cậu ta đối với cậu có ấn tượng cực kì sâu sắc! Sớm biết có loại này phúc phần này lúc nãy mình cũng sử dụng di động cho rồi! "

"..."

Thời Dược vất vả lắm mới thoát khỏi cánh tay sức lực lớn của Tôn Tiểu Ngữ, suy nghĩ một chút vẫn không nên lập tức nói cho cô nàng biết đây chính là anh trai từ trên trời rớt xuống của mình.

Cô sợ Tôn Tiểu Ngữ khùng lên rồi một phát bóp chết mình luôn.

" Chủ nhiệm lớp của các em có nhờ tôi truyền đạt lại, đây là bạn học mới của lớp"

Trên bục giảng, giáo viên toán học cười híp mắt đóng lại tập bài thi, vừa mới chuẩn bị mở miệng liền nghe thấy âm thanh không biết từ chỗ nào cất lên ——

"Cô, chúng em muốn nghe bạn học mới giới thiệu!"

Âm thanh phát ra là của một nữ sinh mạnh dạn, cả lớp cũng đồng tình đồng loạt ngồi thẳng dậy hướng về phía học sinh mới.

Phía sau phòng học có người huýt sáo

"Haha, hoa khôi lớp chúng ta là đang bắt nạt học sinh mới sao?

"Thích người ta rồi chứ gì?"

" Nhìn có khả năng lắm..."

Trong phòng học nháo nhào hết cả lên, trước mắt thấy không thể nào ổn định được.

Nhưng vào lúc này, nam sinh trên bảng vốn dĩ từ đầu đến giờ không có phản ứng gì lại lười biếng đưa mắt nhìn cô gái vừa cất lời.

Nhìn thẳng vào con ngươi lạnh nhạt thờ ơ kia vài giây, nụ cười trên mặt cô ta đã không giữ được nữa rồi.

Dù rằng nam sinh đứng trên bục giảng chưa nói một chữ nào nhưng trong ánh mắt của đối phương, cô ta cảm thấy mình thật giống như một chú hề đang biểu diễn.

Cô ta vẫn luôn kiêu ngạo về nhan sắc của mình nhưng dường như hoàn toàn chẳng lọt được vào mắt của hắn.

Trong lớp người bị cái nhìn này đông cứng không chỉ có một mình nữ sinh kia.

Nam sinh đang đứng trên bục giảng ánh mắt sắc lạnh, tâm tình dường như chẳng có một chút mảy may dao động.

Nhất thời, không khí ồn ào nhốn nháo khi nãy trong phòng học đột nhiên rớt xuống tám độ.

Giáo viên toán là người duy nhất đứng sau lưng Thích Thần cho nên không nhìn thấy ánh mắt của hắn, đối với việc lớp học tự nhiên im lặng cũng có chút ngạc nhiên.

Cô nhìn về phía nam sinh, nhu hòa nói

"Hay là em trước tự giới thiệu mình với các bạn một chút?"

Hắn khẽ bĩu đôi môi mỏng một cái, không đợi đám học sinh trong lớp nhìn ra chính là hắn trêu chọc bọn họ một liền nghiêng người quay sang.

Thích Thần từ trên bàn lấy một viên phấn rồi xoay người đi lên bục giảng.

Trong phòng học an tĩnh lại, dường như mọi người đều đang nhìn về bảng đen.

Đốt ngón tay thon dài cầm phấn viết rõ ràng từng nét dứt khoát, ở trên bảng đen xuất hiện hai chữ "Thích Thần".

Chữ "Thích" lúc nâng phấn viết còn có chút không thuần thục, đến khi viết xong chữ "Thần" đã thấy được nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.

Nếu như câu nói " nét chữ nét người là đúng, vậy tên này hung bạo như nào các học sinh khác trong lòng hẳn đã hiểu rõ.

Viết xong Thích Thần thả lại phấn viết, nhìn về phía giáo viên.

Giáo viên bị hắn nhìn chằm chằm đến sững sờ, qua hai giây mới phản ứng được liền ngượng ngùng chuyển hướng nói với đám học sinh trong phòng học.

"Xem ra bạn học Thích Thần của chúng ta mới đến nên tự giới thiệu vẫn còn ngắn gọn, vậy tôi sẽ giúp bạn học mới giới thiệu kĩ càng chút.

Thích Thần mới về nước không lâu, trước đó luôn sống ở nước ngoài nên đối với một số chuyện trong nước có lẽ chưa quen thuộc, mọi người nên chiếu cố bạn mới nhiều một chút.

Bình thường có khó khăn gì phải giúp đỡ nhau để cho bạn học mới mau chóng hòa nhập vào lớp chúng ta càng sớm càng tốt."

"Vừa về nước?"

Phía sau phòng học truyền đến một giọng nam cười nói

"Vậy cậu ta sẽ nói tiếng Trung sao cô? Em nghĩ không nói được đâu nhỉ?"

Hành vi vừa rồi của Thích Thần hiển nhiên khiến cho hầu hết nam sinh bất mãn, rất nhanh đằng sau cũng liền nháo nhào lên

"Đúng vậy, cậu ta vừa về nước liền không thi mà vào thẳng trường Tam Trung chúng ta, đáng tin cậy sao? Em nghe nói ở nước ngoài trình độ toán lý hóa ở bậc đại học cũng chỉ bằng cấp 3 ở nước ta mà thôi.

Lớp 7 chúng ta chính là lớp trọng điểm, sao có thể tiếp nhận thành phần kéo chân này được!"

"Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ, hai em không quản được cái miệng của mình đúng không?"

Giáo viên toán lườm hai nam sinh đang gây sự kia.

Hai tên này bình thường chính là cái gai trong lớn, không những thế còn là mối đau đầu của nhiều giáo viên.

"Hai em còn không biết xấu hổ hay sao mà đi hỏi thành tích người ta? Bạn học Thích Thần đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra đầu vào ngày hôm qua, đồng thời cũng làm hết toàn bộ bài kiểm tra của học kỳ trước.

Hai em nhìn thành tích của mình rồi ngẫm lại mấy lời vừa nãy không thấy xấu hổ hay sao? Tôi thấy bạn học Thích Thần còn có khả năng cân bằng lại điểm bình quân của lớp mà hai em kéo xuống đấy!"

"Điểm tối đa?!"

" Ngoạ tào?"

"Làm sao có thể? bài kiểm tra khó như vậy mà đạt điểm tối đa? Hắn còn là người sao??"

Giáo viên vừa mới nói xong, lập tức trong phòng học âm thanh ồn ào so với hồi nãy còn náo nhiệt gấp mười lần.

Tam Trung chính là trường trọng điểm của tỉnh, trường học luôn chú trọng đến thành tích nên những lời kia của giáo viên vừa thốt ra, học bá trong lớp đều đổ dồn nhìn về phía Thích Thần với ánh mắt nghi hoặc.

Sau đó có người nhỏ giọng hỏi:

"Nếu là thành tích của cậu ấy tốt như vậy, tại sao lại không vào lớp dự bị?"

Câu này vừa nói ra, toàn lớp yên lặng.

Lớp dự bị là sự tồn tại đặc thù đã có từ lâu năm của Tam Trung, ai ở vị trí cuối lớp đều sẽ bị đào thải, trong lớp mỗi một môn đều có một giáo viên kinh nghiệm đầy mình phụ trách.

Có thể nói là nơi quy tụ những học sinh giỏi nhất của từng khối lớp.

Đó cũng là nơi mà mọi học bá của các lớp bình thường học đến nhọn cả đầu cũng muốnvào cho bằng được.

Nghe tới vấn đề này, nam sinh đứng ở bục giảng quá lâu tới mất kiên nhẫn rốt cuộc cũng mở miệng.

Giọng nói của hắn hơi khàn, có chút như có như không tự giễu.

"Bởi vì bài thi ngữ văn 58 điểm"

Cả lớp "......"

Nói một cách khác hắn viết văn quá tệ.

Người học kém ngữ văn nhất lớp còn được điểm cao hơn.

Không để tâm ánh mắt sợ hãi và thán phục của mọi người, Thích Thần nghiêng người nhìn về phía giáo viên

"Cô giáo, đứng đủ lâu rồi"

"...!Được rồi"

Giáo viên toán học lúng túng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía bàn còn trống ở cuối lớp

"Ai nguyện ý ngồi cùng với bạn học mới?"

Không ít nữ sinh ngồi trên đã có bạn cùng bàn tiếc nuối mà đè xuống ánh mắt háo hức.

Duy nhất chỉ có một bàn là khác biệt ——

"Cô giáo, em em em!"

"......"

Thời Dược kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Tôn Tiểu Ngữ đang giơ cao tay rất chi là hăng hái.

Giáo viên dở khóc dở cười

"Tôn Tiểu Ngữ, em không phải đã có bạn cùng bàn rồi sao, náo nhiệt cái gì?"

Tôn Tiểu Ngữ thấy sắc quên bạn, hưng phấn nói

"Cô ơi bạn cùng bàn này em không cần nữa, em muốn bạn mới cơ ạ!"

"..."

Trước ánh mắt đồng tình và giễu cợt của cả lớp, Thời Dược giơ tay lên che mắt, sắc mặt dần dần đỏ đồng thời khẽ nghiến răng nghiến lợi nói

"Tôn Tiểu Ngữ cậu không phải là người..."

Tôn Tiểu Ngữ thấp giọng

"Chỉ cần ôm được nam thần về, không làm người tính là gì!"

Thời Dược "..."

Tôn Tiểu Ngữ uốn éo cơ mặt đầy nhiệt tình nói

"Mà thành tích ngữ văn của em so với cậu ấy tốt hơn nhiều, em có thể phụ đạo!"

giáo viên nói

"Trong lớp đúng là có người thành tích môn văn rất tốt, tổ trưởng môn văn ngoài giờ lên lớp cũng thường nhắc đến.

Nhưng mà theo tôi được biết, người đó không phải em mà là bạn ngồi cùng bàn của em Thời Dược?"

"Vâng ạ?"

Chợt nghe thấy tên mình, Thời Dược theo bản năng ngẩng đầu lên.

Sau đó liền đụng phải ánh mắt âm u của người đang đứng trên bục giảng nãy giờ.

Thời Dược bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng kiều diễm nửa sáng nửa tối lúc sáng, gương mặt không khỏi nóng bừng lên, vô thức cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của hắn.

Mà trên bục giảng, giáo viên vốn là không nghĩ gì nhiều nhưng tự dưng lại suy nghĩ đến một việc.

Vừa vặn nữ sinh này là học trò tâm đắc của tổ trưởng tổ văn, mà môn toán học thành tích lại không được tốt nhỉ?

Nghĩ như vậy, giáo viên liền nở nụ cười

"Tôn Tiểu Ngữ, em không phải muốn đổi bạn cùng bàn mới sao? Đi, em thu dọn đồ đạc rồi ra hàng thứ hai phía sau ngồi cạnh Tống Nam đi."

"Ai? cô giáo em—— "

"Thích Thần "

Giáo viên đối với nữ sinh một lòng một dạ muốn chuyển chuyển chỗ Tôn Tiểu Ngữ không để ý nữa mà chuyển sang Thích Thần nói

"Trước hết em đi đến chỗ kia ngồi đi, Thời Dược học tốt ngữ văn, em học tốt toán học, hai em giúp đỡ nhau tiến bộ một chút."

Thích Thần trầm mặc hai giây, sâu trong con ngươi chợt lướt qua một tia sáng nhạt.

Biểu cảm trên gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, trước sự sắp đặt chỗ ngồi của Vu lão sư cũng không nhìn ra được là hắn đang có tâm tình gì, duy nhất chỉ có những đốt ngón tay đang cầm quai cặp sách là chậm rãi nắm chặt

"Được"

Các nữ sinh nhốn nháo mong Thích Thần sẽ lạnh lùng từ chối nhưng rất nhanh liền thất vọng.

Ngược lại ánh mắt đều đổ dồn lên người Thời Dược.

Mà người vô tội nhất là Thời Dược hết nhìn về phía Tiểu Ngữ đang lưu luyến không rời ôm đồ chuyển đi lại nhìn nhìn người kia, trong ánh mắt tràn ngập tiếng khóc đau khổ.

"Phịch" một tiếng

Nam sinh ném cặp sách lên bàn.

Dựa vào đôi chân dài, Thích Thần từ trên cao nhìn xuống cô gái đang tận lực đem cả thân mình nép vào tường.

Sau đó hắn chậm rãi thu lại ánh mắt, một tay chống lên mặt bàn, khom người nhét túi sách vào trong ngăn kéo.

Bởi vì cúi người cất đồ nên khoảng cách trong phút chốc bị thu hẹp lại, Thời Dược có muốn tránh cũng không tránh được.

Cô vô thức siết chặt trang sách trong tay, sau đó liền nghe bên tai vang lên một giọng trầm ấm đầy hờ hững–

" Xin chào "

Người nhấn mạnh ấm cuối câu

"...!bạn học Thời Dược?"

"..."

Hai bạn học ngồi phía sau nhìn nhau một cái, trong đôi mắt dấy lên sự khó hiểu.

Thời Dược vừa mới...!run rẩy một cái đúng không?

—----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dược Dược: Ta không phải! Ta không có! Ngươi nói bậy!!! QAQ

Ha ha ha ha Dược Dược đáng thương cần an ủi XD

Giải thích một chút: Anh trai Thích Thần lớn hơn Dược Dược hai tuổi, mặc dù trước đó ở nước ngoài luôn được dạy tại nhà nhưng trong chương trình học vẫn có chỗ khác nhau, cho nên vừa về nước sẽ không được trực tiếp học cao tam mà phải học cao nhị..