Em Nguyện Cùng Anh Trọn Đời Tương Tư

Chương 38

Phóng viên chụp hình xong liền phỏng vấn tới tấp…

“Tô tiểu thư, cho hỏi hôm nay những hành độc độc ác của An Hân Du bị phơi bày, cô có suy nghĩ gì không?”

“Tô tiểu thư, Duệ Duệ, con trai của cô và Chu tiên sinh đã hơn một tuổi, hiện anh ấy đã xin lỗi và mong cô hãy cho anh ấy một cơ hội, nhưng nghe nói hiện tại giữa cô và Thi tiên sinh có rất nhiều tin đồn, Chu tiên sinh đã hối cải, cô sẽ lựa chọn ra sao?”

“Tô tiểu thư, một năm trước cô bị hãm hại đến mức phải ly hôn, nghe nói vì việc này cô mắc phải chứng bệnh tâm thần…”

Chu Cận Viễn khép hai gối quỳ dưới đất, sắc mặt càng lúc càng giận dữ.

Trợ lý đứng bên cạnh cảm nhận được ám thị của anh, lập tức chỉ vào người phóng viên đặt câu hỏi gây khó dễ: “Cám ơn toàn thể bạn bè báo giới đã quan tâm tới Chu tiên sinh và Tô tiểu thư, nhưng mong mọi người hãy suy nghĩ kĩ trước khi lên tiếng! Họa từ miệng mà ra, tin rằng mọi người đều hiểu đạo lý này…”

Đối diện với ánh đèn flash sáng chói, đối diện với gương mặt ân hận của Chu Cận Viễn, còn cả Duệ Duệ đáng yêu đang chớp mắt nằm trong lòng anh, đầu Tô Đồng như muốn nổ tung!

Thi ra cô chưa bao giờ bị hoang tưởng.

Cô thực sự đã có một đứa con, bị An Hân Du trộm mất…

Một tháng trước, thậm chí cô còn tông xe làm Duệ Duệ bị thương!

Cô lập tức hiểu ra tại sao Chu Cận Viễn nhất định muốn cô tới tham dự hôn lễ!

Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Đồng khẽ mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên yêu kiều, cô chậm rãi quỳ xuống, ngón tay thon dài từ từ đưa lên.

Cả lễ đường yên phăng phắc nhìn theo bàn tay nhỏ bé của cô.

Ngón tay Tô Đồng đặt phía trên mái tóc ngắn được chải gọn của Chu Cận Viễn, dần dần di chuyển xuống dưới, mọi người đều nhận thấy sự dịu dàng và thấu hiểu trong mắt cô, như thể giây phút tiếp theo đó họ sẽ có thể gương vỡ lại lành.

Trái tim Chu Cận Viễn đập thình thịch, Thi Lâm cũng hồi hộp thót tim.

Tuy nhiên, một giây sau đó…

“Bốp!”

Một chiếc bạt tai rất kêu vang vọng đại sảnh.

Hành động bất ngờ của Tô Đồng khiến mọi người giật mình.

Cái tát này rất mạnh, Chu Cận Viễn bị đánh tới mức mặt nghiêng sang một bên.

Sự thờ ơ trong mắt Tô Đồng tan biến chỉ còn lại sự lạnh nhạt và giận dữ: “Chu Cận Viễn, anh đã biết trước những việc An Hân Du làm đúng không? Anh cố tình không nói là để đợi tới hôm nay đúng không?”

“Đợi xin lỗi tôi trước mặt mọi người, dám chắc tôi sẽ phải chấp nhận lời xin lỗi của anh sao? Đừng hòng! Đừng hòng! Lúc trước anh sỉ nhục tôi ra sao, khi tôi cầu xin anh hãy tin tôi, anh đã làm gì nói gì? Chỉ một câu nói là có thể xóa bỏ mọi thứ sao?”

“Duệ Duệ là con trai của tôi! Trước đây anh nói nó là con hoang, không tin vào tình cảm tôi dành cho anh, bây giờ hà tất phải thừa nhận nó? Tôi sẽ kiện anh để dành quyền nuôi con, anh hãy đợi đấy!”

Khóe miệng Chu Cận Viễn bị toạc ra, Duệ Duệ đang chơi đùa với ngón tay cũng cảm nhận được sức gió của cú tát và tiếng thét của Tô Đồng, dường như nó rất sợ hãi, bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Nước mắt Duệ Duệ không nhiều nhưng cứ khóc mãi không nín.

Trái tim Tô Đồng vỡ tan thành vô vàn mảnh vụn cùng theo nước mắt của Duệ Duệ.

Cuối cùng cô đã nhớ ra mọi chuyện!

Tại nạn xảy thai chẳng qua đều là giả!

Cô từng có thai, bình an sinh con nhưng sau khi sinh bị cô Đồng ôm mất con giao cho An Hân Du!

Sau khi cô bị tai nạn, tinh thần không được tốt, một lòng muốn tìm lại con, kết quả bị cho là kẻ điên mắc bệnh hoang tưởng, sau cùng tới cô cùng nghi ngờ những điều này đều là ảo giác!

Nực cười!

Nực cười biết bao!

Cô ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn cô Đồng: “Lúc đó cô cho tôi uống thuốc giục sinh, Duệ Duệ vừa ra đời liền cướp đi, hại mẹ con tôi xa cách biết bao ngày tháng, cô Đồng, lương tâm của cô có yên ổn không?”

“Còn anh, bệnh viện Ngân Cẳng trả lương cao cho anh để anh làm gì kết quả xét nghiệm của người bệnh, phá vỡ hạnh phúc gia định nhà người khác sao?”

“Oa oa…”

Duệ Duệ càng lúc càng khóc lớn, nước mắt giàn dụa rơi xuống.

Tô Đồng bất chấp tất cả, khi Chu Cận Viễn còn chưa định thần trở lại, bất ngờ giằng lấy Duệ Duệ trong tay anh, bỏ mặc mọi người xung quanh, sau đó quay đầu bỏ chạy ra ngoài… Mỗi hành động của cô đều giống như bộc phát nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Tô Đồng ôm chặt Duệ Duệ, niềm vui mừng xúc động khi tìm lại được con khiến cô mừng vui cực độ!

Duệ Duệ áp người lên vai cô, nhìn Chu Cận Viễn vẫn đang giữ tư thế quỳ một gối ở phía sau, môi bé mấp máy, đột nhiên khẽ gọi hai tiếng: “Ba… ba…”

- -- Hết---