Ép Yêu

Chương 43: Chương 15.3

Thanh Thu chúng ta đến nới rồi.“ Tiếng nói của người đàn ông trầm ấm vang lên đánh thức cô dậy, hé mởi đôi mắt nhìn anh cô cười. Đưa mắt xuống thấy 2 đứa bé vẫn nằm mỗi đứa một bên đùi cô mà ngủ ngoan.

Thanh Thu ngước lên, „Thư Quân, anh bế tiểu Phong em bế Văn Thiện.“

Thư Quân gật đầu bế Tiểu Phong đang nằm sấp trên đùi của cô lên. Họ đi vào một ngồi nhà biệt thự mâu trắng nhỏ nhắn tuyện đẹp nằm ngoài rìa thành phố.

Khi đặt được 2 tiểu tử nằm trên chiếc giường tầng của chúng, Thanh Thu bước xuống nhà xe Thư Quân và 2 người làm bê đồ vào nhà. Cô đi quanh ngôi nhà xem xét, ngôi nhà không lớn nhưng cũng đủ ột gia đình nhỏ nhắn. Có một cái vườn đằng sau cũng rất là nhỏ và dễ thương. Đám cỏ mầu xanh rậm rạp kia cũng được người ta chăm sóc chu đáo, nên mọc rất đều và tươi tốt.

Thanh Thu hít hơi không khí trong lành rồi bước lại vào nhà. Cô đi vào phòng bếp, mơ chiếc tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mấy trai nước và một đĩa hoa quả còn ngoài ra thì trống trơ.

Quay ra ngoài phòng khách cô nói với Thư Quân, „trong tủ lạnh không có đồ ăn gì cả, chúng ta phải đi mua đồ thôi không thì nếu 2 tiểu tử kia dậy thì sẽ la lên vì đói đó.“

Thư Quân quay sang nhìn cô cười hiền, „để anh đi cho, em ở nhà với 2 tiểu tử đi.“

Cô đồng ý với anh, rồi bước lại vào trong bếp lấy ra 4 ly nước rót vô đầy rồi bê ra cho Thư Quân cùng 2 người kia. „Anh và 2 chú uống nước đi.“

„Cảm ơn cô.“ 2 người kia cùng đồng thanh câm lấy ly nước từ trên tay Thanh Thu, cả Thư Quân cũng mỉm cười và cầm lấy ly nước.

Khi bê hết được mấy cái va ly lên, 2 người kia chào họ rồi đi. Thư Quân cũng đồng thời đi mua đồ ăn luôn để lại Thanh Thu ở nhà cùng 2 đứa con trai của cô. Cô mở va ly ra và sắp đồ quần áo vào trong tủ gọn gàng.

Mở chiếc va ly con ra, trong đó có một khung ảnh nhỏ của Gia dình anh Văn Thiên, có cô Ngư, ông Ngư và anh đang cười trong bức ảnh đó vui vẻ. Cô chạm nhẹ tay lên bức ảnh sờ vào khuôn mặt của Văn Thiên trong bức ảnh. Không biết từ lúc nào nước mắt cô đã rơi xuống đọng lại trên khung ảnh kéo dài xuống dưới khung ảnh.

„Mẹ.....“ tiếng nói dễ thương cất lên đằng cửa, cô quay ra nhìn đó là Văn Phong, nhóc dịu mắt tiến lại gần mẹ mình ngồi xuống dưới nhìn vào bức ảnh mà Thanh Thu đang cầm trên tay. Đôi mắt đen to ngước lên nhìn cô, thấy cô đang khóc, tiểu tử ngơ ngác hỏi. „Sao mẹ khóc?“

Lúc đó cậu bé thứ 2 cũng bức đến đôi mắt lạnh tanh nhìn vào bức ảnh đó, không có một biệu lộ gì hết. Thanh Thu vội lau nước mắt đi, xoa đầu tiểu Phong „mẹ không sao.“

Không sao, mà mẹ lại khóc?“ tiếng nói lạnh lùng của cậu nhóc tiểu Thiện vang lên. Câu nói thì lạnh lùng nhưng hành động của bé rất cảm động, nhóc đưa bàn tay nhỏ xiu của mình ra, lau ẹ mình 1 giọt nước mắt.

Tiểu Phong nhìn kỹ tấm ảnh, chỉ tay vào người con trai trẻ tuổi trong bức ảnh, „chú nhìn giống Văn Nhiện.“ Nói xong Tiểu Phong nhìn lên anh trai mình.

Văn Thiện cũng nhìn vào tấm ảnh nơi ngón tay của Văn Phong chỉ vào. Không nói năng gì. „Ba..??“ Tiếng của tiểu Phong lại cất lên, nước mắt của cậu bé cũng chảy ra, không ngờ mới có 4 tuổi rưỡi mà đã có loại cảm xúc này là hơi lạ so với tuổi của cậu bé đó nha.

Thanh Thu giật mình nhìn con trai mình, miệng bỗng bật lên, „sao con biết?“

Văn Phong ngước lên nhìn mẹ mình với ánh mắt đọng nước, nhóc này giống Thanh Thu ghê, mít ướt quá đi thôi. „Tại vì nhìn giống anh.“

Lúc này tiểu Thiện cũng ngồi xuống bên phía kia cạnh mẹ, nhìn chằm chằm vào bứa ảnh và khuôn mặt đó không rời.

Thanh Thu vuốt đầu tiểu Phong, cô dịu dàng hơn bao giờ hết, „cũng rất giống con nữa tiểu Phong à.“

Đôi mắt cậu bé sáng ngời, nhìn mẹ và nở ra một nụ cười ngây thơ đẹp tuyệt vời đến động lòng, cô cúi xuống hôn lên trán tiểu Phong một cái làm cậu nhóc càng hạnh phúc hơn.

„Thế ba giờ ở đâu?“ Câu nói của tiểu Thiện làm Thanh Thu sững sờ ngạc nhiên, quay sang bên bé. Cô nhìn tiểu Thiện không nói được câu nào, „ba ở đâu mẹ, ba ở đâu thế?“ tiểu Phong thấy anh hỏi cũng hỏi theo.

Thanh Thu nghẹn lời với câu hỏi của 2 đứa con mình, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày 2 nhóc của cô sẽ đặt ra vấn đền này, nhưng cô là lầm, tất cả trong Thanh Thu vỡ òa ra cô ôm lấy hai đứa bé, chỉ còn biết khóc và khóc mà thôi.

Nước mắt của mẹ mình làm Văn Phong không hiểu lắm, nhưng cậu bé lại cũng khóc theo mẹ, còn Văn Thiện thì hoàn toàn khác, tay thì ôm mẹ nhưng đôi mắt lạnh nhạt đó của cậu vẫn nhìn chằm chằm vào người trong bức ảnh không rời.

**

„Cô ấy cùng với lại hai đứa con của mình và Thư Quân quay lại Đài Loan rồi thưa chủ tịch, họ xuống sân bây đã được hơn 2 tiếng và hiện tại đang ở ngôi nhà cách Trung tâm khoảng 30 km phía bắc. Đường phố tôi sẽ fax cho chủ tịnh ngay bây giờ.“

Người Thư ký của Văn Thiên thao thao bất tuyệt trong điện thoại một lúc fax cho anh một tờ giấy với địa chỉ và hình Maps bản đồ săn cho anh.

Văn Thiên cảm ơn Thư Ký của mình rồi cụp máy, cầm tờ fax đó anh hơi nhéc mép lên cười. Nụ cười này là một nụ cười tuyệt đẹp hạnh phúc, mềm mại. Để ai thấy được nụ cười của anh vừa rồi thì họ sẽ nghĩ hoàn toàn khác là anh thực sự vẫn còn có thể cười đó chứ.

Vóng dáng cao to đứng thẳng dậy, lao ra ngoài luôn. „Tôi nay vào bữa tiệc tôi sẽ quay lại, hủy hết các cuộc họp cho tôi.“

Người Thư Ký cúi đầu hiểu ý chào anh. Văn Thiên chạy xuống tầng hầm nơi để xe, vì anh muốn gặp thật nhanh cô và con mình nên anh đã chạy bộ không cần đến cầu thanh máy.

Chiếc xe Lamborghini mới mầu green của anh lao trên đường như bay, không mất nhiều thời gian. Hơn 30 phút sau chiếc xe của anh đỗ trước nhà của cô. Xuống xe và những bước chân thật vội vã của anh đi đến trước cửa nhà cô. Tiếng chuông sau đó vang lên. „Mẹ.... để con ra mở cửa.“ Tiếng một cậu nhóc vang lên, làm tim anh xao động đến không ngừng. Anh muốn khóc vì đang vui mừng, nhưng lại cố kìm chế sự vui mừng đó lại đã.

Tiếng cửa „cạnh“ một cái, từ từ mở ra trước mặt anh. Anh nhìn xuống một cậu nhóc với đôi mắt của Thanh Thu đang nhìn anh ngơ ngác. Anh không biết nói gì hơn chỉ nhìn tiểu tử nhỏ bé đó, bỗng đằng sau tiểu tử đó lại có một tiểu tử nữa giống hệt nhau, đôi mắt thì lại là mắt của anh. Nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và hỏi, „chú là ái?“

Văn Thiên ngồi xuống đối diện với 2 đứa bé đó, nở ra một nụ cười tuyệt đẹp, „ta là ba của các con.“

Đôi mắt tiểu tử đứng đầu sáng ngời lên, miệng mở ra rất to, „Baaaa“

Cậu bé không cần biết đó phải là ba mình thật không, ôm lấy cổ Văn Thiên, làm cho anh cảm động đến gần rơi nước mắt. Anh ngước mắt lên nhìn thấy người con gái đứng trước mặt anh đang sững sờ, cô gần như khụy xuống dưới nền đất. Anh bế tiểu tử nhỏ lên, đi đến gần bên cô, mỗi bức chân anh làm cho cô choáng váng mặt mày. Đôi chân mềm nhũn ra như sợi bún, lùi dần lùi dần về đằng sau. Đứa bé can đảm với đôi mắt lạnh lùng đứng trước mặt anh để bảo vệ mẹ của mình.

Văn Thiên nhìn nó, rồi anh nở ra nụ cười hiền. Một tay bế tiểu Phong còn tay kia xoa đầu nhóc tiểu Thiện lạnh lùng, cậu bé được người đàn ông giống hệt mình xoa đầu, làm đôi mắt lạnh của nó trở nên hơi ươn ướt, nhưng lại cố kìm lại. Anh ngồi xuống đối diện với mặt của Tiểu Thiện, „Con là một cậu bé dũng cảm, ba không làm hại mẹ đâu.“

Trong câu nói của anh đầy vẻ thương mến chiều chuộng, cậu bé quay sang nhìn mẹ mình, Thanh Thu muốn ngất ra đây mất, cảnh vật quay cuồng tối sầm lại. Cô ngã vào một vòng tay quen thuộc, hơi ấm của anh làm xoa dịu hết đau thương âm ỉ trong lòng cô. Vùi mặt vào trong lồng ngực anh ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong phòng ngủ, nhưng nó lại không phải là nhà cô. Nơi này làm cô ngỡ ngàng đến tột cùng. Phòng ngủ này là Quan Ngư, phòng ngủ của Văn Thiên. Sao cô lại ở đây? Cô bật dậy chạy ra khỏi phòng. Bỗng nghe thấy tiếng cười của Văn Phong từ phòng của cô ngày trước, Thanh Thu hoảng hốt chạy vào. Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt cô, Văn Thiên đang ngồi chơi với 2 tiểu tử của cô. Ôm trong lòng anh là Văn Nhiện, cậu bé rất ngoan để cho anh ôm trong lòng mà không phản kháng lại, đến cả Thư Quân cậu nhóc tiểu Thiện còn không cho bế hay ôm cậu bé, nhưng mà đối với Văn Thiên một người lạ mà lại để cho ôm dễ dàng vậy sao?

Tiếng mở cửa của Thanh Thu làm cho 3 người giống nhau như một khuôn đúc kia quay lại nhìn cô, Văn Thiên anh đặt tiểu Thiện xuống tiến lại gần Thanh Thu, cô nhìn anh sợ hãi lùi ra sau. Đôi mắt anh cau lại khi thấy cô như thế. Tay anh với ra cầm lấy cổ tay cô và kéo lại bên mình và bế bổng cô lên.

Khuôn mặt và người cô sát chặt lấy người anh, hơi thở nam tính mãnh liệt của anh phản vào mặt cô. Vì sợ quá nên cô đã nhắm chặt mắt vào, lúc cảm giác không có gì sẩy ra với mình cô từ từ hé mở ánh mắt mình ra. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen sau của anh mà đôi mắt cô trợn tròn lên.

Sợ anh đến thế sao?" tiếng nói dịu dàng của anh làm cô thở khó nhọc, nước mắt như muốn tuôn rơi ra đến nơi rồi, anh đã gầy đi nhiều. Cô không kìm nén được mà òa lên khóc, ôm anh "em ...em..em" tiếng nói của cô nghẹn lại trong cổ học. Anh bá đạo hôn cô nuốt đi sự nghẹn ngào đó của cô vào trong miệng mình, "đừng rời bỏ anh một lần nữa."

Tiếng nói của anh như ra lệnh cho cô và như câu xin cô đừng rời anh mà đi lần nữa.

"Mẹ lại khóc nữa sao?" tiểu Phong nhìn thấy nước mắt mẹ mình lại rơi, khuôn mặt không vui của cậu nhóc mà hỏi lại 2 người đang ôm hôn với nhau kia. Thanh Thu ngượng với con trai vùi mặt vào lòng anh, Văn Thiên cười hiền, "mẹ con đang làm nũng ba đó con trai."

Câu nói này của anh làm mặt của Thanh Thu đỏ hơn lúc nào hết. Cô không dám nhìn anh. Căn phòng của Thanh Thu ngày trước đã biến thành phòng của hai cậu nhóc, anh đã chuyển nó thành phòng của 2 bé trai sao? chẳng lẽ anh lại biết được chuyện cô có con với anh rồi sao mà đã chuẩn bị trước như thế này?

"Sao anh lại biết được là em có hai đứa nhóc này vậy? Mà nó chẳng phải là con anh thì sao?" Thanh Thu không nhìn anh mà nói ra những lời không thật với đáy lòng.

Anh cười mỉm, "em không thể chạy trốn khỏi anh đâu, 5 năm vừa qua em đã làm gì và sống như thế nào anh đều biết cả, còn 2 nhóc kia không phải con anh thì chẳng phải là con của ai khác cả, em thử đưa 2 tiểu tử ra ngoài đường cùng anh, xem người ngoài họ sẽ nói đó là con của anh hay là không?"