Khu vườn phía sau biệt thự vẫn ở đấy, nhưng hoa bên trong lại không còn là hoa ban đầu.Nhìn thoáng qua một cái, nếu nói khu vườn bị tàn phá cũng không phải nói quá.Phần lớn cánh hoa đã bị tuốt đi, chỉ còn lại những cái nhụy nhợt nhạt.Khi Lận Châu tới gần mới phát hiện tiểu hồ ly kia vẫn còn chút lương tâm.Trên những nhụy hoa còn sót lại một chút linh khí do cô để lại.Với phần linh khí này thì chỉ cần qua một đêm, những bông hoa này lại nở, đây cũng là một loại phong tình*.phong tình*: nguyên văn là "风情".Theo tui tra từ điển tiếng Việt thì nó là từ dùng để chỉ chuyện tình yêu nam nữ nhưng mà đặt trong ngữ cảnh câu ở trên thì tui không hiểu ý tác giả lắm.Bạn nào biết thì chia sẻ cho tui biết với nha~ Lận Châu cảm thấy buồn cười, phất tay lên, cây dâu trước mặt đung đưa trong gió.* Buổi tối, Lận Châu nhìn thấy trên bàn ăn xuất hiện hai dĩa bánh hoa.Anh nhướng mày, "Hái nhiều cánh hoa như vậy để làm hai dĩa bánh này?" Tiểu hồ ly đung đưa cái đuôi cũng không ngẩng đầu lên, giống như không muốn nhìn anh, chỉ vùi đầu ăn bánh.Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn lẩm bẩm của cô, Lận Châu cảm thấy trên tay có chút ngứa.Ngón tay xẹt qua một lọn tóc, Lận Châu chọc một chút, liền bị cái đuôi to đập vào tay.Không đau nhưng ẩn ẩn một mảng đỏ.Tiểu hồ ly ra tay...!À không, tiểu hồ ly ra đuôi cũng thật nặng nha.Lận Châu không biết sợ, lại chọc một chút, lúc này dường như anh rốt cuộc cũng chọc tiểu hồ ly nổi giận rồi.Cô đột nhiên quay đầu, trong mắt mang theo lửa giận, "Không thể tùy tiện sờ đuôi của hồ ly bọn tôi, nếu không anh phải cưới tôi!" Lận Châu nghe vậy, khóe miệng lập tức cong lên, anh nắm lấy đuôi cô, cười như không cười hỏi: "Hiện tại không phải tôi đã cưới cô?" (có cao nhân nào có thể giúp tui hình dung được cười như không cười là như thế nào hong ~(>_.