Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 158: 158

Chương 158

Sáng hôm sau, nữ sĩ Trang Mộng Điệp ăn xong bữa sáng do con trai chuẩn bị liền muốn rời đi. Bà bảo chỉ về xem mặt con dâu, còn nàng dâu này có hai chân hay có bốn chân đều không sao cả.

Toàn bộ quá trình, Thịnh Kiều nói không tới 2 câu với người mẹ chồng tương lai này.

Hoắc Hi hỏi bà muốn đi đâu để anh đưa đi, Trang Mộng Điệp xua tay cự tuyệt.

“Không cần, có người tới đón mẹ.”

Hoắc Hi không hề ngạc nhiên, cùng Thịnh Kiều tiễn bà ra cổng lớn. Người đàn ông tới đón bà lái một chiếc Rolls Royce, mở cửa xe liền ôm lấy bà, sau đó giúp bà mang hành lý bỏ vào cốp xe.

Trang Mộng Điệp quay đầu vẫy tay “bye bye”, nghĩ tới cái gì, khẽ dừng chân, cười tủm tỉm hỏi.

“Hai đứa khi nào kết hôn?”

Hoắc Hi không trả lời. Bà phủi tay không chút để ý, dặn dò.

“Cần mẹ tham dự thì tốt nhất báo trước nửa năm, nếu không mẹ không rút thời gian ra được.”

Nói xong bà lại gửi một nụ hôn gió cho Thịnh Kiều, chui vào xe.

Hoắc Hi đã quá quen với loại quan hệ gia đình nhạt nhẽo như này, nửa điểm biểu tình cũng không có. Anh ôm Thịnh Kiều đi trở về, ôn nhu hỏi.

“Chiều nay em muốn đi đâu chơi?”

Thịnh Kiều quan sát nét mặt của anh, thấy anh không giống đang khổ sở, lúc này mới lặng lẽ thở ra.

Hôm nay cô không có lớp học không có lịch trình. Khó khăn lắm mới đụng trúng lúc Hoắc Hi cũng rảnh. Đương nhiên bọn họ muốn đi ra ngoài chơi, hẹn hò hay xem phim gì đó.

Công khai tình yêu rồi, chỗ tốt nhất là bọn họ không cần lo lắng bị cẩu tử chụp lén nữa. Muốn chụp cứ chụp. Hai người sẽ hướng máy ảnh mĩm cười nữa là.

Thịnh Kiều được Hoắc Hi ôm đi, không cần lo lắng nên cô cúi đầu vào điện thoại, muốn tìm xem ngoài rạp đang chiếu phim gì. Đi ngang tiểu khu, cánh tay trên đầu vai cô buông lỏng, khóe mắt cô nhìn thấy thân mình Hoắc Hi lóe lên vọt tới trước, cùng với tiếng nói trầm thấp.

“Cẩn thận.”

Thịnh Kiều ngẩng đầu, Hoắc Hi đang đỡ một chiếc xe lăn. Bánh xe vấp phải cục đá nên nghiêng sang một bên. Nếu không phải lúc nãy Hoắc Hi nhanh tay lẹ mắt vọt tới đỡ lấy, có lẽ chiếc xe đã ngã nhào.

Thịnh Kiều nhận ra người phụ nữ đang luống cuống vừa nói xin lỗi vừa nói cảm ơn là bà Trương. Cô lập tức chạy tới.

“Mẹ… không phải, dì ơi, dì có sao không?”

Chiếc khăn trùm chân của bà Kiều rơi trên mặt đất, bà hoảng sợ không nhẹ, nhìn thấy Thịnh Kiều, nét mặt liền mềm xuống.

“Kiều Kiều, là cháu à? Sao cháu lại ở đây?”

Thịnh Kiều nhặt tấm chăn đắp lên chân cho bà, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Có đụng trúng chỗ nào không ạ?”

“Dì không sao. Cậu trai trẻ này là… hai đứa…”

Thịnh Kiều sửng sốt một chút, thoáng ngượng ngùng, nhỏ giọng giới thiệu.

“Anh ấy là bạn trai của cháu.”

“Phải nha.” – bà Kiều nhìn kỹ Hoắc Hi mới kinh ngạc hô lên. Đúng là minh tinh có khác, nhìn qua có khí chất hơn hẳn cái tên cà lơ phất phơ nhà bà.

Thịnh Kiều nắm góc áo kéo Hoắc Hi đi tới trước mặt bà Kiều.

“Đây là mẹ của Kiều Vũ. Lần trước anh tặng em bức họa, chính là tác phẩm của dì đó.”

Bà Kiều ngạc nhiên hỏi lại.

“Cháu còn bỏ tiền mua tranh của dì sao?”

Hoắc Hi lễ phép chào.

“Chào bác. Cháu là Hoắc Hi.”

Bà Kiều đánh giá cả hai, càng xem càng thấy hai người xứng đôi. Trong lòng bà không hiểu sao lại sinh ra cảm xúc giống như sắp gả con gái ra ngoài, vội vàng chớp mắt, nắm tay Thịnh Kiều nói.

“Vào nhà chơi với dì một lát nhé?”

Thịnh Kiều gật đầu, nhận lấy xe lăn, nói với bà Trương.

“Để cháu đẩy cho. Bà Trương cứ về nhà nấu nước pha trà trước đi ạ.”

Bà Trương gật đầu đáp ứng, nhanh chóng rời đi. Thịnh Kiều cùng Hoắc Hi đẩy bà Kiều về nhà. Bà Kiều vui vẻ trò chuyện.

“Mấy hôm trước cháu tặng cho chú cây gậy đánh gôn, chú dùng nó rượt đánh Kiều Vũ, ai ngờ đập trúng lan can, gãy luôn rồi.”

Thịnh Kiều cười lên.

“Sao lại giận như vậy ạ? Kiều Vũ lại làm sao?”

Bà Kiều cười cười lắc đầu.

“Mấy hôm trước, bạn của chú giới thiệu con gái cho nó. Tiểu tử kia chắc là không thích nhưng không biết dùng lý do gì để cự tuyệt. Cháu đoán xem nó nói gì với con gái nhà người ta?”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Anh ấy không lẽ lại nói bản thân thích nam nhân?”

Bà Kiều cười không ngừng.

“Sao cháu có thể hiểu tiểu tử kia như vậy nha~ Nó thật sự nói như vậy đấy, khiến chú giận sôi gan, cầm đại một cây gậy đuổi đánh nó một trận, lại không phát hiện cầm đúng cây gậy chơi gôn mà cháu tặng, rồi làm hỏng mất. Chú không dám nói với cháu, lặng lẽ đi mua một cây gậy khác y như đúc mang về.”

Thịnh Kiều nhịn cười.

“Vậy cháu sẽ giả vờ như chưa biết gì hết.”

Một đường nói nói cười cười, về đến nhà, ông Kiều và Kiều Vũ đều không ở. Bà Trương đã pha sẵn trà. Thịnh Kiều kéo Hoắc Hi ngồi xuống sô pha. Bà Kiều ngồi bên cạnh, ôn nhu hỏi thăm tình huống của Hoắc Hi, anh đều thành thật trả lời.

Không biết vì sao, so với lúc gặp bà Thịnh, hôm nay ngồi trước mặt người phụ nữ xa lạ này, Hoắc Hi càng có cảm giác khẩn trương khi gặp mặt cha mẹ vợ hơn.

Có điều bà Kiều chỉ hỏi vài câu linh tinh liền thay đổi chủ đề, kéo họ ở lại ăn cơm trưa. Hai người gật đầu đồng ý. Bà mới gọi điện cho ông Kiều.

“Hôm nay ông về nhà ăn cơm trưa đi.”

Đầu dây bên kia nói gì đó, bà Kiều cười lên.

“Kiều Kiều tới.” – dừng một chút, cười khẽ – “Còn dẫn theo bạn trai.”

Cách ống nghe truyền tới âm thanh lo lắng của ông Kiều.

“Được, tôi lập tức về nhà.”

Ông một hai muốn nhìn tận mắt xem cái tên đã bắt cóc con dâu của ông có điểm nào tốt hơn tiểu tử nhà ông.

Ông Kiều vội vã chạy về, vừa bước vào liền nhìn thấy nam minh tinh thường xuyên xuất hiện trên tivi đang ngồi cạnh Thịnh Kiều. Lúc này, bà Kiều nói gì đó, Hoắc Hi cong môi cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn Thịnh Kiều, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Tốt lắm, chỉ với ánh mắt này thôi, tiểu tử nhà ông đã thua xách dép rồi.

Thịnh Kiều nhìn thấy ông Kiều đứng ở cửa, vội vàng kéo Hoắc Hi đứng lên chào hỏi.

“Chú ơi, chú về rồi ạ.”

Ông Kiều đi vào, Hoắc Hi lễ phép vươn tay ra.

“Chào chú, cháu là Hoắc Hi.”

Cử chỉ trầm ổn, khí chất xuất chúng, haiz… ông càng xem càng thấy tiểu tử nhà ông đúng là không có tiền đồ.

Đang bận rộn ở văn phòng luật sư, Kiều Vũ không hề biết bản thân bị ông bố ở nhà đem ra chà đạp mấy trăm lần ở trong lòng. Kiều Vũ nhận điện thoại của bà Kiều, biết Thịnh Kiều mang theo bạn trai tới chơi, vội vã xử lý công việc liền chạy về ăn cơm.

Bà Trương đi siêu thị mua rất nhiều thực phẩm, nấu một bàn lớn thức ăn, người một nhà chỉnh tề ngồi ăn cơm chung với nhau.

Thịnh Kiều nhìn ba mẹ, lại nhìn Hoắc Hi, mặc dù cô không thể nói ra chân tướng sự thật, nhưng hôm nay bọn họ có thể ngồi ăn cơm cùng nhau, xem như đã thỏa mãn tâm nguyện của cô rồi.

Bà Kiều không hỏi thăm Hoắc Hi quá nhiều, ngược lại, ông Kiều hoàn toàn không biết khách khí là gì. Ông nháy mắt xúi giục Kiều Vũ chuốc rượu Hoắc Hi, có vẻ muốn thử nghiệm phẩm hạnh khi say của anh, còn là muốn nghe lời nói thật của anh.

Thịnh Kiều đúng là dở khóc dở cười. Cô ở dưới bàn dùng chân dẫm lên chân của Kiều Vũ. Ông Kiều đưa mắt ra hiệu, Kiều Vũ bị dẫm đau, quay đầu giả vờ không hiểu ý của ông.

Cuối cùng, ông Kiều tự chuốc bản thân say khướt, cứ lải nhải mấy lời công đạo với Hoắc Hi. Nào là Kiều Kiều mất cha từ nhỏ, ông đây có thể tính là một nửa người cha, cho nên nếu anh dám khi dễ cô, ông sẽ để con trai kiện chết anh.

Kiều Vũ ngại ngùng la lên.

“… Ba, mau ăn cơm thôi.”

Hoắc Hi bưng chén rượu, cụng ly với ông Kiều.

“Chú yên tâm, con trai của chú sẽ không có cơ hội để kiện cháu đâu ạ.”

Thịnh Kiều cúi đầu cười lên, dấu đi ánh mắt đỏ hồng, trong lòng yên lặng nói. Ba, mẹ, anh trai, anh ấy đối với con tốt lắm. Mọi người có thể yên tâm.

Ăn cơm xong, Kiều Vũ đỡ ông Kiều lên lầu nghỉ ngơi sau đó trở về văn phòng. Thịnh Kiều và Hoắc Hi ngồi lại chơi với bà Kiều cho hết buổi trưa, trời ngã về chiều hai người mới chào tạm biệt. Bởi vì lần này vô tình gặp mặt, Hoắc Hi chưa kịp chuẩn bị quà ra mắt, may mà bọn họ ở cùng một tiểu khu, Hoắc Hi hứa về sau sẽ thường xuyên dẫn Thịnh Kiều ghé thăm họ, lần sau sẽ tặng quà bù vào.

Trên đường về nhà, Hoắc Hi cúi đầu suy tư.

Anh nhớ, rất nhiều lần trước đây khi anh nhìn thấy tâm tình của Thịnh Kiều gần như hỏng mất, dường như đều có liên quan đến Kiều gia. Vừa rồi, khi xe lăn của bà Kiều sắp sửa lật nghiêng, dưới tình huống cấp bách, giống như anh nghe cô hô lên một tiếng “mẹ” thì phải?

Anh nhớ Thịnh Kiều có nói qua, ông bà Kiều có thể xem là cha mẹ nuôi của cô.

Tuy rằng anh cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thịnh Kiều luôn thành thật nói cho anh biết mọi chuyện. Nếu có chuyện mà cô không muốn giải thích, anh sẽ không cố tình truy hỏi.

Chỉ là hôm nay, ánh mắt của ông Kiều khi nhìn anh…

… rất là đáng sợ, giống như anh đoạt mất con gái bảo bối của ông vậy.

Đông lạnh dần tan.

Đầu tháng tư, Manh Thương mở họp báo.

Đạo diễn và dàn diễn viên chính đều có mặt. Truyền thông và các nhà phê bình điện ảnh đều nhận được thiếp mời. Dù sao đây cũng là tác phẩm điện ảnh đầu tiên sau khi Hoắc Hi chuyển hình, cũng là tác phẩm chuyển hình của đạo diễn Vương Hâm, cho nên lực chú ý của mọi người dành cho Manh Thương là rất lớn.

Họp báo dạng này, fan không thể tham dự. Toàn trường chỉ có một vị fangirl có khả năng trà trộn vào mà thôi, chính là Thịnh Kiều.

Từ sớm, Hi Quang đã sôi nổi chạy vào weibo hỏi thăm.

Hi Quang >> A Phúc, cô có tới hiện trường không?

A Phúc >> Có!

Hi Quang >> Ảnh hiện trường toàn bộ dựa vào cô a~

Thế là Thịnh – A Phúc – Kiều mang theo hy vọng của toàn thôn dân, ôm thiết bị cao cấp, ngồi chễm chệ trên hàng đầu ngay dãy giữa. Toàn bộ quá trình cô còn chuyên nghiệp hơn phóng viên, răng rắc chụp ảnh cực kỳ nghiêm túc.

Cô chăm chú chụp người, lại có người len lén chụp cô. Họp báo chưa kết thúc, hình ảnh của Hoắc Hi còn chưa xuất hiện, nhưng trên mạng đã bay đầy tấm ảnh chụp lén của cô.

Hi Quang ngồi ở nhà trông mong vào tài khoản của Phúc Sở Ý, liên tục nhấn nút F5 (refresh).

Họp báo kết thúc, Hoắc Hi ở lại trò chuyện với đoàn phim. Thịnh Kiều thì ôm một đống hình ảnh mới chụp, phóng vội về nhà, mở máy tính, bắt đầu chỉnh sửa.

Đợi Hoắc Hi tắm rửa xong bước ra, cô vẫn còn ngồi sửa ảnh, ngay cả tư thế cũng không đổi, bàn tay cầm con chuột bấm bấm lướt lướt như gió.

Hoắc Hi ngồi xuống bên cạnh, nhìn hình chụp trên màn ảnh. Hôm nay, ánh sáng ở hội trường không tốt, rất nhiều ảnh chụp của cô không thể dùng, cô đang nỗ lực cứu vớt màu sắc và độ sáng của những tấm ảnh tạm chấp nhận.

Hoắc Hi ngồi yên bên cạnh hơn 10 phút. Cô ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có. Toàn bộ tâm tư của cô đều dán lên màn hình. Anh nhịn không được, duỗi tay ôm cô, hôn lên má.

“Em đi tắm trước đã.”

Thịnh Kiều ngay cả đầu cũng không nghiêng qua, thân người hơi né, nhỏ giọng lải nhải.

“Anh đừng quậy. Em đang chỉnh ảnh.”

“Em không thèm quan tâm đến anh, chỉ lo chỉnh ảnh à?”

Thịnh Kiều ôm máy tính xê dịch ra xa, giống như ghét bỏ việc bị anh quấy rối.

“Em có thể nhìn thấy anh, nhưng hàng ngạn hàng vạn chị em khác đều đang khóc đợi ảnh chụp của em đó. Anh không thể ích kỷ như vậy.”

Hoắc Hi: “???”

Người thật còn không bằng hình ảnh nha~