Fan Não Tàn Cái Gì, Chán Ghét Nhất! (Chán Ghét Nhất Thể Loại Fan Não Tàn!)

Chương 10

Biên tập Nam Hành: được rồi

Biên tập Nam Hành: mặc kệ ông là kịch bản cấp thần hay là bán hủ hay là đưa chính mình vào giảo cơ trận, nhanh nhanh đi cập nhật cho tui!!!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: e hèm muốn tui cập nhật cầu tui đi cầu tui đi rồi tui cập nhật

Vẫn còn ôm một mớ dự trữ, Kỳ Thiên trung khí mười phần.

Anh vắt chéo chân, một bên đánh chữ một bên ngâm nga ca khúc kì dị nào đó.

Biên tập Nam Hành: …

Biên tập Nam Hành: lăn ngay và luôn đi

Đông Hán Nhất Chi Hoa: ông làm tổn thương tui nha, hôm qua rõ ràng còn gọi người ta là Cục cưng nho nhỏ, dùng xong rồi thì lại đem người ta vứt bỏ…

Kỳ Thiên gửi cái emo đang ngồi góc tường qua.

Biên tập Nam Hành: …

Biên tập Nam Hành: tui thiệt sự không biết nên nói gì bây giờ…

Đông Hán Nhất Chi Hoa: có thể là “Đại đại em là fan não tàn to ơi là to của anh nè anh thiệt to lớn thiệt giỏi giang đó”

Biên tập Nam Hành: tại sao tui có cảm giác câu này có chỗ nào sai sai nhỉ?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: ông ảo giác đó

Biên tập Nam Hành: … Ảo giác?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: thiếu niên, thẩm du nhiều hại thân, thấy chưa, bi giờ nhìn thấy ảo giác rồi đó

Kỳ Thiên gửi một biểu tình nghiêm túc đứng đắn qua.

Biên tập Nam Hành: … Không đúng không đúng, đúng là có chỗ sai sai mà!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: ông cứ chậm rãi tự hỏi đi tui đi kiếm ăn đây

Vì vậy, Kỳ Thiên bỏ lại tiểu biên tập đang yên lặng tự hỏi, đứng dậy chuẩn bị đi úp mì. Vừa mới đi tới cửa phòng bếp, anh đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt bay từ phòng đối diện qua.

…Cmn!

Cái bụng đang kêu gào ầm ĩ của Kỳ Thiên giống như nghe được lời triệu hồi, càng hưởng ứng hăng say hơn nữa.

Kỳ Thiên quay đầu ngóng nhìn phòng bếp nhà đối diện qua khung cửa sổ… Bởi vì cửa sổ nhà đối diện đang đóng, anh chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Có thể ngửi không thể ăn gì gì đó, là chuyện ngược tâm nhất trên đời!

Kỳ Thiên ngửi mùi hương mê người trong không khí, lôi ra một bao mì Khang sư muội vị dưa chuột thịt nướng từ ngăn tủ. Hình ảnh trên bao nhìn cũng rất hấp dẫn nhưng mà người biết thưởng thức đều biết được nội dung trong túi cơ bản là không cùng một chất lượng với ảnh minh hoạ.

Yên lặng mở ra gói mì, phát hiện trong bao còn thiếu mất gói gia vị, Kỳ Thiên cảm thấy chính mình càng ngày càng khốn khổ.

Người đối diện đang ăn tiệc lớn, chính mình thì ngồi ăn mì gói.

Người đối diện đang ăn tiệc lớn, anh ăn mì gói còn không có gói gia vị…

Hu hu, quả nhiên là thường xuyên lừa gạt người sẽ bị nguyền rủa ư! Rất ngược rồi đó!

Kỳ Thiên yên lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, bắt đầu suy nghĩ lại hai mươi lăm năm cuộc đời của mình có phải đã quá thất bại rồi không.

Mười bảy tuổi, xác định tính hướng của mình, sẵn tiện bẻ cong luôn học đệ nhỏ hơn hai tuổi.

Thời điểm đó anh học cao nhị, học đệ là cao nhất.

Thời điểm mười tám tuổi chính thức xuất quỹ cùng người nhà, chọc cho ba và mẹ tức gần chết, còn đòi sống đòi chết bảo cả đời này mình chỉ yêu mỗi học đệ, không muốn bất kì ai khác.

Thời điểm đó anh đã cao tam, học đệ cao nhị.

Vẫn ở tuổi mười tám, anh thi đại học. Vẫn ở năm đó, phản bội hứa hẹn thi cùng trường đại học với học đệ, anh một mình chạy đến thành phố S ở xa ngàn dặm, từ đó về sau không hề liên lạc cùng học đệ.

Năm mười chín tuổi, anh một mình một người đi học ở thành phố xa lạ này, không liên hệ với bất kì bạn học hay người quen cũ nào. Trừ bỏ lâu lâu gọi điện thoại cho mẹ, nghe giọng mẹ thút thít ở đầu dây bên kia, lòng anh lại nhè nhẹ đau.

Hai mươi hai tuổi, anh tốt nghiệp từ một trường đại học hạng hai. Không đi tìm công việc, anh trở thành tác giả trên internet.

Viết văn ba năm, anh không ngừng đào hố. Truyện chân chính kết thúc không có bao nhiêu, lăn lộn mãi cũng lên được vị trí đại thần. Nhưng mà, vị trí này xen lẫn cả đen và đỏ, nhưng mà đại thần bình thường, ai mà không mang cả hai màu đen đỏ đâu? [1] Nhưng mà đại thần như anh, anti fan còn đông hơn cả fan nữa, lướt qua khu bình luận tác phẩm, lúc nào cũng có người nhắc tới việc thích bỏ hố của anh, nguyền rủa đến quần lót của anh cũng không tha.

Chỉ bằng cái tên Đông Hán Nhất Chi Hoa, cũng đủ khiến cho bao nhiêu người nhắc đến anh liền dùng gương mặt lãnh diễm cao quý mà bảo gặp phải tên đó là phải đi đường vòng.

…Vừa nghĩ như vậy, cũng cảm thấy cuộc đời anh thật là thất bại.

Kỳ Thiên thở dài một hơi, bỏ mì vào tô.

Rất nhiều người đều hâm mộ anh mỗi khi đào hố lại có một dàn fan tiền hô hậu ủng không tiếc thân mà nhảy xuống. Nhưng mà, có bao nhiêu người biết được rằng mấy fan kia thật ra không phải cùng một nhóm… Không có độc giả nào luôn trước sau như một mà cứ yêu một tác giả chỉ biết bỏ hố, Kỳ Thiên đã từng nhìn thấy rất nhiều ID không còn xuất hiện dưới truyện của anh, cũng nhìn thấy nhiều ID mới mọc lên. Từ đầu đến cuối chưa từng có một độc giả nào ở lại với anh… Có lẽ cũng có ngoại lệ, nhưng chắc chỉ có một mình tên kia mà thôi.

Thật ra không phải là Kỳ Thiên không muốn lấp hố, anh cũng không muốn suốt ngày bỏ hố như vậy. Nhưng mà anh tuỳ tính quen rồi, thích đào hố là đào, vui vui thì lấp không thì ngừng. Mỗi khi dân số dưới hố tăng cao, người giục lấp nhiều, anh sẽ cảm thấy lấp hố trở thành một loại trách nhiệm, một gánh nặng làm cho anh cảm thấy thống khổ.

Anh biết tính cách mình như vậy là không đúng, anh cũng cảm thấy được loại tính cách này không hề phù hợp với mấy chuyện hợp đồng gì cả. Nhưng mà hồi đó mục đích của anh là muốn kiếm chút tiền tiêu, bởi nếu không viết văn anh cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Anh chỉ có thể bắt buộc chính mình phải viết, có thể viết cho xong liền viết, nếu thật sự không thể viết được nữa thì đành bỏ hố nơi đó. Cho nên mới có chuyện trong chuyên mục của anh là một đống hố, chỉ có một vài bộ là mang trạng thái kết thúc mà thôi.

Nhưng mà may mắn là, mấy bộ tiểu thuyết đã kết thúc của anh được ủng hộ cũng nhiều, hơn nữa độc giả của Trung tâm tặng thưởng cũng rất hào phóng nên anh miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.

Kỳ Thiên đang chuẩn bị quay đi nấu nước sôi thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Kỳ Thiên đứng ngơ ngác, nghe thấy tiếng chuông của vẫn cứ dai dẳng không ngừng mới đi tới mở cửa.

Mở cửa ra, người đứng ngoài quả nhiên là Sở Hạo.

Áo quần trên người cậu lúc nào cũng cho người ta cảm giác thật sạch sẽ, cho người ta cảm giác như chúng vừa được mua về từ một cửa tiệm cao cấp.

Lúc này, cậu đang ôn nhu đầy mặt mà nhìn Kỳ Thiên, cười sáng lạn tới mức làm anh bị đứng hình mất ba giây.

“Em vừa mới làm cơm với vài món ăn.”

Kỳ Thiên yên lặng quay đầu, sao cậu ta lại có loại bình tĩnh tự tin rằng nhất định anh sẽ đi qua mà?

Anh là tên tham ăn à? Có phải không?

Còn không đợi Kỳ Thiên ngo ngoe ngạo kiều tiêu sái tỏ vẻ không muốn đi, Sở Hạo lại cười nói: “Có trứng chiên cà chua, sườn heo hấp, sườn chua ngọt, sườn kho, canh xương.”

…Vì cái lông gì mà toàn là sườn heo thế này? Từ từ, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là…

“…Tại sao toàn là món anh thích ăn vậy hả, hừ.”, Kỳ Thiên nhỏ giọng nói một câu.

Sở Hạo lại nghe được, cậu cười cười, nói: “Ừ, bởi vì em còn nhớ rõ.”

Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn cậu.

“Học trưởng thích ăn món gì, em đều không có quên.”

Sở Hạo nói.

Kỳ Thiên cúi đầu, chậm rãi nói: “Được rồi, nếu em thành tâm thành ý mời anh, anh đây liền rủ lòng từ bi mà đi qua đó vậy.”. Không biết vì sao, anh lại có chút xót xa.

“Đa tạ học trưởng đã nể mặt em.”, Sở Hạo cười nói.

Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt cậu vẫn cứ giữ nụ cười.

… Ngày xưa, anh chỉ muốn học đệ cười một cái, học đệ lại ngượng ngùng muốn chết.

Quả nhiên là thời gian khiến con người trưởng thành ư… Anh hình như đã bỏ lỡ mất bảy năm quan trọng nhất trong cuộc đời học đệ rồi.

Kỳ Thiên thở dài, ngồi trên sô pha nhà Sở Hạo.

Trước mặt sô pha là bàn trà, bên trên bày đầy những đồ ăn nhìn qua đã thấy hấp dẫn.

Phía trước mặt anh đặt một chén cơm, hạt cơm đầy đặn trong suốt, làm người ta nhìn vào mà nhỏ dãi.

… Thế mà lại bị người ta dễ dàng nắm lấy nhược điểm! Thế này là không được đâu không được đâu!…

Nhìn Sở Hạo trước mắt đang cười ôn nhu đầy mặt, biểu tình chờ mong nhìn anh, Kỳ Thiên giãy giụa trong lòng một lúc nhưng rồi cái bụng kêu gào rột rột đã làm anh phải đầu hàng.

Vì thế anh cầm lấy đũa, bắt đầu gắp lấy gắp để.

Trên bàn cơm bây giờ chỉ còn âm thanh nhai và nuốt.

Ăn mấy miếng đồ ăn, tuy rất ngon miệng nhưng mà Kỳ Thiên vẫn cảm thấy xấu hổ cực kì, vội vàng mở miệng nói: “Ngon thiệt…Tay nghề của em qua nhiều năm lại càng tăng cao.”

Sở Hạo cười tủm tỉm nhìn anh, nói: “Ừ, là vì muốn cưới vợ đó.”

Kỳ Thiên sặc một chút, nói: “Với tay nghề bây giờ của em, không cần sầu lo chuyện tìm vợ rồi…”

“Thật ạ?”, hai mắt Sở Hạo sáng rực lên.

Kỳ Thiên nghèn nghẹn, nói: “Ừa, khẳng định có không ít con gái thích em, em cũng biết mà, bây giờ phái nữ được cưng chiều quá… chẳng ai muốn xuống bếp cả.”

Ánh mắt Sở Hạo lại sáng trở lại, cậu nói: “Đúng vậy, con gái bây giờ rất phiền phức.”

“Đó đó”, Kỳ Thiên hưng phấn, anh bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Bây giờ con gái phiền phức muốn chết, phải chiều chuộng gần chết luôn. Lầu nhà mình có một anh kia ba mươi mấy tuổi rồi, vất vả lắm mới tìm được bạn gái, nhưng mà cô ta lại điêu ngoa tuỳ hứng. Anh ta đối xử tốt với cô ta một chút, cô ta liền chê anh ta phiền, thế thì anh ta ít lại một tí, cô ta lại bảo ảnh lạnh lùng…Ảnh nơm nớp lo sợ hầu hạ cô ta ba tháng, cuối cùng cũng bị đá. Em đoán xem lí do là gì? Bởi vì anh ta để đầu hai mái ha ha ha ha ha…”

Kỳ Thiên cười một lúc, phát hiện Sở Hạo không cười liền chán chường ngừng lại.

“Ừ, bây giờ con gái thích được nuông chiều.”. Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên đang xấu hổ liền mở miệng nói, thấy Kỳ Thiên tỏ vẻ đồng ý liền nói tiếp: “Cho nên sau này em tìm người yêu chắn chắn không chọn phái nữ.”

Kỳ Thiên bị nước miếng của mình làm cho sặc.

Sở Hạo nhìn anh, ánh mắt linh động, nói: “Anh nhìn em này, biết tin học biết sửa gia cụ biết làm việc nhà biết giặt quần áo biết nấu cơm… Làm người yêu có được không?”

Kỳ Thiên nhìn gương mặt nghiêm túc của Sở Hạo, thiếu chút nữa phun một ngụm nước miếng lên mặt cậu.

Cái người mang gương mặt lấp lánh, thiếu điều chưa viết “Em biết bán manh biết làm nũng biết lăn lộn làm ấm giường rất dễ nuôi cầu bao dưỡng” lên trán trước mặt anh là ai đây!!!

Không cho tuỳ tiện bán manh như vậy nha, huhu!

————–

[1]: đen đỏ ở đây có nghĩa là càng đỏ thì càng nổi tiếng, còn đen là bị bôi xấu, bị hắc.