Edit và beta: meomeoemlameo.
Anh lại hôn cô lần nữa.
Nhưng lần này rất nhẹ nhàng, tựa như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng vô cùng. Mặt Thịnh Kiều lại đỏ lên. Anh xoa xoa đầu cô, mỉm cười kéo cô dậy từ
mặt đất.
Bốn phía vẫn tối om, tim cô đập rất nhanh, cô lí nhí hỏi: “Hoắc Hi, tiếp theo, anh muốn làm gì ạ?”
Anh cười nhẹ: “Em muốn làm gì?”
Cô phát hiện lời này có nghĩa khác, hai tai đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Em…… Em muốn đi xuống đi dạo ạ.”
Anh cúi đầu, dắt lấy tay cô, bàn tay anh bao phủ lấy cả tay cô, “Vậy đi thôi.”
Bàn tay nhỏ của cô run lên, cảm giác từ đầu ngón tay đến trái tim đều tê
dại, cả người đều bị sự ngọt ngào và hạnh phúc bất thình lình đập cho
hôn mê. Đầu óc cô không thể nghĩ được quá nhiều chuyện, trong lòng trong mắt trong đầu tất cả đều là anh.
Hoắc Hi buông tay cô ra, lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra đeo lên. Anh
quay đầu nhìn cô, lại đội mũ của mình lên đầu cô. Mũ quá lớn, vành mũ rũ xuống, che hơn phân nửa gương mặt cô.
Anh cười cười, lại dắt tay cô lần nữa, lúc này mới đẩy cửa ra.
Sau khi mất điện thì thang máy cũng ngừng hoạt động, anh đẩy cửa lối phòng cháy, nắm tay cô đi cầu thang bộ xuống.
Từng bước, từng bước, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải.
Nhưng cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, anh nắm tay cô, dù đi tới đâu
cô cũng không sợ.
Đến dưới khu đô thị,
bốn phía đều đen kịt, đèn đường tắt ngóm cả, chỉ có lối an toàn để bồn
hoa đang khẽ lập loè. Xung quanh không có ai cả, hai người chậm rãi đi
dọc đường cây xanh.
Đến bây giờ Thịnh
Kiều vẫn hơi đơ máy, còn đang khởi động lại. Hoắc Hi cũng không nói gì,
cứ nắm tay cô như vậy, đi dạo từ đường cây xanh đến núi giả, lại dạo từ
núi giả đến cầu phao.
Gió đêm hè, trăng trên trời, nước trong ao, tất cả đều tươi đẹp.
Đi mãi hồi lâu, đầu óc cô mới rốt cuộc khởi động lại thành công, cô vội vàng hỏi: “Hoắc Hi, anh đã chỉnh lịch bay chưa ạ?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô, “Rồi, sửa thành bay lúc 12 giờ đêm nay.”
Anh đã hẹn thời gian lại với giáo viên bên kia rồi, 12 giờ đêm là hạn chót
mà anh có thể trì hoãn được. Thịnh Kiều vội lấy di động ra xem thời
gian, đã 9 giờ 10 phút.
Cô còn lo lắng hơn cả anh: “Vậy anh mau đi đi, không thì không đuổi kịp máy bay mất, không biết trên đường có kẹt xe không nữa.”
Bước chân anh dừng một chút, anhnxoay người nhìn cô, thấp giọng nói: “Nửa
năm sẽ qua mau thôi, phải ngoan ngoãn chờ anh về, biết không?”
Cô dùng sức gật gật đầu. Mũ quá lớn, lúc cô gật đầu, vành mũ còn đập hai
cái lên mũi cô. Anh bật cười: “Anh ở với em thêm nửa giờ, được không?”
Vừa mới ở cùng nhau đã phải xa nhau rồi, cô cũng không cảm thấy oán giận
chút nào. Nghe thấy được thêm nửa giờ nữa, cô vui vẻ vô cùng: “Vậy chúng mình đi thêm một vòng nữa nhé.”
Vì thế anh lại nắm tay cô, đi ngược về đường cũ.
Không bao lâu sau, Tiểu Đản liền gọi điện thoại tới, “Tới lúc đi rồi ạ.”
Hoắc Hi không cho cô đi tiễn, anh đưa cô về nhà trước, nhìn cô vào nhà. Anh
cởi mũ khỏi đầu cô, đội lại lên đầu mình. Thấy dáng vẻ lưu luyến không
rời lại cố nén của cô, anh không nhịn được lại cúi người xuống hôn cô.
Thịnh Kiều bị hôn ba lần trong tối nay, tai đã đỏ như phải bỏng.
Anh không thể tham lam ở lâu thêm nữa, còn tham chắc không đi nổi được
luôn. Bàn tay anh buông khỏi đầu cô, anh hôn một cái lên trán cô, “Anh
đi nhé, bạn gái.”
Ngón tay cô túm góc áo, nhỏ giọng nói: “Bye bye.”
Anh mỉm cười, rốt cuộc xoay người, đóng cửa lại rời đi.
Thịnh Kiều đứng trong bóng đêm, vẫn không nhúc nhích, chẳng biết đã qua bao
lâu, đèn trong phòng khách đèn tách một tiếng sáng lên.
Ánh sáng nhá lên quá bất chợt, cô bị chói nên nhắm mắt lại, người cô hơi
lảo đảo. Bốn phía im ắng, ánh đèn lay động trong yên lặng. Cô cúi đầu
nhìn tay chính mình, lại nhìn xung quanh, nhớ lại bóng đêm vừa rồi, tựa
như một giấc mộng vậy.
Hức, đây là mơ hay là thực đây?
Không phải cô nhớ Hoắc Hi quá, nhớ quá nên gặp ảo giác đấy chứ?
Má của tui ơi, vậy thì thảm lắm.
Cô run run rẩy rẩy lấy di động ra, bấm số gọi cho Hoắc Hi. Rất nhanh đã có người nhấc máy, anh cất giọng dịu dàng: “Kiều Kiều?”
Thịnh Kiều chần chờ lí nhí hỏi: “Hoắc Hi, vừa nãy không phải là mơ đúng không ạ?”
Anh không nhịn được bật cười, “Không phải.”
Cô khụt khịt hai tiếng.
Anh hỏi: “Điện lên chưa?”
Cô gật gật đầu, lại nói: “Lên rồi ạ, vừa lên xong.”
Anh thì thầm dỗ dành cô: “Vậy em đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ sớm một chút, chờ ngày mai em thức dậy, anh đã tới nơi rồi. Đến lúc đó anh sẽ nhắn
tin cho em nhé, được không?”
Cô lại gật đầu thật mạnh, lại bắt đầu ngây ra: “Dạ!”
Cúp điện thoại xong, cô nghe lời anh đi tắm rửa, sấy khô tóc, thay áo ngủ,
nằm lên giường. Sau đó cô trùm kín chăn lăn qua lộn lại im lặng gào
thét, lúc thì đấm giường khi lại đá chân.
Cuối cùng cô nghĩ đến cái gì, lại vội bò dậy, bấm số gọi cho Bối Minh Phàm.
Anh ta đang ở nhà phụ đạo cho con gái làm bài tập, thấy cô gọi tới, lập tức cảm thấy một loại dự cảm không lành, mí mắt cũng giật ba phát liền. Vừa kết nối được, anh ta đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc của cô: “Em muốn nói với anh một việc ạ.”
Bối Minh Phàm: “Cuối cùng cô cũng sẵn lòng nói trước cho anh nghe, nói đi, lại chọc vụ gì rồi?”
Thịnh Kiều: “Em yêu đương rồi ạ.”
Bối Minh Phàm: “???????”
Anh ta suýt thì đánh đổ cốc sữa đặt trên bàn học của con gái. Anh ta lảo đảo đứng lên, đi vội tới ban công, “Từ lúc nào?”
Thịnh Kiều: “Vừa mới ạ.”
Bối Minh Phàm: “?????”
Thịnh Kiều: “Anh không hỏi là ai ạ?”
Bối Minh Phàm: “Còn có thể là ai nữa??? Mẹ nó ngoại trừ Hoắc Hi thì còn ai được nữa?”
Thịnh Kiều: “He he.”
Bối Minh Phàm: “Cô toi rồi, Thịnh Kiều anh nói cho cô này, cô toi chắc rồi. Cô có biết yêu đương với lưu lượng sẽ có kết cục gì không? Không nói
đến chuyện bây giờ cô vẫn đang trong thời kì thăng tiến, cô thảm rồi anh bảo cô nghe.”
Thịnh Kiều: “…… Anh ấy không phải là lưu lượng, anh ấy rất có thực lực mà.”
Bối Minh Phàm: “Cậu ta đi con đường lưu lượng dùng hình tượng lưu lượng, dù có thực lực đi nữa thì cậu ta vẫn là lưu lượng! Cô cứ chờ bị fan của
cậu ta giết đi.”
Thịnh Kiều: “…………”
Bối Minh Phàm: “Hức, cậu ta nói mà không giữ lấy lời, rõ ràng đã đồng ý với anh, thế mà trước khi đi lại còn chọc ghẹo cô, cô lại còn cắn thính nữa chứ.”
Thịnh Kiều: “Chuyện đã thành thật rồi, anh phải chấp nhận đi.”
Bối Minh Phàm: “………… Làm đề thi vật lý chưa? Chọn kịch bản xong chưa? Chọn gameshow thế nào rồi?”
Thịnh Kiều: “………… Em cúp đây.”
Bối Minh Phàm: “Hừ!”
Cúp điện thoại xong, anh ta đứng thở than một lúc ngoài ban công, bài tập
về nhà của con mình cũng dạy không vào nổi nữa. Anh ta chui vào thư
phòng bật máy tính, mở hồ sơ tên 《 Dự án quan hệ xã hội công bố công khai tình yêu 》 ra.
Ngày này, chung quy sẽ đến.
Đêm nay là một đêm không ngủ với một số người. Thịnh Kiều kích động hưng
phấn mãi đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Cô ngủ tới
tận giữa trưa ngày hôm sau, cầm di động lên thì thấy, Hoắc Hi đã nhắn
tin sang: Anh tới rồi.
Cô dụi dụi mắt,
tính toán chênh lệch múi giờ giữa Bắc Kinh và New York, bên anh vẫn là
buổi tối, bay một chuyến đường dài này chắc anh còn đang ngủ. Cô lo quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của anh nên không nhắn lại.
Sau đó cô bò dậy rửa mặt, nấu cơm, đang làm dở gia sư còn gọi điện cho cô,
hỏi cô đã làm xong đề Vật Lý chưa, để kiểm tra bài tập về nhà.
Vì thế cơm nước xong cô vội đi làm đề, làm xong thì chụp ảnh gửi đi, sau đó cô lấy mấy lời mời gameshow ra xem từng cái một.
Xem qua xem lại, cô cảm thấy cái gameshow du lịch kia cũng không tệ lắm.
Chương trình tên là “Thế giới lớn như vậy”, Âu kây, mình hiểu rồi, mình
muốn đi đây đi đó.
Kiểu gameshow du lịch
này bảo nhẹ nhàng cũng đúng, mà bảo không thoải mái thì cũng chẳng sai.
Rốt cuộc phải đi nhiều nơi, lộ trình lại dài. Không biết trò mèo của tổ
chương trình là gì, biết đâu lại bắt du lịch kiểu nghèo túng, làm gì
cũng phải tiết kiệm tiền.
Chỗ tốt chính
là được đi du lịch chung, có thể đi rất nhiều chỗ, gặp được rất nhiều
người, nếu không thèm để ý đến máy quay, thì thật ra có thể chơi rất vui vẻ.
Chọn gameshow xong rồi, cô lại đi
lật kịch bản. Hôm nọ cô mới chỉ nhìn qua loa một cái, bây giờ cô phải
xem kĩ, nhìn thử hình tượng cốt truyện cô có gánh nổi không.
Cô vừa mới xem xong bộ phim con đường thăng cấp của cô ngốc, cảm thấy cốt
truyện này làm cũng rất có tâm thì Bối Minh Phàm gọi điện sang.
“Bộ phim cô quay hồi còn ở Tinh Diệu sắp chiếu rồi, cô có muốn tuyên truyền không?”
Thịnh Kiều còn sửng sốt một chút: “Phim nào ạ?”
Bối Minh Phàm nói: “Cái phim đam mỹ kia ấy, định chiếu vào thứ sáu tuần sau, vừa mới công bố công khai.”
Lúc này Thịnh Kiều mới phản ứng lại được: “Ồ ồ, “Phong Ngữ” ạ, đương nhiên
phải tuyên truyền chứ, dù gì cũng là tác phẩm của em.”
Bối Minh Phàm: “Có hai vấn đề. Thứ nhất, nữ chính bộ phim này chắc chắn sẽ
bị chửi từ đầu đến cuối phim. Càng chiếu thì càng bị chửi lắm, không có
lợi cho danh dự của cô. Thứ hai, đây là phim cô quay hồi ở Tinh Diệu,
tất cả tiền lời sẽ do Tinh Diệu ăn, công ty mình sẽ không bỏ tiền cho cô tuyên truyền.”
Thịnh Kiều: “…… Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Tốt xấu gì vẫn là con em, dù gì cũng không thể mặc kệ được mà?”
Bối Minh Phàm: “Ý kiến của ekip là cô cứ online share tượng trưng, mấy cái
tương tác thì vừa vừa thôi, đừng có để mình vướng vào.”
Thịnh Kiều ngẫm lại thấy cũng đúng, “Ok ạ, thế để em đi share một chút.”
Bối Minh Phàm còn dặn dò: “Tương tác giữa hai nam chính cô cũng đừng tham
dự, vốn nó là phim tình trai, cô coi như là Tuesday của phim này, ra
ngoài đời mà cứ dây dưa này kia thì khán giả sẽ trút ác ý lên người cô
đấy.”
Thịnh Kiều vâng dạ bảo đảm ngay.
Cúp điện thoại xong, cô mở Weibo, phát hiện official weibo của “Phong Ngữ”
quả nhiên đã thông báo công khai thời gian chiếu. Chung Thâm và Phó Tử
Thanh đều đã share, cô cũng share bằng nick chính, chỉ viết bốn chữ: Chờ mong chiếu phim.
Tiếng tăm của cô đã
tăng cao không ít so với lúc quay phim, lại có cả chuyện ân oán với Tinh Diệu xen vào, bên nhà sản xuất còn lo cô sẽ không tham dự tuyên truyền. Thấy cô đã share bài lên weibo, họ mới yên tâm hơn một chút.
Bài chuẩn bị chiếu phim vừa đăng lên, fan nguyên tác lại cú điên khi nghĩ
đến chuyện bỗng dưng có nữ chính chòi vào. Có fan sách hơi cực đoan còn
chạy đến dưới post vừa share của Thịnh Kiều móc mỉa cà khịa đủ đằng.
Bây giờ Thịnh Kiều cũng không phải là người dễ bị bắt nạt nữa, fan Kiều đã
từng war điên đảo với cả hai nhà lưu lượng, sức chiến đấu siêu khủng. Họ lập tức xâu xé một dúm fan sách và đám người qua đường hóng hớt thích
kích war đến mức khóc cha gọi mẹ.
Chuyện
này vốn dĩ Thịnh Kiều là bên có lý, khi đó chị ấy đang phải gánh bản hợp đồng nô lệ, quay gì diễn gì không phải do chị ấy định đoạt. Tụi bay ấm
ức, bọn tao còn cmn ấm ức hơn.
Fan sách
bị hội đồng làm sao bỏ qua được? Họ về fandom mình khóc chít chít tố
khổ, nói Thịnh Kiều bây giờ vin vào tiếng tăm lớn ỷ thế hiếp người, cố ý dẫn đường cho fan công kích nguyên tác.
Bộ phim này còn chưa chiếu mà đã war nhau mấy trận rồi.
Phó Tử Thanh từ trước đến nay đều rất tinh ý hiểu chuyện,cậu ta nhắc nhở
Chung Thâm trong group chat: “Tương tác của bọn mình lúc phim chiếu đừng lôi Tiểu Kiều vào, đừng để con bé bị ghét thêm.”
Chung Thâm ờ ờ liên tục, lại gửi sang mấy cái emo cười như điên, nói trong
group chat: Phó Phó tao kể mày nghe, bây giờ Tiểu Kiều bắt đầu nằm mơ
giữa ban ngày rồi ấy. Lần trước nó còn nói với tao, nó cảm thấy Hoắc Hi
thích nó. Ha ha ha ha ha ha cười chết tao mất.
Thịnh Kiều: “…………”
Phó Tử Thanh: “……………”
Chung Thâm: “Mày nói coi cái kiểu như nó, đu idol tới mức trốn tránh hiện
thực tự mình ảo tưởng, có phải nghiêm trọng quá rồi không? Hay là hôm
nào đưa nó tới bệnh viện khám thử tí đi.”
Thịnh Kiều: “Em với Hoắc Hi yêu nhau rồi.”
Phó Tử Thanh: “…………”
Chung Thâm: “Má ơi!! Phó Phó mày nhìn nó đi! Bệnh tình của nó nặng lắm rồi!!! Tiểu Kiều em chờ tí, đừng chạy linh tinh nhé, giờ anh tới đưa em lên
bệnh viện!”
Thịnh Kiều tức suýt khóc.
Cô chụp hình gửi cho Hoắc Hi.
Đã gần đến chạng vạng, bên Hoắc Hi cũng là ban ngày, anh rep tin rất nhanh: “Kéo anh vào group chat đi.”
Thịnh Kiều dẩu miệng mời anh vào group chat.
Hi gia nhập group chat.
Hi: Chung Thâm, đừng bắt nạt bạn gái tôi.
Chung Thâm: “??????!!!!!”
Ối giồi ôi.