Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 42

Tối đó Di Lăng Lão Tổ vì nhớ crush mà ngủ không được, đứng ở ngoài ban công một chút thì xoay người trở vào phòng. Thử nằm trên giường lăn lộn một chút nhắm mắt lại, kết quả vẫn không ổn.

Đến nửa đêm, cổ họng có chút khô khốc lẫn một chút đói. Hắn xuống dưới nhà mà không cần bật đèn đi xuống bếp mà làm chuột.

Hờ.... không biết bên kia qua được bao lâu rồi nữa. Nếu mà có y ở đây thì cùng nấu một tô mì để ăn vô chung thì hết sảy con bà bảy.

Bước tới bếp, Nguỵ Vong Tiện vỗ nhẹ tay hai cái đèn phòng bếp sáng trưng. Hắn lục tủ lạnh lòi ra mấy quả trứng, một ít cà chua, một ít hành ngò và một ít kim chi, một chút xúc xích, một ít xà lách.

Mở cửa cái tủ treo trên đầu lấy ra hai gói mì xuống để qua một bên.

'Lam Trạm! Lam Trạm! Ngươi có đó không?'

'....'

Không nhận được hồi âm, hắn bĩu môi đem một đống nguyên liệu chế biến bày ra bàn.

"Giờ này còn ma nào thức không nhỉ? Nãy quên.... địa để ăn cơm troá"

Chợt nhìn xuống chính mình vẫn còn bán khoả thân, hắn thở dài leo lại lên lầu lấy bừa một cái áo mặc vô. Nhẹ nhàng đóng cửa một lần nữa, hắn thử mở cửa phòng đối diện nhìn hai đứa nào đó ngủ ngon lành đành nhún vai xuống ăn một mình vậy.

Hắn chớp mắt một cái đem bức ảnh kia thu lại vào mắt, rảnh rỗi sẽ đem ra mà ăn cơm chó. Cẩn thận đóng cửa mà không phát ra tiếng động, hắn thoải mái trượt hành lang xuống nhà, rửa sạch tay một lần nữa vui vẻ vừa ngâm nga Vong Tiện nhớ người nào đó.

"Thật hận khi không thể nấu món này cho Lam Trạm ăn. Mong là lúc về thời gian trôi qua không quá nhanh đi, không thôi tiểu Lam Trạm lại lo lắng dỗ chồng không được nữa"

Hắn cho một chút hành ngò vào, một ít xà lách để trang trí rắc thêm một chút tiêu và trùm cuối..... một đống ớt vào :)

"Từ lúc mang thai tiểu cũ kĩ không cho ăn chút ớt nhiều, giờ thì không có.... tranh thủ thôi ha ha ha"

*cạch*

Trên lầu một có tiếng động phát ra, sống lưng hắn lạnh toát, một người nào đó có chút rén, rụt cổ lại đem một chút mì cho vào miệng ngốn.

Hai cái má phồng lên, mồ hôi trên thái dương có chút tuông ra. Hắn nhịn không được mà lầm bầm.

Quả nhiên người bước xuống là Lam Vong Cơ.

Người nào đó ăn mì "...."

Không phải chứ? Sao hễ làm chuyện xấu là kiểu gì Lam Trạm cũng biết vậy

Nước này Tiện đi sai, Tiện xin phép đi lại có được không?

Hắn miễn cưỡng nhai mì, nuốt xuống một cái ực, rụt cổ hỏi "Chưa ngủ?"

Người kia lạnh lùng trả lời "Bị tiếng động làm cho dậy"

Y nói tiếp "Tôi không phải người kia của anh, nên chết tâm đi"

Một người nào đó bị lời đe doạ kia làm cho sặc mà ho không ngừng.

Di Lăng Lão Tổ tự rót cho mình cốc nước, vuốt vuốt ngực vài cái không nhịn được mà cười vài tiếng.

Y có hơi tức giận, trừng mắt nhìn người kia nghiến răng hỏi"Cười cái gì?"

"Ôi trời ha ha ha ha, không hổ danh là kiếp sau của Hàm Quang Quân.... tính tình ha ha... đáng yêu phết"

Hắn nằm dài trên bàn cười một chút, sau đó lấy lại bộ dạng nghiêm túc nhìn cậu bạn nhỏ mím môi vẫn không ngừng trừng mắt nhìn mình.

"Ta không rảnh mà trêu đùa ngươi, ngươi là của A Tiện đang ngủ trên kia. Ta vẫn là ta, phu quân của ta cho dù có giống ngươi đi nữa thì ngươi là ngươi, y là y. Không có chuyện ta đem hai người thành một, nên miễn cái màn ăn giấm đi. Giấm Cô Tô chua gần chết, may là tô mì của ta không thêm giấm"

"Đừng nghĩ nhiều, tâm ta chỉ duyệt một người y lại không ở đây. Hà cớ gì ta phải để tâm đến người khác? Yêu là chuyện của hai người, tự nguyện chấp nhận nhau, bằng lòng muốn cùng nhau già đi. Cho dù kiếp nào cũng muốn tìm lại nhau, huống chi lời thề nguyện kia vẫn còn?"

Ánh mắt của Di Lăng Lão Tổ ôn nhu đi đôi chút, tựa như nhìn đối phương lại không nhìn đối phương "Tâm ta duyệt ngươi, chỉ có thể là ngươi, không phải ngươi là không được. Ta muốn cùng ngươi già đi, trải qua ngàn vạn kiếp vẫn sẽ tìm ngươi"

Nói ra được tiếng lòng của mình, hắn bĩu môi một cái vùi đầu vào ăn mì có chút hơi trương ra.

Người kia dường như có chút thấu suốt, dường như có chút mơ hồ. Bất đắc dĩ, cậu bạn nhỏ kéo ghế ngồi đối diện hắn nhìn hắn ăn.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Nguỵ Vong Tiện thở dài đặt đũa xuống "Muốn ăn?"

Vành tai người kia ửng đỏ một chút, khiến hắn phì cười một tiếng.

"Hừ.... y hệt nhau... ngồi đó chờ đi"

Hắn ăn nốt tô mì, húp sạch nước trong tô. Thoả mãn xoa bụng, hừ hừ hai tiếng chẹp miệng một cái. Lại bắt đầu nấu nướng một chút, miệng ngân nga Vong Tiện quen thuộc.

Đặt tô mì lên bàn, để trước mặt Lam Vong Cơ.

"Không biết hợp khẩu vị không, cứ ăn đi! Ăn không hết thì bỏ đi, không quan trọng. Ta qua kia ngồi cho nhóc thoải mái"

Dứt câu Nguỵ Vong Tiện xoay người rời đi, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào tô mì một lúc mới ăn.

Rất vừa khẩu vị!

Hắn ở đằng xa nhìn người kia khẽ đụng đũa, khoé môi cong lên đôi chút.

'Nguỵ Anh.... ngươi ở đâu?'

"A.... liên lạc được rồi?"

Nghe được giọng quen thuộc, hắn cong khoé môi cái tai thỏ nhịn không được mà dựng lên.

Cậu bạn nhỏ có chút bị doạ, tạm ngưng ăn quay sang nhìn người kia.

"Lam Trạm~ ta đang ở nhà ta.... đợi chút... để ta thử đã"

'Ừ!'

Hắn thử tập trung lại năng lượng, trong đầu nghĩ tới Lam Trạm. Hai nguồn năng lượng lẫn tâm tư tương thông, hắn thử giơ tay ra phía trước một chút, khoé môi khẽ cong lên.

Đích thực người kia đã xuất hiện trước mắt mình, khoé mắt hắn ửng đỏ một chút nghẹn ngào gọi tên người kia.

"Lam Trạm~"

Vừa dứt lời hắn đã bị ôm cứng ngắt đến mức hít thở không thông. Thở nhẹ ra một cái, tay luồn ra sau eo đối phương, ôn nhu nói "Ngoan nào! Không phải hiện tại ta đã trước mặt ngươi sao tiểu Lam Trạm..."

"...."

Cậu bạn nhỏ mở to mắt nhìn người giống hệt mình kia. Dung mạo y hệt, khí chất y hệt, khác y phục lẫn mái tóc dài hơn. Trán đeo mạt ngạch, phối cùng với lam y sau lưng đeo một cổ cầm.

"Ta đây! Ngươi.... đã ngủ rất lâu" giọng của Hàm Quang Quân mang chút lo lắng.

"Nga~ Lam Trạm~ ngươi của kiếp sau kìa chào hỏi người ta tí đi" Di Lăng Lão Tổ cười hì hì, đẩy Hàm Quang Quân đến trước mặt cậu bạn nhỏ ăn mì kia.

Hàm Quang Quân "...."

Lam Vong Cơ "...."

Hàm Quang Quân rũ mắt nhìn người giống hệt mình, đúng là giống y chỉ khác mái tóc và trang phục thôi.

"Ta đi gọi A Tiện chút.... tên kia chắc hào hứng lắm đây"

"Khỏi! Đã dậy rồi! Hừ.... Lam Vong Cơ em giỏi lắm.... hại anh liệt giường rồi xuống đây ăn mì?" Giọng Nguỵ Vô Tiện mang chút hờn dỗi, ôm Lam Vong Cơ của mình vào lòng.

Hàm Quang Quân nhìn người có dung mạo y hệt Nguỵ Anh của y. Y khẽ mím môi lôi Nguỵ Anh của mình ra sau lưng.

Di Lăng Lão Tổ "...."

Ở bên kia Nguỵ Vô Tiện, chớp mắt nhìn Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đem cậu bạn nhỏ bảo hộ.

Cậu bạn nhỏ "...."

"Lam Trạm, thả ra nào! Sẽ không sao đâu, đó là ta... khụ.... ta kiếp sau"

"Là thật?" Hàm Quang Quân thả lỏng lực tay, muốn xác định lần nữa.

"Ừ!" Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Lam Trạm, gật đầu một cái.

"Rồi cái tên họ Nguỵ kia... đứng xem drama cái gì? Tô mì trương hết rồi kìa ăn hộ cậu bạn nhỏ đi" hắn quay sang người nào đó vờ nghiến răng nói.

"Ừm.... mì ngon... hợp với khẩu vị tiểu Vong Cơ. Đúng là hơi nhẹ đô so với bọn mình, ủa ngươi ăn rồi?"

Di Lăng Lão Tổ chợt nhớ ra hồi nãy hắn muốn rủ tiểu cũ kĩ ăn bèn hỏi "Ăn rồi! Lam Trạm ăn không? Ta nấu thêm một nồi, chúng ta ăn chung"

Hàm Quang Quân gật đầu.

"Chết tiệt Nguỵ Vô Tiện, ngươi lén ta ăn một mình?" Nguỵ Vô Tiện tự mắng chính hắn, chưa kịp nói xong bị vị Hàm Quang Quân cấm ngôn.

Cậu bạn nhỏ cau mày, đem thuật cấm ngôn đó giải đi.

Người cậu yêu cưng còn không đủ thì tại sao lại đi cấm ngôn?

Di Lăng Lão Tổ thở dài "Lam Trạm~ tha đi... cùng lắm ta nấu thêm một phần thôi. Ngươi ghen cái gì chứ? Không phải chúng ta đã có con rồi sao?"

Hàm Quang Quân rũ mắt thu liễm lại, không cấm ngôn người kia nữa. Im lặng tới phụ giúp Nguỵ Anh nấu nướng.

"Thôi khỏi, ta ăn chung với cậu bạn nhỏ của ta là được. Ngươi nấu tận hai gói, tiểu Vong Cơ ăn không hết, em ghen cái gì cơ chứ? Anh đã là của em thì vẫn chỉ là của em. Không cần ghen bừa đâu nhóc con" Nguỵ Vô Tiện vừa nói với Di Lăng Lão Tổ xong quay sang hé miệng chờ người yêu bé bỏng đút cho mình ăn.

Cậu bạn nhỏ gật đầu, không nói gì ăn khuya cùng với người yêu... đích thực không tệ.

"Lam Trạm~ ta rời đi bao lâu rồi? Rõ là ta đi chưa tới nửa ngày mà. Nguỵ Anh à lên tiếng giùm ta cái coi"

Người kia trả lời "Thời gian hai bên khác nhau, làm sao mà giống được? Đúng là ngươi có thai xong, ta thật muốn ngáo theo ngươi luôn"

Di Lăng Lão Tổ "...."

Lần thứ ba đặt tô mì lên bàn, thú thật hắn có chút hơi ngấy rồi.

"Ăn thử đi phu quân, ăn không hết thì thôi. Chứ ta ăn hết nổi rồi"

Hàm Quang Quân gật đầu, từ tốn ăn vành tai y ửng hồng lên một tí "Ngon!"

Hai Nguỵ Vô Tiện nhìn nhau, khoé môi cong lên.

"Đứa nào ghen tị chắc chắn sẽ nói chúng ta photoshop" Di Lăng Lão Tổ nhướn mày, hơi hất đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện một chút.

"Haha.... đợi chút ta lên lầu lấy điện thoại đã" Nguỵ Vô Tiện hiểu ý tên kia, chạy lên lầu lấy điện thoại mà chụp một tấm hình.

Hai vị họ Lam ngồi đối diện từ tốn ăn mì, hai vị họ Nguỵ làm trò con bò, hai vị họ Nguỵ tự selfie, bốn người chung một tấm hình.

Không hẹn mà hai vị họ Lam đồng thanh "Nguỵ Anh! Đừng nháo!"

Họ nhìn nhau khẽ gật đầu, khoé môi cong nhẹ một chút.

Hai đầu sỏ tự túm nhau ra ngoài phòng khách một chút.

"Đợi hai người kia ăn xong, các ngươi lên phòng ngủ tự khắc sẽ về được kia"

"Sao ngươi không nói sớm cái tên hệ thống chết bầm này?" Di Lăng Lão Tổ nghiến răng, hung hăng lấy gối mà đập Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện lấy gối bên cạnh đỡ lấy "Là do ngươi không hỏi ta"

Hắn tức tối đập thêm mấy cái nữa "Là đứa nào cho ta nghe kịch truyền thanh? Hại ta ngủ không được hả? Hả? Hả?"

Mỗi một câu nghi vấn là ăn một cái đập, Nguỵ Vô Tiện cũng không vừa tranh thủ đập lại Di Lăng Lão Tổ vài cái.

"Củ cải 18 năm chưa gì đã bị ngươi hái rồi, rồi làm sao mà đền cho Lam gia?"

"Ngươi nói ta không khác gì tự vả mình, chính ngươi cũng như thế rồi còn đâu"

Bên ngoài ồn ào bao nhiêu thì bên trong tĩnh lặng ăn mì bấy nhiêu, vành tai họ ửng đỏ nhìn nhau đồng loạt nhìn ra ngoài phòng khách nơi có hai đứa trẻ mẫu giáo.

Hai kẻ bên ngoài sau khi đại chiến bằng gối thì nằm thở dốc, rồi quay sang nhìn nhau cười cười.

"Hâm dở thật đấy"

"Ừ, đúng là hâm dở thật"

"Rất vui được quen biết ngươi Nguỵ Anh!"

"Ta cũng thế!"

Trò chuyện thêm một lúc, hai tên đều mệt mỏi, mi mắt dần khép lại mà ôm nhau ngủ.

Lam Vong Cơ "..."

Hàm Quang Quân "..."

Đi dọn dẹp xong hai lão công bế hai lão bà về phòng, đóng cửa lại ngủ một giấc.

_1712_