[Fanfic][Savokiku] Nữ Hoàng Chúa Tể Bóng Đêm, Em Là Của Chị

Chương 15: Đâu là thật, đâu là giả (phần 1)

Sáng hôm sau tại biệt thự của Lâm gia, Lâm Tử Y mặc đồng phục của trường rồi nghênh ngang lên xe đi đến trường. Lâm Tử Y rút điện thoại trong túi ra gọi Lục Đình. Khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Tử Y nhẹ nhàng nói:

-Đại ca, em đang trên đường đến trến tầm 15 phút nữa gặp nhé!

-…..

-Đúng vậy!!...Giờ nghỉ giải lao hôm nay em muốn thách đấu với bọn họ. Dù là người thừa kế tấp đoán Nishihori thì khi động đến người của Lâm gia, em tuyệt không tha.

-….

-Được rồi!!...Tí nữa chúng ta nói chuyện tiếp. Bye!!

Kết thức cuộc gọi Lâm Tử Y nhìn bác tài xế, nói như ra lệnh

-Chạy nhanh một chút đi!!

Tài xế nhìn Lâm Tử Y không dám phản bác chỉ im lặng tăng vận tốc lên. Ngồi nhìn ra ngoài, Lâm Tử Y cứ suy nghĩ mãi về việc Triệu Gia Mẫn đối đầu với mình rồi về tình cảm đối với Cúc Tịnh Y mình đã che giấu suốt bao năm, cả về cuộc nói chuyện của Cúc lão gia và Tiểu Cúc tối hôm qua nữa. Cái cảm giác khó chịu bất an cứ ập đến trong tâm trí cô, chẳng lẽ cô đang sợ Triệu Gia Mẫn kia cướp đi Cúc Tịnh Y khiến cô mãi mãi không thể gặp lại chị ấy sao?...Hư!!...Dù là người thừa kế Nishihori thì Lâm Tử Y tôi cũng sẽ không để cô muốn làm gì thì làm ở địa bàn của tôi đâu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

-Mấy con người này sao lại giận dai như thế nhỉ?....Để chị đưa em đi học.

Đổng Chỉ Y đen mặt nói với Triệu Gia Mẫn khi mà Thang Mẫn trở mấy người kia đi học mà bỏ Gia Mẫn ở lại. Triệu Gia Mẫn cười trừ nói

-Chị bận việc thì chị cứ đi trước đi em đi xe taxi cũng được mà, không cần phiền phức như vậy.

-Chị không bận để chị đưa em đi. Chị không hiểu một đứa nhỏ da mặt mỏng hơi tí xấu hổ như em làm sao có thể khiến cho người khác yêu thích mình nữa.

Đổng Chỉ Y chọi hai ngón tay lên trán Triệu Gia Mẫn nở nụ cười ấp áp nói. Triệu Gia Mẫn quay mặt vờ giận dỗi nói

-Đẹp trai xinh gái mới có nhiều người yêu.

-Vậy sao?...Được rồi, không đùa nữa mau đi học thôi!!..

Đổng Chỉ Y bật cười nói với Triệu Gia Mẫn, tay cô cầm lấy tay Gia Mẫn đi ra xe. 

Cổng trường P.E.G.Y.I School

Lâm Tử Y bước xuống xe, sự ồn ào cũng từ giây phút đó mà tăng lên. Tiếng hò hét inh tai khiến Lâm Tử Y nhíu mày, bước đến chỗ Lục Đình đứng cô nhẹ giọng hỏi.

-Người đó đã đến chưa, đại ca?

-Chưa đến, chú em nóng lòng quá đấy!!

Lục Đình lên tiếng trả lời đưa em. Một tiếng nói vang lên khiến những cái miệng bắt đầu bàn tán.

-Chắc nó trốn ở nhà rồi. Hay là nghe danh hoàng tử nên sợ quá nghỉ học luôn không chừng. _ Tiếng của Kỳ Lệ nói mắt vẫn dán lên người Lâm Tử Y

-Phải, chắc là vậy đó!!. _Tiếng của một người phụ họa theo

Bla Blo _Đám đông xì xào bàn tán

Lâm Tử Y nhíu mày rất sâu, trong lòng thầm khinh bị cô gái tên Kỳ Lệ không biết người ta thân phận ra sao mà dám nói như vậy, cô ta không nghĩ nói ra khiến người ta chửi là ngu ngốc sao?...Dù thân phận là gì thì cũng phải có thực lực của riêng mình mới khiến người khác nể phục, Lâm Tử Y cô rất muốn xem người tên Triệu Gia Mẫn kia có tài cán gì.

-Trốn?...Mấy người đang nói ai trốn vậy?

Triệu Gia Mẫn từ trên xe của Đổng Chỉ Y bước xuống giọng lạnh băng cất lên làm những cái miệng đang bàn tán sôi nổi lập tức im bặt, một chữ cũng không dám nói. Đổng Chỉ Y nhìn đám đông trước mặt thì hơi nhíu mày nhưng sau đó cười nhạt lái xe rời đi làm như chưa thấy việc gì.

Ánh mắt của Triệu Gia Mẫn quét từng người một còn hơn những câu nói cảnh cáo. Lâm Tử Y quay người nhìn nơi phát ra câu nói đó. Cả kinh nhìn Triệu Gia Mẫn.

-Nhóc con là Triệu Gia Mẫn phải không?

Triệu Gia Mẫn nhíu mày nhìn người phía trước, đánh giá đối phương một chút cũng lên tiếng trả lời câu hỏi kia dù trong tâm có hơi bất mãn vì bị gọi là “nhóc”.

- Phải. Có chuyện gì?

Chất giọng lạnh lẽo, đầy kiêu ngạo vang lên khiến Lâm Tử Y có chút khó chịu nhưng trong tâm thì rất hứng thú. Nhìn Triệu Gia Mẫn, Lâm Tử Y đi thẳng vào vấn đề cần giải quyết.

- Tại sao nhóc đối đầu với Black Fancol?

- Các anh chị cậy quyền cậy thế nhìn rất chướng mắt nên tôi muốn dẹp các băng nhóm này. Còn việc tôi đối đầu với Black Fancol không phải chuyện của chị.

Trước câu hỏi này, Triệu Gia Mẫn không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt đối phương đáp. Lâm Tử Y rất thích sự thẳng thắn của Triệu Gia Mẫn nhưng cũng không mấy hài lòng về câu trả lời đó.

- Hẹn nhóc giờ giải lao ở khu G, chúng ta thử một trận xem.

- Được.

Triệu Gia Mẫn chấp nhận lời thách đấu của Lâm Tử Y rồi lướt qua cô vào lớp. Mọi người cũng bắt đầu giải tán. Riêng Lâm Tử Y và Lục Đình đến phòng học bỏ hoang bên khu G. Bên trong diễn ra một cuộc nói chuyện mà vấn đề xoay quanh là Triệu Gia Mẫn.

Triệu Gia Mẫn bước vào lớp trầm tư suy nghĩ, Triệu Gia Mẫn xác định người vừa rồi thách đấu với mình chắc chắn là Lâm Tử Y bang chủ của Black Fancol

Đổng Chỉ Y biết việc Triệu Gia Mẫn vào ngôi trường này với mục đích trả thù nên không có ý kiến gì. Cô cũng biết được ngôi trường này là ngôi trường đặc biệt, tiêu chỉ để tuyển học sinh vào chỉ có một đó là thực lực. Các học sinh được tuyển vào ngôi trường này phải thoải mãn điều kiện là có IQ cao hoặc có thành tích học tập xếp loại giỏi trở lên nên dù nhà có tiền có điều kiền nhưng bản thân mà không thoải mãn điều kiện thì cũng không được nhận vào đây. Thiếu gia, tiểu thư nhà giàu có tài vào đây không ít nên nếu có xảy ra tranh chấp quyền lực trong trường thì cũng không có gì là lạ. Tiểu Mẫn là người có tài lại là người thừa kề Nishihori mà lại mới vào đây việc rành mặt thị uy là chuyện sẽ phải xảy ra. Tiểu Mẫn à!!...Xem ra em phải vất vả dẹp mấy cái đám phiền phức này may ra mới có thể tập chung vào mục đích trả thù của mình được rồi. Có hơi tội một chút nhưng cũng kệ đi. Đổng Chỉ Y nghĩ thầm

Đổng Chỉ Y đeo tai phone gọi cho Đới Manh, cuộc gọi vừa được thông thì nói.

-Mấy người để ý Tiểu Mẫn một chút, dù có giận dối cái gì thì cũng phải có giới hạn của nó chứ đừng mắc sai lầm không đáng có. Minh không quan tâm các cậu làm cái gì nhưng Tiểu Mẫn là em gái của chúng ta nên các cậu cũng ra dáng anh chị một chút, nó mà có chuyện gì mình sẽ tính sổ với các cậu.

Dứt lời, Đổng Chỉ Y không để người kia trả lời thì tắt máy, tăng tốc xe lao đến tòa án, cô sắp bị muộn giờ làm rồi. Đới Manh nhìn điện thoại chột dạ, quay sang Mạc Hàn đang nhìn mình nói.

-YY vừa gọi nói tụi mình đến ý đến Tiều Mẫn nhiều một chút.

-YY đưa Tiểu Mẫn đến trường hả?

Mạc Hàn thản nhiên hỏi. Đợi Manh gật đầu trả lời giọng nghi hoặc

-Ưh!!...Chặc vậy!!...Thiệt không hiểu nổi cái con người này tại sao lại đặc biệt quan tâm đến Tiểu Mẫn như vậy, chị có nghĩ YY thích Tiểu Mẫn không?

-Hi!..Hi!..Em thì thấy như thế nào?

Mạc Hàn cười cười không trả lời mà hỏi ngược lại Đới Manh vẻ mặt thần bí. Đới Manh xoa cằm nghĩ nghĩ một chút rồi nói giọng càng nghi hoặc

-Đối với người khác YY cũng không có quan tâm như vậy chẳng lẽ YY thực sự thích Tiểu Mẫn thật?... Không phải chứ, nhìn qua Tiểu Mẫn đâu phải mẫu người mà YY thích.

-Nhìn vào thì đúng là YY thích Tiểu Mẫn thật cơ mà không phải như vậy đâu, YY đối xử tốt với Tiểu Mẫn có nét giống với người nào đó quan trọng với em ấy

Mạc Hàn thản nhiên nói. Đới Manh nhìn Mạc Hàn cười định nói cái gì đó thì cả cô lẫn Mạc Hàn nhận được tin nhắn mở ra thì thấy Lạc Lạc nhắn

“Lâm Tử Y bang chủ bên kia muốn giờ giải lao quyết đấu”

“Bên họ nóng lòng muốn đấu nhỉ!” _ Mạc Hàn nhanh tay nhắn lại

“Tí nữa là được vận động rồi!” _A Tạp hào hừng 

“Chút gặp dưới sân trường” _Ngũ Chiết không cảm xúc nhắn lại rồi tiếp tực công việc nguyên cứu của mình.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Tại phòng học bỏ hoàng bên khu G.

-Đây là những thông tin về Triệu Gia Mẫn mà anh thu thập được, chú em xem đi.

Lục Đình đưa cho Lâm Tử Y tập tài liệu, Lâm Tử Y mở tài liệu ra xem nhíu mày một cái thật sâu nói

-Tại sao thông tin ít vậy?

-Hư!!...Chú em còn bảo là ít, đấy là chú không biết để kiếm được từng đấy thông tin người của anh cử đi hoặc một đi không trở lại hoặc không lành lặn trở về thôi. Triệu Gia Mẫn người này không tầm thường!!

Lục Đình trừng mặt nhìn Lâm Tử Y nói, vẻ mặt kích động. Không để Lâm Tử Y phản ứng, Lục Đình tiếp tực nói nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh hơn.

-Anh thật lòng khuyên chú em không nên đấu với Triệu Gia Mẫn vì anh cảm thấy Triệu Gia Mẫn này cái danh thừa kế Nishihori cũng không phải hữu danh vô thực. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, những thứ em biết về người kia quá ít trong khi có thể người kia biết tất cả về chú em, nếu chú em quyết định đối đầu thì chỉ có chú em chịu thiệt. Anh biết chú em nóng lòng muốn đấu với người kia vì Tiểu Cúc, em yêu thích Tiểu Cúc nên khi nghe tin đốn về Tiểu Cúc với người kia liền nhanh chóng trở về. Tiểu Tứ, chú em là đang sợ người kia cướp mất Tiểu Cúc đúng không?

Nghe những lời nói của Lục Đình thì Lâm Tử Y trầm mặc không nói, điều này khiến cho Lục Đình càng chắc chắn những gì mình nói nãy giờ là đúng. Tiểu Tứ là đang ghen với người kia. Lục Đình lắc đầu vỗ vai Lâm Tử Y nói 

-Anh lên lớp đây, chú em cứ từ từ suy nghĩ.

Dứt lời, Lục Đình rời đi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Rất nhanh giờ giải lao đến.

Đám Triệu Gia Mẫn, Đới Manh, Mạc Hàn, Ngũ Chiết, Kiki, Lạc Lạc, Tako, A Tạp và Mao Mao nhanh chóng tập chung dưới sân trường rồi di chuyện qua khu G, nơi diễn ra trậu đấu giữa hai bên.

Hai phe đối diện nhau, phe Triệu Gia Mẫn thì có Đới Manh, Mạc Hàn, Ngũ Chiết, Kiki, Lạc Lạc, Tako, A Tạp và Mao Mao tổng cộng 9 người. Phe của Lâm Tử Y thì có Lục Đình với hơn 200 người khác.

-Thay đổi luận một chút, tôi và người đứng đầu Black Fancol, những người khác không được xen vào.

Triệu Gia Mẫn tiến lên một bước khí thế uy áp người khác nhìn thẳng Lâm Tử Y nói. Lâm Tử Y nhếch môi gật đầu nhìn Triệu Gia Mẫn thách thức.

-Được!!...Đến đây!!..

Dứt lời, Lâm Tử Y như ma quỷ xuất hiện trước mặt Triệu Gia Mẫn tung một đòn toàn lực. Triệu Gia Mẫn thân thủ linh hoạt lắc người né sang một bên ra một cú đá phản công uy lực không kém. Trận chiến bắt đầu, cả Lâm Tử Y lẫn Triệu Gia Mẫn không ai nhường ai. Hai người lần lượt tung ra những đòn đánh đẹp mặt và mạnh bạo của mình. Trận đấu ở thế giằng co trong nửa giờ đồng hộ, bất phân thắng bại.

-Thân thủ của nhóc tốt nhỉ.

Lâm Tử Y đánh giá Triệu Gia Mẫn giọng hơi đuối sức. Triệu Gia Mẫn nhếch môi nói.

-Cảm ơn lời khen tặng. Thể lực của chị cũng không tồi.

Lâm Tử Y nghe thấy mà méo mặt. Lần đầu tiên có người “khen” cô kiểu như vậy. 

Lâm Tử Y thủ thế đưa tay thành hình chữ X đỡ cú đá của Triệu Gia Mẫn, vì lực đạo Triệu Gia Mẫn tung ra rất mạnh, Lâm Tử Y lảo đảo lùi về sau vài bước. Trong lòng Lâm Tử Y thầm kinh ngạc, Triệu Gia Mẫn nhìn thế mà thực sự rất mạnh. Triệu Gia Mẫn nhân lúc Lâm Tử Y lơ là áp sát cô toàn lực ra một đấm rồi xoay người tung chân ra một cước không để cho Lâm Tử Y một đường lui. Lâm Tử Y không kịp tránh né hay chống đỡ ăn trọn hai đòn uy lực của Triệu Gia Mẫn choáng váng ngã ra sau được một “đàn em” trong bang kịp đỡ lấy. Thoáng chốc, Lâm Tử Y hiểu được lời khen vừa nãy của Triệu Gia Mẫn. Ngay lập tức “đàn em” của Lâm Tử Y đồng loạt lao lên đánh. Đới Manh, Mạc Hàn, Ngũ Chiết, Kiki, Lạc Lạc, Tako, A Tạp và Mao Mao cũng lao lên, một cuộc hỗn chiến xảy ra.

Lục Đình lập tức lao đến ra một cú đá hướng về Triệu Gia Mẫn. Cùng lúc đó, Đới Manh thấy Lâm Tử Y ngã cũng lao đến bên Triệu Gia Mẫn kịp lúc giơ chân ra một cước. Chân của hai người đánh vào nhau tạo lực phàn hồi khiến cả Lục Đình lẫn Đới Manh lảo đảo lùi về sau. Triệu Gia Mẫn vội đỡ lấy Đới Manh lo lắng 

-Chị không sao chứ?

-Chị không sao!!... Lão huynh, đánh trẻ nhỏ như vậy là không tốt. Hay là để lão đệ đây đấu với huynh cho đỡ ngứa tay?

Đới Manh đáp lời Triệu Gia Mẫn rồi quay lại nhướng mày nhìn Lục Đình nói giọng thách thức. Lục Đình định mở miệng trả lời thì có tiếng nói trong trèo đầy tức giận vang lên

-Mấy người dừng tay cho tôi!!..

Mọi người dừng tay ánh mắt đổ dồn về phía phát ra thanh âm vừa rồi thì thấy một thân hình nhỏ gầy đi tới trước mặt Triệu Gia Mẫn. Triệu Gia Mẫn thấy Cúc Tịnh Y thì định giải thích nhưng Cúc Tịnh Y đứng trước mặt Triệu Gia Mẫn giáng cho cô một cái bạt tai khiến cho những lời cô định nói tọt xuống họng.

-Triệu Gia Mẫn chị chịu hết nổi em rồi!!...Em rốt cuộc là bị gì mà vừa mới vào trường đã đánh nhau với hết người này đến người khác vậy hả?....Tại sao em lại đánh thương Tiểu Tứ chứ?...Triệu Gia Mẫn em thật bao lực, chị ghét em!!

Triệu Gia Mẫn tay ôm một bên má bi thương nhìn Cúc Tịnh Y không nói lên lời. Mọi người xung quanh chứng kiến một màn này đều bất ngờ, nhất là Triệu Gia Mẫn và Lâm Tử Y. Có làm mơ hai người cũng không tưởng tượng Cúc tịnh Y lại xuất hiện ở đây mà làm ra một màn thế này. 

Sở dĩ Lâm Tử Y thay đổi địa điểm quyến đấu với Triệu Gia Mẫn ra đây là vì không muốn cho Cúc Tịnh Y biết được vì cô biết Tiểu Cúc rất ghét đánh nhau bạo lực. Lâm Tử Y thấy Cúc Tịnh Y xuất hiện ở đây thì kinh ngạc và khẩn trương nhưng khi thấy Cúc Tịnh Y vì mình mà tát Triệu Gia Mẫn thì trong lòng cảm thấy vui sướng vì mình chiếm vị trí quan trọng trong tim Tiểu Cúc.

Cúc Tịnh Y đối diện với ánh mặt bị thương của Triệu Gia Mẫn nhìn mình thì trai tim đột nhiên nhói một chút. Cảm giác trái tim như gào hét trách mắng chính cô đã làm người cố yêu bị tổn thương nhưng lí trí lại nói với chính cô rắng là cô đã làm đúng, cô không thể để Triệu Gia Mẫn vô cớ đánh người như vậy, hơn hết Tiểu Tứ là bạn thân của cô.

Thời gian như ngừng lại, không ai có phản ứng.

Chợt, một bàn tay khẽ vỗ vai Triệu Gia Mẫn. Xoay người quay lại nhìn thì thấy một bạn nữ, cô ta run run đưa cho Triệu Gia Mẫn một cái máy ghi âm rồi chạy đi. Triệu Gia Mẫn không cảm xúc bắt chiếc máy ghi âm, một cuộc hội thoại vang lên

“….-Tiểu Cúc, còn vừa mới đi đâu về?

-Cha!!..Con xin lỗi, con mải chơi với bạn nên quên thời gian.

- Hư!!...Tiểu Cúc, chuyện này là sao hả?...Con đã quên con đã đính hôn với Lâm rồi hay sao mà còn dám lửa dối cha, con định làm cha tức chết có phải không?....Từ nay con không được qua lại với Triệu Gia Mẫn nữa tránh tin đồn không hay, tháng sau con và Lâm Kim Khánh lập tức kết thành hôn….” 

Đoạn hội thoại kết thúc, bàn tay Triệu Gia Mẫn lắm chặt chiếc máy ghi âm đến trắng bệch. Không từ ngữ gì có thể diễn tả được cảm xúc hiện giờ của Triệu Gia Mẫn. Thì ra là như vậy, người ta đã có hôn ước lại còn sắp kết hôn, đã thế lại còn kết hôn với người của Lâm gia nên chị ấy mới cư xử như vậy. Vì sắp là người của Lâm gia nên mới ra mặt bênh vức người của Lâm gia, thiệt là cảm động làm sao!!...Cúc Tịnh Y, rốt cục thì trong trái tim chị em chả là cái gì hết cả. 

Cúc Tịnh Y nghe cuộc hội thoại trong máy ghi âm thì sắc mặt thay đổi liên tục, cô muốn giải thích cho Triệu Gia Mẫn hiểu nhưng không biết phải mở lời thế nào chỉ lắng im nhìn Triệu Gia Mẫn cười nhạt một cái đầy đau khổ, quay người rời đi, đôi mắt ráo hoành nhìn vào khoảng không vô định

Cúc Tịnh Y, Đới Manh, Mạc Hàn, Tako, Ngũ Chiết, Kiki, A Tạp, Lạc Lạc, Mao Mao và tất cả mọi người ở đây cứ nghĩ là Triệu Gia Mẫn sẽ làm ấm lên nhưng phán đoán của mọi người hoàn toàn sai. Triệu Gia Mẫn đập ngay cái máy xuống đất, vì lực quá mạnh nên máy đã nát nhưng ai cũng đã nghe được nhưng gì cần nghe và cô cũng vậy. Triệu Gia Mẫn rút ra một cái điều khiển mini nhỏ bấm nút

-Tiểu Mẫn / Savo không được!!

Đới Manh, Mạc Hàn, Ngũ Chiết, Kiki, Lạc Lạc, Tako, Mao Mao, A Tạp đồng thanh nói. Triệu Gia Mẫn sau khi bấm nút trên điều khiển mini thì chạy vụt đi về phía cổng trường, cô chỉ muốn rời khỏi đây, quên cái sự thật đau lòng này. Lồng ngực Triệu Gia Mẫn từng đợt một truyện đến cảm giác đau nhức, trong miệng tự nhiên ngọt lịm ấm áp, đưa tay lên miệng thì là máu. Ánh mặt Triệu Gia Mẫn lạnh đi, đôi chân tăng tốc bước dài hơn, cô biết mọi người đuổi theo sau nên không muốn mọi người biết được bệnh tình cô gần đây chuyển biến nặng hơn.

Đới Manh, Mạc Hàn, Ngũ Chiết, Kiki, Lạc Lạc, Mao Mao, A Tạp và Tako hoảng loạn chạy theo sau Triệu Gia Mẫn vì đây là lần đầu tiên cả đám mới thấy cô như vậy, người nào người nấy cũng khẩn trương, ai cũng nghĩ rằng bằng mọi cách phải ngăn em ấy, không thể để em ấy rời đi với tâm trạng tồi tệ như vậy. Truy Lôi Phương là chiếc xe moto mà Triệu Gia Mẫn được Nishihori Reika tặng nhận ngày sinh nhật cách đây 2 năm, có phân khối cực lớn, là chiếc xe độc nhất vô nhị trên thế giới không có chiếc thứ 2. Hơn nữa, Ngũ Chiết vừa mới đây đã nâng cấp hộp số của chiếc xe lên để Triệu Gia Mẫn dễ dàng phối hợp tuyệt chiêu phượng hoàng xuất kịch cùng với Truy Lôi Phượng. Nếu để Triệu Gia Mẫn điều khiển chiếc xe lúc này e rằng nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.

Những cả đám đã chậm một bước, Triệu Gia Mẫn đã leo lên xe, rồ ga phóng thẳng với tốc độ nhanh khủng khiếp trước sự bật lực của cả đám. Tako thở hắt ra nhìn hướng Triệu Gia Mẫn rời đi nói

-Savo rời đi rồi, chúng ta phải làm sao đây?...Tâm Trạng em ấy không được tốt, sẽ xảy ra chuyện mất!

-Bình tĩnh, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết!

Momo trấn an Tako. Đới Manh rút điện thoại ra bấm một dãy số.

-Trong 3 phút mang 8 chiếc xe đó đến đây, chậm 1 giây tự kết liễu.

Dứt lời thì tắt máy, Đới Manh quay lại nhìn mọi người nói.

-Mọi người chia ra tìm kiếm Tiểu Mẫn ở những nơi em ấy có khả năng đến nhất. Dù thế nào trước giờ ăn tối hôm nay phải mang Tiểu Mẫn trở về lành lặn.

Đới Manh thực sự thấy bất an nếu không tim thấy Tiểu Mẫn a~

Cái con người kia nếu biết Tiểu Mẫn mất tích thì chắc sẽ cho tụi này một vé “du lịch đêm khỏi về nhà” mất. Nhìn vẻ mặt cực kì bất lực với tình cảnh hiện giờ của Đới Manh, Mạc Hàn vỗ vai động viên.

-Em đừng lo lắng quá, chúng ta chia nhau ra tìm chắc chắn sẽ tìm được thôi!!

-Nhưng mà nhỡ không tìm được thì sao?....Chị không nghĩ là cái con người kia không cho chúng ta mỗi người một vé “du lịch đêm khỏi về nhà” à?

Ngũ Chiết xoa cằm nói. Mạc Hàn cười yếu ớt nói giọng chắc chắn.

-Em ấy sẽ không làm vậy đâu, nếu có thì chị sẽ không để em ấy làm vậy.

Dứt lời Mạc Hàn bình thản leo lên chiếc xe moto có tên là Phong Thái Cực của mình rồ ga phóng đi. Mọi người cũng leo lên xe của mình. Xe của Đới Manh có tên là Bão Tố, xe của Ngũ Chiết là Cưỡi Mây, của Lạc Lạc là Tia Chớp Vàng, Ngọn Lửa Xanh của Kiki, Trói Hồn là tên của xe A Tạp, Bụi Vàng của Tako và Lốc Xoáy xanh của Mao Mao. 8 Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng.

Trước khi phóng xe đi Đới Manh nhắn cho Thang Mẫn một tin

“Tiểu Mẫn mất tích, mau đi tìm”

Thang Mẫn vừa kết thúc cuộc họp mở điện thoại ra thì nhận được tin nhắn của Đới Manh vội chạy xuống gara leo lên xe Tử Hỏa Diêm của mình phong đi tìm Tiểu Mẫn.

-Mấy người đã làm gì mà để Tiểu Mẫn mất tích?

Thang Mẫn đeo tai phone gọi cho mọi người. Mạc Hàn giọng lãnh lẽo nói

-Tui này cũng đâu muốn như vậy, có người giờ trò tính kế với tụi này. Cụ thể là tính kế với Tiểu Mẫn bằng cách lợi dụng người mà Tiểu Mẫn yêu, tụi này không trở tay kịp. 

Mạc Hàn tuy đã lường trước được việc Cúc Tịnh Y sẽ bị lợi dụng vì quá ngây thơ nhưng cô không nghĩ đến người lợi dụng cô ấy là ngắm vào Tiểu Mẫn. Lần này là Mạc Hàn cô đã coi thường kẻ thù rồi nhưng chỉ có lần này không có lần sau, sau khi tìm được Tiểu Mẫn trở về cô nhất định sẽ tim kẻ hèn hạ tính kế cả đám trừng phạt.

Trời bắt đầu tối dần, cả đám đều khẩn trương tăng tốc đi tìm Triệu Gia Mẫn mong trước giờ cơm tôi có thể tìm được em ấy về. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Triệu Gia Mẫn tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở trên gường trong một căn phòng lớn, khắp nới là đều là bóng tối, ánh sáng le lói yếu ớt của những ngôi sao và ánh trăng ở ngoài cửa sổ chiếu vào. Rốt cuộc cô đã bất tỉnh ở đây bao lâu rồi, mà nơi này là nơi nào chứ. Triệu Gia Mẫn nhớ rõ ràng là mình đã leo lên Truy Lôi Phượng phóng đi khỏi trường trong trạng thái dần mất tỉnh táo vì cơn bao bệnh của cô lại tái phát rồi sau đó…..

Triệu Gia Mẫn đưa tay lên đầu thì phát hiện đầu mình quấn một lớp băng mỏng. Triệu Gia Mẫn cô đã bất tỉnh lúc lái xe nên trước khi xảy ra tai nạn cô không nhớ gì nữa. Khốn khiếp, sau khi mình bất tỉnh thì đã xảy ra chuyện gì chứ, là ai cứu cô đưa cô đến đây?

-Savoki – Chan em cuối cùng cũng tỉnh rồi!!

Triệu Gia Mẫn chợt nghe thấy tiếng nói của nữ từ xa, hướng ánh mắt về nơi phát ra thanh âm được bao phủ bởi bỏng tối cảnh giác nói

-Cô là ai?

-Savoki – Chan thực sự đã quên chị rồi nhưng mà chị rất nhớ em, rất rất nhớ em. Đã khá lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau nên Savoki – Chan không nhớ cũng phải thôi. Nơi này là chỗ ở của chị nên Savoki – Chan rất an toàn.

Tiếng bước chân người kia lại gần, Triệu Gia Mẫn lúc lại trí nhớ xem người trước mặt là ai. Giọng nói của người này rõ ràng cô đã nghe qua ở đâu rồi nhưng nhất thờ không nhớ ra. 

Đến khi người kia ở trước mặt đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, Triệu Gia Mẫn mới nhìn rõ khôn mặt của người kia nhớ vào ảnh sáng yếu ớt. Triệu Gia Mẫn không thể tin được 

-Tịnh Y!!..Là chị sao?

Triệu Gia Mẫn khẩn trương, trong đầu suy nghĩ làm thế nào Cúc Tịnh Y chị ấy có thể biết được bí danh của cô trong hắc đạo thì môi của cô chạm vào một mảnh ấm áp mềm mại. Trẫn tĩnh lại thì phát hiện moi mình và môi của người kia tương liền, Triệu Gia Mẫn có chút thỏa mãn với cái hôn này nhưng tự nhiên cảm thấy không đúng, cô lập tức đẩy người trước mặt ra, nói giọng nghi hoặc.

-Cô!...Cô không phải Tịnh Y!!...Không phải là chị ấy!!...Cô là ai hả?

Người có khuôn mặt giống Cúc Tịnh Y như đúc kia nhìn Triệu Gia Mẫn bằng ánh mắt đầy bi thương. Triệu Gia Mẫn lùi về sau cảnh giác, cô qua mặt đi vì không muốn nhìn con người có khuôn mặt giống Cúc Tịnh Y kia bi thương vì trái tim cô sẽ đau.

-Chị là Cách Thanh Vi. Mẫn Mẫn, em đã quên chị rồi!!..

-Gì hả?...Chị….

Triệu Gia Mẫn nghe Cách Thanh Vi gọi là Mẫn Mẫn thì cả trái tim cô run lên. Triệu Gia Mẫn đối diện với ánh mắt mầu đen sâu thẳm bi thương kia thì chợt cảm thấy đầu choáng vang, bòng tối lại bao trùm cô. Triệu Gia Mẫn trước khi thiếp đi có nghe thấy người có khuôn mặt giống Cúc Tịnh Y tên Cách Thanh Vi kia hoảng hốt gọi tên mình.

-Savoki – Chan!!...Em làm sao vậy?...Mẫn Mẫn!!..Mẫn Mẫn à!!

---------------------------------------------------------------------------------------------------

-Haizz!!...Đã tìm khắp mọi nơi mà Tiểu Mẫn có thể đến nhưng vẫn không tìm thấy em ấy. Phải làm sao đây?

Đới Manh bộ dạng mệt mỏi ngồi ngôi sofa, tay xoa xoa thái dương nói. Kiki ngồi bên cạnh Ngũ Chiết mân mê chiếc nhẫn trên tay nói.

-Với tính tình của Tiểu Mẫn với tâm trạng tồi tệ như vậy chỉ có thể hoặc là kiềm quán ăn ngon hoặc là phóng xe ra bở biển gần nhất. Mình và Ngũ Chiết đã tìm tất cả các quán ăn ngon nổi tiếng quanh đâỳ với chạy xe dọc bở biền gần đây nhất tìm rồi nhưng vẫn không thấy Tiểu Mẫn. Mấy người có nghĩ rằng đã có người đứng sau màn kịch này hớt tay trên chúng ta không?

-Ý của cậu là kẻ lợi dụng người Tiểu Mẫn yêu thương là con rối cho kẻ khác và kẻ đó đã bắt cóc Tiểu Mẫn khiến chúng ta không tim ra em ấy?

Ngô Triết Hàm quay người nhín Hứa Giai Kỳ nói. Kiki im lặng, nở nụ cười thay cho câu trả lời. Cả đám im lặng.

Mọi người đều biết việc Kiki nói là có khả năng xảy ra. Nhưng nệu việc này là thật thì người có thể bắt cóc Triệu Gia Mẫn phải có thực lực rất mạnh và đằng sau có hậu thuẫn rất lời mới dám động vô người của Black Night. Điều này đồng nghĩa với việc cả đám có thể sẽ phải quyết đấu một trận sinh tử đi.

-Chuyện gì thì chuyện, bây giờ ăn cơm trước đã rồi tính tiếp. Có thực mới vực được đạo a~

Thang Mẫn từ trong bếp đi ra nói. 

Trước khi về đây, Thang Mẫn đã gọi điện cho bà quản gia chuẩn bị đồ ăn trước cho cả đám. Khi vừa về đến nơi thì cô bay luôn vào trong nhà phụ bà quản gia bày đồ ăn ra giờ thì gọi cả đám xuống ăn.

Cả đám ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.

Ăn được một lúc thì nghe tiếng Đổng Chỉ Y đi làm trở về.

-Chào mọi người, mình về rồi nè!!..

Cả đám dừng ăn im lặng nhìn Đổng Chỉ Y. Đổng Chỉ Y thấy mọi người im lặng nhìn mình thì kì quái hỏi

-Có chuyện gì?....Mặt mình có dính gì sao?

Cả đám im lặng lắc đầu và…tiếp tục nhìn Đổng Chỉ Y không nói.

Đổng Chỉ Y bị mọi người nhìn đến đến cháy cả mặt, vừa buồn cười vừa bực mình nói giọng nguy hiểm cảnh báo.

-Rốt cuộc có chuyện gì?....Mấy người đừng làm tôi bực bội!!

-Tiểu Mẫn mất tích.

Thang Mẫn lẳng lặng phun ra bốn chữ. Đổng Chỉ Y nhíu mày nhìn Thang Mẫn ra lệnh

-Em nhắc lại!!

-Hôm này, cả đám tụi mình đấu bới nhóm Black Fancol. Trận đấu đang diện ra rất tốt lợi thế nghiên về tui mình thì người mà Tiểu Mẫn yêu xuất hiện ngăn cản. Đúng lúc đó có người đưa cho Tiểu Mẫn một cái máy ghi âm, em ấy đã nghe được điều không nên nghe. Kết quả, em ấy phóng Truy Lôi Phương rời đi với tâm trạng không tốt. Mọi việc diễn ra quá nhanh tui này không kịp ngăn cản.

Mạc Hàn lẳng lặng tóm tắt mọi việc cho Đổng Chỉ Y nghe. Đổng Chỉ Y từ đầu đến cuối im lặng nghe Mạc Hàn kề, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi dù chỉ là một chút. 

Sau khi nghe Mạc Hàn kể xong thì Đổng Chỉ Y lẳng lặng với lấy cốc sữa nóng đặt trên bàn uống một hơi hết bay rồi hỏi.

-Người lợi dụng người Tiểu Mẫn yêu mấy người biết là ai không?

-Đương nhiên là biết!!..

Đới Manh trả lời giọng chắc nịch. Khóe miệng Đổng Chỉ Y cong lên khiến người khác cảm thấy nguy hiểm

-Minh nghĩ là mọi người biết phải làm gì.

Đổng Chỉ Y dứt lời thì bỏ lên phòng. 

What the hell?

Trong đầu của mọi người là Đổng Chỉ Y hôm nay trúng phải gì rồi, mọi khi có chuyện gì liên quan đến Tiểu Mẫn thì sẽ đặc biệt quan tâm mà sao hôm nay lại không có phản ứng gì, không phải trên đường về nhà trúng phải gì đó rồi chứ?

Đổng Chỉ Y lên phòng thay một cây mầu đen. Áo khoác da mầu đen, quần bó mầu đen và một chiên giày cũng mần đen lốt. Sau lưng thì đeo Kình Lôi Song Đao cùng khấu súng S125 và chiếc balo đen nhỏ đi xuống nhà khiến cả đám trố mắt nhìn vì chỉ khi làm nghiệm vụ ám sát của bang Black Night giao cho hoắc đánh nhau tranh giàng địa bàn cho Black Phoenix thì Đổng Chỉ Y mới mặc như vậy ngoài ra cô sẽ không mặc như vậy để ra ngoài.

-Đổng tỷ!!..Chị định đi đâu mà mặc như vậy?

Tako ngơ ngác hỏi.

-Tìm Tiểu Mẫn.

Đổng Chỉ Y thản nhiên đáp lại rồi bỏ xuống gara leo lên Truy Băng Phương phóng đi với tốc độ khúng khiến hướng về nơi đó………