From Hanoi

Chương 2-2

Sau khi giúp Trang dắt xe máy từ vỉa hè xuống đường, tôi nhanh chóng quay trở lại với Lan, cô vẫn đứng ở vị trí ấy, vẫn dựa người vào chiếc xe Vespa và gương mặt vẫn đang hướng ra hồ Tây, chỉ có đôi mắt là trầm tư hơn ban nãy một chút.

Khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn chừng ba bước chân, một làn gió trên mặt hồ bất ngờ đổi chiều mang theo một mùi hương nước hoa rất lạ đến với tôi, thời gian chơi với Dũng đã đem lại cho tôi khá nhiều hiểu biết về nước hoa, tuy nhiên loại nước hoa tuyệt phẩm mà Lan đang dùng thì hôm nay là lần đầu tiên tôi được biết đến, nó có một chút nồng nàn gợi cảm của hoa hồng, hòa cùng một chút thanh tao của những cánh lan rừng, đâu đó còn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của hoa nhài. Thứ nước hoa đặc biệt này đảm bảo ai đã một lần ngửi qua thì cả đời sẽ không thể quên được.

Tuy nhiên, dù cho sự kết hợp giữa người và nước hoa là rất tuyệt diệu như vậy, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa chạm đến điểm mười hoàn hảo ở đây, mới chỉ được chín điểm rưỡi mà thôi. Thẳng thắn mà nói, mùi nước hoa này rất nồng nàn quyến rũ, nhưng là theo phong cách của một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, trẻ như Lan dùng nước hoa này, nói hợp thì cũng không sai, chỉ có điều là hơi khiên cưỡng.

Thấy tôi quay trở lại, Lan mỉm cười gật đầu chào tôi. Tôi dừng bước ở ngay trước đầu chiếc xe Vespa của cô và gật đầu đáp lễ. Sau đó, hơi nghiêng người dựa vào hàng lan can bên tay phải, tôi bắt đầu hỏi chuyện cô một cách rụt rè.

Lan đúng là một quý cô thật sự, không chỉ trong cách ăn mặc mà còn cả trong giao tiếp, cô trả lời những câu hỏi xã giao của tôi một cách rất đầy đủ và lịch sự, kèm theo ít nhiều sự dè chừng đối với một người bạn mới quen.

Tôi khá bất ngờ khi Lan giới thiệu là đang theo học khoa báo chí ở trường xã hội nhân văn, trông cô liễu yếu đào tơ thế này thì lấy đâu ra sức mà lăn lộn với nghề làm báo.

“Gần đây tớ cũng tiếp xúc với một vài anh chị trong làng báo. Theo tớ thấy thì nghề làm báo khá vất vả đấy.” Tôi nói. “Cậu mà theo nghề ấy thì đầu tiên là phải đổi từ chiếc Vespa nhã nhặn này sang một chiếc xe nào đó bụi bặm hơn.”

Lan tủm tỉm khi nghe lời nhận xét của tôi. “Cậu nói rất đúng, tớ hiểu ý cậu, nhưng trong nghề báo đâu chỉ có phóng viên, còn cả biên tập viên, phát thanh viên nữa mà, tớ có thể chọn một hướng đi nào đó phù hợp với mình. Hơn nữa, đây là chiếc xe tớ thích nhất, tớ sẽ cố hết sức để không phải đổi nó.”

“Tớ nói vui vậy thôi.” Tôi cười toe toét. “Tớ cũng thích báo chí và định theo nghề ấy đây, mặc dù nó không phải chuyên ngành tớ được đào tạo.”

“Vậy là cậu đang học ngành gì?”

“Tớ học khoa sử.”

“Khoa sử à?” Lan nói rồi nhíu mày. “Tớ không quen ai bên ấy, nhưng tớ nhớ ở khoa cậu có thầy giáo gì mà người thấp thấp gầy gầy nói chuyện rất uyên bác ấy, tớ có dịp tiếp xúc nói chuyện với thầy ấy một hai lần, thầy ấy có nhiều góc nhìn hay và độc đáo về lịch sử lắm.”

“À. Tớ biết cậu nói ai rồi.” Tôi nói. “Đấy là thầy Nguyễn Hải Kế, một người rất dân dã và thanh niên tính, mà thầy ấy nói chuyện không hay mới là lạ ấy, đó là cây đa cây đề của ngành lịch sử nước ta mà. Trước đây hồi trẻ thầy ấy còn đi theo một trong tứ trụ ngành sử nước nhà là thầy Trần Quốc Vượng đấy.”

“Nhiều học sinh bây giờ thấy chán ghét môn lịch sử. Nhưng tớ tin nếu các em ấy gặp được những giáo viên như thầy ấy thì có ngồi nghe nói chuyện lịch sử cả ngày cũng không chán. Tớ cũng thích tìm hiểu lịch sử lắm, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu. Hôm nào có khi phải thỉnh giáo cậu một chút ấy.”

“Rất sẵn sàng thôi. Cậu nói đúng, sử học không có gì là khô khan nếu chúng ta biết cách tiếp cận, tớ có thể giới thiệu với cậu những cuốn sách lịch sử cho người mới tìm hiểu, sáng thứ hai đi học tớ có thể cầm qua lớp cho cậu luôn.”

Sự nhiệt tình thái quá của tôi làm cho Lan khá bất ngờ, cô ậm ừ một cách ngập ngừng rồi quay mặt nhìn ra hướng khác, ngay chính tôi cũng thấy mình vừa nói một câu quá sức vô duyên, tôi đã quên là hai đứa mới quen nhau chưa đến một tiếng đồng hồ.

Tôi lúng túng không biết phải chữa cháy thế nào, Lan thì khéo léo hơn, cô rút điện thoại Motorola L7 màu hồng trong túi ra kiểm tra tin nhắn, ngày ấy sinh viên dùng điện thoại như là tương đối có điều kiện, như tôi đây chắt chiu cả năm mới mua được cái máy “ghẻ” với màn hình hai màu đen trắng.

Không có việc gì làm, mà lấy điện thoại ra xem giống cô thì thật là buồn cười, tôi bèn đứng thẳng dậy và tách ra khỏi hàng rào lan can, rồi tôi bước lên ba bước nhìn theo hướng hai con người đặc biệt kia vừa đi. “Lúc đầu nghe Trang nói tớ lại tưởng cậu cũng trong nhóm cát cát gì đó cơ.” Tôi nói với Lan. “Cậu nghĩ thế nào về âm nhạc Hàn Quốc?”

“Cậu nói gì cơ? Âm nhạc Hàn Quốc á?” Lan ngẩng mặt lên nhìn tôi.

“Ừ.” Tôi gật đầu. “Cậu có hâm mộ ban nhạc nào không?”

“Tớ thì…” Cô nói tiếp sau vài phút suy nghĩ. “Tớ thì cho rằng mỗi dòng nhạc đều có một đối tượng người nghe nhất định, như âm nhạc của DBSK thì phù hợp với những người trẻ tuổi năng động đầy sức sống như Trang và Ngân, còn cá nhân tớ thì không thích âm nhạc Hàn Quốc lắm, diễn viên Hàn Quốc thì tớ có thích vài người, nhưng đấy chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ thôi, từ bé đến giờ tớ chưa có một thần tượng thật sự nào cả.”

“Ừm.”

“Còn cậu thì sao?”

“Tớ á?” Tôi nói. “Chỉ bàn riêng về lĩnh vực âm nhạc thì tớ cũng không thích ban nhạc Hàn Quốc nào cả, tớ thích nghe dòng nhạc cũ hơn, nhạc từ thập niên 60-70 ấy, vì thế Trang hay trêu tớ là ông cụ non.”

“Vậy cậu cùng sở thích với tớ rồi. Tớ cũng thích nhạc cũ, nhất là những bản Pop-Ballad nhẹ nhàng một chút.” Cô cười mỉm. “Nhưng chưa thấy ai bảo tớ giống bà cụ đâu nhé!”

“À, cậu đừng để ý chuyện nhỏ ấy.” Tôi nhún vai. “Trang là một người đặc biệt, vì vậy ngôn từ của nó luôn luôn khác người. Nếu nó nói với tớ anh như ông cụ non ấy, điều ấy chỉ đơn giản là sao anh chậm thích nghi cái mới thế. Thỉnh thoảng trong khi hai đứa tranh luận, nó hay nói một câu dễ mất lòng là anh điên à Kiên, nhưng điều ấy đơn giản chỉ là anh hãy suy nghĩ lại xem Kiên ơi. Tiếp xúc lâu dần cậu sẽ quen với hệ thống ngôn ngữ quái dị của nó thôi.”

Nghe tôi nói xong Lan liền bật cười, vừa che miệng lịch sự cô vừa nói: “Trời ạ! Hay thật đấy! Tớ chưa thấy ai có những suy nghĩ vừa thú vị vừa buồn cười như vậy.”

“Ừm. Trang là một người bình thường nhưng không tầm thường. Nó có những ý tưởng độc đáo và một phong cách sống rất khác người. Bọn bạn thân của nó cũng thế. Nó có một nhóm bốn đứa bạn thân. Mỗi lần Tết đến, cả nhóm sẽ về nhà một đứa, ngồi uống rượu say xong rồi xúm lại và ôm nhau khóc lóc sướt mướt về những chuyện buồn trong năm, lại còn quy định ai cũng phải than vãn bằng tiếng Anh hoặc tiếng Hàn chứ không được nói tiếng Việt. Người vi phạm sẽ bị phạt rượu.”

“Trời! Khác người vậy sao?” Lan mở to đôi mắt nai ngạc nhiên. “Cậu có trong nhóm đó không vậy?”

“À, nó mời tớ gia nhập mấy lần, nhưng trình độ ngoại ngữ có hạn nên tớ còn do dự.”

“Chứ không phải mức độ lập dị của cậu có hạn hả?” Lan cười thích thú.

Chuyện về Trang thì tôi có cả một kho tàng, chỉ nhặt ra vài chuyện để nói cũng đủ khiến Lan thoải mái cười rồi. Tất nhiên tôi biết tránh những chuyện quá sức lập dị như việc vào những ngày nóng cao điểm của mùa hè Trang có thói quen rất hay là đóng chặt cửa và khỏa thân sinh hoạt trong phòng trọ. Chuyện này cũng là vô tình cô nói cho tôi biết thôi, nghe xong tôi mới hỏi em không sợ mấy thằng cùng xóm trọ rình mò nhìn lén à, Trang trả lời tỉnh bơ là bọn nó nhìn thấy nhưng có làm gì được đâu anh, haha, tự dưng cô ngửa mặt lên trời cười như vậy, thế lại hay anh ạ, cô nói tiếp, cho bọn nó chết thèm đi!?

Tôi chỉ biết giơ hai tay lên trời đầu hàng với những suy nghĩ có một không hai ấy của cô.

“Chà. Em ấy cá tính thật đấy!” Lan trầm trồ sau khi nghe tôi kể một vài câu chuyện tấu hài về Trang. “Tớ rất ngưỡng mộ những cô gái như vậy!”

“Cá tính gì đâu!? Tớ thấy kỳ quặc thì đúng hơn.” Tôi nói. “Nhiều khi tớ thấy nó nên học về sáng tác nghệ thuật thì hợp hơn báo chí. Có một lần nó trượt môn gì ấy phải thi lại, thế là nó rủ tớ đi uống nước xả stress, rồi nó tuyên bố với tớ là sau này khi cuộc sống đã ổn định rồi, nó sẽ chất hết đống bằng cấp lên như chất đống củi ấy, và sau đó sẽ châm lửa đốt tưng bừng!”

“Trang dám làm việc ấy thật á?”

“Ôi, lại là một ý tưởng phá phách điên rồ ấy mà. Bằng cấp là thứ định danh cho chúng ta giữa cuộc đời này, tớ chẳng tin nó dám làm việc ấy đâu.”

“Ừ, cậu nói đúng.” Lan nói. “Nhưng dù sao, mấy chuyện cậu vừa kể cũng cho thấy em ấy có một đời sống tinh thần khá phong phú.”

“Ừ, thật ra Trang là đứa tốt tính lắm, đã xem ai là bạn thì nó sẽ sống hết mình với người ấy, làm bạn với nó là một may mắn lớn của tớ đấy.”

Lúc trước Lan tỏ ra khá thận trọng và dè dặt với tôi, nhưng ánh mắt cô lúc này cho thấy cô đã yên tâm về tôi hơn một chút.

“Cậu có vẻ hiểu rất rõ về Trang.” Lan nói tiếp. “Chắc hai anh em cậu là đồng hương à?”

“À không.” Tôi nói. “Bọn tớ mới quen nhau từ đại học. Trang là người Hải Dương, còn quê tớ ở huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Gia đình hai bên nội ngoại nhà tớ đều có gốc gác ở đấy.”

“Thái Bình tớ có biết, nhưng chưa về Vũ Thư bao giờ.” Lan nói. “Vậy là cậu ở trọ trên đây hay có người thân nào trên đây không?”

“Chị gái tớ lấy chồng trên đây, nhưng chị em không hợp tính nên tớ đi ra ngoài thuê trọ, bây giờ tớ đang ở khu chùa Láng, cậu ở đây chắc biết khu ấy.”

“À. Khu ấy tớ biết khá rõ, tớ học thêm tiếng Anh ngay gần đấy mà. Khu đấy nhiều trường đại học nên cũng đông sinh viên thuê trọ lắm.”

“Ừ. Tớ thuộc diện vừa trọ vừa làm, tớ trông quán điện tử ở đấy, tiện sinh hoạt ở quán luôn.”

“Vừa học vừa làm, cậu cũng chịu khó nhỉ?”

“Tay làm hàm nhai thôi mà.”

“Tớ đang học thêm IELTS vào buổi chiều thứ tư, sáng thứ bảy và sáng chủ nhật ở đấy, tớ học cũng sắp xong rồi.” Lan mím môi nhẩm tính. “Chắc còn khoảng hai đến ba tháng nữa.”

“Vậy lúc nào tiện đường mời cậu ghé qua quán chơi.”

“Ừm, tớ rất cám ơn lời mời của cậu. Tớ không dám hứa trước, nhưng nếu chiều thứ tư này học xong sớm tớ sẽ ghé qua thăm quán.”

“Ok. Nếu cậu dùng máy tớ sẽ tính giá ưu đãi cho người quen.”

“À không không.” Lan xua tay liên tục, tôi nói vui mà cô lại tưởng thật. “Tiện đường thì ghé qua thăm theo lời mời của cậu thôi, tớ chưa bao giờ chơi điện tử cả. Tớ thấy chơi điện tử rất mất thời gian, không hiểu sao con trai lại thích những trò ấy nhỉ?”

“Tớ thấy nhiều trò cũng hay mà.” Tôi cười gượng.

“Ấy, tớ không có ý gì về công việc của cậu đâu nhé!” Lan nói. “Chỉ là tớ vẫn thấy hơi tiếc cho sự lãng phí thời gian của những người ấy một chút.”

“Dù sao chơi điện tử còn lành mạnh chán cậu ạ.” Tôi nói đùa. “So với đua xe, nghiện ngập, cờ bạc.”

“Ừ, cũng đúng nhỉ…” Lan định nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì Trang đã về đến nơi, cô đang đỗ xe dưới lòng đường và cất tiếng gọi í ới.

Đúng là một kẻ hời hợt và nông cạn, tôi nhìn Trang từ xa với ánh mắt hình viên đạn, đi thăm bạn bè bị tai nạn giao thông mà mới được một chốc một lát đã vội về ngay.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cắn răng tạm dừng câu chuyện tuyệt vời này lại để giúp Lan dắt xe máy ra họp hội với Trang. Tôi cầm tay lái dắt xe đi phía trước còn Lan bước theo sau lưng tôi. Không hiểu sao việc ở gần cô gái này khiến người tôi cứ run lẩy bẩy lên như đang cởi trần vào giữa ngày mùa đông vậy, tôi không thể lý giải được chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình lúc này, trái tim tôi đập liên hồi và tay chân trở nên vụng về quýnh quáng, cơ thể của tôi hình như không còn thuộc về tôi nữa.

Vừa gặp mặt là Trang đã kể chuyện bô lô ba la với chúng tôi về chị bạn của cô, tình hình là cô trưởng nhóm ấy vẫn ổn, vẫn tươi cười phớ lớ khi Trang đến thăm. Trang còn nói chính nhờ vào đức tin thuần khiết vô hạn mà những người cát cát gì đó bọn cô lúc nào cũng được ông trời che chở, gặp họa đến đâu cũng sớm được qua.

Đức tin ấy cũng khiến tôi cứng họng chẳng biết phải bình luận thế nào nữa.

Chỉ cần một mồi lửa được châm vào là đống lửa thần tượng sẽ bùng phát lên ngay, rất nhanh chóng Ngân cũng hào hứng lao vào hát bè với Trang một khúc ca về thần tượng, lúc này nhìn họ giống nhau đến phát khiếp, đôi mắt sáng lên đầy hứng khởi, miệng lưỡi thì ríu rít, cười cười nói nói, điệu bộ sung sướng viên mãn như vừa thi đỗ đại học thêm lần nữa vậy.

Tôi và Lan là hai kẻ đáng thương bị gạt ra rìa thế giới, chúng tôi chẳng biết phải làm gì ngoài việc kiên nhẫn đứng nghe chị em họ nói chuyện, thỉnh thoảng tôi và cô cũng tham gia được vài câu, ví dụ như chúng tôi hơi lo ngại rằng lá thư sẽ chỉ đến được tay của người quản lý nhóm nhạc. Nhưng Trang và Ngân bác bỏ nỗi lo xa ấy ngay lập tức, họ mang trong mình một niềm tin nội tâm rất lớn rằng thần tượng của họ sẽ đọc, không chỉ vậy, sẽ đọc rất kỹ càng và phản hồi rất sớm, bởi vì - như họ nói - lời lẽ trong thư thật sự rất lay động lòng người!

May cho tôi và Lan là đúng lúc ấy có một cuộc điện thoại gọi đến cho Ngân, hình như có ai đó đang gọi họ đi ăn. Nghe máy xong, Ngân quay sang trình bày với Trang vài câu, Trang nói nhất trí chia tay ở đây, việc chính cũng đã xong rồi, mà cô và tôi cũng phải đi tiếp bây giờ.

Trong lúc Trang và Ngân tươi cười chào nhau, tôi nhìn theo Lan với đôi mắt lưu luyến, nói chuyện với cô thật thú vị, giá như tôi còn được gặp lại cô, nhưng tôi cũng biết rằng việc ấy rất khó, cơ hội để chúng tôi gặp lại nhau thật sự quá mong manh.

Trước lúc ngồi lên yên sau, hình như Lan cảm nhận được phần nào suy nghĩ của tôi nên cô ngoái lại cười mỉm với tôi, tôi sung sướng gật đầu đáp lễ, nụ cười ấy đã truyền cho tôi một niềm tin cũng mãnh liệt như niềm tin vào thần tượng của Trang vậy, rằng không sớm thì muộn chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau, theo cách này hoặc cách khác.

Sau khi hai người bạn mới quen khuất bóng, Trang quay sang khều tôi và chất vấn: “Này, anh giai, em vẫn để ý anh đấy nhé, em không biết anh ngơ ngẩn vì cô nào. Nhưng nghe em nói này, nhà bọn họ giàu lắm, chẳng tiểu thư nào cùng đẳng cấp với anh đâu!”

“Không cùng đâu…” Cô nhấn mạnh, vừa nói vừa lắc đầu chép miệng như người già hiểu đời lắm.

Tôi nắm chặt tay lái xe máy và nói cứng rắn: “Không, không có chuyện đó đâu, từ sau chuyện tình cảm trước đây, anh đã tự nhủ mình sẽ trải qua năm cuối đại học lặng lẽ, anh sẽ dành thời gian để suy ngẫm nhiều chuyện và sẽ không yêu ai nữa.”

“Thế cái mặt anh đờ đẫn ra vì lý do gì vậy?” Cô nhìn tôi với đôi mắt ranh ma.

“À ừ thì…” Tôi viện bừa lý do nào đấy. “Đờ đẫn vì… mùi nước hoa ấy mà, lúc nãy đứng gần Lan em có ngửi thấy mùi nước hoa gì không?”

“Có chứ, em lạ gì, đấy là Chanel số 05 chứ nước hoa gì, siêu phẩm ấy quá nổi tiếng mà, có thể gọi là huyền thoại của hãng Chanel.” Cô nói. “Nhưng mà em thấy chị Lan hẵng còn trẻ, dùng nước hoa ấy chưa phù hợp đâu.”

“Ừ, anh cũng cảm thấy thế.” Tôi nói.

“Thế giờ sao đây? Mình đi ăn thôi chứ nhỉ?”

“Ok.” Tôi nói. “Chờ anh nổ máy đã.”

Chiếc xe máy này rất cũ, nó đã cháy mất nút đề, mỗi lần nổ máy là phải đạp cần năm sáu phát, trong lúc tôi đang loay hoay đạp cần thì Trang quay sang hỏi: “À mà này, nhân chuyện nước hoa, anh có biết em thích dùng nước hoa gì không?”

“Gì vậy?”

“Em thuộc cung Nhân mã, mà con gái Nhân mã phải dùng loại nước hoa gì anh biết không?” Trang bắt đầu thao thao bất tuyệt. “Chọn nước hoa hợp với cung mạng là xu thế rất hay hiện nay, trong phong thủy, nếu biết cách kết hợp, nước hoa sẽ giúp giải tỏa căng thẳng, kích thích vận khí, mang tới năng lượng tích cực cho người sử dụng.”

“Đối với cung Nhân Mã như em thì nên dùng một thứ mùi gợi lên sự năng động, có thể hơi bốc đồng một chút…Này, anh đi đâu đấy, em đã nói hết đâu…” Cô gọi với theo khi tôi đã phóng xe trước một đoạn, vừa nghe đến cung với sao là tôi thấy phát chán rồi.

“Này! Don’t move! Dừng xe lại! Em đã nói xong đâu…”

“Đói lắm rồi cô gái Nhân mã ạ!” Vừa đi xe tà tà tôi vừa nói to: “Kiếm chỗ nào ăn nhanh cho tôi còn về làm...”

Sau lưng tôi là tiếng bước chân chạy bình bịch đuổi theo của Trang, kèm theo đó là tiếng la hét the thé của cô: “Nàyyy… ăn sớm tí cũng được, nhưng anh phải nghe em nói hết đã chứ!? Bất lịch sự quá đi mất!... Em có thể tiết lộ cho anh biết mà, thật ra nước hoa em thích dùng là…này…này…”