From Hanoi

Chương 3-4

Thời gian gần đây tôi và Lan dành rất nhiều thời gian để tán gẫu với nhau trên mạng, đã thành một thói quen, cứ tầm năm giờ chiều là tôi sẽ bật Yahoo Messenger lên và ngồi đờ đẫn như một gã khờ để chờ đợi cái khoảnh khắc mà biểu tượng gương mặt Yahoo của Lan sáng bừng lên.

Hôm nay Lan lên mạng muộn hơn ngày thường, vừa bắt đầu câu chuyện cô đã hỏi tôi là có theo dõi tin tức về cơn bão Ketsana vừa quét qua miền Trung không, tôi bảo có nghe loáng thoáng nhưng không để ý lắm.

Lan nói sở dĩ cô hỏi tôi chuyện ấy là vì cô có bạn học quê ở miền Trung, đợt bão vừa rồi nhà họ nằm trong tâm bão, cô bạn ấy khóc thương bố mẹ ở nhà đến hết nước mắt luôn, mấy hôm đầu không liên lạc về quê được cô ấy thao thức cả đêm không thể nào ngủ nổi, đến giờ bão qua rồi thì lại suy sụp không còn tâm trí đi học nữa vì nhà cửa tan nát trong bão hết cả rồi.

Miền Trung thật đáng thương, đã nghèo xơ xác mà năm nào cũng bị bão lũ tàn phá, tôi lựa lời để chia sẻ với nỗi buồn của Lan, cô vốn là người nhạy cảm, nhìn thấy bạn bè khổ sở như thế hẳn là cô cũng rất ưu tư.

Nói một hồi về chuyện bão lũ rồi Lan chợt hỏi tôi đã ăn uống gì chưa, tôi bảo là chưa, cô bèn rủ tôi ra ngoài ăn cùng cho vui, cô nói người đang mệt nên muốn kiếm món gì đó nhẹ nhàng dễ ăn.

“Thế thì mình nên đi ăn bún hoặc phở.” Tôi nói. “Mấy món có nước ấy dễ ăn mà lại nhẹ bụng.”

“Cậu nói rất đúng ý tớ!” Lan nói. “Vậy bọn mình cùng lên phố Hàng Vôi ăn phở nhé!”

Sau đó Lan bắt xe buýt ra chỗ tôi, tôi mượn xe máy ở quán và cầm theo một chiếc mũ bảo hiểm đi ra bến xe đón cô, rồi tôi chở cô đi hướng về khu phố cổ.

Lan chỉ đường cho tôi đi đến một quán phở khá có tiếng trên đường Lý Quốc Sư, lúc chúng tôi đến nơi thì quán chưa đông khách, chỉ có ba bàn có người ngồi, quán có hai nhân viên phục vụ, họ đều mặc áo phông màu da cam giống màu của tấm biển trước cửa.

Lan gọi cho hai đứa hai bát phở tái bắp, chúng tôi vừa thưởng thức món ăn ngon vừa nói chuyện nhân tình thế thái, cô hỏi tôi cảm thấy thế nào về cuộc sống hiện tại, tôi nói mình ngán tình trạng này đến tận cổ rồi, Lan gật gù ghi nhận câu trả lời của tôi, rồi cô lại hỏi tôi đi chơi nhiều với cô thế này thì có sợ bạn gái ghen không, tôi nói không liên quan gì vì chúng tôi chia tay nhau khoảng một năm nay rồi.

“Nói thật là tớ tò mò lắm nhé.” Lan nhìn tôi và cười tủm tỉm. “Cậu có nghĩ tớ vô duyên quá không, nhưng tớ rất thích được nghe những trải nghiệm của mọi người xung quanh.”

“Có vấn đề gì đâu, tớ nghĩ thế là ham hiểu biết thôi.”

“Vậy… cậu kể cho tớ nghe xíu xíu chuyện bọn cậu được không?” Lan cười tít mắt và chống một tay lên cằm chờ đợi câu chuyện của tôi.

Cô gái này thật đặc biệt, tôi nghĩ bụng, câu hỏi của cô quả thực có hơi tò mò, nhưng cách tiếp cận thì cực kỳ duyên dáng.

“Thật ra… thời gian bọn tớ yêu nhau không dài lắm nên cũng không có nhiều chuyện để kể.” Tôi tạm gác đũa xuống và nói. “Cô ấy tên là Ngọc, một cô gái không quá đẹp nhưng cực kỳ có duyên. Tớ quen cô ấy hồi đi làm thêm ở nhà hàng gần chỗ tớ trọ, lúc tớ vào thì đã thấy cô ấy làm ở đấy trước rồi. Thời gian đầu tớ không để ý đến cô ấy lắm, một phần vì bận việc, một phần vì cô ấy không hoàn toàn thuộc tuýp người tớ theo đuổi. Sau này làm với nhau lâu thì cũng biết tên tuổi nhà trọ, cơ bản là cô ấy cũng học trường mình nên bọn tớ có nhiều chuyện để nói, nhưng cũng chỉ xem nhau là bạn thôi, không có tình cảm gì đặc biệt hơn.”

“Vậy chắc là… đã có biến cố gì đó?”

“Ừ.” Tôi nói tiếp. “Như tớ vừa nói đấy, Ngọc không đẹp, da cô ấy không trắng như cậu, khuôn mặt cũng trái xoan nhưng gò má lại hơi cao và răng hơi vổ, nhưng cô ấy có một thứ duyên trời cho, đi làm ở đâu cũng có nhiều khách bắt chuyện và xin số điện thoại. Cô ấy kể trước đây có lần một thằng cha nước ngoài sang đây làm gặp cô ấy rồi cứ thế đeo bám, hắn già rồi nhưng trơ tráo đến mức độ suốt ngày rủ Ngọc đến sống cùng và hứa sẽ bao hết tiền ăn học cho cô ấy.”

“Trời! Vô liêm sỉ đến thế sao?!”

“Xã hội thì loại người gì chả có hả cậu?!” Tôi nói. “Tớ và Ngọc nảy sinh tình cảm cũng từ một lần cô ấy gặp rắc rối với khách như thế. Một hôm có một thằng cha khách hàng say xỉn nhìn rất trọc phú vào quán, hắn đến khá muộn, lúc ấy quán cũng sắp đóng cửa rồi, chủ quán thì đi vắng, chỉ còn bốn đứa nhân viên bọn tớ. Thằng cha ấy điệu bộ rất khệnh khạng, quán cấm hút thuốc mà vào ngồi thở phì phèo như thật. Khi Ngọc ra hỏi hắn cần phục vụ gì không thì hắn bảo cô ấy ngồi xuống tâm sự với hắn, cô ấy định quay đi thì hắn chụp lấy tay và kéo xuống ghế bằng được. Hắn đúng là loại mất dạy, cô ấy càng giẫy thì hắn càng nắm chặt. Lúc ấy tớ đang ở trong, thấy ngứa mắt quá nên đi ra xử lý…”

“Chà, đúng chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nhé…”

“Ban đầu tớ ra nói chuyện lịch sự thôi, nhưng thằng điên ấy không nghe, cái giống say nó gàn thế nào chắc cậu cũng biết, hắn chửi tớ, kiểu miệt thị nghề nghiệp ấy, thế là tớ cũng tức khí lên, tớ bèn bóp vào huyệt hợp cốc trên tay hắn, hắn rú lên vì đau và thả vội tay ra…”

“Cậu biết võ à?”

“À không, hồi cấp ba đi học mót nên biết chút chút thôi.”

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó thì… hai bên đều điên tiết, hắn cầm ghế tớ cùng cầm ghế, tí nữa thì hai thằng choảng nhau nếu không có nhân viên trong quán chạy ra can.”

“Rồi hắn chịu bỏ về hay còn gây rắc rối gì ở quán nữa?”

“Cực kỳ rắc rối ấy chứ. Khi lão chủ quán về thì tớ mới biết hóa ra thằng cha này là người quen lão ấy, thảo nào hắn tinh tướng ghớm vậy, và kết quả là… anh hùng bị đuổi việc.”

“Sao chủ quán vô lý vậy?” Lan nhăn mặt. “Lỗi có phải ở cậu đâu?!”

“Tớ cũng chẳng tiếc.” Tôi nhún vai và nói. “Bữa nào nhiều khách thì phải phục vụ hết cả hơi, trong khi lương rẻ như bèo. Mà tính thằng chủ ấy đàn bà lắm, giọng thì the thé, tớ cũng không ưa sẵn. Tức mỗi cái là hắn không trả lương cho tớ tháng đấy, báo hại tớ phải ăn mì gói cầm hơi cả tuần.”

“Trơ trẽn quá, ăn quịt sức lao động của người khác mà không biết ngượng!?”

“Có sao đâu. Mất lòng người này nhưng lại được lòng người kia. Sau sự cố ấy tớ và Ngọc bắt đầu yêu nhau đấy.”

“Chà. Bọn cậu có một khởi đầu không thể đẹp hơn.” Lan nói. “Như phim ảnh ấy.”

“Nhưng… cuộc đời không giống phim ảnh cậu ạ. Kết thúc của bọn tớ thì lại nhạt hơn nước ốc ấy. Một ngày đẹp trời cô ấy hẹn tớ ra ngoài nói chuyện, và rồi cô ấy đề nghị chia tay vì cảm thấy hai đứa không hợp nhau.”

“Sao lại thế?”

“Tớ cũng chẳng hiểu thế là thế nào nữa, có lẽ sau gần hai năm yêu nhau cô ấy bắt đầu nhận ra có nhiều khác biệt giữa hai người.”

“Tớ đoán cậu là một người đàn ông khá tâm lý trong tình yêu, cô ấy nói không hòa hợp được với cậu thì quả thật là hơi lạ đấy.”

“Tớ không hiểu nữa, vì thực ra cô ấy không cho tớ cơ hội để hiểu, sau hôm chia tay ấy Ngọc cắt đứt liên lạc với tớ luôn, rồi một thời gian sau thì tớ nghe nói cô ấy về quê, theo một số nguồn tin đáng tin cậy thì sở dĩ cô ấy chia tay tớ là vì trong một lần về quê cô ấy đã quen được một người chững chạc phù hợp hơn.”

“Về quê?” Lan nói. “Tớ không hiểu ý cậu… Thế là Ngọc bỏ học giữa chừng à?”

“À. Tớ chưa giải thích với cậu nhỉ. Thật ra là Ngọc lớn tuổi hơn tớ.”

“Sao cơ?!” Lan tròn mắt nhìn tôi như thể vừa nghe chuyện lạ Việt Nam vậy.

“Chuyện ấy cũng bình thường mà!” Tôi nói. “Sao cậu có vẻ ngạc nhiên thế, cậu chưa thấy bao giờ à?”

“À… Không…” Cô ấp úng. “Ừ… Ừm… Cũng bình thường nhỉ…”

Sau đó Lan im lặng cúi xuống ăn phở tiếp, có vẻ như chuyện yêu người hơn tuổi của tôi làm cô thấy rất lạ, gương mặt cô nhìn rất trầm tư, điệu bộ ăn cũng không còn ngon lành như mọi ngày nữa.

Sau khi chúng tôi thưởng thức xong món phở tái bắp tuyệt hảo, tôi hỏi Lan có uống nước gì không, cô bảo uống trà nóng được rồi, tôi bèn gọi phục vụ nhờ dọn bàn và mang thêm cho chúng tôi một ấm trà.

Trong lúc chờ trà ngấm Lan khoanh hai tay lên bàn và nhìn tôi chăm chú: “Nói thật sự với cậu là… Ý tớ là về phản ứng ban nãy của tớ, không phải tớ có ý coi thường gì tình cảm của bọn cậu đâu, mà vì trong những người bạn gần gũi với tớ từ trước đến nay chưa có bạn nữ nào yêu người kém tuổi cả…”

“Cậu thấy chuyện chênh lệch tuổi tác khó chấp nhận đến thế à?”

“Thì cậu thử nghĩ xem, đi cạnh nhau nhìn đã như hai chị em rồi.”

“Tớ cũng không để ý, vì chưa thấy ai chê bọn tớ đi với nhau giống chị em cả. Hay vì nhìn tớ cũng già trước tuổi và Ngọc thì nhìn cũng khá trẻ.”

“Thật á? Ngoại hình Ngọc như thế nào vậy?”

“Ngoại hình à, cao 1m63, nặng 48kg.”

“Thế thì quá ổn, tớ được có 1m58 mà cũng nặng bằng Ngọc rồi.”

“Ừ, thật ra cũng tùy người, người nặng xương, người nặng thịt, rồi chế độ ăn uống thể dục thể thao nữa, nhìn cậu chắc cũng có tương đối mỡ, Ngọc thì chăm chút sắc đẹp lắm.”

Tôi thật thà quá làm cho Lan ngượng, nhưng lời trót nói ra rồi không thể nào rút lại được.

“Thật ra…” Lan lúng túng. “Hồi trước… tớ cũng tập gym, nhưng dạo này bận quá. Tớ thấy người tớ cũng được, tớ cũng chú ý giữ cân lắm ấy.”

“À, thật ra thì…” Tôi đành phải lái sang vấn đề nhược điểm: “Nói thế nào nhỉ, da Ngọc thì lại không đẹp như da cậu đâu, suốt ngày bị trứng cá ấy.”

“Ừ… ừm… Tớ thì hiếm khi bị trứng cá lắm.” Lan ngả người về phía sau và vuốt tóc mái sang bên phải. “Nhưng phải nói thật với cậu là… Tớ biết con tim có những lý lẽ mà lý trí không hiểu được, nhưng làm sao có thể yêu một người ít tuổi hơn được nhỉ? Như tớ là con gái nên tớ biết, từ nhỏ một đứa con gái đã biết vạch ra kế hoạch cho cuộc đời mình, sẽ học hành lấy đầy đủ bằng cấp, rồi sẽ yêu một người đàn ông chững chạc thành đạt, sẽ cho con cái học ở những trường tốt nhất, mọi thứ sẽ hoàn hảo, chỉn chu và đúng kế hoạch, còn yêu một người ít tuổi hơn, thì... có cái gì đó không đúng lắm?!”

Tôi im lặng ngồi gãi đầu sột soạt, chẳng biết phải nói thế nào cho cô hiểu nữa.

Để có thêm thời gian suy nghĩ tôi bèn với lấy ấm trà và chậm rãi rót ra hai chiếc chén.

Khi đưa chén nước cho Lan tôi bắt đầu giải thích: “Tình yêu vốn đâu có ranh giới gì hả cậu. Mặc dù kết thúc không được trọn vẹn nhưng bọn tớ cũng có nhiều kỉ niệm tình yêu rất đẹp… Vì cô ấy tớ đã làm rất nhiều chuyện lãng mạn mà trước đây không bao giờ tớ nghĩ có ngày mình sẽ làm. Cậu biết không, hồi ấy cứ đến mấy dịp lễ là tớ lại đi buôn hoa kiếm tiền mua quà tặng Ngọc, tớ với mấy đứa bạn đại học nhờ mặt tiền nhà thằng bạn để bán hoa, từ tờ mờ sáng bọn tớ đã đi lên làng hoa Mê Linh để mua hoa tận nguồn cho rẻ, đem về cái là nhóm ở nhà sẽ trang trí và bầy bán, lần nào đi bán cũng lãi. Cuối ngày có ít tiền rồi tớ lại chạy qua chợ sinh viên mua vài món quà lưu niệm kẹp với hoa hồng còn tồn để tặng Ngọc…”

Lan khẽ gật đầu và mỉm cười động viên tôi nói tiếp.

“Hay như có lần…” Tôi nói sôi nổi. “Hôm đấy Ngọc đang bị sốt, nhưng vì có hẹn trước với nhóm bạn nên cô ấy vẫn cố đi cùng bọn họ lên Tam Đảo chơi, lúc tớ gọi điện hỏi thăm thì cô ấy bảo đang sốt nặng lắm, thế là tớ sốt ruột quá bèn chạy đi mượn xe máy của bạn rồi phóng thằng một mạch từ Hà Nội lên Tam Đảo tìm cô ấy.”

“Trời! Cậu lên đấy bao giờ chưa mà liều thế?”

“Tra trên mạng có hết ấy mà cậu, rồi vừa đi đường vừa hỏi thêm nữa.”

“Cậu đi mất bao nhiêu lâu?”

“Tớ không nhớ, chỉ nhớ đường đi khoảng tám mươi cây số, cũng không phải quá xa, có điều địa hình đường núi nên tớ không quen, cậu cũng biết quê tớ vốn là đất đồng bằng mà. Vì thế, từ lúc đi đường dốc Láp lên là tớ cũng bắt đầu thấy hoang mang, thỉnh thoảng đến đoạn sườn dốc rộng nào là lại phải dừng xe lại một chút để lấy lại bình tĩnh, rồi cứ gặp xe cộ nào tiện là tớ lại hỏi đường lần nữa cho chắc chắn. Cũng căng thẳng thần kinh phết chứ không đùa, bảo là đi thăm người yêu ốm mà cuối cùng lên được Tam Đảo thì cũng đến lượt tớ lăn ra ốm luôn.”

“Thấy cậu Ngọc phản ứng thế nào?”

“Cô ấy rất vui.”

“Lúc chia tay cậu có nhắc lại những chuyện ấy không?”

“Nhiều là đằng khác. Nhưng cô ấy chỉ nói cám ơn tớ vì tất cả, và xin lỗi tớ vì đã đề nghị chia tay, nhưng thật sự qua một thời gian yêu nhau cô ấy thấy hai đứa không hợp nhau.”

“Thật đáng tiếc… Khởi đầu đẹp vậy mà!”

“Ừm.”

Lan uống thêm một ngụm trà, rồi cô ngồi im lặng và vân vê ly trà đã hết nước bằng hai đầu ngón tay.

Tôi rút điện thoại ra xem tin nhắn, vô tình thấy gần tám giờ rồi tôi bèn hỏi cô: “À, cậu sắp phải về chưa đấy? Để tớ đưa cậu về.”

Lan cũng ngửa tay trái lên xem giờ ở chiếc đồng hồ đeo tay, rồi cô nói: “Tớ chưa phải về đâu. Hôm nay tớ xin phép đi chơi muộn một tí rồi. Hay bọn mình kiếm chỗ nào nói chuyện tiếp được không. Ăn xong ngồi đây mãi cũng ngại. Lại toàn mùi thức ăn nữa.”

“Cũng được, cậu muốn đi đâu?”

“Tớ muốn ra một chỗ nào đó rộng rãi mát mẻ. Cậu có ý tưởng gì không?”

“Rộng rãi, mát mẻ à…” Tôi nói. “Tớ chỉ biết một vài chỗ, cầu Long Biên, lên hồ Tây hoặc ra khu Mỹ Đình.”

“Hay là ra khu Mỹ Đình đi, lâu lắm rồi tớ không quay lại đấy.”

Tôi không quen từ chối bạn bè nên dù quãng đường ra đấy khá dài tôi vẫn vui vẻ đồng ý.