Funny Love

1. Cuộc sống khốn khổ của nữ sinh cuối cấp

Tôi có người yêu là một cậu trai mới lớn.

Ừ thì ổng cứ như trẻ con ấy, đôi khi tôi lại phải kiêm luôn chức năng chị gái thay vì chỉ là bạn gái.

Chuyện tình của bọn tôi bắt đầu vào nửa năm sau khi tôi vừa lên đại học. Thật ra tôi với ổng đã quen nhau từ trước cơ, lúc đó tôi chỉ mới lớp 10 và bọn tôi là bạn bè trên Facebook.

Ổng rất hay đăng status về cuộc sống khốn khổ vô cùng hề hước của bản thân, lại còn là một thánh chuyên comment dạo. Thế đấy, "một thứ" có phần điên điên khùng khùng cứ vụt qua trước mắt thì ai mà chả để ý và vì vậy tôi bắt đầu bình luận dưới bài viết của ổng, cả hai cũng coi như là người quen biết dù chưa nhìn thấy mặt nhau bao giờ.

Lại nói tới, thằng cha này chỉ toàn khoe body trên face, mà chẳng phải sáu múi gì cho cam, chính xác là thân em như tấm lụa đào, thon thon thả thả cần người chở che.

Sau một thời gian dài làm quen thì tôi với ổng bắt đầu nhắn tin với nhau và quả show mặt của ổng chính là một cái filter cún con, tôi lại nghĩ " chị em đây rồi". Ổng bảo ổng là con trai cưng của gia đình. Tôi đương nhiên tin vì có lần tôi suýt cười phụt cơm khi ổng than vãn về việc sắp lên đại học và muốn tự lập nhưng lại bị lừa trắng trợn sạch cả tiền...Tôi lúc ấy hoài nghi ổng có vấn đề nhưng chả hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu nhiều hơn.

Rồi một chiều đông, ổng lên đại học, một trường cũng có tiếng. Và thêm một status mới được đăng: " Tôi muốn làm bác sĩ nhưng lại sợ máu thế nên tôi đi bán thuốc.".

Ôi anh trai, một bước đi hay đấy, thế người nào nhắn tin bảo tôi là rớt nguyện vọng 1 với một nghìn lẻ một nuối tiếc vậy? Mà cũng chả liên quan gì lắm, rõ ràng ổng muốn học " trinh sát " nhưng rồi lại đi làm dược sĩ. Ít nhất, ổng có đường đi cho tương lai. Còn tôi thì sao? Đã là cuối cấp 3 rồi nhưng vẫn còn lạc lối trong tờ nguyện vọng của bản thân.

Ba mẹ tôi vì vậy đã đưa ra mong ước sâu thẳm trong trái tim, họ muốn tôi học y, nhưng thánh thần chứng giám, điểm y nó cao như đỉnh Everest thế kia, còn tôi chỉ là con bé ham chơi lười học, có mơ cũng thấy bác sĩ cầm dao rượt, vậy thì đậu kiểu gì, trong khoảnh khắc hồ đồ, tôi đã phọt ra một câu vô cùng dị hợm: " Con muốn làm bác sĩ nhưng con sợ máu thế nên con cũng KHÔNG đi bán thuốc. "

Chắc chắn ai nghe câu đó từ con gái mình cũng sẽ ngớ người ra và ba mẹ của tôi không phải là ngoại lệ. Tôi nghĩ, họ bắt đầu nghi ngờ tôi đang stress nặng với cái đống kiến thức cuối cấp.

" Thôi, mày cứ bình thản suy nghĩ, đừng ép bản thân mình quá."

"Xin lỗi mẹ, là lỗi con nhưng cái câu đó không phải của con đâu ạ."

Lại một mùa tết qua đi, tôi vẫn hay nhắn tin với ổng và lần nào chủ đề cũng là tôi than vãn còn ổng thì vui vẻ, hớn hở kể về cuộc sống đại học bớt khốn khổ của mình. Ổng cũng bảo có gì cần giúp thì cứ nói, lại còn gửi thêm cả đống tài liệu, tận tình chỉ dạy tôi để ôn thi tốt nghiệp, nói không cảm động thì là giả. Chẳng hiểu vì sao ổng lại bắt đầu giới thiệu về trường mà bản thân học với một phong cách tấu hài vô cùng khiến tôi có phần dao động.

Thế là, vào một ngày nào đó của tháng 5, tôi đặt bút ghi 2 nguyện vọng của trường đại học A. Tự biết điểm số của mình không cao nên tôi chỉ đăng kí những ngành lấy điểm tương đối.

Nhìn nguyện vọng 1 của tôi, ba mẹ lại lần nữa rơi vào trạng thái ngơ ngác.

" Mày định học thú y? ". Ba tôi nghi hoặc hỏi

" Dạ!"

" Rồi mày về mày chích ai?". Mẹ ngờ vực.

" LU...lại đây con trai."

Cái cục bông màu vàng nghe vậy liền lon ton chạy lại, sủa "gâu" một tiếng, tôi bế nó lên rồi vỗ vào mông nó hai cái. Ba mẹ lại một phen xỉu lên xỉu xuống với cái tính sáng nắng chiều mưa của tôi, thì cũng phải, tôi đã bảo là sợ máu, cũng không muốn học y nhưng giờ lại ghi nguyện vọng như vậy. Ba mẹ đến cuối cùng vẫn là tôn trong quyết định của tôi, mọi chuyện cũng coi như êm xui, tiếp đó là khoảng thời gian cực khổ nhất.

Chỉ còn vỏn vẹn vài tháng, tôi rèn đao chuẩn bị chiến đấu với sự hỗ trợ từ hậu phương là ổng và phía tiền tuyến gồm gia sư, bạn bè, cha mẹ.

Ông trời quả không phụ lòng người, sau bao nổ lực, tôi đỗ nguyện vọng 1. Lúc ấy, quả thật tôi cảm thấy khá là bình thường, vì tôi đã cầm chắc số điểm trong tay rồi, nhưng ổng thì vui đến mức lặp ra cả một lịch trình dài bao gồm đón tôi lên thành phố, nhận ký túc xá rồi đưa tôi đi chơi. Đương nhiên đến đây, một đứa khù khờ về tình ái như tôi cũng cảm thấy có phần kì lạ. Vâng, tôi nghi là ổng muốn bán tôi qua Trung Quốc nên mới tích cực tiếp cận như vậy. Thế là, tôi hẹn ổng ngày 18 nhưng chỉ mới 15 tôi đã xuất phát chuyến xe dài 8 tiếng đồng hồ.