Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 49: 49 Chương 56

Trực ban ở bệnh viện không phải là không thể ngủ, bác sĩ trực vẫn có phòng để nghỉ ngơi, có điều không thể ngủ quá sâu, vì còn phải chuẩn bị cho tình huống phát sinh đột ngột.

Bệnh viện vào ban đêm vô cùng yên tĩnh, Hoắc Kỳ sau khi xử lý xong bệnh án của người bệnh thì ngủ một giấc tới rạng sáng.

Sáng sớm, anh sảng khoải tinh thần cởi chiếc áo blouse trắng ra, mặc áo khoác vào, ngay cả bữa sáng cũng không kịp tới nhà ăn đã vội vàng chạy tới chỗ cô vợ nhỏ.

Chu Lượng gọi anh lại: “Bác sĩ Hoắc đi đâu mà vội thế?”

Đi nhanh giống như có gió bên chân vậy, hình như có chuyện rất gấp.

Hoắc Kỳ đứng trước khung cửa ngoảnh mặt lại, chân mày khẽ nhướng lên: “Đi mua đồ cho bà xã.”

Chiếc đèn ngủ bị hỏng vẫn chưa mua lại, Đàm Tích nói dùng lâu rồi nên có cảm tình, muốn mua một cái mới giống y như vậy.

Ôn Uyển mua nó ở IKEA*, nên anh định đi qua đó xem thử một chút.

(IKEA: nhà bán lẻ đồ nội thất Thụy Điển.)

Chu Lượng chậc chậc hai tiếng: “Còn chưa kết hôn đã kêu bà xã, kết hôn thật chắc dính lấy người ta không buông.”

Hoắc Kỳ mặt không cảm xúc xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út của bàn tay trái: “Sắp rồi.”

Chu Lượng lúc này mới để ý thấy trên tay Hoắc Kỳ đang đeo nhẫn cưới: “Cậu… Cậu cầu hôn rồi sao?”

Hoắc Kỳ nhếch môi: “Sao vậy?”

Yêu nhau rồi cầu hôn không phải là chuyện rất bình thường sao? Làm gì lại ngạc nhiên như vậy.

“Chỉ là cảm thấy nhanh quá nên tôi giật mình thôi, cứ nghĩ phải qua một năm hay nửa năm nữa mới cầu hôn chứ.”

Hoắc Kỳ nhếch môi cười khẽ, lẳng lặng đóng cửa lại.

Người khác nói nhanh nhưng anh lại cảm thấy quá chậm.

Giống như chuyện của anh và Đàm Tích đã diễn ra rất lâu rất lâu rồi, dây dưa với nhau cũng đã quá nhiều, chỉ hận không thể ngay lập tức cưới cô về nhà.

Nếu không trong lòng anh luôn tồn tại một cảm xúc bất an.

Hoắc Kỳ thuận lợi mua được chiếc đèn ngủ nhỏ hình mặt trăng, nhìn nhân viên phục vụ gói nó trong một chiếc túi xinh đẹp, anh bất chợt mỉm cười, Đàm Tích mà thấy món đồ giống như đúc này chắc sẽ ngạc nhiên và vui vẻ lắm đây.

Từ IKEA đi ra sẽ nhìn thấy một tiệm nhỏ bán kẹo hồ lô ở đại sảnh dưới trung tâm thương mại.

Bên ngoài cửa tiệm được trang trí rực rỡ, bày nhiều loại kẹo hồ lô khác nhau.

Một xiên có ba viên, mỗi viên đều to tròn đỏ hồng, cắt đôi ra bên trong là một lớp gạo nếp trắng, hoặc một lớp trà xanh, đậu đỏ nghiền, hay là một lớp sầu riêng, nhìn rất đáng yêu.

Trong đầu Hoắc Kỳ bỗng hiện lên cụm từ “đáng yêu” này.

Anh đã thay đổi rất nhiều, bình thường không bao giờ để ý đến những thứ này, chỉ toàn vùi đầu vào công việc, mọi người đều nói anh là người cuồng công việc, nhưng từ khi ở bên Đàm Tích anh lại phát hiện cuộc sống xung quanh có rất nhiều thứ đáng yêu, trong lòng cũng xuất hiện rất nhiều cảm xúc mềm mại.

Cũng không biết vì sao, anh cảm thấy Đàm Tích nhất định sẽ rất thích mấy xiên kẹo hồ lô này.

Lúc còn đi học cô rất thích ăn kẹo hồ lô, Hoắc Kỳ cảm thấy loại đồ ăn này chua, cho dù được bọc một lớp si rô ngọt nhưng nó vẫn chua đến ê răng, vậy mà Đàm Tích lại ăn đến ngon lành, một miếng lại một miếng không hề thấy chua, cô vừa thích ăn cay lại vừa thích ăn chua.

Sơn trà có tác dụng rất tốt cho tiêu hoá, ăn nhiều đối với cơ thể cũng rất tốt, nên anh thường xuyên mua cho cô, thấy cô ăn vui vẻ như vậy trong lòng anh cũng ngọt ngào.

Hoắc Kỳ bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, sải đôi chân dài đi về phía cửa hàng.

Ở bên ngoài cửa hàng đang có một hàng dài người xếp hàng, Hoắc Kỳ bèn đứng vào cuối hàng, trước mặt anh toàn là trẻ em và phụ huynh đi theo, đa số đều là mấy đứa trẻ đang ríu rít nói mình muốn ăn loại hương vị nào.

Nghe mọi người nói chuyện qua lại anh mới biết cửa hàng này vừa cho ra mắt một loại kẹo hồ lô mới, được bắt nguồn từ một video ngắn của người nổi tiếng ở trên mạng.

Anh chưa bao giờ sử dụng các nền tảng mạng để coi các video của người nổi tiếng, vì trước đây công việc quá bận rộn, còn bây giờ toàn bộ thời gian rảnh rỗi sau khi xong việc anh đều dành cho Đàm Tích.

Chờ tới lượt anh thì đã là hai mươi phút sau, càng lúc càng đông người xếp hàng, sau lưng anh còn có hai bạn nhỏ.

Vẻ ngoài của Hoắc Kỳ gọn gàng tuấn tú, dáng người cũng thẳng tắp thon dài, dáng vẻ như vậy đứng ở đó đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Nhân viên cửa hàng lấy một hộp giấy tinh xảo ra: “Chào anh, xin hỏi anh muốn lấy loại nào?”

Anh không thích ăn thứ này.

Có lẽ Đàm Tích thích ăn loại có nhân gạo nếp, trà xanh và đậu đỏ nghiền.

Một hộp giấy là bốn xiên.

Anh cong môi cười: “Cho hai xiên gạo nếp, hai xiên trà xanh đi.”

Nữ nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng nhìn anh không khỏi phấn khích, xiên kẹo hồ lô dễ thương cầm trong tay anh tạo nên hình ảnh tương phản đến đáng yêu, lúc đóng gói ánh mắt không nhịn được lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Kỳ, đánh giá anh một cách trần trụi.

Hoắc Kỳ khẽ nhíu mày.

Lúc nhận kẹo hồ lô, Hoắc Kỳ cố ý giơ tay trái ra, một chiếc nhẫn cưới đơn giản được đeo trên ngón áp út chính là một loại thông báo không tiếng động.

Nữ nhân viên khẽ thở dài, đưa mắt nhìn người đàn ông cực phẩm đi xa.

Về đến nhà, Hoắc Kỳ quét thẻ mở cửa, trong nhà là một khoảng yên tĩnh, anh cúi đầu tháo giày rồi hướng về phía phòng ngủ gọi lớn: “Tích Tích, xem anh mua đồ gì ngon về cho em này.”

Đáp lại anh vẫn là một khoảng không yên lặng.

Anh bèn cầm túi đi tới phòng ngủ, đẩy cửa ra thì phát hiện tủ quần áo lộn xộn, hơn nữa lại không có ai, nhìn kỹ vào trong tủ quần áo thì không thấy chiếc áo khoác màu trắng gạo mà Đàm Tích thích nhất đâu.

Chiếc áo này được mua vào lúc hai người đi dạo phố với giá trị năm con số, Hoắc Kỳ vừa liếc mắt một cái đã thấy nó rất hợp với Đàm Tích, nhưng Đàm Tích lại không muốn mặc thử, còn nói chỉ là chiếc áo khoác bên ngoài, không cần phải mua đắt như vậy.

Anh liền đen mặt đẩy cô vào phòng thử đồ.

Quả nhiên mắt nhìn của anh rất tốt.

Đàm Tích đứng trước gương, còn anh đứng sau bả vai cô.

Cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng gạo thật xinh đẹp, khuôn mặt tươi cười với má lúm đồng tiền nhàn nhạt, người đàn ông đứng sau lưng cũng có vẻ ngoài xuất sắc, hai người giống như một cặp trời sinh.

Anh ghé sát vào tai cô, dùng chất giọng khàn khàn đầy mê hoặc nói: “Sau này những thứ muốn mua không cần phải nhìn giá.”

Hoắc Kỳ muốn biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Bây giờ cái áo không thấy đâu, có nghĩa là Đàm Tích đã ra ngoài.

Hoắc Kỳ thở dài, đi tới tủ lạnh lấy sủi cảo đông lạnh ra đun nóng thành bữa ăn đơn giản, Đàm Tích không ở nhà anh ăn cái gì cũng vô vị.

Thật ra không phải Đàm Tích sáng nay mới rời đi, mà là đi từ tối hôm qua.

Sau khi biết mình bị Hoắc Kỳ gài, cô tức giận không chịu nổi, dù sao buổi tối ở nhà một mình cũng buồn chán, chi bằng đi tìm cô bạn thân.

Thế là cô mặc chiếc áo khoác mình thích nhất, nửa đêm chạy đi tìm Ôn Uyển nói chuyện.

Ôn Uyển vẫn chưa chuyển đi, một mình sống trong căn hộ có hai phòng ngủ.

Cô ấy không để tâm chuyện này lắm, cũng không thiếu chút tiền này.

Phòng ngủ của Đàm Tích vẫn được cô ấy giữ nguyên như cũ, phòng ngừa một ngày nào đó đôi tình nhân này có cãi nhau thì vẫn có chỗ để về.

Giống như nhà mẹ đẻ của Đàm Tích vậy.

Khi đó Đàm Tích nghe xong liền trợn trắng mắt: “Ôn Uyển, cậu không muốn tớ hạnh phúc sao!”

Nhưng ai biết được đêm nay lại ứng nghiệm.

Tuy rằng chìa khoá nhà Đàm Tích vẫn còn giữ, nhưng dù sao cũng không ở đây, không thể tùy tiện xông vào nhà dọa người ta được.

Lúc Ôn Uyển mở cửa nhìn thấy Đàm Tích, cô ấy vô cùng ngạc nhiên, lúc này không phải nên ở nhà ân ân ái ái sao?

Vừa muốn hỏi mấy câu đã nghe thấy mùi thơm nức mũi từ đống đồ hộp mà Đàm Tích đem tới, là đồ nướng hai người hay ăn, mùi thơm tràn cả ra ngoài.

Lúc hai người còn ở cùng nhau, buổi tối thường xuyên đi ăn đồ nướng BBQ, Đàm Tích vốn ít ăn nên cũng không tăng cân, nhưng Ôn Uyển thì không giống vậy, cân nặng vẫn luôn tăng đều đều.

“Wow, là đồ nướng BBQ.”

“Tối nay phải uống say mèm đấy nhé.”

Đàm Tích tuy nói như vậy nhưng lại không uống được rượu, thân là người bạn thân nhất, Ôn Uyển rất rõ điểm này.

Đồ uống có cồn mà Đàm Tích uống được là gạo nếp lên men, Ôn Uyển nhanh chóng vào tủ lạnh lấy ra mấy chai.

Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa trò chuyện.

Ôn Uyển vừa uống bia vừa cảm thán: “Cuộc sống còn biết bao nhiêu là niềm vui, gà rán với bia thì tính là cái gì, thịt dê nướng với bia mới là chân ái!”

Đàm Tích cười nói: “Tớ nhớ tới một bài hát.”

“Bài gì?”

“Là bài hát trong một bộ phim của đài Thiên Tân mà chúng ta thường xem lúc còn học tiểu học, vai chính tên là Dương Quang, nhưng điểm hài hước nằm ở bài hát chủ đạo,” Tuy cái Đàm Tích uống chỉ là đồ uống thông thường, nhưng dù sao vẫn có chút cồn, uống nhiều quá vẫn bị say, cô vỗ vỗ đầu, “Có một câu hát thế này, ‘Một mình ăn thịt dê nướng, ta cũng có thể uống thật nhiều’, hình như cái này…”

Trí nhớ của Ôn Uyển rất tốt, cô ấy hát tiếp: “Lúc chỉ có một mình, ta thường hay hát ca, một mình ăn thịt dê nướng, ta cũng có thể uống thật nhiều, bất tri bất giác ta đã trưởng thành, cô nương mà ta yêu quý sao vẫn chưa…”

Đàm Tích nói: “Thật ra tớ rất hay hát bài này, cảm giác rất phù hợp với tớ,” Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, bật cười, “Đâu ngờ rằng lại kết hôn sớm như vậy.”

Đối với con gái ở thành phố mà nói, hai mươi sáu tuổi kết hôn cũng được coi là tương đối sớm.

Cô đã từng nghĩ mình sẽ cô độc cả đời.

Khi còn trẻ nói thế nào cũng thấy ổn, cùng vài ba người bạn nói nói cười cười là đủ vui rồi.

Nhưng sau này về già thì sao?

Có lẽ sẽ cô đơn lắm.

Đối với người gánh trên lưng căn bệnh di truyền thì không kết hôn và sinh con là lựa chọn tốt nhất.

Khát vọng có được một người chồng yêu thương mình, sau đó sinh ra một cục cưng đáng yêu, những thứ này đối với cô đều là xa xỉ.

Cô đã thử lên mạng tìm kiếm qua, còn tìm hiểu bệnh di truyền có nên kết hôn hay sinh con không.

Có một bình luận đã trả lời thế này: Đối với các bậc cha mẹ thì không thể đồng ý được, những cái khác đều có thể, chỉ riêng bệnh di truyền thì không được, xin đừng buồn.

Từng câu từng chữ giống như đang đánh lên mặt cô, trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Sau đó cô đã hạ quyết tâm sẽ tiết kiệm tiền, như vậy đến khi già rồi cuộc sống sẽ không quá khó khăn, ít nhất vẫn có thể sống trong viện dưỡng lão.

Nếu sức khỏe cho phép, cô sẽ trồng thêm hoa và cây cỏ rồi tưới nước cho chúng.

Ông trời vốn dĩ luôn bạc tình như vậy, để cô vừa sinh đã phải cam chịu sự nhếch nhác.

Nhưng ông trời lại cho cô một ưu ái như vậy, đó là phái một người hoàn mỹ như Hoắc Kỳ đến bên cạnh cô.

Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, Đàm Tích bỗng cảm thấy bản thân thật sự may mắn…..may mắn tới mức muốn bật khóc.

Hai người các cô bất tri bất giác lại nhắc tới chuyện thời học sinh, lên trung học phổ thông thì học cùng một lớp, từ đó thân với nhau như hình với bóng, hơn nữa nhà cũng ở gần nhau nên quan hệ qua lại càng thêm thân.

Ôn Uyển tiết lộ một bí mật: “Thật ra tớ cũng thích Hoắc Kỳ.”

Cơ thể Đàm Tích bị chấn động khi nghe thấy lời này.

Ôn Uyển vỗ vai cô: “Một anh chàng đẹp trai như bước từ trong truyện tranh ra vậy, làm gì có chuyện con gái không thích.”

Đàm Tích cười khổ: “Đúng vậy, mọi người đều thích, nhưng tớ vẫn cảm thấy cậu không giống với những người đó.”

“Không có gì là không giống nhau cả, ai mà chẳng có trái tim thiếu nữ.” Ôn Uyển sờ lon bia, “Có điều thời gian đó tớ quá chăm chỉ học tập, nên mới khiến cậu sinh ra ảo giác như thế.”

Ôn Uyển là học bá.

Tuy rằng thành tích của Đàm Tích không tệ, nhưng so với Hoắc Kỳ và Ôn Uyển thì còn kém rất xa, tính cách của cô lại hay suy nghĩ nhiều, thành ra không có cách nào dồn hết vào việc học.

Ôn Uyển lại nói: “Thật ra cũng không phải là quá thích, mà đúng hơn là có ấn tượng tốt.

Tớ có ấn tượng tốt với cậu ấy từ lúc hai người còn chưa quen nhau.

Lúc đó chỉ đơn giản là cảm thấy cậu ấy đẹp trai.

Sau đó biết hai người quen nhau và ở bên nhau, tớ thật lòng chúc phúc cho hai người.”

Là thật lòng chúc phúc với tư cách là một người bạn.

“Cậu sắp trở thành gái có chồng rồi,” Ôn Uyển lau khoé mắt, cầm tay Đàm Tích nói, “Tích Tích của chúng ta nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Tích Tích đã phải trải qua nhiều chuyện như thế, thật sự không dễ dàng gì.

So với ai khác, cô ấy thật lòng hy vọng Đàm Tích có thể được hạnh phúc.

Đoạn tình cảm này cô ấy cũng được coi là một người đã chứng kiến từ đầu tới cuối.

Đàm Tích nắm lấy tay cô ấy: “Tớ nhất nhất nhất định sẽ hạnh phúc.” Lại bổ sung thêm, “Cậu cũng phải hạnh phúc đấy.”

Ôn Uyển là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vẫn luôn cảm thấy hôn nhân là một vỏ bọc trói buộc đối với người khác.

Tuy rằng quan điểm không giống với số đông, nhưng vẫn có thể hiểu được lựa chọn của những người bình thường.

Có điều trong giai đoạn này Ôn Uyển chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, muốn đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Năm giờ chiều, điện thoại của Đàm Tích nhận được một tin nhắn.

Hoắc Kỳ: 【Tích Tích, khi nào em về.】

Đàm Tích bỏ rơi anh một ngày đã khiến người đàn ông này đứng ngồi không yên.

Ôn Uyển: “Thúc giục cậu về nhà rồi sao?”

Đàm Tích chớp chớp mắt.

Ôn Uyển lập tức đứng dậy lấy áo khoác cùng túi xách của Đàm Tích đưa qua, cô ấy cảm thấy nên thả Đàm Tích ra về rồi, dù sao độc chiếm cô vợ nhỏ của bác sĩ Hoắc lâu quá cũng không tốt.

Đàm Tích: “?”

Ôn Uyển rốt cuộc là đứng về phe ai vậy?

Đàm Tích vừa về tới nhà đã thấy Hoắc Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn trà bày một đống đồ vật kỳ quái, có các loại thẻ ngân hàng, giấy tờ bất động sản, còn tài liệu chứng thực cổ phần… Các phần tài liệu đặt song song nhau.

Bên cạnh còn bày một phần kẹo hồ lô.

…Tình huống gì đây?