Bà cảm thấy Hồng Hà nói rất đúng.
Lúc ở phủ Thứ Sử, cùng Nhạc Quang Kỳ nói đến chuyện này, Trần Phương Ngọc đã nghĩ đến chuyện thành thân trước, không nói những chuyện khác, ít nhất cũng để mọi người thành Vũ Châu biết, Đoàn Đoàn chính thức là thiếu phu nhân của Nhạc gia.
Trong lòng ghi nhớ chuyện này, Trần Phương Ngọc luôn phải ghi nhớ, buổi tối sau khi dỗ San San ngủ, bà do dự mãi, gõ cửa phòng Tiết Đông Mai.
Tiết Đông Mai đang thu dọn quần áo cha mẹ, sau khi mời Trần Phương Ngọc vào cửa, nhìn sắc mặt của bà, lo lắng hỏi, "Làm sao vậy bá mẫu, con thấy hôm nay sắc mặt người không tốt, là đi đường mệt sao?"
Trần Phương Ngọc lắc đầu, nắm tay Tiết Đông Mai, hai người cùng nhau ngồi vào mép giường, "Đoàn Đoàn, có chuyện này không biết ta nên mở miệng như thế nào."
"Chuyện gì, bá mẫu người nói thẳng là được." Tiết Đông Mai nói.
Gian phòng chính còn để bài vị của Tiết đệ và đệ muội, Trần Phương Ngọc thắp cho họ một nén hương, coi như hai người đều có mặt ở đây, nói với Tiết Đông Mai, "Hôm nay thím Trần con có nói cho ta một câu, lúc trước ta cũng có tâm tư này, chính là đám cưới của con và Tuấn Trúc, ta muốn sau khi quay về Vũ Châu, ta muốn lo liệu việc này một chút, như vậy danh phận của con mới ổn định, người khác cũng không nói được gì.
Con cảm thấy sao Đoàn Đoàn?"
Tiết Đông Mai ngây ngẩn cả người.
"Con yên tâm, lễ vật cần phải có bá mẫu giống như vậy sẽ không thiếu cho con.
Chỉ là hiện tại con đang để tang, nên không tiện làm lớn.
Chờ ba năm sau, bá mẫu nhất định cho con một đám cưới náo nhiệt." Trần Phương Ngọc nói.
"Con không phải có ý này," Tiết Đông Mai giải thích nói, "Con chỉ là, chỉ là cảm thấy hơi đột ngột.
Nhưng phong tục quê nhà con cũng không hiểu lắm, nếu không.."
Tiết Đông Mai không biết nên nói như thế nào, gia đình nàng lánh nạn ở lại Trần gia thôn, sau khi cha mẹ nàng qua đời, các trưởng bối khác trong gia tộc cũng không có nhớ đến nàng.
Mặc dù trước đây gia đình không giàu có, nhưng nàng cũng được cha mẹ cưng chiều, không buồn không lo lớn lên, cho nên đột nhiên gặp phải những vấn đề lễ tiết này, nàng lau hai mắt.
"Ta biết," Trần Phương Ngọc nói, "Chuyện này ta sẽ cùng trưởng thôn, còn có Hồng Hà bọn họ sẽ thương lượng thật tốt, con yên tâm.
Có vấn đề gì, ta và Hồng Hà sẽ nói với con."
Tiết Đông Mai gật đầu, bỗng dưng nhớ tới vấn đề quan trọng, "Bá mẫu, chuyện này người đã nói với Tuấn Trúc huynh rồi sao? Huynh ấy nói như thế nào?"
Trần Phương Ngọc lãnh đạm nói, "Cùng nó nói cái gì, có thể cưới con vào cửa, trong lòng hắn đã thầm mừng rỡ, còn có thể có ý kiến gì sao.
Được rồi, con cũng mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, đoán chừng hai ngày này còn có rất nhiều chuyện đấy."
Hai người nói xong, lúc đưa Trần Phương Ngọc ra cửa, Tiết Đông Mai hướng trong viện nhìn thoáng qua, phòng Nhạc Tuấn Trúc còn đèn.
Nàng do dự một chút, vẫn là trở về phòng mình.
Nàng thổi đèn, quay lại chiếc giường dưới ánh trăng mờ, ngơ ngác mà nhìn đỉnh màn.
Cửa sổ phòng mở rộng, gió đêm hơi lạnh từ cửa sổ thổi vào, xuyên qua màn, phả vào mặt nàng.
Bên ngoài viện tiếng dế kêu thật khó chịu, Tiết Đông Mai kéo chăn, phiền muộn mà che đầu.
Bên tai lại nhớ tới lời Linh Hoa lúc trước nói với nàng, cho dù Tuấn Trúc huynh không thích mình, chỉ cần bá bá và bá mẫu cưỡng ép, hắn cũng sẽ thuận theo quyết định của bọn họ, cưới mình.
Hơn nữa có tình nghĩa ngày xưa, vì mặt mũi hắn cũng để cho mình suốt đời suông sẻ không lo.
Nàng cũng có nhà một lần nữa, không còn chật vật vì mưa gió, lang thang một mình.
Chỉ là, Tuấn Trúc huynh thì sao?
Hắn cũng có suy nghĩ của hắn, có người hắn muốn lấy về nhà.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiết Đông Mai đột nhiên xốc chăn lên ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ nửa vầng trăng khuyết đã lên cao, nàng dựa vào ánh trăng xuống giường, đứng dậy mở cửa, bên ngoài mọi thanh âm đều im lặng, bầu trời đêm đen vô tận, như vực sâu bao phủ khắp nơi.
Tiết Đông Mai hít một hơi thật sâu, hơi lạnh tràn vào phổi, nàng mới cảm thấy choáng ván đầu óc, thanh tĩnh một chút.
Trong viện dưới cây táo, một bóng người ngồi.
Tiết Đông Mai nghi ngờ đi qua, nhìn thấy Nhạc Tuấn Trúc dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhắm mắt, giống như ngủ nhưng không phải ngủ, giống như tỉnh nhưng không phải tỉnh.
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt hắn, làm hiện ra một vòng hào quang, giống như một vị tiên giáng trần đang ngủ say dưới trăng, dịu dàng như ngọc, thanh tuấn độc nhất vô nhị, thần tiên sáng ngời khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nghe được tiếng bước chân nàng, Nhạc Tuấn Trúc mở mắt ra, thấy nàng phất tay, cười nói, "Đoàn Đoàn, lại đây ngồi."
Hắn di chuyển một chút sang bên cạnh, để lộ ra ghế dài dưới thân hắn.
Đêm khuya như vậy, ý thức bọn họ hình như hỗn độn, đặc biệt giọng điệu và dáng vẻ dụ dỗ nàng của Nhạc Tuấn Trúc, Tiết Đông Mai dường như mất trí, ngây ngốc ngồi xuống bên cạnh thân thể hắn.
Cánh tay hắn ấm áp, thân thể hắn hơi nóng.
"Tuấn Trúc huynh?" Nàng lại gần hắn một chút, đẩy hắn ra, mơ hồ la lên.
Thanh âm nhẹ nhàng, giống như một sợi lông nhỏ, ngứa ngáy trong lòng hai người.
Nhạc Tuấn Trúc cũng học theo âm điệu của nàng, nhẹ nhàng mà ừm một tiếng, đưa tay ra sau lưng nàng ôm nàng trong hư không, phòng ngừa nàng té ngã.
Tiết Đông Mai trầm mặc chớp mắt một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt hắn, trong mắt bối rối, "Bá mẫu nói muốn chúng ta thành thân, huynh có chịu không?"
Nói xong không đợi hắn trả lời, nàng tiếp tục nói, "Muội nghĩ là tốt, ta, muội cảm thấy gả cho Tuấn Trúc huynh là rất tốt.
Muội ở miếu Nguyệt Lão cầu xin quẻ xăm cho chúng ta, trên mặt nói, nói.."
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, có chút xấu hổ với lời nói ra miệng.
Nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, Nhạc Tuấn Trúc cười một cái, ấm áp nói, "Là phượng hoàng vu phi, hòa cùng tiếng chuông."
"Ừm!" Tiết Đông Mai vui vẻ nói, cũng không nghĩ vì sao hắn biết chữ trên thẻ xăm, "Chính là cái này!"
Nàng lấy hết can đảm trong lòng, đặt cằm lên vai hắn, khí thế dương dương tự đắc nói, "Trên quẻ xăm nói chúng ta là phượng hoàng, muội là phượng, Tuấn Trúc huynh là hoàng."
Nhạc Tuấn Trúc nghiêng đầu, tới gần mặt nàng, mắt mang theo ẩn ý sâu xa, "Không đúng."
Tiết Đông Mai lúc này đã hoàn toàn mơ màng, nghe vậy bĩu môi phản bác nói, "Không đúng chỗ nào?"
Thần thái mê người, ngữ khí kiều man, làm người nhịn không được muốn hảo hảo khi dễ giống nhau.
Nhạc Tuấn Trúc nhìn môi đỏ của nàng, thấp giọng nói, "Phượng là nam hoàng là nữ, cho nên phượng là ta, hoàng mới là muội."
"Thật vậy sao?"
Giọng nói có chút mập mờ, Tiết Đông Mai chỉ nhìn thấy Nhạc Tuấn Trúc trước mắt dần tiến sát vào mặt, tiếp theo trước mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đôi môi được bao phủ hai phía xúc cảm mềm mại ấm áp, tiếp theo là một câu nỉ non thật sự của giọng nam, bị nàng nuốt vào cổ họng.
Tay ôm hư không ở phía sau, rốt cuộc cũng có chỗ đặt vào.
Ánh sáng màu bạc trên bầu trời trút xuống, lại bị che khuất những đám mây đen đung đưa khắp nơi, e thẹn, thấp thoáng giữa những đám mây.
Tiết Đông Mai ngẩng mặt, tim đập trong lồng ngực như trống, giống như ngay sau đó sắp nhảy ra khỏi cổ họng nàng.
Không, nó không nhảy ra.
Môi lưỡi nàng giờ phút này đang bị người tỉ mỉ chiếm lấy.
Cái loại cảm giác này, giống như thế giới nhỏ bé của nàng vốn được mình bảo vệ, bị người cường thế mà xâm nhập, giống như tùy ý chiếm giữ.
Cuộc sống bị nắm giữ, chính mình hết thảy đều ngẩng mặt bám vào hắn.
Nàng thích loại cảm giác này, muốn giữ lại lâu dài.
Nàng phối hợp, hắn trầm mê.
Hắn đi tới, nàng lui về phía sau.
Ghế dài không dài, thân thể kiều diễm trũng xuống lưu luyến hai người đều không phát hiện, nàng đã tới mép ghế dài.
Cho đến khi một đầu của chiếc ghế nhếch lên, cảm giác như mất trọng lượng ập về phía Tiết Đông Mai, nàng hoảng sợ thét chói tai, cả người đột nhiên ngồi dậy.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, tiếng cười San San truyền qua cửa sổ tiến vào, thấp thoáng còn có giọng nói trầm thấp của Nhạc Tuấn Trúc.
Tiết Đông Mai chỉ cảm thấy đầu mơ màng, đau âm ỉ.
Hơi thở trong miệng nóng như lửa đốt, dường như vẫn còn mang theo loại cảm giác ẩm ướt nhớp nháp đêm qua.
Biết mình suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên mặt nàng đỏ lên.
Thật là không xấu hổ.
Nàng xốc lên chăn lên bước ra ngoài, trong viện San San đang chơi với chong chóng nhỏ đủ loại màu sắc, Nhạc Tuấn Trúc ngồi ở vị trí cách khá xa nàng, cúi đầu đọc sách.
Tiết Đông Mai có chút không dám nhìn hắn, liền xoay người đi phòng bếp.
Trần Phương Ngọc đã làm xong bữa cơm sáng, sau khi thấy nàng rời giường liền bưng ra, "Tuấn Trúc San San, lại đây ăn cơm."
Nói xong thấy thần sắc Tiết Đông Mai mệt mỏi, vẻ mặt còn mang theo trạng thái không bình thường, liền đưa tay sờ trán của nàng, lại quơ tay muốn thăm dò mình, lẩm bẩm, "Làm sao vậy, lần này trở về nhà, như thế nào một lần cả hai người đều ngã bệnh."
Tiết Đông Mai nghe được, vội vàng hỏi, "San San làm sao vậy?"
"Không phải San San," Trần Phương Ngọc nói, nhìn Nhạc Tuấn Trúc đi vào phòng bếp, chỉ vào hắn nói, "Là Tuấn Trúc.
Thật kỳ lạ, thân thể con luôn rất tốt, hai ngày này cũng không bị lạnh, đang khỏe mạnh làm sao lại phát sốt, có phải ban đêm lại đạp chăn bông?"
Không biết vì sao, Tiết Đông Mai trực giác rằng hắn liếc nhìn mình một cái.
Lòng nàng giật mình, trực tiếp liếc mắt nhìn ra bên ngoài
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Nhạc Tuấn Trúc đã tránh đi đề tài, "Con không có việc gì, mẹ người làm cơm gì vậy?".