Vì hôm qua đi du lịch nên lỡ một buổi học vẽ, Lâm Lang ăn sáng xong liền tới chỗ thầy Triệu. Mấy ngày nay thành phố đang tổ chức cuộc thi vẽ tranh, người tham gia đa phần là học sinh sinh viên trong thành phố F, Lâm Lang cũng đăng ký thử xem sao. Cậu tốn biết bao nhiêu tiền học phí, luôn hy vọng học được chút thành tựu cho Hàn Tuấn xem. Trụ cột của cậu không vững, chênh lệch một trời một vực với dân chuyên ngành, cũng không mong giành được thứ hạng cao, có giải là tốt nhất, không có thì tiếp tục cố gắng, đằng nào cũng chả mất mặt.
Trưa học xong về nhà thì bắt gặp Quách Đông Dương đứng đón tại cổng tiểu khu, bảo là phụng ý chỉ tới rước cậu đi ăn. Lâm Lang là người xác định ấn tượng cả đời bằng ấn tượng đầu tiên, dẫu Cao Chí Kiệt thỉnh thoảng châm ngòi đôi câu, nói tâm tư Quách Đông Dương không đơn giản, cậu vẫn thân thiết với Quách Đông Dương. Biết sao được, ấn tượng đầu tiên của cậu về Quách Đông Dương quá tốt, huống hồ bây giờ lại cảm thấy họ đang đi chung đường, thành ra càng thân cận hơn.
Hiện tại, Lâm Lang đã dần rũ bỏ hình ảnh quê mùa và câu nệ thời mới gặp, khí chất sạch sẽ càng hiện rõ, tuy rằng vẫn hướng nội, song nhờ vậy lại càng có vẻ ôn hòa khiêm tốn. Trên bàn tiệc, Quách Đông Dương uống hơi quá chén, thế là bắt đầu nói nhăng nói cuội. Lâm Lang đi toilet một chuyến, khi quay lại đang định đẩy cửa vào, thì Quách Đông Dương đúng lúc mở cửa ra, vừa thấy Lâm Lang liền cười hì hì đè tay cậu. Lâm Lang hoảng sợ, trước mặt đông người cũng không dám ồn ào, đành phải cười gượng nhường đường. Ai ngờ Quách Đông Dương uống nhiều nên đi đứng bất ổn, cứ dựa mãi lên người cậu, cậu quẫn bách đến đỏ bừng cả mặt. Đang toát mồ hôi thì Hàn Tuấn bất ngờ nắm cổ áo Quách Đông Dương, quay lại bảo: "Cao Chí Kiệt, Đông Dương uống hơi nhiều, cậu dẫn cậu ta đi đâu cho tỉnh rượu đi."
Cao Chí Kiệt cuống quýt đứng lên. Hàn Tuấn dắt Lâm Lang về chỗ ngồi, lạnh lùng nói: "Ăn đi. Ăn xong bảo Tiểu Lưu đưa em về."
Lâm Lang tâm phiền ý loạn, chỉ ăn qua loa mấy miếng. Ngồi trên xe đi xa rồi, ấy mà vẫn không yên lòng, lại gửi tin nhắn: "Anh đừng làm ẩu."
Chả mấy chốc đã có tin trả lời, chỉ đáp ngắn gọn hai chữ: "Biết rồi."
Sau vụ này, Lâm Lang hết dám lơ là. Quách Đông Dương tựa hồ cũng không trò chuyện riêng với cậu nữa, gặp mặt chỉ nói mấy câu đơn giản, tương đối khách sáo, trước kia hắn toàn xem cậu là con nít. Lâm Lang có chút bực bội sự hẹp hòi của Hàn Tuấn, mấy lần tụ tập sau đều tỏ vẻ rầu rĩ. Hàn Tuấn thấy cậu không ăn đồ trong đĩa, nhỏ giọng hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"
Lâm Lang nhai một miếng, chậm rãi đáp: "Tâm trạng khó chịu."
Hàn Tuấn hạ thấp tiếng, hỏi: "Ai chọc em, chắc không phải tôi chứ?"
Lâm Lang trừng to mắt, ý bảo "không anh thì ai". Trước mặt mọi người, Hàn Tuấn không tiện truy hỏi cho ra lẽ, đành nói: "Vậy làm sao em mới nguôi giận?"
Lâm Lang nghĩ nghĩ, bỗng dưng quay sang đáp: "Anh kể chuyện cười cho tôi nghe đi."
Dứt lời, cậu liền ra chiều đắc ý lắm, quả nhiên Hàn Tuấn giật giật khóe miệng, nói như đinh đóng cột: "Không biết, tôi chưa từng kể bao giờ."
Lâm Lang ương bướng, nhíu mày hỏi: "Anh kể hay không?"
Người nọ đột nhiên cười xấu xa, nheo mắt, xấn qua hỏi: "Muốn tôi kể thật sao?"
Lâm Lang gật đầu: "Phải kể."
Đám Cao Chí Kiệt đồng loạt nhìn sang đây, hùa vào chọc: "Theo anh Hàn bao nhiêu lâu mà chưa từng nghe anh kể chuyện cười bao giờ, tụi em cũng muốn nghe."
Dè đâu Hàn Tuấn lại kể ngay sát tai Lâm Lang, cậu chịu đựng hơi nóng trên vành tai, sắc mặt chợt đỏ ửng, vươn tay đẩy hắn ra. Hàn Tuấn phì cười, Cao Chí Kiệt càng hiếu kỳ, đứng lên hỏi: "Kể gì kể gì thế?"
Tai Lâm Lang đỏ au, mắng: "Đầu sỏ lưu manh thì nói được lời gì hay ho!"
Lời này khác nào gậy tre lập úp cả thuyền người, vài năm trước mấy cấp dưới kia đều từng lăn lộn giang hồ với Hàn Tuấn. May mà đang ngồi bây giờ toàn mấy tay thủ hạ, lại bước ra từ mưa gió, căn bản không để bụng chút xíu lúng túng ấy, song Lâm Lang vẫn ý thức được mình lỡ mồm, mặt nóng cực kỳ. Cao Chí Kiệt loáng thoáng đoán được nguyên nhân, cười hỏi: "Đừng nói là mấy cảnh ăn mặn nha, cái này mà Hàn Tuấn cũng kể được hả?"
Lâm Lang hơi nhướng mày, ngồi ngay ngắn, mỉm cười đáp: "Ăn mặn gì đó xưa như trái đất rồi, sao bì kịp chuyện ban nãy anh kể với tôi lúc mới vào cửa chứ."